Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 206

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Cha Thịnh Thế bước tới, lần lượt mở từng trang giấy cần ký tên ra trước mặt Cố Lan San, giọng điệu nghe như đang giải quyết việc chung: "Lan San, ký tên đi."
Cố Lan San nhẹ nhàng giơ 乃út trong tay lên, dáng vẻ như muốn ký tên của cô rơi vào trong mắt Thịnh Thế, biến thành cầu khẩn thật thấp: "Sở Sở...... Em đừng ký tên...... Anh xin em, xin em đấy......"
Cố Lan San đưa lưng về phía Thịnh Thế, nghe từng tiếng “Anh xin em, xin em” của anh, cảm thấy đáy lòng rối loạn, đau đớn vô cùng, cô cảm thấy có mấy lời lấp kín trong lòng đến khó chịu, cô không nói khó có thể vì nhanh, cô nắm thật chặt cây 乃út trong tay, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía cha Thịnh Thế, nói: "Trước khi ký, con có mấy lời muốn nói d/đ;l;q\'d cho bác hiểu, con ký tên là bởi vì không muốn anh ấy khó xử." "Con biết, có lẽ con đã làm một vài chuyện, truyền ra một ít xì căng đan, vô cùng hỗn loạn, sẽ mang đến phiền phức cho nhà họ Thịnh của bác, cho nên, trong lòng con hiểu rõ tại sao bác lại phản đối như vậy."
"Thực không dám đấu diếm, bây giờ mọi chuyện đã không còn đồn đãi bên ngoài nữa, giải quyết như vậy là kết cục tốt nhất, con cũng không hy vọng có một ngày, tất cả những tin đồn nhảm sẽ bao vây nhà họ Thịnh."
“Thịnh Thế thương con như vậy, con cũng thương Thịnh Thế vì tối hôm nay đã không tiếc bất cứ giá nào, bỏ qua tất cả đưa con cao chạy xa bay, con chỉ không hy vọng anh ấy sẽ vì con mà bỏ lỡ nhiều hơn, cho nên con mới nhắn tin cho bác."
"Con đã làm chuyện mà bác muốn, con cũng biết bác đứng ở góc độ người cha để xử lý những chuyện này, đây chính là cái gọi tình thương của cha, con đều tôn trọng và đồng ý."
"Nhưng mà, bác Thịnh......" Sau khi nói đến đây, Cố Lan San dừng một chút, môi của cô mím lại thật chặt, tròng mắt đen trắng rõ ràng, nhìn thẳng vào cha Thịnh Thế, giống như là không có bất kỳ sợ hãi và lùi bước, tiếp tục mở miệng, nói: "Có mấy lời, con nghĩ nên trực tiếp nói rõ ràng với bác."
"Con yêu anh ấy, nhưng con sẽ không rời khỏi anh ấy."
Ánh mắt của cô, quá mức thành khẩn, thành khẩn đến mức khiến cha Thịnh Thế, trong nháy mắt đó có chút hoảng hốt.
Giọng nói của Cố Lan San rất trầm thấp, bên trong trầm thấp còn mang theo chút buồn bã, nhưng càng nhiều hơn là kiên quyết, kiên quyết làm cho người ta cảm thấy, cô đang lấy tính mạng của mình d.đ;l\'q;d ra để nói những lời này: "Bất kể sau này bác bắt anh ấy cưới ai, ở cùng với ai, con đều chỉ đi theo một mình anh ấy, con không cần danh phận nhà họ Thịnh, nhưng Thịnh Thế thì con chắc chắn cần."
Cố Lan San dừng một chút, trong mắt đen trắng rõ ràng, cô nói từng chữ một: "Trừ phi bác có thể thuyết phục anh ấy, không cần con nữa."
Cả phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có giọng nói của Cố Lan San từ từ quanh quẩn trong phòng, Thịnh Thế vốn đang rất giận dữ, khi nghe cô nói những lời này lại yên tĩnh như kỳ tích.
Anh từ từ thả lỏng thân thể đau đớn, nằm ở nơi đó, cảm thấy những lời cô vừa nói xong vẫn còn bao quanh trong tai anh.
Vẻ mặt của cha Thịnh Thế khẽ chớp chớp một cái, nhìn Cố Lan San, nhàn nhạt hỏi: "Cô nói những lời này là?"
"Ý của con là......" Giọng nói của Cố Lan San khẽ cất lên, sau đó liền chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Thịnh Thế, cô nỗ lực nâng khóe môi lên, "Chỉ cần có thể cùng với anh ấy, cả đời không danh không phận cũng không sao."
Chẳng qua chỉ là làm kẻ thứ ba thôi sao?
Cô Cố Lan San không có đạo đức gì, đừng lôi kéo cái gì trói buộc của đạo đức hôn nhân, đàn ông có vợ không thể ᴆụng vào.
Những thứ đồ này, ở trước mặt cô, toàn bộ đều là một cái cái rắm, chỉ cần cô muốn, cô sẽ giành cơ hội, cho dù anh có cưới người khác, dù toàn thế giới dùng lời đồn đại phỉ nhổ cô, thì cô vẫn muốn chỉ có một mình Thịnh Thế.
Cả đời này, anh vẫn luôn bỏ ra vì cô, mà cô chưa từng làm gì cả.
Đổi lại cô hy sinh cho anh ấy một lần, cô dùng thân phận nửa đời sau không thể lộ ra ánh sáng, còn tặng tình sâu đậm cho anh ấy.
Chỉ cần anh và gia đình của anh không bể tan tành, chỉ cần anh sống rất tốt, thân không bại tên không kiệt, sẽ không bị người ta cười nhạo đâm thọt sau lưng, Cố Lan San cô cũng không sao.
Cô không quan tâm!
Có lúc, đàn ông và phụ nữ lại khác biệt nhau như thế, người đàn ông bỏ ra, là coi trọng ranh giới cuối cùng, nhưng khi một người phụ nữ bỏ ra, thường thường đều là lấy mạng đi thu.
Trước kia, Cố Lan San xem qua vô số bộ phim điện ảnh trên TV, phát hiện những người phụ nữ kiêu ngạo trên sân khấu, cuối cùng khi nam chính ૮ɦếƭ rồi thì thân bại danh liệt, còn không oán không hối.
Ví dụ như Trương Ái Linh.
Đó là một cô gái như Truyền kỳ, đến cuối cùng, vì người đàn ông mình yêu sâu đậm cưới người phụ nữ khác, mà trôi qua cuộc sống túng quẫn cằn cỗi, cô còn cầm tiền nhuận 乃út cô nhận được đi trợ giúp cuộc sống của bọn họ.
Khi đó, cô cảm thấy, Trương Ái Linh thật sự ti tiện!
Nhưng bây giờ, cô mới phát hiện, dù phụ nữ có ích kỷ đi nữa khi ᴆụng phải mình người đàn ông mình yêu sâu đậm, cũng đều sẽ biến thành như vậy cả.
Phụ nữ là sinh vật cảm tính nhất và cũng là sinh vật điên cuồng nhất trên thế giới này.
Nếu một khi cô ấy yêu ai đó, có thể yêu đến Hủy Thiên Diệt Địa, yêu không để ý đến tôn nghiêm, yêu bết kể được mất.
Đàn ông là toàn bộ sự nghiệp, phụ nữ, gia đình đều có thể cùng tồn tại.
Nhưng đối với người phụ nữ, tất cả chỉ là một người đàn ông.
Nam nữ, bẩm sinh đều là bất bình đẳng.
Cố Lan San vẫn cảm thấy, chỉ cần một người đàn ông vô duyên vô cờ vì một người phụ nữ mà bỏ ra rất nhiều rất nhiều, sau đó anh ta sẽ rất yêu rất yêu, bởi vì anh ta cảm thấy anh ta đã bỏ ra mà không lấy được hồi báo, anh ta sẽ không cam lòng.
Nhưng mà, phụ nữ thì sao?
Cô có thể vì một nụ cười tủm tỉm mà bỏ qua sinh mạng, vì một chút ấm áp mà thề truy đuổi.
Thật ra thì, lại đi cũng phải nói lại, không phải cô chỉ làm người thứ ba của Thịnh Thế thôi sao?
Thế gian an đắc lưỡng toàn pháp, bất phụ như lai bất phụ khanh(*).
(*): Một câu thơ của Thương Ương Gia Thố. Có nghĩa là: Nếu như động tình, sẽ phụ Như Lai (Phật hiệu); nếu như không động tình, sẽ phụ "Nàng" (tình yêu).
Cô cố tình tìm kiếm một cơ hội sinh tồn cho tình yêu của bọn họ trong khe hẹp không có biện pháp song toàn này.
Cha Thịnh Thế sao có thể không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Cố Lan San, sắc mặt của ông trở nên cực kỳ vặn vẹo.
Ngoài cửa sổ bóng đêm nặng nề, khoảng không gian đen kịt, thỉnh thoảng có tiếng vù vù của máy bay bay lên trời, Cố Lan San bình tĩnh quay đầu, nhìn ánh mắt cha Thịnh Thế, mang theo một chút thù hận, trong miệng nói ra lời nói có chút thích thú khi trả thù: "Bác Thịnh, d/đ;l\'q;d chúc mừng bác đã được như mong muốn, bác không để con kết hôn với con trai bác, vậy con sẽ làm kẻ thứ ba của con trai bác, con trai bác yêu con nhiều như vậy, trong lòng bác biết rất rõ, con muốn kể từ đó, trong lòng anh ấy tất nhiên sẽ cảm thấy uất ức con, về sau càng sẽ rất tốt với con hơn."
"Nếu như bác không phải thật sự muốn Thịnh Thế và bác phải oán hận nhau, con nghĩ bác sẽ hiểu không nên đối xử với con ra sao nữa, coi như là con đã xếp đặt bác một ván, nhưng mà con lại thật lòng rất không thích nhìn bác đánh anh ấy như vậy."
"Nếu như cô thực sự không muốn Thịnh Thế cùng ba con cãi nhau thù hận, bác nhớ con lại thông minh sẽ không trả lời với bác như thế nào, xem như bác bày cho con một ván cờ, nhưng mà thật tình bác cực kỳ không thích nhìn con đánh nó như thế nào."
Sắc mặt của cha Thịnh Thế trở nên có chút khó coi, nhưng Cố Lan San lại coi như không thấy quay đầu liếc mắt nhìn Thịnh Thế một cái, hướng về phía anh cười cười, liền cầm 乃út, nhanh chóng giơ tay lên.
Ánh mắt Thịnh Thế nhìn cô gái thật sâu, lấy văn kiện ra đơn giản như vậy, cầm lấy 乃út, vẻ mặt thản nhiên mà lại bình thản hướng về phía trên văn kiện mà đặt 乃út xuống.
Thịnh Thế thật tình có chút nhìn không nổi.
Một chữ ký này, anh cùng với cô từ nay về sau, liền thật sự không phải vợ chồng, anh chưa bao giờ biết, thì ra yêu một người, yêu đến cuối cùng, cưới hỏi đàng hoàng cho cô một thân phận đều là một hy vọng xa vời, đây chính là bất đắc dĩ vừa buồn cùng bi thương cỡ nào!
Đầu ngón tay Cố Lan San run run, những lời cô nói lúc đó, cảm xúc đắn đo vẫn rất tốt, nhưng mà thời điểm khi cô chân chính hạ 乃út ký tên, đáy mắt liền chứa đầy một tầng nước mắt, cô nghĩ muốn cố gắng thấy rõ trên mặt giấy của tờ thỏa thuận li hôn, phần cô nên ký, nhưng hai mắt đẫm lệ khiến cho cô căn bản cái gì cũng không thấy, cô cố gắng chịu đựng nước mắt, nhịn đến cuối cùng, mới hít mũi một cái thật sâu, ép buộc tầm mắt chính bản thân mình trở nên rõ ràng, cô tìm đúng vị trí người vợ, chậm rãi viết, một 乃út liền viết một chữ.
Thoáng nhìn một cái.
Là bắt đầu chữ Cố.
Cô chỉ viết hai nét 乃út, nước mắt liền lộp bộp rơi xuống, rơi trên chữ đen trên tờ giấy trắng.
Cô cố gắng ổn định cái tay run rẩy, sau đó tiếp tục viết, dù sao cũng viết, gạch nét sổ, ngàng....
"Leng keng leng keng....."
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của cha Thịnh Thế, vốn dĩ mặt ông không chút thay đổi nhìn Cố Lan San ký tên, tại thời điểm nghe tiếng điện thoại vang lên, ông liền thu hồi lại tinh thần, sau đó chậm rãi móc điện thoại từ trong túi ra, nhìn lên tên người gọi trên màn hình, ánh mắt ông chợt lóe, liền nghe điện thoại, ông thủy chung không có nói chuyện, chỉ nghe, nghe đến cuối cùng, sắc mặt ông trở nên trắng bệch cực kỳ khó coi.
Thật lâu sau cha Thịnh Thế, mới trả lời vào điện thoại, sau đó nghĩ cũng không có nghĩ lấy lại văn kiện trước mặt Cố Lan San, bỏ vào trong túi tài liệu.
Chữ "Cố" của Cố Lan San, vừa mới viết được đến nét cuối cùng, gạch, đã bị cha Thịnh Thế vội vàng kéo đi như vậy, kéo một nét 乃út rất dài, Cố Lan San nhíu mày, ngẩng đầu, mang theo vài phần khó hiểu nhìn phía cha Thịnh Thế, tới cùng là chuyện gì xảy ra đây? Không phải để cho cô ký tên sao? Như thế nào lại đột nhiên không để cho cô ký vậy hả?
Nhưng mà cha Thịnh Thế căn bản không để ý đến Cố Lan San, mà thẳng tắp nhìn người đứng một bên cách đó không xa, phân phó đơn giản nói: "Xuống lầu, nhanh chóng chuẩn bị xe, hiện tại đi đến bệnh viện quân khu."
Người nọ nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng đi ra cửa chuẩn bị, cha Thịnh Thế lúc này mới nhìn về phía Cố Lan San, giọng nói hơi chút bối rối: "Lan San, con đã đồng ý với bác hy vọng con nhớ rõ, hiện tại tạm thời có việc, tại trở về sẽ cho con ký tên." Ngay sau đó, cha Thịnh Thế nói với người nằm trên mặt đất đang thất thần nhìn Cố Lan San là Thịnh Thế nói: "Nhị Thập, thân thể ông nội con trên đường về từ tiệc rượu không khỏe, trở về nhà cũ nhà họ Thịnh, nhìn thấy cửa sổ trên lầu con mở ra, liền chạy lên nhìn thử, sau đó phát hiện con chạy, lập tức tức giận đến ngất đi, bây giờ đang cấp cứu ở trong bệnh viện."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc