Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 207

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Cố Lan San đi theo Thịnh Thế cùng cha anh cùng nhau đi đến bệnh viện, đèn ở phòng cấp cứu đang sáng, phía trên năm chữ "Đang giải phẫu" ( 3 chữ này được dịch từ 5 chữ tiếng trung này "正在手术中") vẫn đang sáng, ngoài cửa xung quanh phòng cấp cứu rất nhiều người, đều là những gương mặt Cố Lan San quen thuộc, thành viên nhà họ Thịnh đều đã đến đông đủ.
Cha Thịnh Thế đi lên lầu, không để ý đến Cố Lan San cùng Thịnh Thế, dứt khoác vội vàng đi về phía mọi người, miệng còn hỏi: "Ba, cuối cùng là ông đã xảy ra chuyện gì?"
Cố Lan San biết Thịnh Thế lo lắng cho ông nội, cho nên liền đưa anh ra khỏi cửa thang máy, liền hướng về phía anh gật đầu, nói: "Nhị Thập, em sẽ rất tốt, anh nhanh đi qua đó đi."
Sắc mặt Thịnh Thế không phải đặc biệt tốt, nhìn Cố Lan San gật đầu một cái, liền xoay người hướng về phía hành lang người nhà họ Thịnh đang đứng đi tới.
Cố Lan San đứng dựa vào trong thang máy, nghe được những người đó khi thấy được Thịnh Thế, đều quay quanh anh, có trách mắng có vui mừng có khóc lóc, trong đó người khóc lợi hại nhất là mẹ Thịnh Thế: "Nhị Thập, rốt cuộc con cũng trở lại. Làm sao con có thể không nói với mẹ một tiếng mà bỏ đi như vậy, con có biết hay không, mẹ nhận được điện thoại trong nhà gọi điện tới nói, ông nội bởi vì lúc con bỏ nhà trốn đi tức giận mà ngất đi, mẹ cũng thiếu chút nữa ngất đi, con trai, con không thể cứ như vậy mà bỏ mẹ rời đi, nếu như con bỏ đi, con làm cho mẹ sống như thế nào? hu hu hu..."
...
...
Tuổi tác ông nội Thịnh Thế đẫ rất cao, hơn chín mươi tuổi, cũng gần một trăm, mặc dù từng oai phong một thời, hiện tại thân thể đến cùng vẫn không được như xưa.
Thật ra vào lúc mùa hè, thân thể ông nội Thịnh Thế cũng đã có vấn đề, chỉ là không muốn cho mọi người lo lắng, cho nên ông nội Thịnh Thế cố gắng yêu cầu bác sĩ gia đình của mình giữ bí mật về vấn đề này, chỉ nói là ông lớn tuổi, có hơi chút không thoải mái.
Tối hôm nay, tham gia một bửa tiệc rượu, khi được một nửa, ông nội Thịnh Thế liền cảm thấy thân thể có chút không thoải mái, thuận tiện để cho bác cả Thịnh Thế cùng ông im lặng trở về nhà, thời điểm ông trở lại sân, ông liền nhạy cảm hướng về phía căn phòng đang nhốt Thịnh Thế nhìn thoáng qua, phát hiện cửa sổ mở ra, trong lòng lúc ấy hồi hợp một phen, mơ hồ cảm nhận được có chút không tốt, liền chống gậy cùng với bác cả Thịnh Thế đi đến đó nhìn, ai ngờ vừa mở cửa phòng, vừa nhìn, mới biết được Thịnh Thế đã sớm bỏ trốn mất dạng.
Ông nội Thịnh không biết cha Thịnh đã biết tin tức, đi đến sân bay ngăn lại, cho người tra xét xuất nhập cảnh của Thịnh Thế, tra được anh cùng Cố Lan San cùng nhau đi đến nước Anh, hơn nữa máy bay đã sớm cất cánh.
Ông nội Thịnh yêu thương nhất chính là Thịnh Thế, vữa nghĩ đến cháu mình không nói tiếng nào vậy mà mang theo cô gái nó yêu cao chạy xa bay, từ bỏ ông và tất cả mọi người, trong lòng có một trận bi thương cùng tức giận, liền khí huyết công tâm, oành ngã xuống hôn mê.
Đưa đến bệnh viện kiểm tra, là do tuổi tác cao, trái tim suy kiệt, căn bản không chịu được đả kích mạnh, hơn nữa lượng đường huyết trong máu cũng hơi cao, hơn nữa vấn đề nằm ở tuổi cao, cho nên bác sĩ đề nghị không thể tự ý làm phẫu thuật, chỉ có thể nghĩ ra hết tất cả các biện pháp tốt nhất là dùng thuốc không khống chế.
Khi cửa phòng cấp cứu được đẩy ra, ông nội Thịnh nằm ở trên giường bệnh di động, được người khác đẩy về phía phòng chăm sóc đặc biệt, mấy người đàn ông nhà họ Thịnh vững vàng di chuyển ông nội Thịnh đến trên giường bệnh.
Người giúp ông nội Thịnh làm cấp cứu là Tôn Thanh Dương, lấy khẩu trang trên mặt xuống, nhanh chóng mở miệng nói với một phòng đầy nhười nhà họ Thịnh: "Tình huống ông cụ Thịnh không tốt lắm, hiện tại chưa thoát khỏi tình huống nguy hiểm, tuổi ông khá cao, thêm việc bị kích động, cho nên tôi đã cố gắng làm hết sức đến đây, hi vọng mọi người trước tiên chuẩn bị tâm lí thật tốt, nếu ông cụ Thịnh một lần nữa bị kích động, rất có khả năng không qua khỏi."
Thịnh Thế đứng ở đầu, nhìn ông nội nằm ở nơi đó, vẫn như cũ rơi vào hôn mê sâu, môi giật giật, trên mặt xuất hiện một tầng chán nản cùng ân hận.
Cộng thêm mọi người ở đây, không có bất kỳ một ai lên tiếng trách mắng cùng oán giận anh, làm cho trong lòng anh càng lúc càng hối hận.
...
...
Đêm nay đối với nhà họ Thịnh mà nói là một đêm không ngủ.
Ông nội Thịnh cho đến sáng sớm cũng không có tỉnh lại, vẫn dựa vào việc thở ô - xi mà duy trì mạng sống, từ đầu đến cuối cũng không có ngừng lại việc truyền nước biển.
Thịnh Thế ngồi một bên giường bệnh của ông nội, một tấc cũng không rời, thậm chí đến lúc ăn cơm anh cũng không có chút khẩu vị.
Cứ như vậy kéo dài đến tận 3 ngày, đến lúc cận tết âm lịch, thời điểm ngày xưa, nhà họ Thịnh lúc này là náo nhiệt nhất, nhưng bây giờ, mọi người đều trải qua trong bệnh viện, ngay cả 5 người anh họ của Thịnh Thế, cũng đều bị gọi từ trong quân đội trở về.
Tất cả mọi người đều không có nói đến tình hình ông nội Thịnh, nhưng trong lòng mọi người đều đã ngầm hiểu lẫn nhau không nói công bằng đồng cảm.
Vào ngày thứ tư, khi Tôn Thanh Dương đến đổi thuốc cho ông nội Thịnh, thuận tiện kiểm tra một phen, khi kiểm tra hyết áp ông nội Thịnh, đột nhiên mí mắt ông nội Thịnh giật giật, liền mở mắt ra.
Ánh mắt của ông không giống như lúc xưa có thần, lại có chút đờ đẫn, nhìn người trong phòng một vòng, sau đó liền dừng trước mặt Thịnh Thế, hương về phía Thịnh Thế hơi nhấc tay lên.
Thịnh Thế hiểu ý cua ông nội, liền vươn tay ra cầm tay của ông nội trở về.
Vài ngày ngắn ngủn, ông nội đã gầy xuống mười cân, trên cánh tay không có một chút thịt, gân xanh nỏi lên, thoạt nhìn cực kì dọa người.
Ông nội Thịnh há miệng, nói ra lời, có chút không rõ ràng: "Nhị Thập, ông nội không phải không hiểu tình cảm, mọi chuyện ông nội đều đồng ý với con, từ nhỏ con cũng biết thương con nhất, con muốn làm gì, ông nội đều đồng ý... Nhưng mà, con nghe ông nội một lần này, có được hay không?"
Thịnh Thế biết trong miệng ông nội lần này, rốt cuộc là cái gì, anh không có gật đầu cũng không có lắc đầu, chỉ nhìn ông cụ gần sát bờ sinh tử.
Ông lão khó nhọc mở miệng, tiếp tục nói chuyện, như là sợ hiện tại nếu mình không nói chuyện, về sau sẽ không có cơ hội nói: "Nhị Thập, nghe lời của ông nội, chọn một cô gái nhà đàng hoàng mà kết hôn... ông biết thời gian ông không còn nhiều lắm, ông nghĩ trước lúc ૮ɦếƭ, nhìn thấy con kết hôn, như vậy ta có thể ăn nói với bà nội của con... khụ khụ..."
“Nhị Thập, nghe lời của ông, chọn một cô gái con nhà đoan chính kết hôn…….. Ông hiểu rõ thời gian của con không nhiều lắm, ông chỉ muốn trước khi ૮ɦếƭ, nhìn thấy con kết hôn, như vậy đối với giao phó của bà nội con ông có thể …………..Khụ khụ……….”
Sau khi ông cụ ho một trận kịch liệt, lại tiếp tục cố sức nói: “Nhị Thập, con phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm, con không đơn thuần chỉ vì một mình con và người trong lòng con chung sống, con còn phải gánh vác cả một đống người phía sau.”
“Có một số việc, con cảm thấy không quan tâm, nhưng lời đồn đại lớn sẽ đè ૮ɦếƭ người, con không thể để cho bọn họ ở bên ngoài vì chuyện cá nhân con, lại phải chịu đựng lời đồn đại, hơn nữa tác phong của con không đúng, sẽ ảnh hưởng tới con đường làm quan của bọn họ……..”
“Khụ khụ……..Khụ khụ………” Ông cụ ho liên tục, giống như vẫn còn muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vì mệt mỏi mà nhắm hai mắt lại, từ từ ngủ mê mệt.
Khoảng thời gian ngắn trong phòng bệnh có vẻ an tĩnh, Tôn Thanh Dương đem toàn bộ lời nói đã nghe được để vào trong tai, mặt bà không biến sắc đổi xong thuốc, kế tiếp cũng không còn việc của bà, nên bà đi ra khỏi phòng bệnh.
Chân trước Tôn Thanh Dương rời đi, sau lưng phòng bệnh càng thêm an tĩnh.
Cũng không biết rốt cuộc qua bao lâu, bác cả Thịnh Thế mở to miệng, nói: “Nhị Thập, chuyện của cháu theo thông thường mà nói, bác là bác cả không nên chen miệng vào, nhưng cháu bỏ trốn như vậy thì cũng hơi quá đáng, hiện tại ông cháu như vậy, cũng là vì muốn tốt cho cháu, cô gái Lan San kia không tệ, nhưng trước kia lại gây ra chuyện, thật sự rất khó nghe, đây là thực tế chứ không phải là tiểu thuyết, mọi người đều không có ngoại lệ.”
“Nhị Thập, chúng ta có thể nói như vậy, có vẻ không được thấu tình đạt lí cho lắm, nhưng, bác hy vọng chuyện lần này, cháu nên thận trọng suy tính một chút, bộ dáng ông nội cháu như vậy, đoán chừng cũng không chống đỡ được mấy ngày nữa rồi, cháu đừng để cho ông trước khi ૮ɦếƭ, vẫn còn lo lắng.”
“Nhị Thập………”
Mọi người từng câu từng chữ, toàn bộ đều là khuyên giải.
Thịnh Thế ngồi ở trên giường, mặt mày rủ thấp làm cho mọi người không thấy rõ rốt cuộc anh có cảm xúc như thế nào.


Tôn Thanh Dương trở lại phòng làm việc của mình, chuyện đầu tiên bà làm chính là cởi bỏ áo khoác trắng, lấy điện thoại di động của mình ra, gọi tới cho Sở Bằng, đem tất cả nhưng gì bà biết báo lại, sau còn nói: “Loại dòng dõi quan lớn như nhà họ Thịnh này, rất sợ bị trúng những thứ xì căng đan kia, hơn nữa em thấy cả nhà bọn họ, đều không muốn Lan San gả cho cậu Thịnh, kết quả báo cáo DNA cũng đã có, bây giờ em cảm thấy, lúc này ngược lại lại là một cơ hội tốt, anh nên nhân cơ hội này nhận lại con gái mình, đợi đến lúc cậu Thịnh chân chính cưới người khác, anh chính là đảm bảo cuối cùng của cô ấy, anh nên nhanh chóng cho cô ấy một thân phận, bất kể là sau này cô ấy có cùng cậu Thịnh đi tới kết quả gì, cũng sẽ không quá mức mất mặt.”


Mùa đông, đêm khuya, dưới lầu bệnh viện.
Một mình Thịnh Thế mặc chiếc áo khác mỏng, ngồi ở trên ghế đá vườn hoa, trong tay kẹp một điếu thuốc.
Sau khi Cố Lan San và Thịnh Hoan trò chuyện xong, đã trực tiếp tới nơi này, thấy bóng lưng Thịnh Thế, cô đơn trống vắng, cô sửng sốt một chút, mới nện bước chân đi tới.
Thịnh Thế nghe thấy tiếng bước chân, hơi ngẩng đầu, thấy Cố Lan San, mặt chập chờn, anh dập tắt điếu thuốc trong tay, sau đó đứng lên, chỉ chiếc ghế đá cách đó không xa, nói: “Đến chỗ đó đi, nơi đó không có mùi thuốc lá.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc