Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 195

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Thịnh Thế trả lời: “Là một cô bé rất quê mùa.”
Cố Lan San nghiêng đầu trừng mắt liếc nhìn Thịnh Thế, mọi người bên cạnh cười ha ha theo, lại có người hỏi Cố Lan San: “Vậy còn cô Cố? Cảm giác lúc ấy của cô với Boss lớn là gì?”
Cố Lan San suy nghĩ một chút đáp lại: “Ghét.”
Thịnh Thế hung hăng trừng mắt liếc nhân viên hỏi câu hỏi gây sự như vậy, lời nói ra mặc dù đầy đe dọa nhưng lại khiến người ta không cảm giác được bị đe dọa: “Cái người này dứt khoát là xoi mói chia rẽ?”
“Đúng vậy, đúng vậy… hỏi câu gì vậy hả, để tôi hỏi tiếp….” Một nhân viên nữ cầm chai bia uống một mạch, sau đó nhìn Thịnh Thế và Cố Lan San nói: “Boss lớn, cô Cố, hai người thấy lúc nào thì đối phương đẹp mắt nhất?”
Cố Lan San suy nghĩ một lát đáp: “Giống như bây giờ cũng rất đẹp mắt.”
Thịnh Thế lại không thèm nghĩ, trả lời: “Không có.”
Cố Lan San nghiêng đầu nhìn Thịnh Thế, ánh mắt không vui: “Cô ấy đang hỏi chúng ta lúc nào thì đẹp nhất?”
“Anh biết chứ!” Thịnh Thế thoải mái gật đầu.
Cố Lan San cau mày: “Vậy anh nói, không có!”
“Đúng vậy!” Thịnh Thế không chút sợ hãi tiếp tục thừa nhận, sau đó quan sát Cố Lan San từ trên xuống dưới một lần, nói: “Bộ dạng em có khi nào đẹp?”
Phụ nữ đều thích người khác khen mình xinh đẹp, huống chi Thịnh Thế còn là người Cố Lan San yêu, dám nói cô không đẹp. Cố Lan San lập tức dựng lông tơ, giơ tay nhéo lên mặt Thịnh Thế, cả người như mèo con nổi giận, trừng mắt lông mày dựng đứng nhìn về Thịnh Thế, tràn đầy sức mạnh la ầm lên: “Khốn kiếp, lúc nào em xấu xí hả!”
Thịnh Thế giơ tay cầm bàn tay nhỏ bé đang giương nanh múa vuốt của Cố Lan San, nhìn lướt qua từng từng trong đám nhân viên vây xung quanh, thong thả ung dung nhìn cô gái nhỏ nổi giận, nói: “Đây, chính lúc này là đẹp nhất.”
Mọi người nghe Thịnh Thế trả lời, cả đoàn lập tức cười ầm lên.
Cố Lan San liền hiểu ngay mình bị Thịnh Thế trêu chọc, cô hận không thể lập tức Ϧóþ ૮ɦếƭ Thịnh Thế, cô cố gắng muốn thoát tay mình từ trong tay Thịnh Thế ra, đột nhiên người đàn ông thuận thế vây lấy cô kéo vào trong иgự¢, ôm chặt lấy cô. Cố Lan San lén đưa tay còn lại ra sau thắt lưng Thịnh Thế, không chút lưu tình hung hăng nhéo một cái, Thịnh Thế đau cứng cả người nhưng trên mặt vẫn bộ dạng nho nhã cười nhàn nhạt.
Vào giờ phút này có thể níu Boss lớn tám chuyện, những nhân viên của Thịnh Thế sao có thể bỏ qua cơ hội quý báu thế này, cho nên những người này liền rối rít vắt hết óc suy nghĩ mấy vấn đề hiếm lạ kỳ quái để hỏi.
“Boss lớn, quà sinh nhật anh tặng cô Cố là gì?”
Thịnh Thế nghe thấy câu hỏi này liền cúi đầu nhìn Cố Lan San: “Em mở ra xem đi.”
Lúc này Cố Lan San mới nhớ tới quà Thịnh Thế đưa cho mình, liền cầm hộp quà anh đưa từ tốn mở ra dưới ánh mắt mong chờ của mọi người.
Bên trong là một bức tranh cuốn được gấp lại, Cố Lan San mở ra, là một bức tranh sơn dầu.
Hình ảnh này, mọi người liếc nhìn lại liền nhận ra.
Thịnh Thế vẽ chính là con phố Thập Lý Thịnh Thế kia, còn cả cảnh tượng ngọn đèn dầu trơ trụi đêm khuya.
Bên góc phải phía trên bức tranh có một hàng chữ Triện (một kiểu chữ Hán), Cố Lan San nhìn qua thì phát hiện là câu nói anh đã từng nói với cô.
Dùng hưng thịnh phồn hoa đổi cả đời tàn tạ.
Đây đơn giản chỉ là một bức tranh phong cảnh, chỉ đơn giản có hai hàng chữ, nhưng trong nháy mắt Cố Lan San hiểu được tất cả ý nghĩa của bức tranh này.
Phố kia là “Thịnh Thế,” ngọn đèn dầu này là “Lan San.”
Thịnh Thế và Lan San, cứ như vậy được anh tự tay vẽ nên một bức tranh, gắn liền chặt chẽ với nhau.
Cố Lan San quay đầu liếc mắt nhìn Thịnh Thế cong môi cười tự nhiên, đẹp không sao tả xiết: “Cảm ơn, em rất thích.”
Thịnh Thế thấy cô cười cũng cười theo.
Hai người đều là rồng phượng giữa đám người, nhìn nhau cười như vậy giống như một bức tranh rực rỡ, mấy nhân viên bên cạnh chứng kiến có phần choáng váng, nhân viên vừa hỏi câu kia lại chần chừ hỏi thêm một câu khác: “Vậy, Boss lớn và cô Cố, hai người thích đối phương tặng quà gì cho mình?”
Câu hỏi này dường như có chút khó có thể trả lời…. Hình như Thịnh Thế tặng cô món gì, cô cũng đều thích… Cố Lan San nghiêng đầu cẩn thận suy nghĩ.
Thịnh Thế ngồi bên cạnh ngược lại tuyệt đối không chút xấu hổ, không chút nghĩ ngợi bật thốt lên, nói: “Người!”
Đơn giản chỉ một chữ khiến nhân viên vừa lên tiếng hỏi trong nháy mắt liền nở nụ cười mờ ám.
Câu trả lời này có bao nhiêu cảnh hạn chế đó… Người… Đây là trong đêm khuya vắng người, Boss lớn cố ý khiến người ta nghĩ tới chuyện xấu.
Cố Lan San nghe thấy xấu hổ cúi đầu, lông mày cong lên cười ấm áp, tay lại lặng lẽ nhéo eo Thịnh Thế, Thịnh Thế nghiêng đầu cười cưng chiều nhìn cô, nắm tay cô lực đạo không nặng không nhẹ vuốt ve.
“Boss lớn, cô Cố, câu nói của hai người khiến đối phương không biết làm sao là câu gì?”
Cố Lan San tiếp tục nghiêng đầu suy nghĩ, Thịnh Thế từng nói câu nào khiến cô không biết làm sao ư? Dường như là không có, nếu như là cảm động ngược lại có cả một xấp dày….
Thịnh Thế bên cạnh cầm tay Cố Lan San, vẻ mặt bình tĩnh thoáng hiện vẻ ý vị sâu xa, mang theo vài phần không thể làm gì được: “Anh xong chưa, em mệt ૮ɦếƭ đi được.”
Lại khiến cả đám cười ầm lên, mọi người cười đến nghiêng ngả.
Lần này mặt Cố Lan San hoàn toàn từ hồng chuyển sang đỏ au, cô nghĩ cũng không nghĩ liền đưa tay nhéo ૮ɦếƭ Thịnh Thế. Vậy mà Thịnh Thế phản ứng nhanh hơn cô rất nhiều, giành trước một bước cầm chặt tay cô, nhìn Cố Lan San trịnh trọng ung dung nghiêm túc nói: “Sở Sở, lời anh nói là thật, mỗi lần em nói câu này anh đặc biệt không biết làm sao.”
Cố Lan San: “…..”
Cô nhìn chằm chằm Thịnh Thế nhất thời cảm thấy vô lực gấp bội.
Cô chưa bao giờ biết thì ra người đàn ông này có thể không biết xấu hổ đến trình độ như vậy!
Ngay sau đó, lại có những nhân viên khác hỏi rất nhiều vấn đề, ví dụ:
“Boss lớn, cô Cố, bọn cô có hay cãi nhau không?”
“Dưới tình huống bình thường, nếu như quả thật cãi nhau, ai là người nói xin lỗi trước?”
“Boss lớn, cô Cố, bọn cô là ai theo đuổi ai trước?”
Mọi việc cứ như thế nên có thể nghe được mấy phần của câu chuyện xưa, dĩ nhiên cũng có người mượn rượu hỏi mấy vấn đề tề nhị.
“Cô Cố, về mặt kỹ thuật của Boss lớn như thế nào?”
“Boss lớn, dưới tình huống bình thường anh và cô Cố bao nhiêu lâu thì làm một lần? Thời gian bao lâu?”
Đoàn người ngồi trên bờ cát xinh đẹp cười nói hết trận này đến trận khác, mãi cho đến đêm khuya, từng người uống đã ngã đông ngã tây mọi người mới giải tán.
Thịnh Thế nắm tay Cố Lan San đi dọc theo bờ cát về phía phòng bọn họ, men theo bờ cát từng bước từng bước tiêu sái đi.
Lúc này đã đêm khuya trời dần se lạnh, Thịnh Thế ôm Cố Lan San vào trong иgự¢.
Đêm yên tĩnh không tiếng động như vậy, hai người bọn họ cũng không nói chuyện, hai người đi chưa được mấy bước đột nhiên có mấy du khách ở nơi xa không nghỉ ngơi, hét lên một tiếng: “Wow, sao băng kìa!”
Cố Lan San và Thịnh Thế dừng bước ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời, sao sáng đầy trời sáng không gì sánh kịp chợt lóe chợt tắt vô cùng mộng ảo.
Thịnh Thế nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ trong Ⱡồ₦g иgự¢ mình, hỏi: “Lạnh không?”
Cố Lan San lắc đầu một cái: “Không lạnh, ở thành phố Bắc Kinh rất ít khi có thể chứng kiến sao trên bầu trời đẹp như vậy.”
“Ừ.” Thịnh Thế lại kéo Cố Lan San vào иgự¢ mình ôm chặt, sau đó cũng giống như Cố Lan San ngẩng đầu nhìn sao đầy trời.
Đêm ở đây màu trời màu lam đậm, ngôi sao nhấp nháy tràn đầy rực rỡ, Cố Lan San nhìn một lát đã cảm thấy xinh đẹp giống như bầu trời đêm trong trấn nhỏ ở Giang Nam mình chứng kiến khi còn rất nhỏ. Còn cả những câu chuyện cổ tích lãng mạn từng nghe, không nhịn được cong môi lên nói: “Thật sự đẹp quá!”
Đây mới là thiên nhiên chân chân chính chính.
Thiên nhiên vẫn luôn có sức cuốn hút có thể khiến tâm tình con người ta bỗng dưng trở nên vui vẻ.
Cô Lan San không nhịn được lại cong môi, than thở: “Đẹp quá!”
Sau đó cô có chút ảo não nói: “Nhiều sao quá, em không thể nhận ra được… A… Đó là dải Ngân Hà, đó là sao Ngưu Lang Chức Nữ, đó là sao Bắc Đẩu…. Nhị Thập, anh nói sinh nhật vào tháng năm là chòm sao Kim Ngưu, vậy chòm sao Kim Ngưu ở đâu?”
Cố Lan San ngẩng đầu ngón tay đặt bên môi nhìn bầu trời đầy sao, khó khăn tìm kiếm.
Sau đó Thịnh Thế liền giơ tay chỉ về chân trời, nói với Cố Lan San: “Ở kia kìa, nhìn thấy không? Đó là sao Kim Ngưu, ba ngôi sao sáng nhất đó…”
Cố Lan San nhìn theo ngón tay Thịnh Thế chỉ, quả nhiên thấy được sao Kim Ngưu.
“Trong thần thoại Hy Lạp cổ đại, Kim Ngưu là thần Zeus hóa thân…” Thịnh Thế vừa nói vừa nhìn vào đường chân trời một lát, sau đó nhìn về Cố Lan San lại chỉ vào phương khác, nói: “Nơi đó nhìn thấy không? Đó là chòm sao Ma Yết, sao của em… Nhìn xa hơn là chòm sao Thủy Bình, chòm sao Bạch Dương….”
Cứ như vậy Thịnh Thế vừa tìm vừa nói qua tên chòm sao cho Cố Lan San biết, Cố Lan San nghe say mê, nhìn xuất thần, cô hận thời gian không thể cứ dừng lại ở hình ảnh như lúc này.
Đợi đến lúc Thịnh Thế tìm được chòm sao “Nhân Mã,” Cố Lan San chợt nhảy dựng lên chỉ vào một vì sao rơi xuống nơi chân trời, nói: “Em cũng nhìn thấy sao băng!”
Thịnh Thế cười nói: “Anh cũng nhìn thấy.”
Sao băng chợt lóe rồi biến mất, rực rỡ như vậy nhưng lại ngắn như vậy, sau khi xem xong Cố Lan San mới ảo não cắn môi nói: “Hỏng rồi, em quên cầu nguyện rồi.”
“Cô bé ngốc, chờ lát nữa thấy, nhớ cầu nguyện đó.”
“Dạ, anh phải nhắc em.”
“Được.”
Hai người cứ như vậy ôm nhau, đợi không biết bao nhiêu lần “Một lát,” thật sự lại có một vì sao rơi xẹt qua, lần này Cố Lan San vội chắp tay trước иgự¢, đặc biệt thành kính nhắm mắt lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc