Ở ngoài cánh cửa kính, còn có một cái đình hóng mát nhỏ làm bằng gỗ, chạy dọc theo bờ cát thẳng đến bờ biển.
Đó là màu nước biển đẹp nhất mà cô đã từng thấy qua, màu xanh lam trong suốt, không có trộn lẫn bất kỳ tạp chất gì, cùng trời, cùng bờ cát, cùng màu xanh lá của cây cối chiếu rọi lẫn nhau, làm cho người ta có một loại cảm giác thuần khiết sạch sẽ.
Cố Lan San kích động ở trong nước biển vùng vẩy một trận, sau đó vô cùng vui vẻ chạy về phòng trên bãi biển, chuẩn bị tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, vậy mà tay của cô mới vừa chạm tới cái va ly kia, Thịnh Thế đang nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần, liền chậm rãi mở mắt, “Sở Sở......”
Cố Lan San ngồi chồm hổm trên mặt đất, đẩy cái va ly ngã xuống, ngước đầu, nhìn Thịnh Thế.
Đáy mắt xinh đẹp của Thịnh Thế chứa ảnh ngược màu xanh lam của biển cả ngoài cửa sổ, phảng phất cũng biến thành màu xanh lam trong suốt, rất hấp dẫn người: “Sở Sở, anh có một chuyện, phải thú nhận với em ngay bây giờ.”
“Chuyện gì?” Cố Lan San thuận miệng trả lời Thịnh Thế một câu, liền kéo khóa kéo va ly, mở va ly ra, cùng lúc đó tiếng nói của Thịnh Thế cũng chậm rãi truyền đến: “Anh lén đổi va ly của em, trước khi em tắm rửa, anh nghĩ, có lẽ chúng ta cần phải đi mua sắm một chuyến trước.”
Cố Lan San cúi đầu, nhìn cái va ly trống rỗng, chỉ có hai gói khăn ướt, vẫn nên lấy ra lau trước, sau đó cô cầm lấy hai gói khăn ướt lập tức từ trên mặt đất đứng lên, sau đó mặt đen lại, ném lên trên người của Thịnh Thế: “Nhị Thập, anh khốn kiếp!”
Thịnh Thế hơi nghiêng đầu, né tránh gói khăn ướt Cố Lan San ném tới, lười biếng từ trên giường ngồi dậy, nhìn Cố Lan San nộ khí đằng đằng, giọng điệu của anh trì hoãn: “Sở Sở, bikini đó thật sự không thể mặc, em xem bên ngoài một chút, mấy người phụ nữ đó, đều mặc đồ gì á!”
Cố Lan San tức giận nghiêm mặt, liếc ra ngoài cửa sổ một cái, rất nhiều phụ nữ đều mặc bikini ba mảnh, chơi đùa ở trong nước, trên bờ cát, sắc mặt Cố Lan San trở nên càng ngày càng thêm u ám.
Thịnh Thế bước từ trên giường xuống, đi tới trước mặt Cố Lan San, nở một nụ cười sáng lóa với cô, giọng nói rất khoan khoái ôn hòa: “Sở Sở, chúng ta không thể học theo bọn họ, bọn họ không biết xấu hổ, chúng ta không thể mất mặt, phải không? Em là của một mình anh, chỉ có thể để cho anh nhìn, em xem những người nước ngoài kia, rốt cuộc có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào những người phụ nữ mặc bikini đó nha......”
Cố Lan San không nói lời nào như trước, nhưng không vui ở trên mặt, đã giãn ra một chút.
Thật ra cô cũng không phải nhất định phải mặc những bộ bikini kia, nhưng mà nghe người ta nói, bờ biển ở Maldives này đẹp như thiên đường, mặc bikini bơi lội phơi nắng, là một loại hưởng thụ rất thích ý.
Huống chi, cô cũng không cho rằng Thịnh Thế là người bảo thủ, tại sao bây giờ, anh cứ không chịu chấp nhận cho cô mặc bikini như vậy?
Thịnh Thế thấy sắc mặt của Cố Lan San hơi tốt hơn một chút, đáy lòng hơi thả lỏng, anh chậm rãi ôm eo cô, kéo cô vào trong иgự¢ của mình, tay từ từ di chuyển trên thân thể của cô, gằng từng chữ, tràn đầy Dụς ∀ọηg chiếm giữ: “Sở Sở, em là của anh, toàn thân từ trên xuống dưới của em đều là của anh, ngoại trừ anh ra, những người khác không thể nhìn nhiều hơn một cái!”
Trong lời nói của anh chứa đầy ghen tuông, Cố Lan San nghe vào trong tai, hơi có mấy phần nguôi giận, nhưng nghĩ đến anh vậy mà mạnh bạo với cô không được, lại dùng loại thủ đoạn nhỏ này, đáy lòng vẫn hơi bực bội vài phần, nghĩ tới, người đàn ông này làm sao lại hèn như vậy á, càng nghĩ, Cố Lan San càng thấy trong lòng không thoải mái, cho nên liền hung hăng trợn mắt liếc Thịnh Thế một cái, hừ lạnh một tiếng, cầm lấy gói khăn ước trên giường đi ra ngoài.
Thịnh Thế một đường đi theo Cố Lan San đến chỗ mua đồ lân cận, mặc dù đáy lòng Cố Lan San mất hứng, nhưng vẫn mua cho Thịnh Thế một số đồ dùng cần thiết.
Lúc Thịnh Thế xách đồ đi theo sau lưng Cố Lan San trở lại phòng trên bờ biển, sắc trời đã nhá nhem tối, dọc theo đường đi Thịnh Thế đều nghĩ tất cả biện pháp trêu chọc Cố Lan San vui vẻ, từ đầu đến cuối Cố Lan San cũng không có nhìn Thịnh Thế một cái, trở lại phòng trên bờ biển, Cố Lan San liền đi thẳng vào phòng tắm tắm rửa.
Đợi đến khi Cố Lan San tắm xong đi ra, trong phòng đã không còn bóng dáng của Thịnh Thế, cô cầm lấy cái váy dài mới mua, mặc vào người, mới vừa mặc xong, ngoài cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa, Cố Lan San vừa buộc dây lưng váy, vừa đi đến cạnh cửa, mở cửa.
“Cô Cố, tôi tới gọi cô đi đến bờ biển ăn bữa tối.” Người tới là thư ký của Thịnh Thế, nở nụ cười mở miệng nói với Cố Lan San.
Rõ ràng người treo đầu dê bán thịt chó là Thịnh Thế anh, rõ ràng là anh không đúng, bây giờ lại đảo ngược, còn chiến tranh lạnh với cô?
Không phải cô chỉ bày sắc mặt cho anh nhìn một chút thôi sao?
Vậy mà anh không nói tiếng nào biến mất không thấy như vậy?
Ngay cả ăn bữa tối, cũng để cho người khác tới gọi cô?
Cơn tức trong lòng Cố Lan San đối với Thịnh Thế trở nên lớn hơn, nhưng cô vẫn đè xuống không có làm hại đến người vô tội, gật đầu với thư ký của Thịnh Thế một cái, đi vào trong phòng lấy điện thoại di động, rồi đi theo thư ký của Thịnh Thế ra ngoài.
Lúc đi dọc theo bờ cát, đáy lòng Cố Lan San còn đang suy nghĩ, đây là Thịnh Thế đang chiến trang lạnh với cô sao? Thật sự chưa từng gặp qua người đàn ông nào mà nhỏ mọn như vậy, bất quá, anh muốn chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh, có gì đặc biệt hơn người, cô chắc chắn sẽ không nói chuyện với Thịnh Thế trước đâu!
Thư ký của Thịnh Thế dẫn Cố Lan San đi khoảng hai mươi phút, Cố Lan San liền thấy cách đó không xa có thật nhiều ánh sáng, đợi đến khi cô đi lại gần hơn một chút, cô nhận ra được những ánh sáng kia là ánh nến, kỳ quái là xung quanh những ngọn nến kia, lại không có một bóng người.
Cố Lan San vừa định nói hoài nghi về sự kỳ quái này với thư ký của Thịnh Thế, thì mặt thư ký của Thịnh Thế hiện lên nụ cười thần bí nói với Cố Lan San: “Đến rồi.”
Lần này Cố Lan San hoàn toàn mờ mịt, nơi này trừ chỗ mấy cây nến được thắp sáng, chính là một mảnh tối đen như mực, hơn nữa một bóng người cũng không có, ăn tối ở chỗ này sao?
Gió biển rất lớn thổi vào mấy cây nến khiến chúng lúc sáng lúc tối, Cố Lan San xoay đầu định hỏi thư ký của Thịnh Thế có chuyện gì thì đột nhiên cô nghe thấy một tiếng “bùm” vang dội, cô bị giật mình, cả người cũng khẽ run, sau đó từ phía chân trời tối đen như mực xuất hiện rất nhiều pháo hoa xinh đẹp.
Lại có mấy tiếng nổ lớn vang lên sau đó pháo hoa đủ màu sắc từ xung quanh bay lên trời, cực kỳ rực rỡ.
Cố Lan San còn chưa kịp có phản ứng với tình huống trước mắt thì đèn trên bờ cát vốn bị tắt trong nháy mắt toàn bộ được bật sáng.
Mắt Cố Lan San vốn đã thích ứng với bóng tối, bất chợt thấy được ánh sáng nên mắt cô bị chói buộc phải nhắm lại.
Bên tai cô nghe thấy có nhiều tiếng ồn ào.
Đợi đến khi Cố Lan San thích ứng được với ánh sáng và mở mắt ra thì thấy có rất nhiều người đang đi từ bên cạnh những căn phòng trên bờ cát ra, trong tay còn cầm hoa tươi và quà tặng đi đến vây xung quanh cô.
Thậm chí ở phía sau còn có mấy người đang nâng một cái bàn đi đến trước mặt cô, trên đó có một chiếc bánh kem nhiều tầng.
Nến trên bánh kem đã được đốt lên, phía sau ánh nến lập lòe là Thịnh Thế - người mà Cố Lan San cho rằng đang chiến tranh lạnh với cô và biến mất một cách khó hiểu.
Lúc Cố Lan San còn đang kinh ngạc thì thư ký của Thịnh Thế vốn vẫn ở cùng cô dẫn đầu vỗ tay hát lên khúc hát mừng sinh nhật.
Những người khác cũng hát theo.
Trên bãi biển vang lên tiếng hợp ca mừng sinh nhật hòa vào tiếng sóng biển, bất ngờ đánh vào lòng Cố Lan San. Lêquy1đo2^n
Sau khi tất cả mọi người hát xong thì ôm quà và cầm hoa tươi đưa đến trước mặt của Cố Lan San, gần như chất thành một ngọn núi nhỏ, hơn nữa mỗi người đều nói chúc mừng:
“Cô Cố, sinh nhật vui vẻ!”
“Bà chủ, sinh nhật vui vẻ!”
Cố Lan San đứng đó ngẩn người, căn bản không biết miêu tả tâm trạng của cô lúc này như thế nào, cô chớp mắt một lúc mới khẽ kéo môi nói: “Cám ơn!”
“Cô Cố, cô không biết, anh Thịnh vì bữa tiệc sinh nhật này mà trước khi tới Maldives đã lên kế hoạch, khi chúng ta vừa tới đây đã vội vàng bắt tay vào làm, chỉ sợ không kịp!”
“Anh Thịnh nói sinh nhật của cô bị trễ mấy ngày, xem như là đền bù cho cô nên mọi người đều chuẩn bị quà sinh nhật cho cô!”
Từng câu từng chữ của mọi người đã giúp Cố Lan San hiểu rõ mọi chuyện.
Lúc này Cố Lan San mới chậm rãi quay đầu nhìn Thịnh Thế đang đứng sau chiếc bánh kem, ban đầu anh vì đánh Hàn Thành Trì mới động đến vết thương sau lưng nên phải vào bệnh viện, vì vậy bỏ lỡ sinh nhật của cô, anh nói anh sẽ bù lại cho cô, mặc dù lúc đó miệng cô đã nói được nhưng chính cô cũng đã sớm quên, thậm chí cũng không quá coi trọng, không nghĩ lúc đi tới Maldives, anh thật sự đền bù một bữa tiệc sinh nhật cho cô, thậm chí còn long trọng và bất ngờ như thế!
Cố Lan San vừa kinh ngạc vừa vui đến khóc, cô nhìn Thịnh Thế, thấy người đàn ông này đi vòng qua chiếc bánh kem, từng bước từng bước đi tới trước mặt cô, anh đưa một hộp quà và một bó hồng màu xanh lam xinh đẹp đang cầm trong tay cho cô, anh nhìn vào mắt cô, dưới ánh nến cực kỳ sáng ngời, anh còn vui vẻ nở nụ cười nói: “Sở Sở, chúc mừng sinh nhật muộn, sinh nhật vui vẻ!”