Lần này tạm biệt, không biết bao lâu nữa anh mới có thể trở về.
Người một nhà, thật lòng mà nói, người bị đả kích nhiều nhất chính là mẹ anh.
Nhất là hiện tại, anh thấy mẹ vui mừng khi được con trai ôm, trong lòng anh chợt cảm thấy có chút chua xót, tựa như có ai đó ném cho anh một hòn đá nặng ngàn cân, vô cùng áp lực.
Thịnh Thế khẽ nhắm mắt. Lúc buông mẹ ra, anh hơi nghiêng đầu, hôn hờ lên thái dương của bà, sau đó đứng thẳng người, vẻ mặt tràn đầy nụ cười tươi tắn, “Chúc mẹ chơi thắng được nhiều tiền!”
Bà Thịnh nghe thế thì càng thêm vui, bà vỗ vai con trai, sau đó gọi Thịnh Hoan, “Hoan à, chúng ta đi thôi. Nhị Thập, con nghỉ ngơi cho khỏe, đợi mẹ xong việc rồi sẽ qua thăm con.”
Thịnh Hoan nhìn toàn bộ cảnh tượng trước mắt, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Sợ việc của Thịnh Thế không thành, cô vẫn cố nén nhịn. Chỉ là cho dù cô che giấu rất tốt, nụ cười trên mặt vẫn mang nét u sầu, “Nhị Thập, chị đi nha.” Im lặng một hồi, Thịnh Hoan mới nhẹ nhàng thốt ra ba chữ, “Hẹn gặp lại.”
Thịnh Thế dĩ nhiên hiểu ý chị mình muốn nói gì.
Anh cảm thấy yết hầu nơi cổ họng đang dâng trào. Hồi lâu sau, anh mới nhoẻn miệng cười, nói, “Hẹn gặp lại!”
Thịnh Hoan lập tức quay đầu, ôm lấy bà Thịnh rồi kéo bà đi, tiện tay khóa cửa ngoài lại.
Thịnh Thế ngồi trong phòng, nhìn về cánh cửa dần khép kín, ánh mắt có chút run sợ. Hồi lâu sau, anh mới thở phào một hơi, từ từ bước tới ghế sofa, móc ra một túi đồ ở sau tấm đệm ghế.
Thịnh Thế mở ra. Bên trong là chiếc chìa khóa xe, ngoài ra còn có một tờ giấy do Thịnh Hoan viết, nói rằng xe để ở cửa sau nhà. Kế đó, Thịnh Thế lấy ra một sợi dây thừng, loại dây có thể chịu được sức nặng vài trăm ký, một đầu có gắn chiếc móc. Anh đi qua đi lại trong phòng một hồi để xem xét, móc một đầu dây vào chiếc cột, kiểm tra xem đã chặt chưa, sau đó đem cất kỹ sợi dây.
...
...
Buổi tối, 6 giờ rưỡi, có người mang cơm đến cho Thịnh Thế. Để tránh người ta nghi ngờ, anh ăn hơn phân nửa.
Bảy giờ rưỡi, anh nghe tiếng động cơ xe ở dưới lầu, vội vàng chạy ra ngoài ban công, nhìn thấy một loạt xe của nhà họ Thịnh chạy ra khỏi cửa.
Qua tầm mười phút, nhà cũ liền trở nên yên tĩnh.
Lúc này, Thịnh Thế mới trở lại phòng, gọi một cú điện thoại cho thư ký, “Sao rồi? Bên chỗ cô ấy đã sắp xếp ổn chưa?”
“Sắp xếp ổn thỏa. Tôi sẽ đưa cô ấy đến sân bay, tạm thời cô ấy còn chưa rõ tình hình. Anh Thịnh, anh nói hay tôi nói với cô ấy bây giờ đây?”
“Để tôi gặp cô ấy rồi nói.”
“Được, anh Thịnh. Bây giờ chúng ta xuất phát sao?”
“Ừ. Lên đường đi, bây giờ tôi cũng xuất phát, gặp nhau ở sân bay.”
...
...
Thịnh Thế ngắt điện thoại. Dựa theo tình huống trước đó quan sát, anh nhét chìa khóa xe vào túi quần, sau đó cột dây thừng quanh cây cột rồi thả đầu còn lại ra ngoài cửa sổ. Dây thừng dài khoảng 20 mét, dùng vẫn còn dư, không chừng rồi lòng thòng trên mặt đất. Thịnh Thế sắp xếp ổn thỏa, nhìn quanh bốn phía một lần, nghĩ nghĩ một hồi cũng không thấy thứ gì mang theo được. Anh đã bảo thư ký mở một tài khoản, đứng tên Cố Lan San, bỏ vào đó một số tiền lớn. Những thứ còn lại anh không mang theo, tránh để người nhà phát hiện.
Thịnh Thế cảm thấy ổn rồi mới túm dây thừng, cẩn thận trèo ra ngoài cửa sở, từ từ leo xuống. Sau một hồi, anh dần dần quen, tốc độ trèo cũng nhanh hơn. Khi còn cách mặt đất một mét, Thịnh Thế vung dây ra, nhảy xuống đất.
Tòa nhà này ở phía sau nhà cũ. Trừ bỏ phòng anh có người gác, bên ngoài tòa nhà này không có người, mà giờ này, mấy người làm còn đang ăn cơm. Thịnh Thế cảm thấy thời điểm thuận lợi, không ai để ý. Chân vừa chạm đất, anh vội vàng chạy về phía cửa sau.
Cửa sau không có ai ra vào quanh năm, vẫn còn bị khóa. Thịnh Thế lấy chìa khóa trong túi do Thịnh Hoan chuẩn bị ra, mở cửa, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Trước lúc khóa cửa, anh mới liếc nhìn sân lớn nhà họ Thịnh một lần. Trời tối đen như mực, xa xa là mấy căn nhà có đèn sáng trưng. Đó là nơi anh ở từ nhỏ tới lớn. Mí mắt khẽ buông, Thịnh Thế cắn răng một cái, khóa mạnh cửa lại.
Thịnh Thế cực kỳ dễ dàng tìm được xe mà Thịnh Hoan nhờ người ta đưa đến đúng giờ. Anh cầm chìa khóa mở cửa xe, nhảy vào, phát động, nhấn ga, chạy thẳng về con đường phía trước...
...
...
Thịnh Thế chạy đến sân bay. Trước tiên, anh tìm một buồng điện thoại, đút vài đồng xu vào đó, gọi điện cho Cố Lan San, hỏi xem cô và thư ký đang ở chỗ nào.
Cố Lan San vẫn đang ở trong trạng thái bị bất ngờ. Buổi tối nào đó, thư ký của Thịnh Thế báo tin cho cô, cô cũng mất đi tin tức của người yêu. Ngày hôm nay, thư ký đột nhiên tìm tới, nói rằng muốn đưa cô đi gặp Thịnh Thế.
Cô vốn không có hoài nghi, nhưng lúc thư ký đưa cô tới sân bay, cô lại nhịn không được mà trở nên nghi ngờ. Cô hỏi thư ký, thư ký bảo rằng cô gặp anh Thịnh rồi sẽ biết.
Vì vậy, lúc nhìn thấy Thịnh Thế, Cố Lan San liền bị anh ôm chặt vào lòng, vốn dĩ là nên vui mừng, cô lại hỏi anh, “Nhị Thập, sao lại chạy tới sân bay để gặp em?”
Thịnh Thế vẫn lưu luyến không rời, dán chặt khuôn mặt ở cổ cô, ngửi mùi hương quen thuộc của cô, vừa quen thuộc lại vừa hoài niệm, tâm trạng của anh mới dần bình tĩnh lại. Anh đưa tay lên vuốt tóc cô, nghiêng đầu, hôn lên tóc, sau đó lại vùi mặt vào cổ người thương, nhẹ nhàng nói, “Chúng ta qua Pháp đi, Sở Sở.”
“Hở?” Lúc đầu, Cố Lan San còn tưởng anh bảo cô đi du lịch, “Không phải mới đi Maldives về sao? Sao còn muốn qua Pháp?”
“Không phải em thích nơi đó sao?”
“Anh không lo chuyện công ty à? Vả lại sắp hết năm rồi, qua năm mình đi, được không?”
“Em không thích nước Pháp sao?”
“... Thích.” Cố Lan San vừa trả lời, còn chưa kịp nói tiếp thì Thịnh Thế đã ngẩng đầu, nhìn vào mắt cô rồi nói, “Thích thì tốt, thích thì chúng ta đi ngay.”
Cố Lan San cảm thấy một nỗi bất an mơ hồ, cô hỏi, “Sao đột nhiên anh lại muốn qua đó?”
Thịnh Thế yên lặng hơn so với cô. Anh đưa tay lên nghịch tóc cô, nhìn cô rồi cười, “Nơi đó có phong cảnh đẹp. Viện bảo tàng Louvre, tháp Eiffel, sang tháng Bảy, chúng ta có thể đến Provence để ngắm hoa Lavender. Vậy nên, mình qua Pháp nha?”
“Dù sao em cũng thích nơi đó. Anh biết tiếng Pháp, lúc đầu em không biết cũng không sao. Anh sẽ luôn ở bên em, từ từ dạy cho em. Nếu em thấy ở nhà rảnh quá, không có việc gì làm, anh sẽ lập một công ty bên đấy, em hỗ trợ anh làm việc, liên hệ với công ty ở bên Trung Quốc, sau đó chuyển dần công trình sang Pháp, bên đó sẽ trở thành Tổng Công ty của chúng ta.”
“Đợi sau khi đến Pháp rồi, chúng ta mua một ngôi nhà trước, không phải em thích kiến trúc cổ kính sao? Chúng ta cùng đi xem, vả lại, em thích mấy món đồ của Pháp, anh sẽ chờ em chọn.”
Thịnh Thế nói một tràng dài, Cố Lan San dường như đã rõ được chuyện gì đó, trong lòng cô có chút nhảy dựng, anh muốn dẫn cô bỏ trốn sao? Điều này nghĩa là gì? Nghĩa là cha mẹ anh không cho phép anh ở cùng cô? Vì vậy, anh không còn cách nào khác, chỉ có thể mang cô cùng nhau cao bay xa chạy, bỏ trốn sang Pháp?
Anh vì cô mà từ bỏ tất cả ở thành phố Bắc Kinh?
Thành Bắc Kinh đối với cô và anh đều rất quan trọng, nhưng cô biết, ý nghĩa của Bắc Kinh đối với Thịnh Thế còn sâu sắc hơn.
Là quê cũ, là quê nhà.
Là nơi anh đã trưởng thành.
Nếu anh rời khỏi đây, chẳng khác nào anh phải rời xa người nhà, cách biệt ngàn dặm.
Cô vô cùng cảm động, nhưng cô không muốn anh hy sinh vì cô nhiều như vậy.