Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 205

Tác giả: Diệp Phi Dạ

“Cố Lan San, không được ký, anh nói, không cho phép em ký, chỉ cần em không ký, chúng ta sẽ không có khả năng ly hôn, bọn họ sẽ không có biện pháp chia cắt chúng ta!”
Cố Lan San sững sờ nhìn Thịnh Thế, cô cảm thấy bên tai mình như có một tiếng nổ tung thứ gì đó, tiếng nổ làm cô suýt chút nữa đứng không vững.
Cô ngàn nghĩ vạn nghĩ, cũng không nghĩ tới, Thịnh Thế lại một mình giữ lại như vậy.
Thế nhưng anh và cô, cho tới nay cũng chưa có ly hôn.
Từ đầu đến cuối, cô cho là ly hôn, thật ra chỉ là anh diễn cho cô xem một vở kịch.
Thời điểm kia, cô cho là mình muốn tự do, cho nên anh cho cô tự do, để cho cô không buồn không lo đi tìm cuộc sống của chính mình, anh không có hoàn toàn bỏ cô, rõ ràng khi đó cô và anh đã không có bất kỳ tư cách đứng chung một chỗ, nhưng anh vẫn tìm lý do, tìm một phương pháp mà người khác chưa từng chú ý, lặng yên không tiếng động đem bọn họ kéo chặt lại với nhau.
Nước mắt Cố Lan San lập tức rơi như mưa, khi đó cô cho là anh và cô ly hôn, là bởi vì anh ghét bỏ mấy chuyện kia của cô và Hàn Thành Trì, thì ra căn bản là không phải, thì ra từ đầu đến cuối anh đều không có nghĩ qua anh không cần!”
Từ trước tới giờ đều như vậy, anh luôn như vậy.
Vẫn nắm thật chặt tay của cô, liều ૮ɦếƭ không chịu buông bỏ, mới để cho cô và anh không mỗi người đi mỗi ngả sớm như vậy, cả đời này không qua lại với nhau.
Nếu như anh không có những kiên trì, không có những kiên định này, sợ là bọn họ đã sớm chia tay!
Cố Lan San càng nghĩ, càng thấy được lòng mình đau đớn, thật may là lúc cô biết anh muốn mang cô bỏ trốn, có một chút do dự nên vẫn gửi một tin nhắn cho cha của Thịnh Thế.
Thật là may, thật là may, cô không thể ích kỷ như vậy, theo anh cao chạy xa bay.
Anh vì cô làm nhiều như vậy, nhiều như vậy, nên cô không được để cho anh đánh mất.
Anh không thể vì cô, mà ích kỉ đi tới chân trời xa xôi mới, người nhà của anh không thể rời bỏ anh, họ đều cần anh, Thịnh Thế cần Cố Lan San, nhưng Thịnh Thế cũng không chỉ có một mình Cố Lan San.
Có vài thứ, là huyết thống mãi mãi không có cách nào chặt đứt.
Rốt cuộc gia đình của anh có bao nhiêu hoà thuận, trong mắt cô đều nhìn thấy.
Cô không muốn nhìn thấy, chính anh vì cô, mà cùng người nhà của mình trở mặt thành thù.
“Lan San, không cần để ý tới cái kẻ điên kia, cháu cũng biết, hai người đã sớm ly hôn rồi.” Thủ trưởng Thịnh Thế căn bản không để ý tới tiếng kêu gào của Thịnh Thế, hướng về phía cô gái đang đứng một bên, phát ra lời thúc giục.
Cố Lan San mở trừng hai mắt, hồi hồn, yên lặng quay đầu, nhìn về phía cha của Thịnh Thế.
Thịnh Thế nhìn thấy cô xoay đầu qua chỗ khác, giọng nói như vỡ phổi bắt đầu càng hô càng lớn: “Cố Lan San, em không thể ký tên, em biết không, anh không chấp nhận ly hôn, lúc anh cưới em, anh đã không chấp nhận ly hôn rồi, em không thể ký! Không cho, anh không cho!”
“Cố Lan San, anh cảnh cáo em…….. Em làm gì cũng được, chỉ duy có việc này, em không thể hạ 乃út ký được!”
Thịnh Thế gào thét, từng tiếng từng tiếng xoay quanh bên tai Cố Lan San, kêu đến mức lòng cô hỗn loạn, ngón tay run rẩy, không có cách nào cầm được chiếc 乃út mà cha Thịnh Thế đưa tới để ký tên.
Cô biết, ký chữ này, ký xong sẽ chân chính đại biểu cho cái gì.
Đại biểu cho cô và anh trong lúc này, một cọng cỏ cứu mạng duy nhất, sẽ cứ như vậy không còn nữa.
Giữa anh và cô, đều là bởi vì muốn tốt cho nhau.
Anh nghĩ chân chính cho cô một danh phận, muốn cho cô được đảm bảo một cách quang mình chính đại khi ở bên cạnh anh, là bà Thịnh.
Đó chính là tình yêu anh dành cho cô.
Nhưng mà cô cũng thương anh chứ !
Anh yêu cô, anh có thể vì cô mà nhận hết oan ức, cô cũng thương anh như vậy, cũng có thể nhận hết tất cả oan ức vì anh.
Cho tới bây giờ cô vẫn không cam tâm tình nguyện mà vì ai khác mà oan ức bản thân, nhưng mà hiện tại, cô lại thực sự nguyện ý vì Thịnh Thế, còn có thể nói dối mà không oán không giận dù chỉ là một chút.
Cô nghĩ cả đời này của cô, có lẽ chỉ biết vì một người mà chịu đựng cả đời như vậy.
"Lan San, cháu cũng đừng trách bác trai làm việc không nể mặt bác, bác đứng ở vị trí này trên danh tiếng của nhà họ Thịnh, hi vọng cháu có thể thông cảm, chúng ta có thể không coi trọng huyết thống, nhưng chúng ta thật sự không thể không coi trọng trong sạch." Vẻ mặt ba Thịnh Thế vô cùng bình tĩnh, nhíu mày trầm tư nhìn cô gái kia, lại nói ra tiếng lần nữa.
Thậm chí chiếc 乃út trong tay ông, cũng hướng đến trước mắt Cố Lan San, đung đưa.
Trong lòng Cố Lan San, mọi thứ đã rõ ràng, cô chưa từng nghĩ tới, chuyện lúc trước khi Hàn Thành Trì nói với cô ở bệnh viện, thậm chí lại có ngày, một câu trúng phóc.
Trong lòng cô cũng biết rõ, của nhà họ Thịnh cao, lúc trước cô còn có thể đi vào, nhưng hiện tại cô lại là một cô gái bị quấn xung quanh bởi bao chuyện xấu cùng người đàn ông khác, muốn đạp của bước vào, khó lại càng khó.
Cô cũng biết rõ rành rành là cô và Thịnh Thế thực sự không có khả năng, nhưng mà cô vẫn không muốn nhận lấy chiếc 乃út này, không muốn ký tên, không muốn...
Cố Lan San nhìn cây 乃út kia, tay thả lỏng bên cạnh cũng nắm chặt, buông ra, lại nắm chặt, từ đầu tới cuối cô cũng không giơ tay lên, vẻ mặt của cô dần dần trở nên trắng bệch.
Thịnh Thế gắt gao nhìn chằm chằm Cố Lan San, anh cảm thấy được trái tim mình tùy lúc có thể ngừng đập vậy, anh sợ đôi tay cô sẽ bỗng chợt nâng lên.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, trong phòng ai cũng không nói ra một lời, yên tĩnh có chút kỳ lạ.
Ba Thịnh Thế vẫn vô cùng kiên nhẫn đợi Cô Lan San nhận lấy chiếc 乃út, nhưng mà từ đầu tới cuối cô gái đó thủy chung đều không đưa tay ra.
Sắc mặt của ông trở nên u ám hơn, bởi vì Cố Lan San mà trên lưng Thịnh Thế đã đeo quá nhiều thứ, ông thân là người cha, không thể ngồi yên không để ý đến được !
Một người phụ nữ, có thể tạo ra một người đàn ông khi họ còn sống, nhưng cũng có thể dễ dàng hủy diệt một người đàn ông khi họ vẫn sống.
Mà trên người Thịnh Thế, trên lưng lại mang theo nhiều sứ mệnh của nhà họ Thịnh, ông không thể trơ mắt nhìn anh từng chút từng chút phá vỡ chờ mong cùng vô hạn yêu thương mà mọi người cùng người tập đoàn dành cho mình !
Ông nhất định phải để Thịnh Thế quay đầu !
Vô luận ông phải dùng thủ đoạn như thế nào, nhất định phải làm cho Thịnh Thế quay đầu !
Công chúng có thể phát hủy một gia tộc, bọn họ là gia tộc làm chức cao, không thể chịu quá nhiều lời đồn đãi nhảm nhí.
Nếu như Nhị Thập cố ý đi, sẽ làm dư luận ồn ào xôn xao, người trong nhà bọn họ làm sao có thể dùng dáng vẻ đường hoàng, đứng trước TV, đứng trước tin thời sự, đứng trước quân đội, còn nói là làm chuyện chính sự ?
Ba Thịnh Thế nghĩ tới đây, liền cắn răng, biết rõ trong lòng không đành lòng, nhưng vẫn đặt 乃út "Bộp" một phát ở trên bàn, sau đó giậm chân ở đó mà hoạt động tay bên cạnh Cố Lan San, đi tới trước mặt Thịnh Thế đang bị người kiềm chế mà nghĩ cũng không nghĩ liền nâng quả đấm lên, hung hăng đấm một quyền về phía bụng Thịnh Thế !
