Thịnh Thế không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cha mình, chờ lời nói tiếp theo của ông.
Vậy mà, cha của Thịnh Thế lại không tiếp tục nói thêm gì nữa, ngược lại, xoay người, bước chân thong thả, từ từ đi đến trước mặt Cố Lan San, mở miệng, nói: “Lan San, đã lâu không gặp.”
Cố Lan San mím mím môi, sắc mặt có chút tái nhợt, cô nhìn cha của Thịnh Thế, người đã từng là cha chồng của mình, mở trừng hai mắt, nói: “Chào bác Thịnh ạ!”
Cha của Thịnh Thế gật đầu một cái, nói: “Cám ơn cô vừa rồi đã gửi tin nanh cho tôi, mới có thể cho tôi có cơ hội đến sân bay ngăn Nhị Thập lại.”
Cha của Thịnh Thế vừa nói, vừa nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Thịnh Thế, trong miệng, vẫn nói cho Cố Lan San nghe như cũ: “Nhị Thập không hiểu chuyện, cũng may, Lan San cô là người hiểu chuyện, không để cho con trai của nhà họ Thịnh bỗng nhiên mất tích, gây chuyện cười náo loạn người trong thủ đô nhìn!”
Thịnh Thế nghe đến mấy câu này, sắc mặt từ từ trở nên phức tạp.
Bọn họ đang nói cái gì?
Nói cám ơn Cố Lan San đã gởi tin nanh?
Thì ra kế hoạch không chê vào đâu được của anh, hoàn toàn không có người nào tiết lộ ra ngoài, mà cuối cùng, nguyên nhất thất bại chủ yếu là bởi vì Cố Lan San nói cho cha của anh?
Thịnh Thế lập tức nổi giận, anh sống ૮ɦếƭ giãy giụa, muốn nhào về phía Cố Lan San, vậy mà hai người đứng sau lưng kẹp anh chặt chẽ, mặc cho anh giãy giụa thế nào cũng không có cách nào vọt tới, anh chỉ có thể đỏ mặt, thô giọng nói, lớn tiếng chất vấn Cố Lan San: “Cố Lan San, tại sao em phải làm như vậy? Tại sao em phải nói cho ông ấy biết!”
Sắc mặt Cố Lan San càng thêm tái nhợt, trong mắt cô lại tràn đầy nước mắt, cô nhìn Thịnh Thế, một chữ cũng không nói.
Thịnh Thế cảm giác giờ phút này toàn thân mình cũng đang run rẩy, trong иgự¢ anh tràn đầy các loại cảm xúc, tức giận, kinh ngạc, không thể tin, anh nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, đáy mắt như mang theo ngọn lửa nóng bỏng muốn thiêu đốt cô, giọng nói trầm thấp, nói từng chữ một: “Cố Lan San, bọn họ đều ngăn cản chúng ta ở chung với nhau, vậy mà em lại đứng về phía bọn họ, em cũng không hy vọng chúng ta có thể ở cùng nhau sao?”
“Cố Lan San, em hãy nói đi, nói đi, tại sao em phải làm như vậy!”
Kèm theo một trận rống giận của Thịnh Thế, cả người giận dữ vọt xuống, suýt nữa khiến hai người sau lưng anh không kềm chế được anh.
Cố Lan San nhìn dáng vẻ Thịnh Thế tức giận như vậy, hung hăng cắn răng, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ bên cạnh, đáy mắt cô có hai hàng nước mắt từ từ rơi xuống.
Sự trầm mặc của cô, không thể nghi ngờ là đả kích lớn nhất dành cho anh.
Anh ngàn nghĩ vạn nghĩ, cũng không nghĩ đến, vào khoảnh khắc cuối cùng, người cho anh một đao trí mạng, lại là người mà anh thủy chung đều chưa từng hoài nghi tới.
Anh nghi ngờ tới chị của anh, cũng chưa từng nghi ngờ cô!
Nhưng mà kết quả, lại nói cho anh biết, chính cô đã nói cho cha anh biết!
Thịnh Thế càng nghĩ càng thấy tức giận, anh rất muốn xông lên phía trước, hung hăng Ϧóþ ૮ɦếƭ Cố Lan San, cả người anh giống như là người điên, liều mạng giãy dụa.
Cũng không biết có phải do quá tức giận hay không mà sức lực khá lớn đã khiến anh trốn thoát được, anh không chần chừ chút nào mà chạy thẳng về phía Cố Lan San.
Cố Lan San đứng tại chỗ, không nhúc nhích, tay của cô nhẹ nhàng run rẩy, đáy lòng tràn đầy hoảng sợ.
Phẫn nộ trong lòng Thịnh Thế, cô đã từng gặp, cũng đã tự mình cảm thụ, cô nghĩ, hiện tại trong lòng anh nhất định rất tức giận, hận không thể Ϧóþ ૮ɦếƭ cô, hận không thể đưa cô vào chỗ ૮ɦếƭ rồi sau đó sống lại.
Một kế hoạch muốn sống cùng cô vô cùng kín kẽ như vậy, một lòng một dạ muốn đưa cô cao chạy xa bay, cuối cùng, lại bị người anh muốn đi cùng nhất phản bội.
Anh nhất định rất tức giận......
Cố Lan San càng nghĩ, càng khẳng định nếu như chính mình một khi rơi vào trong tay Thịnh Thế, nhất định sẽ lành ít dữ nhiều.
Cô cảm thấy người đàn ông đang vọt về phía cô với tốc độ cực nhanh, cô bị sợ đến mức chỉ biết nhắm hai mắt lại, cố chấp đứng ở đó không chịu tránh né.
Cô nghe thấy hơi thở giẫn dữ của người đàn ông, giống như muốn cắn nuốt cả người cô, thân thể của cô cũng bắt đầu lạnh lẽo đến phát run, lặng lẽ chờ đợi đau đớn đến.
Vậy mà, thời gian từng chút tứng trôi qua, đau đớn trong dự đoán không truyền đến, mà lại truyền đến một tiếng kêu đau.
Tiếng kêu đó rơi vào trong tai Cố Lan San, cực kỳ kinh khủng, cô run lẩy bẩy mở mắt, thấy Thịnh Thế vốn dĩ đang nhào về phía cô, lại bị cha của anh chặn lại, mà Thịnh Thế lại như một người điên, giương nanh múa vuốt giùng giằng, cha của Thịnh Thế hình như thật sự tức giận không nhịn nổi, cũng giơ chân lên không chút lưu tình, hung hăng đạp lên bụng của Thịnh Thế.
Một cược đạp bất ngờ không kịp chuẩn bị, Thịnh Thế bị phẫn nộ khiến đầu óc choáng váng, hoàn toàn không có bất kỳ phòng bị nào, cho nên anh liền mạnh mạnh mẽ mẽ bị một cước như vậy.
Tuy rằng hiện giờ cha của anh đã đến năm mươi tuổi, nhưng xương cốt lại cường tráng nhứ sắt thép, thấy Thịnh Thế giống như một con sư tử nổi giận, không có bất kỳ suy nghĩ gì mà chỉ lo nổi giận, cha của Thịnh Thế cũng tức giận theo!
Anh thật là cánh cứng cáp rồi, lại dám chơi bỏ nhà ra đi!
Anh thật sự chỉ vì một người phụ nữ, mà ngay cả một nhà già trẻ lớn bé đều chẳng thèm quan tâm nữa?
Từ xưa tới nay, mọi người nói, hồng nhan họa thủy, hồng nhan họa thủy, Cố Lan San, thật đúng là một họa thủy không hơn không kém!
Nếu cái này bị truyền đi, anh là người nối nghiệp của nhà họThịnh, thế nhưng vì một người phụ nữ, mà chạy trốn khỏi Bắc Kinh ra nước ngoài, từ bỏ tất cả, thật đúng là khiến người ta cười đến rụng răng!
Cha của Thịnh Thế càng nghĩ, càng thấy lửa giận không cách nào kiềm lại, ông là anh, anh là con trai, ông không tin ông thật sự không quản được anh!
Cha của Thịnh Thế nghĩ tới đây, liền chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mạnh mẽ đạp thêm một cước lên người Thịnh Thế, cứng rắn đạp Thịnh Thế từ trước mặt Cố Lan San văng ra ngoài.
Cả người Thịnh Thế hung hăng ngã xuống đất, cặp mắt đỏ bừng chỉ nhìn Cố Lan San, giãy giụa muốn bò dậy, vậy mà, cha của anh lại nhanh hơn một bước, rống giận nói: “Bắt nó lại cho tôi, đừng để nó nổi điên!”
Trong phòng nghỉ, hỗn loạn thành một một nùi, toàn bộ đều là tiếng bước chân hỗn loạn.
Trong phòng nghỉ, đã hỗn loạn thành một đống, toàn bộ đều là tiếng bước chân hỗn loạn.
Thịnh Thế còn chưa có bò dậy, đã bị hai người cha Thịnh Thế mang tới hung hăng đè xuống dưới đất.
Anh giùng giằng muốn tiếp tục bò dậy, hai người kia như là dùng toàn bộ sức lực, đem anh đè chặt tại ngay mặt đất.
Sức lực Thịnh Thế làm sao bằng người người trải quan huấn luyện chuyên nghiệp, cho nên tại cuộc thi đối kháng sức lực này, Thịnh Thế đúng là vẫn bị thua, cuối cùng anh chỉ có thể thở hổn hển nằm trên mặt đất, một đôi mắt như bốc hoả nhìn Cố Lan San.
Cố Lan San cảm thấy ánh mắt của Thịnh Thế như vậy, mang theo nồng đậm yêu thương sâu sắc như vậy, quấn quýt chặt chẽ ở trên người cô, đày đoạ lòng cô thành từng mảnh từng mảnh, không có bất kỳ cái gì vẹn toàn, cô cố nén nước mắt của mình để không được rơi xuống, cảm giác hình như mình không có cách nào sống ở chỗ này, cô không có cách nào thấy anh tuyệt vọng và điện cuồng như vậy, cô nghĩ muốn rời khỏi, môi cô run rẩy, nhìn cha của Thịnh Thế, giọng nói có chút đứt quãng: “Bác Thịnh, nếu như không có chuyện của cháu nữa, thì cháu đi trước………..”
Cố Lan San không đợi cha Thịnh Thế đồng ý, cô đã vội vàng xoay người đi, không nhìn đường mà lảo đảo chạy đi.
“Lan San, cháu chờ chút.” Cha Thịnh Thế đột nhiên lên tiếng, ngăn cản Cố Lan San.
Cố Lan San dừng bước chân, hít mũi một cái, để cho biểu hiện của mình bình tĩnh một chút, mới quay đầu, nhìn về phía cha của Thịnh Thế: “Bác Thịnh, còn có chuyện gì nữa không ạ?”
Cha Thịnh Thế không trả lời câu hỏi của Cố Lan San, mà nhìn thoáng qua Thịnh Thế người đang bị đè dưới đất, đưa cho hai người kia một ánh mắt, nói: “Kéo nó dậy, nhìn cho kỹ.”
Sau đó ông liền tới bên cạnh bàn trong phòng nghỉ, từ trên bàn cầm lên một cái cặp lớn, nhanh chóng mở ra, đem tất cả những tài liệu bên trong bày ra trên bàn, sau đó đứng trước bàn như cũ, chỉ nhàn nhạt quay đầu, nhìn Cố Lan San một cái, nói: “Lan San, cháu qua đây.”
Cố Lan San nuốt nước miếng một cái, không biết những tài liệu kia là gì, nhưng vẫn ngan ngoãn đi tới.
“Cháu xem những tài liệu này một chút, một là giấy thoả thuận ly hôn, hai là giấy chứng hôn, nếu như cháu cảm thấy không vấn đề gì thì ký tên.” Cha Thịnh Thế cũng không thèm nhìn Thịnh Thế một cái, trực tiếp giải quyết từng tài liệu trên bàn, hướng về phía Cố Lan San nói.
Giấy thoả thuận li hôn?
Không phải là cô và Thịnh Thế đã ký rồi sao?
Làm sao bây giờ lại còn phải ký tiếp?
Cố Lan San nhíu nhíu mày, có chút không hiểu nhìn về phía cha của Thịnh Thế.
Cha Thịnh Thế không e dè chút nào mà trực tiếp giải thích: “Trước những trình tự của cháu và Nhị Thập li dị đều là giả, đều là nó diễn trò lừa lừa gạt mọi người, hiện tại những thứ này mới là thật.”
Trong mắt Cố Lan San đầu tiên thoáng hiện lên sự khi*p sợ, sau đó thoáng hiện sự dao động.
Cả đầu cô hoàn toàn không kịp phản ứng đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, đã nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng rống giận của Thịnh Thế: “Cố Lan San, không được ký tên, anh không để cho em ký tên.”
Cố Lan San kinh ngạc nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về Thịnh Thế.
Sắc mặt Thịnh Thế rất yếu ớt, khoé môi đã chảy ra một tia máu, ánh mắt kiên định nhìn Cố Lan San, nói: “Cố Lan San, không được ký, anh nói, không cho phép em ký, chỉ cần em không ký, chúng ta sẽ không có khả năng ly hôn, bọn họ sẽ không có biện pháp chia cắt chúng ta!”