Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 190

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Hiện giờ quảng bá cũng kết thúc, anh cũng không muốn bỏ Tô Kiều Kiều, đó là do anh cảm thấy Tô Kiều Kiều cô gái này cũng có vẻ thật thà thẳng thắn. Anh cho cô ta tiền bạc, cô ta liền có thể một lòng quyết tâm đi theo anh, sẽ không phản bội, cũng không rời bỏ.
Một đêm kia, có rất nhiều cô gái xinh đẹp ngồi nơi đó, chủ động mà lại khác người, bọn họ đều là tốt nhất trong tốt nhất, cầm mic, vừa xoay người vừa nhảy.
Từ trước đến nay nếu Tô Kiều Kiều có thể chơi thì rất nhanh liền cùng ở một chố với những cô gái bồi rượu này mà ném xúc xắc. Tô Kiều Kiều chọn, thua liền ba ván, đã bị những cô gái bồi rượu này nói để cho Tô Kiều Kiều và Hàn Thành Trì cùng nhau hát một bài.
Tô Kiều Kiều là ca sĩ chuyên nghiệp, tự nhiên sẽ không liền, bĩnh tĩnh đứng dậy, kéo tay Hàn Thành Trì, hỏi anh: “Thành Trì, có hát được gì không?”
Hàn Thành Trì vững vàng ngồi ở đó, trong tay cầm theo điếu thuốc, một cô gái bồi rượu vì anh mà đốt thuốc cho anh, anh từ từ hít một hơi, nhìn ánh mắt của Tô Kiều Kiều, trong nháy mắt đó làm cho Tô Kiều Kiều cảm nhận được yêu chiều: “Tùy thôi.”
Tô Kiều Kiều đi chọn bài hát, chọn nửa ngày cuối cùng chọn bài 《 Chia tay vui vẻ 》.
Bài hát vô cùng kinh điển rồi.
Khi giai điệu quen thuộc vang lên bên tai thì Hàn Thành Trì có chút choáng váng, đã qua thật lâu, anh mới từ từ nhớ lại, bài hát này, đã từng là bài Cố Ân Ân thích nhất, lúc trước từng vô số lần kéo anh đến phòng nhỏ, ngồi trong KTV mà hát bài này.
Lúc đó Cố Ân Ân lại cố gắng học hát bài này bằng giọng điệu của nữ sinh Quảng Đông, thực sự có bảy phần giống với Lư Xảo Âm (ca sĩ bài Chia tay vui vẻ - chú thích của editor).
“ Có phải thật kinh ngạc, mà nói chẳng nên lời, em nói có sai đâu, anh muốn chia tay không? Từng khuất phục em như con cừu nhỏ, khi biết anh rồi em muốn cắn anh, anh biết không?”
Giọng hát của Tô Kiều Kiều quả thực rất êm tai, không hổ là tiểu thiên hậu trong giới ca hát, ngậm từ, phát âm Quảng Đông, so với Cố Ân Ân hát còn chuẩn hơn vài phần, âm điệu quấn quít mềm mại.
Rất lâu rồi Hàn Thành Trì không còn nghĩ tới Cố Ân Ân, hiện tại lại bỗng đột nhiên nhớ tới, cả người anh hoảng hốt một hồi, bắt nhạc chậm một chút, mãi đến câu thứ ba thì mới chạy lên, chuẩn âm.
“Có lẽ anh cũng biết, giờ chỉ nên im lặng, bị bỏ rơi như anh, bị thế này đáng không? Nếu đã từng là kẻ chăn cừu hư hỏng, em có thể cho anh ôm cái không?”
Hàn Thành Trì vừa cất giọng thì trái lại làm người khắp phòng kinh ngạc một hồi, ngay cả Tô Kiều Kiều cũng chớp chớp mắt với Hàn Thành Trì, dựng ngón tay cái, hát tiếp: “Ngoảng mặt lại nhìn anh bỏ đi, trong lòng em như chưa từng hạnh phúc.”
Hàn Thành Trì: “Hận quá nhiều, có kết quả chi đâu, chuyện cũ kể lại chỉ cho đau lòng.”
