Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 201

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Vừa nghe giọng của con, trái tim bà Thịnh càng mềm hơn. Bà lau nước mắt, gật đầu, nói, “Mẹ đồng ý. Nhị Thập, con ở đây chờ mẹ. Mẹ đi tìm ba con ngay lập tức, nói cho ông ta biết. Nếu ông ta dám ép buộc con, mẹ liền ly hôn với ông ta!”
Thịnh Thế biết mẹ mình là người không có lập trường, nhưng anh cũng không dám ôm ấp hy vọng bà sẽ đứng lên đấu tranh vì anh.
Dù sao đi nữa, mẹ của anh cũng không dám chọc tới ông nội.
Mục đích của anh chỉ là một cú điện thoại. Vì vậy, Thịnh Thế tiếp tục ra vẻ đáng thương, nói, “Mẹ, nếu đợi mẹ đấu tranh xong thì có lẽ con sẽ chán tới ૮ɦếƭ. Mẹ có thể giúp con lấy một chiếc điện thoại tới đây không, con nhớ Sở Sở lắm, con muốn gọi cho cô ấy...” Nói đến đây, đại não của Thịnh Thế liền hoạt động mạnh mẽ. Phân tích tình thế hiện tại, nhớ lại xem phải nói thế nào để mẹ mình không ở lại đây, người bên ngoài cũng chẳng phát hiện. Suy nghĩ một hồi, anh nói tiếp, “Mẹ, mẹ biết không? Không nghe được tiếng của Sở Sở, con liền cảm thấy khó chịu. Con thật sự yêu cô ấy. Nếu mẹ nghi ngờ, con sẽ móc trái tim ra cho mẹ xem. Sở Sở không tin con yêu cô ấy, chẳng lẽ ngay cả mẹ cũng thế ư... Mẹ, con biết, mẹ không trải qua tình yêu đau khổ như vậy, mẹ không hiểu được. Con cảm thấy nếu mọi người cứ tiếp tục bức ép con, con và Sở Sở sẽ giống như Lương Sơn Bá với Chúc Anh Đài vậy... Bi kịch... Đến lúc đó, chúng con ૮ɦếƭ rồi, mẹ nhất định phải táng chúng con cùng một mộ... Mẹ, con có nói gì với mẹ đi chăng nữa, mẹ cũng không hiểu đâu, mẹ không hiểu được tình yêu của con...”
Bà Thịnh vừa nghe tới đó, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên vì không nhịn được, “Con nói bậy bạ gì vậy hả?! Mẹ hiểu! Mẹ hiểu tình yêu! Mẹ đã xem Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài rồi... Tiểu Trư rất đẹp trai.. Con à, con có biết Tiểu Trư là ai không? Là La Chí Tường đó!”
*La Chí Tường – biệt danh Tiểu Trư, đóng vai Lương Sơn Bá trong phim
“...” Suýt chút nữa thì Thịnh Thế đã cười bò. Mẹ anh đã hơn năm mươi tuổi, vậy mà động một tí thì chẳng khác gì một đứa trẻ con, cũng may là anh nhẫn nại không tệ, không có thốt ra tiếng cười.
Bà Thịnh nói xong liền nhìn Thịnh Thế, khẳng định, “Con trai, mẹ tin tưởng vào tình yêu thực sự. Mẹ sẽ không để con và Sở Sở xảy ra bi kịch. Mẹ đi lấy điện thoại cho con, con tắm trước đi nha.”
Ước nguyện được đền bù. Thịnh Thế miễn cưỡng gật đầu với mẹ. Ngay sau đó, bà Thịnh xoay người, bước ra khỏi phòng.
Qua tầm mười phút, bà Thịnh đã mang điện thoại quay lại, mà Thịnh Thế cũng vừa đúng lúc tắm xong.
Anh nhận lấy điện thoại từ tay mẹ mình.
Xong xuôi đâu đó, Thịnh Thế định bụng khai triển kế hoạch lớn của mình. Anh giả vờ mệt mỏi, muốn ngủ một lát, lấy cớ bảo mẹ ra ngoài.
Bà Thịnh vừa rời khỏi phòng, Thịnh Thế lập tức bật dậy khỏi giường, cầm lấy điện thoại. Đầu tiên, anh gọi cho thư ký của mình, bảo thư ký truyền lời cho Cố Lan San, giải thích về tình hình hiện tại của anh.
Không phải anh không liên hệ trực tiếp với Cố Lan San, anh sợ nếu như người nhà mình nghi ngờ, đi dò xét cuộc trò chuyện của anh thì lại thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ*!
*Tính toán bao nhiêu lâu, phút chốc tan vỡ
Qua khoảng năm phút sau, thư ký gọi lại, nhắn cho anh một câu mà Cố Lan San nhờ chuyển lời.
Em yêu anh, nhưng em chắc chắn sẽ không rời khỏi anh.
Thịnh Thế nghe xong, suýt chút thì anh đã rơi nước mắt. Sở Sở tốt quá, anh nhớ cô vô cùng, trong nháy mắt cũng không thể đợi. Ngay sau đó, anh lập tức gọi cho thư ký, nói rõ những gì cần làm tiếp theo.
Thư ký cầm di động, nghe rất cẩn thận.
Nghe xong một hồi, thư ký không nhịn được mà mở miệng, ngắt lời Thịnh Thế, “Anh Thịnh, anh làm như vậy, không phải là đang tính toán mang toàn bộ sự nghiệp sang nước ngoài chứ?”
“Tôi chính là muốn như vậy, mang toàn bộ sự nghiệp đến Pháp. Đợi khi qua Pháp rồi, tôi sẽ thành lập công ty mới, còn việc ở Bắc Kinh, tôi nhờ một người khác đứng ra làm. Hộ chiếu của tôi ở trong phòng làm việc, để chung với cái của Sở Sở. Anh dùng nó để đặt vé đi Anh quốc, thời gian là ngày mốt. Sau đó, tôi sẽ nghĩ cách cùng cô ấy qua Pháp. Anh nhất định phải giữ bí mật chuyện này. Nếu dám tiết lộ dù chỉ một chút, tôi sẽ kéo anh chôn cùng!” Giọng nói của Thịnh Thế có phần tàn nhẫn. Nói xong, anh bổ sung thêm một câu, “Ngày mốt, người trong nhà đều có việc bận, bọn họ sẽ không để tâm tới tôi, tôi có năm tiếng đồng hồ rảnh rỗi, mà anh nhất định phải nghĩ tất cả mọi cách để đưa Sở Sở đến sân bay an toàn.”
“Được, anh Thịnh. Anh còn cần gì nữa không?”
“Không.”
Thịnh Thế ngắt điện thoại, liên lạc với Thịnh Hoan ngay lập tức. Thịnh Hoan thấy anh gọi tới thì vô cùng sửng sốt, nhưng rất nhanh đã nhanh trí, nói, “Nhị Thập, em nói đi, em muốn nhờ chị làm gì?”
“Chị cả, sao chị biết em tìm chị là có việc muốn nhờ?”
“Ha ha...” Thịnh Hoan cười qua điện thoại, nói, “Chị còn không biết chuyện của em sao? Mọi việc ồn ào đến mức này, chị cũng có một phần trách nhiệm. Tiểu Trạch còn nhỏ, chúng ta nhất thời sơ sót, bây giờ lại khiến em bị nhốt, cho nên chỉ cần có thể giúp, chị liền sẵn lòng, coi như chuộc tội.”
Thịnh Thế nghe vậy thì cảm thấy rất thoải mái. Anh chỉ nói đơn giản, “Em cần hai thứ, một chiếc xe, một sợi dây thừng leo núi.”
“Em muốn bỏ trốn?”
“Thành thật mà nói, em muốn cùng Sở Sở cao chạy xa bay.”
“....”
Thịnh Thế vừa dứt lời, đầu dây bên kia liền trở nên yên tĩnh.
Anh im lặng một hồi mới nói tiếp, “Chị cả, em chỉ nói cho một mình chị biết ý nghĩ của em, người ngoài đều không biết. Em nói cho chị, trong lòng chị cũng đã rõ, một là em tin chị, hai là sau khi em đi rồi, khoảng thời gian đó, chị cũng biết em đi rồi, mẹ nhất định sẽ không chịu nổi. Đến lúc đó, hi vọng chị có thể ở bên mẹ nhiều hơn, khuyên giải bà ấy.”
Vừa nghe xong, Thịnh Hoan liền cảm thấy trong lòng khó chịu. Từ khi sinh ra tới giờ, Nhị Thập chưa từng rời khỏi Bắc Kinh. Đây là nhà của anh, anh vẽ đường cho hươu chạy, lật tay làm mây, úp tay làm mưa, nơi này là hang ổ của anh, tính tình anh lại rất kiêu ngạo. Nếu anh rời khỏi Bắc Kinh, ra nước ngoài, liệu anh có thích ứng được không?
Thịnh Hoan nghĩ đi nghĩ lại liền rơi nước mắt, “Nhị Thập, như vậy đáng sao? Em thích con bé, dù sống dù ૮ɦếƭ cũng phải ở cạnh nó ư? Ngay cả cô gái khác đều không được?”
“Chị cả, em thích cô ấy, đâu phải chị không biết? Lúc trước khi chủ nhiệm lớp, chị đã biết em thích cô ấy rồi, cho đến bây giờ em luôn yêu cô ấy. Nếu buộc em phải rời xa, cả đời em sẽ rất khó chịu. Chị cả, em đã vì cô ấy mà ૮ɦếƭ hai lần, bây giờ lại không thể ở cùng, em thấy mình thực sự thiệt thòi quá, quá thiệt thòi, càng nghĩ lại càng khó chịu.”
Thịnh Hoan nhịn không được mà lớn tiếng mắng Thịnh Thế, “Em nói đi, rốt cuộc là cái gì đã tạo ra nghiệt ngày hôm nay! Đều là người thân mà phải sinh ly tử biệt! Nhị Thập, chị nói rồi, chị giúp em, chị sẽ giúp em, coi như chị nợ em!”
Nói xong, Thịnh Hoan ngắt điện thoại.
Thịnh Thế nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Bóng đêm âm trầm... Một hồi sau, anh thở dài một hơi chậm rãi.
Nếu đã trả giá bằng sinh mệnh hai lần mà vẫn không đổi được ước nguyện chắp tay cùng cô đến già, anh thà rằng mình ૮ɦếƭ còn hơn.
Không phải anh không có trách nhiệm, nhà họ Thịnh nhiều con cháu như vậy, bớt đi một Nhị Thập, vẫn còn những người khác chăm sóc những người lớn tuổi.
Cùng lắm chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Thời gian như nước chảy qua cầu, sẽ có một ngày, hai người nhận được sự chúc phúc, sau đó anh sẽ đưa Sở Sở trở về.
Tìm một nơi sống hết quãng đời còn lại, bên người mình yêu đến già.
Nếu ngôi nhà ấy đã dung không được tình yêu của anh, vậy thì anh sẽ đổi một ngôi nhà khác.
Chỉ có cô là anh vĩnh viễn không đổi.
...
...
Từ ngày hôm đó, mỗi hôm, bà Thịnh đều đến thăm con. Buổi chiều ngày thứ ba, Thịnh Hoan về nhà để xem náo nhiệt.
Chị cả vừa vào, Thịnh Thế lập tức nhìn cô, ánh mắt chớp chớp. Thịnh Hoan làm như không thấy em trai đang ngồi trên ghế, tiếp tục trò chuyện cùng mẹ.
Ba mẹ con nói chuyện khoảng chừng hai tiếng đồng hồ, bà Thịnh chợt nhận được điện thoại của bạn bè gọi sang chơi mạt chược.
Trước khi đi, Thịnh Hoan lặng lẽ lấy từ trong túi xách ra một món đồ, đặt ở trên ghế sofa.
Thịnh Thế ngầm hiểu, âm thầm đứng dậy.
Mấy ngày nay, tâm trạng của bà Thịnh trở nên tốt hơn trước. Hôm nay được bạn bè mời gọi, bà liền muốn chạy đi chơi mạt chước, nhưng trước đó vẫn lo lắng, trấn an con trai, “Nhị Thập, tối mẹ về sẽ qua thăm con.”
“Mẹ, đêm nay có chuyện gì sao?”
“A..., không có... đợi mẹ xong việc, mẹ quay về với con.”
Thịnh Thế gật đầu, sau đó đột nhiên dang tay, ôm mẹ vào lòng.
Bà Thịnh thấy con trai ôm đột ngột thì có chút thất thần. Ngay sau đó, bà cười vui vẻ, vỗ vỗ lưng anh rồi nói, “Con trai ngốc.”
Trong ký ức của Thịnh Thế, anh chưa từng ôm mẹ, cho dù vui vẻ cũng không thành thật. Bây giờ ôm bà, trong lòng anh biết rõ chuyện gì sắp xảy đến, đột nhiên cảm thấy thương cảm, khổ sở xiết bao.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc