Hàn Thành Trì cũng gật đầu một cái, im lặng đẩy cửa phòng bệnh ra ngoài.
Cố Ân Ân nằm trên giường bệnh nghe được câu cuối kia của Hàn Thành Trì, nghe rất rõ ràng, cô nhìn cô y tá nhỏ thay bình truyền dịch một cách thông thạo, đáy mắt khô lại.
Cô vẫn nghĩ, mình sẽ không cảm nhận được nỗi đau nữa, nhưng khi Hàn Thành Trì nhìn về cô y tá nhỏ, lên tiếng nói, cô bị dị ứng với thuốc giảm đau, ngay lập tức cô cảm thấy rằng trong thế giới này như đang có một độ vật yên ắng, đang bắt đầu chuyển động, nghênh ngang chiếm đoạt giữa lòng иgự¢ cô, giương nanh múa vuốt đau nhói trong lòng cô.
...
...
Hàn Thành Trì đi ra từ bệnh viện, đứng cạnh xe, ngây ngốc một hồi, mới lên xe, anh nhìn thấy quá khứ của bản thân trong điện thoại trên xe, lấy ra, có 16 cuộc gọi cá nhân chưa nhận, đều là Tô Kiều Kiều gọi tới, mắt anh chợt lóe, ném điện thoại sang một bên, chạy xe ra ngoài.
Bốn giờ sáng, mùa đông ở Bắc Kinh, trời vẫn còn tối om, Hàn Thành Trì lái xe không mục đích, đi lung tung, sau đó càng chạy càng xa, chạy ra đến ngoại thành, đến lúc anh lấy lại tinh thần, anh mới nhận ra mình đã chạy đến một công viên nghĩa trang.
Hàn Thành Trì dừng xe ở ven đường, sau đó đẩy cửa xe ra, đi xuống, cửa công viên không khóa, anh rất thuận lợi đi vào, vòng một chút, đi vòng qua hai bia mộ trước mặt, một là ba anh, một là đứa bé đã mất từ trong bụng Cố Ân Ân.
Hàn Thành Trì nhìn chằm chằm hai bia mộ kia thật lâu, mới cảm thấy bản thân không còn hơi sức, ngồi bệt ra đất.
Anh cảm thấy mình như trúng tà, tim đập vô cùng nhanh.
Lúc anh đẩy cửa Shangri-La, thấy Cố Ân Ân nằm trong vũng máu, tốc độ tim đập của anh tăng vọt.
Anh đã từng thề non hẹn biển với cô gái này, đã bắt đầu từ rất lâu, khắp nơi bao dung cô, thương yêu cô, nhiều năm luôn như vậy, về sau đã biến thành thói quen trong cuộc đời anh. Cho đến khi anh mất cô, phải mất một thời gian giằng co rất dài mới có thể bỏ được thói quen cũ.
Nhưng bây giờ, người con gái mà anh từng thề sẽ đối xử tốt với cô ấy cả đời lại phải trải qua những tháng ngày không chịu nổi. Anh cảm thấy có chút hận, nếu như Cố Ân Ân sống tốt, anh vẫn cho rằng thế gian này công bằng, nhưng tại sao, cô dẫm đạp lên máu thịt của anh để bước đi, khiến anh hy sinh nhiều như vậy, từ bỏ nhiều thứ như vậy mà lại không thể sống dễ chịu?
Tại sao cô phải chịu đựng một cuộc sống như vậy?
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Viên Dạ Minh châu của anh, thế giới của anh, nhưng tại sao khi lọt vào trong tay người khác liền không có ai nhòm ngó tới, bị vứt bỏ đi như một đôi giày rách?
Nếu anh cưới Cố Ân Ân, anh nhất định sẽ nâng niu cô trong lòng bàn tay, đau vì cô, yêu cô, cưng chiều cô.
Không phải cô nói là cô muốn tiền sao?
Anh luôn nghĩ, một ngày nào đó, giàu có sung sướng, anh sẽ đến trước mặt cô để khoe khoang một phen.
Nhưng bây giờ thì thế nào?
Tất cả mọi thứ thay đổi một cách buồn cười như vậy.
...
...
TT và CLS lo lắng, bởi vì chuyện đêm đó dường như hơi danh chính ngôn thuận như vậy
Nhưng mà công việc của Cố Lan San lại trở nên cực kỳ “danh không chính, ngôn không thuận”.
Người tung tin đồn nhảm có tầm ảnh hưởng rất lớn, huống hồ, bên cạnh Cố Lan San còn có một đám ký giả ráo riết vây quanh.
Vì vậy, sau khi mọi tin đồn truyền vào tai Cố Lan San, mặc dù lúc ở công ty, cô luôn tỏ vẻ bình tĩnh, cực kỳ vững vàng, nhưng khi hẹn ăn cơm cùng Thịnh Thế vào buổi tối, cô rốt cuộc vẫn nhịn hông được mà phát tiết toàn bộ cơn giận.
Thịnh Thế ngồi đối diện với cô, nở nụ cười thật sâu. Anh nhìn cô phát tiết cơn giận, thỉnh thoảng lại gật đầu, phụ họa theo tính tình nhỏ nhen, thể hiện sự đồng ý.
“Nhị Thập, anh nói xem, cái gì gọi là quy tắc ngầm trèo cao! Em mà cần cái gọi là quy tắc ngầm đó sao? Huống hồ, coi như em có quy tắc ngầm đi, vậy thì thế nào? Em có thể giấu lâu như vậy, chứng tỏ em có vốn, không phải à? Bọn họ rõ ràng là đang ghen tỵ. Không nhắc tới đám người đó nữa, bây giờ em nói anh. Làm gì không làm, tự dưng lái xe Maserati tới trước công ty em khoe khoang, làm em bị người ta tung tin đồn nhảm như vậy.”
Thịnh Thế thầm nghĩ mà uất ức. Sao chuyện tốt mà anh làm lại trở thành chuyện xấu vậy?
“Được rồi, được rồi. Em đừng giận nữa, nếu không, ngày mai anh sẽ thu mua tòa soạn SH rồi ném nó cho em, tha hồ mà chơi đùa. Em muốn khai trừ, muốn giáng chức, muốn đám người đó đi dọn bồn cầu cũng được.”
Cố Lan San gật đầu một cái, nói, “Ý này không tệ!”
“Nếu em muốn, ngay bây giờ anh cũng có thể bảo thư ký bắt tay vào làm, gọi cho Tổng biên tập của tòa soạn SH để thu mua.” Thịnh Thế vừa nói vừa lấy di động ra.
Cố Lan San cùng lắm cũng chỉ là một kẻ mồm to. Tuy rằng miệng nói oán hận, nhưng thấy Thịnh Thế làm thật, cô liền bĩu môi, “Em còn lâu mới thèm! Làm Tổng biên tập rất là mệt mỏi, phải để mắt tới cả đống chuyện rối nùi, không bằng em từ chức rồi về nhà ăn một bữa, ngủ một giấc thật ngon! Ây mà... Mặc kệ đi, Nhị Thập à, nói tóm lại, em thật sự phiền ૮ɦếƭ vì những lời đồn đó. Cũng may mai là Chủ nhật, không phải đến công ty làm việc, ừm... Em đói muốn ૮ɦếƭ rồi, em muốn ăn gì đó.”
Cố Lan San nói xong một tràng rồi mới hài lòng, ngậm miệng lại, ngoan ngoãn ăn cơm.
Thịnh Thế cười cười rồi gắp rau cho cô. Đợi cô ăn xong, anh làm như mình có ảo thuật rồi rút hai tờ vé máy bay ở trong túi ra, đưa tới trước mặt Cố Lan San, “Bây giờ ăn uống no say rồi, phát tiết cơn giận cũng phát tiết xong xuôi, anh có một thứ rất vui cho em.”
Cố Lan San nhìn lướt qua vé máy bay. Là Maldives. Cô ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Thế, “Sao đột nhiên lại vô duyên vô cớ chạy tới Maldives, lại còn không nói trước với em một tiếng, làm em không kịp chuẩn bị gì hết!”
Thịnh Thế cười, giải thích, “Còn nhớ đầu hạ năm ấy, em đi ăn cơm cùng nhân viên của anh. Mọi người hỏi em, phúc lợi của Bách Lý Thịnh Thế là đi du lịch ở đâu, em nói đi Maldives. Ừ, bây giờ đúng dịp phúc lợi của công ty du lịch. Ngày mai, cả tập thể sẽ đến Maldives, cho nên anh mới đặc biệt đặt vé máy bay, bay vào ngày mai. Dù sao thì em cũng phiền lòng vì mấy lời đồn lung tung trong công ty, chúng ta đến Maldives để giải sầu thôi, vả lại nơi đó rất yên bình, hưởng thụ một chút hương vị mùa hè. Hơn nữa, đa số nhân viên sẽ đi cùng em, thừa cơ hội này, em tạo mối quan hệ với bọn họ, để bọn họ biết đến sự tồn tại của bà chủ là em.”
Bà chủ...... Sau một tràng nói chuyện của Thịnh Thế, Cố Lan San cảm thấy cực kỳ thoải mái vì mấy chữ này.
Cho tới bây giờ cô cũng không biết, hóa ra đối với hai người yêu nhau, danh phận là một chuyện đáng để mừng.
Cố Lan San vui đến mức suýt chút nữa thì mỉm cười, nhưng cô lại kiêu ngạo, cố tình không muốn Thịnh Thế nhìn thấy sự hớn hở của mình. Cầm ly trà lên, cô che đi đôi môi của mình, cố làm mặt lạnh rồi nhìn Thịnh Thế, nói, “Được rồi. Nể tình anh thay em chuẩn bị xong tất cả mọi thứ như vậy, em sẽ đi cùng với anh một chuyến.”
“Khó xử sao?”
“Đúng đó.” Cố Lan San làm ra vẻ thành khẩn, gật đầu với Thịnh Thế.
Chỉ là trong đôi mắt đen láy của cô lại lộ ra tia sáng vui mừng. Thịnh Thế “tóm” được lòng cô một cách dễ như trở bàn tay. Anh cong môi, khẽ cười, cố tình đâm thẳng vào lời nói dối của Cố Lan San, “Khẩu thị tâm phi!”*
*Miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo.
...
...
Sau khi ăn cơm tối xong, Thịnh Thế nắm tay Cố Lan San “khẩu thị tâm phi”, dẫn cô đến một khu trung tâm mua sắm lớn.
Cố Lan San tự chọn hai bộ bikini thật đẹp. Lúc cô mặc thử rồi bước ra, nhân viên bán hàng hết sức tán thưởng.
Thịnh Thế nhíu mày, cảm thấy không hài lòng.
Rõ ràng đều là quần áo lót, khác nội y ở chỗ nào chứ?
Lộ hơn nửa иgự¢, đôi chân trắng thon dài đưa ra hết, Tʀầռ tʀʊồռɢ mê hoặc.
Loại quần áo này, nếu mặc trên người của bà xã ai khác. Hơn nữa, dù thân hình người ta có gầy gò, anh thậm chí có thể khoác lác mà không biết ngượng, nhìn rất chăm chú, nhưng khi mặc trên người bà xã của mình, Thịnh Thế lại cảm thấy đại nghịch bất đạo.
Vừa nghĩ tới trên bờ biển Maldives có nhiều đàn ông ngoại quốc, Thịnh Thế lập tức lắc đầu, phản bác, “Không được! Em xem mấy bộ đồ bơi này, hai mảnh vải nhỏ như vậy, chỗ nào cũng lộ ra hết, trông thật là ngược với thuần phong mỹ tục làm sao! Hơn nữa, kiểu dáng quá khó coi. Em xem mấy bộ kia đi, nhìn được lắm, vừa đoan trang lại nền nã...”
Cố Lan San nhìn theo ngón tay của Thịnh Thế đang chỉ. Nhìn thấy bên đó là một dãy mấy bộ áo tắm một mảnh, cô liền trừng mắt với anh.
“Sở Sở, em phải tin anh. Em mặc mấy bộ kia, nhất định còn đẹp hơn bộ này rất nhiều. Không tin thì em cứ thử đi...”
Thịnh Thế còn chưa nói xong, một chiếc quần bikini mỏng manh đã giáng thẳng vào mặt anh.
Thịnh Thế giật chiếc quần xuống, trừng mắt, nhìn về phía đầu sỏ gây chuyện là Cố Lan San, “Sở Sở...” Anh còn chưa tiếp tục phản bác, Cố Lan San đã cúi đầu, bước về phía hai bộ bikini rồi dùng răng cắn đứt nhãn hàng của từng bộ. Sau đó, cô quơ quơ nó trước mặt Thịnh Thế, nhe răng cười, hả hê vô cùng, “Không còn cách nào khác. Nhãn hàng bị em cắn đứt rồi, anh chỉ có thể trả tiền mà thôi.”