Bà Thịnh nhìn chồng một hồi, sau đó nhìn sang con trai bằng sắc mặt khó coi, nói với giọng tức giận, “Nhị Thập, sao đầu óc con lại hồ đồ như vậy? Bây giờ nó và con đã ly hôn, lúc trước nó còn có quan hệ mờ ám với Hàn Thành Trì. Có phải con đã quên những gì nó làm rồi không, tại sao lại cứ dây dưa mập mờ với nó?!”
Thịnh Hoan sợ Thịnh Thế thật sự cãi nhau với ông nội và ba, cô vội đưa tay ra kéo vạt áo em trai lại, bảo anh không cần nói gì.
Ba của Thịnh Thế rất kiêu ngạo, không hề giảm chút giận dữ nào. Mặc cho vợ mình hết mực khuyên can, ông vẫn trừng mắt hung dữ với con trai, “Nhị Thập, tao nói cho mày biết, mày gây chuyện thế nào, mày ồn ào ra sao, tao đều có thể dễ dàng tha thứ. Chỉ riêng Cố Lan San, mày đừng hòng cưới nó vào cửa nhà này! Tao đã vì chuyện của nó và mày mà mất hết mặt mũi! Nói tóm lại, mày khỏi phải nghĩ liệu tao có đồng ý hay không! Thịnh Thế, tốt nhất mày sớm cắt đứt quan hệ với nó cho tao, bằng không tao sẽ ra mặt...”
Thịnh Thế vừa nghe ba nhắc tới người thương thì đã cảm thấy giận dữ vô cùng, nhưng sau khi nghe hết một tràng, cơn giận không thể nào buông xuống được nữa.
Anh vẫn còn nhớ, lúc trước khi Cố Lan San trả lại tiền bạc cho anh, trong số đó còn có một tấm chi phiếu do ba anh đưa cho cô!
Chẳng lẽ ông lại muốn dùng trò cũ hay sao?
Thịnh Thế lập tức đứng dậy, nhếch môi, cười lạnh lùng, mở miệng không chút lưu tình, châm chọc, “Ba sẽ ra mặt như thế nào?”
“Ba ra mặt bằng cách đưa một tờ chi phiếu, sau đó bảo cô ấy rời xa con phải không?”
“Trong mắt ba, con trai chỉ có giá trị bằng mấy tờ bạc thôi à? Mấy tờ bạc liền mua được con trai của ba từ trong tay của một người phụ nữ?”
Từ trước tới nay, miệng lưỡi của Thịnh Thế vốn đã độc. Lời anh nói ra, muốn bao nhiêu không nể mặt có mấy nhiêu không nể mặt.
Thịnh Hoan ngồi bên cạnh. Cô vừa dỗ Chung Trạch nín khóc, để bảo mẫu dẫn nó đi chơi. Thấy cuộc cãi vã bắt đầu, chuyện mà cô lo nhất đã xảy ra, cô lập tức đẩy đẩy em trai, “Nhị Thập, đó là ba em đó, em gấp cái gì chứ? Có gì thì từ từ nói!”
Thịnh Thế nghe chị mình nói vậy thì hơi giật giật khóe môi, ngậm miệng lại.
Ba của Thịnh Thế thấy anh đáp trả mình như vậy thì càng giận hơn, giọng nói càng lúc càng càng cất cao, “Mày nói chuyện với ta kiểu đó đó hả? Mày không biết xấu hổ, cả nhà họ Thịnh này không biết xấu hổ sao? Thằng trời đánh! Tao không tin tao không quản được mày! Mày đã dám nói với tao như vậy, không cưới nó thì không được, vậy tao nói cho mày biết, mày muốn cưới con nhỏ đó, không có cửa đâu! Tao cho mày ba ngày, tốt nhất mày nên cắt đứt quan hệ với nó, nếu không thì đừng trách tao không lưu tình!”
Điều Thịnh Thế sợ nhất chính là người nhà họ Thịnh đối phó ra mặt với Cố Lan San.
Cô ấy nhỏ bé và yếu ớt, lại vô tội, thế giới này đã có quá nhiều người rời bỏ cô ấy, bây giờ cô ấy chỉ có mình anh. Anh kiên trì lâu như vậy vẫn không buông bỏ cô ấy, bây giờ sao có thể nói chấm dứt là chấm dứt?
Anh biết, nếu cứ tiếp tục cứng đối cứng vậy thì khẳng định cuối cùng là hai bên đều tổn hại, đối với anh cũng không có ích lợi gì, ngược lại còn có một đống tác hại. Thịnh Thế hít một hơi thật sâu, hai mắt từ từ nhắm lại, đầu tiên là nhìn ông nội anh một cái, sau đó liếc nhìn từng người bên trong phòng, mới chậm rãi mở miệng nói: “Con hiểu rõ trong lòng mọi người nghĩ như thế nào, nhưng mà con cũng có ý nghĩ của riêng con, hôm nay con sẽ nói thật cho mọi ngươi biết, con theo Cố Lan San, từ đầu đến cuối cũng chưa từng ly hôn! Bây giờ cô ấy là người vợ mà con cưới hỏi đàng hoàng! Con biết càng về sau mọi người nhất định sẽ càng phản đối con ở chung một chỗ với cô ấy, cho nên con đã sớm giữ lại chiêu này!”
Đối với người lớn trong nhà họ Thịnh mà nói, lời này của Thịnh Thế không thể nghi ngờ là tin tức động trời!
Trong ba mươi giây, cả đại sảnh trở nên cực kì yên tĩnh, sau đó mới có người bắt đầu hơi hít thở một tiếng, nhìn trái nhìn phải, toàn bộ đều giương hai mắt lên mà nhìn nhau.
Ngay cả thủ trưởng Thịnh đang tức giận bốc tới đỉnh đầu cũng là bộ dạng kinh ngạc đến ngây người.
Mẹ Thịnh có cảm giác giống như mình đang ngồi trên tàu siêu tốc bây giờ đang di chuyển với tốc độ cao, khiến cho bà ngẩn người đến nửa ngày mới tỉnh hồn lại, sau đó nhìn Thịnh Thế, giọng điệu run lẩy bẩy hỏi: “Nhị Thập, con vừa mới, nói gì? Con nói, con không có ly hôn với Cố Lan San?”
Trong miệng Thịnh Thế phát ra lời xin lỗi, trên mặt lại không có một chút ý xin lỗi nào, cũng không có nhìn mọi người trong phòng mà trả lời mẹ Thịnh: “Dạ, con không ly hôn với cô ấy, chỉ là cô ấy cũng không biết chúng con không có ly hôn. Ban đầu, lúc con với cô ấy đi tới cục dân chính lấy giấy ly hôn, trong đầu con đã nghĩ tới, liền mượn danh nghĩa của anh haimà diễn một vở kịch ở cục dân chính, làm ra một tờ giấy ly hôn giả.”
Lúc này anh hai họ của Thịnh Thế đang bưng ly trà lên uống bất chợt nghe nói như thế, liền đột nhiên phun ra ngoài, sau đó ngẩng đầu lên, liền vô tội thấy mọi người ánh mắt đều nhìn về mình, sau đó đáy lòng anh ta liền đặc biệt u oán thở dài một cái, âm thầm cầu nguyện, sau đó lửa chiến cũng ngừng thiêu đốt đến trên người của anh.
Thịnh Thế biết mẹ anh thương yêu anh nhất, cũng mềm lòng nhất, rất dễ lừa gạt, cho nên liền dùng ánh mắt đặc biệt thành khẩn mà nhìn mẹ Thịnh, nói: “Mẹ, con thật sự rất thích cô ấy, mọi người lại đều không thích cô ấy, ba con lại buộc cô ấy rời khỏi con thì cô ấy liền ngẩn ngơ thật sự muốn rời khỏi con, mọi người đều không giúp đỡ con, lại đều muốn để cho vợ con chạy theo người khác. Lúc đó tâm tình của con vô cùng khó chịu, cho nên con liền chỉ có thể tự nghĩ biện pháp, sau đó con chỉ có thể nghĩ ra biện pháp này.”
Mẹ Thịnh nghe được những lời này của Thịnh Thế, vẻ mặt hơi có chút xúc động, do dự một lát, nói: “Nhị Thập, con nói cho mẹ nghe, có phải con đang lừa gạt mọi người hay không?”
Thịnh Thế nắm chặt cơ hội, tiếp tục giả đáng thương: “Mẹ, Cố Lan San là con dâu mẹ, con vốn là muốn cho mọi người có một năm vui vẻ, cho nên con liền nói cho mọi người, hiện tại ai biết chuyện này nên đã nói trước làm rối hết lên, cho nên con chỉ có thể thanh minh trước. Con đã ly hôn một lần rồi, cũng không thể lại ly hôn thêm một lần nữa chứ? Mọi người cảm thấy là không vấn đề gì, nhưng mà con lại cảm thấy rất mất mặt!”
“Hồ đồ, hồ đồ, hồ đồ!” Bây giờ thủ trưởng Thịnh đã hoàn toàn tỉnh hồn lại, cho nên liền cực kỳ tức giận liên tục kêu ba tiếng “Hồ đồ”, sau đó liền ngầm suy nghĩ. Ông nhìn Thịnh Thế, đáy lòng nghĩ, đứa con này của ông thế nhưng lừa cả nhà bọn họ!
Thật là tức ૮ɦếƭ ông!
Tác phong của ông từ trước đến giờ luôn nghiêm cẩn, thực tế, sao ông lại sinh ra một đứa con trai có tư tưởng lộn xộn như vậy trong đầu chứ!
Thủ trưởng Thịnh càng nghị lại càng thấy tức giận. Sao ông có thể không biết trong lòng con mình đang nghĩ gì, chỉ cần không ly hôn, ông đã cảm thấy ông càng thêm không nhẫn nhịn được!
Từ nhỏ đến lớn, trong những đứa bé ở gia đình này, đứa con trai này của chính là đứa thích nghịch ngợm gây sự nhất, cho tới bây giờ lại để nó làm loạn đến như vậy.
Mấy lời này của nó có thể lừa mẹ nó, nó còn cho là có thể lừa gạt được ông hay sao?
Chuyện lúc trước ông có thể dung túng cho sự hồ đồ của anh, thế nhưng chuyện này, ông tuyệt đối không cho phép!
Nhà họ Thịnh vẫn luôn là gia tộc trong sạch, hơn nữa Thịnh Thế còn là người thừa kế duy nhất của nhà bọn họ.
Anh đi ra ngoài là có thể đại biểu cho mặt mũi của người nhà họ Thịnh!
Nếu quả thật nếu để cho anh hài lòng như ý không chút kiêng kỵ, như vậy người khác ở sau lưng chỉ chỉ chỏ chỏ nói anh như thế nào? Nói con trai nhà họ Thịnh không lấy được vợ? Cưới một người phụ nữ nửa đường chạy theo người khác, hiện tại người nọ tìm phải một ngôi sao nhỏ bé cho nên liền trở lại tìm con trai nhà ông?
Đây hoàn toàn đều là ăn nói vớ vẩn...
Huống chi đến bây giờ người phụ nữ Cố Lan San kia cũng chưa có bầu. Ban đầu ông cảm thấy cô gái kia vô cùng tốt, có lẽ thật sự chỉ là sảy thai hai lần, thân thể không tốt, nuôi một chút là tốt, nhưng là bây giờ cũng nuôi hơn hai năm, bụng lại không có một chút động tĩnh nào.
Từ xưa tới nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Ví dụ như cha của Hàn Thành Trì, chính là điển hình của chuyện ૮ɦếƭ trong tay người phụ nụ mình yêu. Trình độ u mê vì yêu của Thịnh Thế lúc này rõ rang là chỉ có hơn chứ không kém.
Ông thân là một người cha, không thể trơ mắt nhìn con trai của mình nhảy vào hố lửa!
Chỉ là một người không thể sinh con nối dõi, lại không còn tinh khiết, chỉ với hai điều trên, người phụ nữ Cố Lan San này đã không thể ở lại!
Nghĩ tới đây, cha của Thịnh Thế cũng không khoan nhượng chút nào mà cắn răng, nói với con trai của mình: “Thịnh Thế, con đừng cho là con chỉ dùng một chút thủ đoạn thì cha liền không làm gì được con.”
Thịnh Thế cảm thấy mình đã dùng hết biện pháp từ mềm dẻo tới cứng rắn, trận này nhất quyết là cần phải đánh: “Chỉ là lời cảnh báo trước của con mà thôi. Là một người đàn ông chân chính, cha cũng đừng ra tay đối với phụ nữ!”
Cha của Thịnh Thế nhíu mày, sau đó liền nhìn Thịnh Thế, nói: “Con hãy yên tâm đi, lần này cha sẽ không đi làm khó cô ta, nhưng cha còn nhiều rất biện pháp để buộc con cùng cô ta thật sự ly hôn, không tin chúng ta liền thử một chút!”
Chỉ cần bọn họ không đi làm khó Cố Lan San, anh đều không quan tâm bọn họ dùng biện pháp khỉ gió gì!
Nếu thật sự là anh cùng Cố Lan San không thể ở chúng một chỗ tại thành phố Bắc Kinh này, anh liền mang theo cô cao chạy xa bay.
Dù thế nào đi nữa thì công ty ở Bắc Kinh của anh cũng đã hoàn thiện, anh có thể chạy ra nước ngoài, bọn họ lại là người có chức vị quan trọng, thân là quân nhân, muốn ra khỏi nước cũng không được, để anh xem bọn họ bắt kiểu gì!
“Tốt! Con chờ!” Thịnh Thế không chút e dè nào mà nhìn lại cha của mình, nói gằn từng chữ: “Dù sao hôm nay mọi người đều đã biểu hiện rõ thái độ của mình, con cũng tỏ rõ thái độ cho mọi người biết, người tên Cố Lan San này là người mà con nhất định phải cưới được! Không phải là con đang trưng cầu sự đồng ý của mọi người mà chỉ là để cho mọi người biết trước, cả đời này, trừ cô ấy, con sẽ không cưới ai khác!”