Thịnh Thế bị đánh mà phun một ngụm máu, anh lại nhếch miệng, nở nụ cười nhìn ba mình : "Sở Sở không ký tên, ông liền đến đây giày vò con, đúng không ?"
Thịnh Thế mà nói liền không chút lưu tình nào, liền dứt khoát đâm đúng ý nghĩ trong lòng ba Thịnh Thế, sắc mặt ông trở nên có chút u ám, trừng mắt nhìn Thịnh Thế, túm cổ áo Thịnh Thế, giơ tay lên, vung một quyền vô cùng mạnh mẽ lên mặt anh, tức giận đằng đằng gào: "Nghiệp chương, tao còn không tin hôm nay tao không chỉnh đốn lại mày được! Mày thật sự xem như sống vì bản thân! Rốt cuộc mày đã vứt người nhà họ Thịnh tới nơi nào rồi thì mày mới bằng lòng bỏ qua!"
Cùng với tiếng gầm của ba Thịnh, quả đấm của ông cũng hạ xuống vô cùng mạnh mẽ trên người Thịnh Thế.
Thịnh Thế mặt nổ đom đóm, nói một chữ không ra, chỉ có thể phun một ngụm lại một ngụm máu ra ngoài, nhìn ba anh, cố gắng ngửa khuôn mặt tươi cười lên, giống như thể hiện rõ ràng ván này anh bày thành công rất lớn!
Cố Lan San đứng một bên, nhìn Thịnh Thế bị đánh thành như vậy thì cô liền hét lên một tiếng, xong đến muốn che chắn hộ Thịnh Thế, nhưng người ba Thịnh mang đến lại dễ dàng chặn cô lại, Cố Lan San chỉ có thể ở cách xa, miệng hô để ba Thịnh dừng tay mà thôi!
Nhưng mà, ba Thịnh Thế đối với Cố Lan San, căn bản không thèm nghe đến, ông chỉ lại tiếp tục túm Thịnh Thế, không hề đánh theo trình tự, đánh đến cuối cùng thì Cố Lan San cũng thực sự nhìn không được, cả người cô run rẩy vô cùng, vừa khóc vừa hô: "Dừng tay, không cần đánh nữa, đừng đánh nữa, sẽ đánh ૮ɦếƭ anh ấy, dừng tay, van xin ông, dừng tay, tôi ký tên, tôi ký tên,... Cầu xin ông, dừng tay, ông dừng tay, để tôi làm cái gì tôi cũng làm..."
Cố Lan San hô xong liền xoay người, chạy đến trước bàn mà lập tức cầm 乃út ký tên mà ba Thịnh Thế đặt trên bàn, hai mắt cô đẫm nước mắt tiếp tục hô: "Tôi ký tên, tôi ký tên.."
Ba Thịnh Thế nghe thấy như vậy thì liền nhìn thấy Cố Lan San đằng sau đã nắm chặt 乃út, rốt cuộc hừ lạnh một tiếng, hung hăng bỏ xuống Thịnh Thế.
Thịnh Thế nằm trên đất, vì đau mà miệng run cầm cập, nhìn thấy dáng vẻ Cố Lan San cầm 乃út mà sắp sửa đánh tan cả người anh rồi, anh run run môi hơn nửa ngày mới nghiến răng nghiến lợi, từng chữ đầy uy Hi*p mở miệng, nói với Cố Lan San: "Nếu như em dám ký tên, Cố Lan San, từ nay về sau, anh với em cắt đứt quan hệ, không liên quan đến nhau nữa!"
Cố Lan San trở nên khóc đến run rẩy, mắt nhìn ba Thịnh Thế: "Ông đừng đánh anh ấy nữa, tôi ký tên, tôi ký tên, tôi ly hôn cùng anh ấy, tôi cam đam đã ly hôn cùng anh ấy, ông thắng rồi..."
Đúng vậy, ông thắng rồi.
Ông so với cô tàn nhẫn hơn, ông có thể đánh Thịnh Thế thành như vậy, nhưng mà cô không thể trơ mắt nhìn Thịnh Thế phạm phải tội lớn như vậy!
Thịnh Thế nghe thấy mấy câu này mà cảm thấy иgự¢ mình như bị thứ gì đó xé rách ra, trút vào vô số gió lạnh, anh kiên quyết không đồng ý mà la hét với Cố Lan San: "Sở Sở, anh không sao, em để cho ông ấy đánh ૮ɦếƭ anh, đánh ૮ɦếƭ anh, em cũng không cần ký tên!"
Cố Lan San lắc lắc đầu với Thịnh Thế, nước mắt lộp bộp rơi xuống.
Ba Thịnh Thế bước đến trước mặt Cố Lan San, mở những văn kiện cần ký tên từng chỗ từng chỗ trước mặt Cố Lan San, nghe giọng điệu có chút công việc: "Lan San, ký tên đi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc