Đợi đến lúc cô mở mắt ngôi sao đã biến mất không thấy, Thịnh Thế ấm áp hỏi cô: “Cầu nguyện gì vậy?”
“Không nói cho anh, sau khi nói cho anh sẽ không linh nghiệm.”
Thịnh Thế cười ha hả, không hỏi tới nữa, tiếp tục cùng Cố Lan San ngước đầu ngắm sao.
Nhìn một lát Thịnh Thế liền nghiêng đầu nhìn về Cố Lan San.
Cô gái vẫn đang ngửa đầu ngắm bầu trời, trên mặt cô tràn đầy vẻ tươi đẹp, anh xuất thần nhìn trong giây lát thầm nghĩ, thì ra ánh sao đẹp nhất không phải trên trời mà là ở đây.
Nghĩ tới đây anh liền nhẹ nhàng vòng một vòng đi qua trước mặt Cố Lan San, cúi thấp đầu che tầm mắt cô đang nhìn sao trên trời, nói: “Cố Lan San, làm bạn gái của anh nhé.”
Cố Lan San giống như nghe thấy, nhưng cũng giống như không nghe thấy, ánh mắt cô nhìn thẳng trong chốc lát mới nhìn vào mắt anh, cô thấy trong đáy mắt anh lộ vẻ thâm tình, hưng phấn, so với những ngôi sao trên bầu trời mênh ௱ôЛƓ kia càng hấp dẫn tươi đẹp hơn rất nhiều, Cố Lan San nhìn chằm chằm khuôn mặt anh không trả lời.
Qua một lúc lâu thật lâu sau, bên tai bọn họ quanh quẩn tiếng sóng biển gào thét, Cố Lan San lại nghe thấy giọng Thịnh Thế lại truyền tới lần nữa: “Cố Lan San, làm bạn gái của anh nhé.”
Cố Lan San chớp chớp mắt sau đó khẽ khàng nói: “Được.”
Lời nói của cô rất ngắn.
Chỉ có một chữ, rất nhanh liền bị bao phủ bởi tiếng sóng biển.
Biến mất không thể tìm ra.
Nhưng Thịnh Thế vẫn nghe thấy được.
So với sóng to gió lớn của sóng biển, giọng nói của cô, chữ kia của cô lập tức khắc sâu vào trong tận đáy lòng anh.
Anh nghe cô nói: Được.
Còn anh nói là: Cố Lan San, làm bạn gái của anh nhé.
….
Khi hai người tiếp tục dắt tay nhau đi dọc theo bờ biển trở về phòng bên bãi biển của mình, Cố Lan San vẫn không nói nguyện ước của mình cho Thịnh Thế biết, nhưng lại rất tò mò nguyện ước của Thịnh Thế: “Nhị Thập, lúc nãy anh cầu nguyện sao?”
“Ừ.”
“Cầu gì vậy?” Cố Lan San tự nhiên hỏi dò, sau đó liền cười hì hì nhìn Thịnh Thế nói: “Anh có quyền lựa chọn không trả lời, nếu như anh sợ ước nguyện của anh sẽ không trở thành hiện thực.”
“Không sao, nguyện vọng của anh đã thực hiện được, vừa mới xong.” Thịnh Thế cười dắt tay Cố Lan San, chầm chậm ૮ởเ φµầɳ áo, sau đó nói: “Ừm nguyện vọng của anh là hi vọng cô Cố Lan San có thể làm bạn gái của anh.”
“Ồ.” Cố Lan San đáp một tiếng, sau đó liền nhìn lên bầu trời đầy sao, nói: “Không biết ước nguyện của em lúc nào sẽ thực hiện được.”
“Nói cho anh biết, anh giúp em thực hiện.”
“Không nên, nói cho anh biết ước nguyện sẽ không linh.”
Cố Lan San kiên quyết lắc đầu rồi nhảy dựng lên chạy tới trước phòng bên bờ biển của họ, đẩy cửa sổ thủy tinh ra chạy vào.
….
Buổi tối đương nhiên phải ngâm suối nước nóng.
Ngoài trời.
Cô Lan San và Thịnh Thế cùng nhau ngâm, xuyên qua cây lá sum suê còn lờ mờ trông thấy ngôi sao nơi xa xôi, thỉnh thoảng còn có ngồi sao xẹt qua, Cố Lan San cũng không quên ước một điều ước cho mình.
Nhưng nguyện vọng của cô cũng chỉ được ước có hai lần, tính lang sói của Thịnh Thế lại bộc phát rồi.
Loại chuyện ℓàм тìин này thật ra nhân tố bên ngoài cũng rất quan trọng, bây giờ đang ở nước ngoài có tiếng sóng biển tầng tầng lớp lớp truyền tới, hoàn cảnh thiên nhiên ở đây như thủa ban sơ, Thịnh Thế và Cố Lan San dường như vô cùng hăng hái.
Cho nên đêm nay bọn họ làm từ suối nước nóng trên sân thượng đến trên ghế salon, vào tận trong giường, muốn điên cuồng bao nhiêu thì có điên cuồng bấy nhiêu. Làm đến cuối cùng Cố Lan San có cảm giác giống như mình thay da đổi thịt, toàn thân bủn rủn, cho đến ngày hôm sau cô nằm ườn đến mười hai giờ trưa mới từ trên giường bò dậy.
Nói là cùng nhân viên công ty đi Maldives du lịch, thật ra thì sau đêm hôm qua mọi người đều tự mình tách ra đi chơi riêng.
Vì Cố Lan San thức dậy trễ nên kế hoạch du ngoạn của Thịnh Thế cũng thay đổi, buổi chiều cùng đi tàu ngầm ngắm thực vật và cá dưới đáy biển, sau đó liền chọn một nhà hàng có phong cảnh đẹp ăn bữa tối, ban đêm hai người cùng đi dạo trên bờ biển rồi về ngủ sớm. Sáng hôm sau hai người tỉnh dậy cũng rất sớm, mấy hạng mục chơi cũng rất nhiều. Từ đi ca-nô, bơi lội đến câu cá đua thuyền buồm, có thể chơi thì họ đều chơi một lần. Đến ngày thứ tư, bọn họ đổi nước trong phòng trước, sau đó hai người chỉ ngâm mình trong nước biển rồi lên phơi nắng. Ngày thứ năm bọn họ cùng đi cúng lễ năm nhà thờ Hồi giáo cổ kính, tiếp đó đi dạo công viên. Ngày thứ sáu họ liền bay tới Singapore, sau lại từ Singapore bay tới Hongkong.
Thật ra thì ban đầu không có ý định đi Hongkong, nhưng chơi ở Singapore mấy ngày, Cố Lan San chợt có ý nghĩ muốn đi Hongkong mua sắm, cho nên Thịnh Thế liền đặt vé máy báy đi qua Hongkong.
Trong các cửa hàng lớn ở Hongkong, Cố Lan San mua sắm trông rất vui vẻ, sau khi chọn mua xong còn cố ý lôi kéo Thịnh Thế đi ngắm cảnh đêm ở Vịnh Victoria, dự định buổi tối hôm đó ngủ một giấc thật ngon, ngày hôm sau bay về Bắc Kinh.
Buổi tối hôm đó thật sự ngủ một giấc rất ngon.
Thịnh Thế vốn muốn làm chút chuyện xấu nhưng chuyện xấu làm được một nửa thì “Thân thích” Cố Lan San tới thăm cô.
Cố Lan San đứng trong nhà vệ sinh nhìn màu hồng dính trên ҨЦầЛ ŁóŤ mình, đáy lòng cô lập tức trầm xuống.
Cô thay băng vệ sinh, từ trong phòng vệ sinh đi ra ngoài, nằm trên giường cô đánh mất tất cả hăng hái, tâm tình thoải mái mấy ngày này đi chơi cũng tan thành mây khói.
Lại một lần nữa không thể mang thai đứa nhỏ.
Cố Lan San nghĩ, cơ thể cô thật sự sẽ giống như lúc trước, sau lần thứ hai sinh non sẽ rất khó mang thai như bác sĩ nói sao?
Lúc đó dưới bầu trời sao Maldives, dưới ngôi sao băng ước nguyện của cô chính là hi vọng mình có thể mang thai.
Nhưng không nghĩ tới, trời cao thiên vị cô thế nào đi nữa cô vẫn không thể mang thai.
Cố Lan San thầm nghĩ, nhất định là lúc trước cô uống quá nhiều thuốc khiến đứa trẻ đầu tiên của mình có vấn đề, làm điều ác quá nhiều sẽ phải gánh chịu hậu quả.
Hơn nữa biện pháp này là biện pháp đơn giản nhất, trực tiếp nhất, phương pháp không bùng nổ chiến tranh nhất.
…..
Đêm nay Cố Lan San lên giường ngủ không đc ngon giấc, luôn cảm thấy hình như báo ứng của mình đã tới, giữa trưa ngày hôm sau lúc ra đi sân bay Hongkong chờ chuyến bay, Cố Lan San gặp phải phiền phức.
Có thể ở Maldives chơi dưới nước quá nhiều, ăn rất nhiều hải sản lại là thức ăn có tính lạnh, cho nên khiến lần này cô tới kỳ kinh nguyệt, bụng vô cùng đau đớn.
Trong phòng đợi khoang hạng nhất, sắc mặt Cố Lan San tái nhợt ngồi đó, Thịnh Thế chạy đi rót nước nóng cho cô: “Sở Sở uống chút nước ấm, nếu không khỏe hôm nay chúng ta không về?”
Cố Lan San ngẩng đầu nhận lấy nước ấm, vừa uống vừa tính mở miệng nói chuyện liền nhìn thấy người nhà Thịnh Thế đứng cách đó không xa.
Đây xem như là vận may gì đó hả?
Có phải ông trời nhìn thấy trong khoảng thời gian này cô trôi qua quá suôn sẻ, cho nên trong nháy mắt chuyện không vui từng chuyện từng chuyện hai ba lần liên tiếp vọt tới?
Chu kỳ kinh nguyệt tới, khiến kết quả thời gian gần đây cô và Thịnh Thế nam hoan nữ ái thất bại, chưa có đứa trẻ.
Bây giờ, cô lại còn ᴆụng phải người cô sợ gặp nhất….
Thịnh Thế thấy Cố Lan San rõ ràng vừa tính mở miệng nói chuyện nhưng đột nhiên sắc mặt trở nên tái nhợt, đầu tiên anh hơi do dự sau đó vừa hỏi dò: “Sở Sở, sao vậy? Có phải khó chịu ở đâu không?” Vừa quay đầu nhìn về phía Cố Lan San đang chăm chú nhìn.
Tiếp đó sắc mặt Thịnh Thế cũng ngơ ngác theo, không thể nói là vô cùng khó coi nhưng không còn thoải mái như lúc nãy.
Tối qua “Thân thích” của Cố Lan San tới, hôm nay Thịnh Thế anh cũng gặp thân thích của mình.
Theo lý thuyết, Cố Lan San gặp thân thích hẳn là một chuyện không tốt, sẽ bị đau bụng kinh.
Nhưng hiện giờ Thịnh Thế cảm giác mình gặp thân thích của mình là chuyện càng hỏng bét hơn, đáy lòng anh càng bực bội hơn chuyện dì cả của cô.
Những người nhà đó của Thịnh Thế thật ra đều là người trẻ tuổi cùng thế hệ với Thịnh Thế, chắc là cuối năm nên tất cả mọi người rảnh rỗi đặc biệt kéo nhau tới Hongkong càn quét, phía trên xe đẩy đầy bao lớn bao nhỏ đủ loại mỹ phẩm cao cấp và túi xách.
Trong đó có chị cả Thịnh Thế là Thịnh Hoan, chị tư Thịnh Thế là Thịnh Ngữ, còn có chị hai chị ba họ của Thịnh Thế, cộng thêm con trai của Thịnh Hoan là bạn nhỏ Chung Trạch.
Trong phòng chờ khoang hạng nhất không có nhiều người, cho nên những người đó vừa liếc mắt một cái là trông thấy Thịnh Thế và Cố Lan San.
Thịnh Hoan đứng từ xa liền hô lên một tiếng: “Nhị Thập.”
Thịnh Thế nghe chị cả gọi mình liền chậm rãi đứng thẳng người theo bản năng che chắn trước mặt Cố Lan San.
Thật ra thì mấy người chị của Thịnh Thế đã sớm thấy Thịnh Thế theo sát bên cạnh một người phụ nữ, cẩn thận thân mật chăm sóc, mấy người bọn cô đang nói…., Nhị Thập cậu ấy có thể buông tay Cố Lan San bây giờ lại kết giao bạn gái mới thật sự là một chuyện tốt, còn đang bàn bạc đi tới xem bộ dạng bạn gái mới quen này trông thế nào? Nhưng đợi đến lúc bọn cô tới gần thấy rõ ràng bạn gái mới kết giao chính là “Vợ trước” của Thịnh Thế Cố Lan San, mấy người ít nhiều gì cũng bị dọa sợ hết hồn.
Mấy người Thịnh Hoan thấy Thịnh Thế không nhúc nhích, bọn cô liền đi về phía Thịnh Thế và Cố Lan San.
Mặc dù thân thể Cố Lan San có chút khó chịu nhưng khi nhìn thấy những người chị của Thịnh Thế, vẫn từ ghế ngồi đứng dậy.
Thịnh Thế vội đỡ Cố Lan San, không thèm để ý mấy người chị đang có mặt ở đây tý nào, quan tâm Cố Lan San nói: “Sở Sở, em không thoải mái đừng đứng dậy, ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Cô Lan San nhìn Thịnh Thế một cái ý bảo anh là mình không sao, rồi cong khóe môi nở nụ cười với mấy người Thịnh Hoan.
Đám người Thịnh Hoan cũng biết chuyện đã xảy ra giữa Thịnh Thế và Cố Lan San, cũng biết Cố Lan San và Hàn Thành Trì từng có tin tức kết hôn. Nhưng nói cho cùng các cô đều là người thông minh, không vạch trần, làm ra vẻ lễ phép cười với Cố Lan San.