Tô Kiều Kiều: “Nửa đời còn lại mà bên anh, em nghĩ rằng vui vẻ chả bao nhiêu.”
Hàn Thành Trì: “Anh đã làm em đau lòng.”
Tô Kiều Kiều: “Có lòng tốt thì anh bỏ em đi, cố gắng làm lại cũng khó khăn, mọi thứ cũng chẳng tốt lên được.”
Hàn Thành Trì: “Tại sao lại hát bài này nhỉ, vì tức giận mà em nỡ bỏ anh, anh hỏi em tha thứ cho anh không?”
Tô Kiều Kiều: “Nếu biết trước là sẽ có khổ đau, thế chẳng thà mình tự cắt đứt.”
...
Hàn Thành Trì và Tô Kiều Kiều liền kẻ xướng người họa hát hết ca khúc kinh điển này, khiến cho tất cả mọi người trong phòng đều bắt đầu nhao nhao vỗ tay.
Tô Kiều Kiều cầm mic, nhào tới trong lòng Hàn Thành Trì, ngửa đầu mà tán thưởng: “Thành Trì, thật sự là không ngờ, khả năng ca hát của anh lại nghe hay vậy.”
Trước đó tâm tình Hàn Thành Trì vẫn rất tốt, lại bỗng nhiên nhét mic vào trong lòng Tô Kiều Kiều, sắc mặt u ám xoay người, đi ra ngoài cửa phòng.
Mới nãy tâm trạng của Hàn Thành Trì còn rất tốt, đột nhiên lại nhét micro vào иgự¢ Tô Kiều Kiều, sắc mặt âm u xoay người, đi về phía cửa ra vào.
Tô Kiều Kiều có chút không hiểu tại sao Hàn Thành Trì lại bất ngờ lật mặt, cô ta đứng ở đó, cầm micro, phát ngốc một hồi, sau đó bất tri bất giác đi ra ngoài.
Hàn Thành Trì chưa đi xa, chỉ đứng trong hành lang, dựa vào tường, mắt nhìn về một nơi xa xăm đến mất hồn.
Không biết tại sao, Tô Kiều Kiều lại cảm thấy Hàn Thành Trì hiện tại vô cùng dọa người, cô ta bị dọa sợ đến độ không dám ước về phía trước.
Hàn Thành Trì bỏ tay vào túi, hai tay nắm chặt thành quyền, lòng của anh, như đang dời sông lấp biển song lớn mạnh liệt, anh cảm thấy mình bất cứ lúc nào cũng có thể điên lên.
Hàn Thành Trì nháy mắt một cái không tiếp tục nhìn về nói đó nữa, muốn lòng mình, từng chút từng chút bình tĩnh lại.
Tô Kiều Kiều giỏi nhìn mặt mà nói chuyện, cảm thấy tâm trạng Hàn Thành Trì đã ổn định, cô ta liền mở miệng, hô một tiếng: “Thành Trì......”
Cùng lúc đó, điện thoại trong túi của Hàn Thành Trì vang lên, mạnh mẽ chặn lại lời của Tô Kiều Kiều.
Hàn Thành Trì móc điện thoại di động ra, nhìn tên hiển thị cuộc gọi đến trên màn hình, sắc mặt của anh tái nhợt.
Cố Ân Ân...... Cô ấy gọi cho anh làm gì?
Hàn Thành Trì nhìn đồng hồ, đã ba giờ mười lăm phút, trễ như thế......
Hàn Thành Trì do dự một hồi lâu, thì nhận điện thoại, ánh mắt anh vụt sáng đưa điện thoại di động lên tai, anh cảm thấy toàn thân mình run rẩy kịch liệt, anh khiến mình vững vàng, hướng về phía điện thoại, nói một tiếng: “Ân Ân.”
Lại một lần đau đớn kịch liệt nữa quét lấy Cố Ân Ân, đau đến nổi khiến cô cảm thấy mình giống như cận kề cái ૮ɦếƭ, cô nghe giọng nói truyền ra từ điện thoại, giọng Hàn Thành trì, trước sau như một luôn bình tĩnh và dịu dàng, hốc mắt cô lập tức đỏ lên, cô cầm điện thoại di động, chỉ trong nháy mắt, cầm không nổi tức, không nói nên lời.
Hàn Thành Trì cũng im lặng, yên tĩnh chờ.
Qua một lúc lâu, giọng Cố Ân Ân, mới từ đầu kia điện thoại truyền đến, “Thành Trì, bây giờ em đang ở Shangri-La ở Phố Trường An, "phòng tổng thống" cao nhất, 1903, thân thể em không thoải mái, anh có thể đến đưa em đến bệnh viện không? Em cảm thấy mình sắp sảy thai rồi”
Hàn Thành Trì nhíu mày, nhận ra được giọng Cố Ân Ân, có gì đó không đúng, anh nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó vào phòng, lấy áo khoác và chìa khóa xe, một câu nói cũng không để lại cho các đối tác, đã vội vã đi ra ngoài.
Tô Kiều Kiều không biết ai đã gọ đến, thấy bộ dáng Hàn Thành Trì vội vội vàng vàng như vậy, không nhịn được hỏi một câu: “Thành Trì, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Hàn Thành Trì ngoảnh mặt làm ngơ với câu nói kia của Tô Kiều Kiều, chỉ một lòng chạy đi thật nhanh.
Tô Kiều Kiều vội vàng đi cùng phía sau, lúc cô đến bãi đậu xe, Hàn Thành Trì đã đạp chân ga, đánh xe một vòng, tốc độ cực nhanh chạy vội ra ngoài.
...
...
Lúc Hàn Thành Trì đến Shangri-La, Cố Ân Ân đã hôn mê, dưới thân thể của cô, có một mảng lớn máu đỏ tươi, anh đứng ở cửa nhìn người con gái anh từng yêu đến tận xương tủy một lát, rồi chạy nhanh đến, ôm lấy cô ấy, lao xuống lầu.
Lúc Hàn Thành Trì đến Shangri-La, Cố Ân Ân đã hôn mê, dưới thân thể của cô, có một mảng lớn máu đỏ tươi, anh đứng ở cửa nhìn người con gái anh từng yêu đến tận xương tủy một lát, rồi chạy nhanh đến, ôm lấy cô ấy, lao xuống lầu.
Cũng may đêm hôm khuya khoắc, trên đường xe cộ rất ít, Hàn Thành Trì một đường siêu tốc chạy nhanh tới bệnh viện gần nhất, ôm Cố Ân Ân trực tiếp xông vào phòng cấp cứu.
Bác sĩ trong bệnh viện Cố Ân Ân như vậy, vừa sắp xếp phẫu thuật, vừa chỉ huy Hàn Thành Trì: “Bây giờ anh mau đi làm thủ tục nhập viện cho cô ấy đi.”
Hàn Thành trì làm xong thủ tục nhập viện, lúc trở lại, Cố Ân Ân đã bị đẩy vào phòng bệnh, hành lang ngoài phòng bệnh, không có một bóng người, chỉ có mấy hàng ghế màu xanh dương, Hàn Thành Trì chọn một chỗ, ngồi ở nơi đó, anh nhìn về phía cửa phóng phẫu thuật, cặp mắt đen nhánh không nhúc nhích.
Không biết đã qua bao lâu, một y tá từ phòng phẫu thuật đi ra, thấy Hàn Thành Trì ngồi đó, lên tiếng hỏi thăm: “Anh là chồng của bệnh nhân sao?”
Hàn Thành Trì theo bản năng gật đầu một cái, sau đó như nhận ra điều gì, cụp mắt, nhàn nhạt nói: “Tôi là bạn của cô ấy.”
“Chồng của bệnh nhân đâu? Có đến đây không?” Y tá lại hỏi.
Hàn Thành Trì lắc đầu một cái: “Có chuyện gì, cô cứ nói thẳng đi.”
“Lúc trước có phải bệnh nhân từng sinh non không?”
Sắc mặt Hàn Thành Trì trở nên trắng xám, từ từ mở miệng, nói: “Vâng”
“Chúng tôi hiện tại sẽ phẫu thuật cho cô ấy, nếu người thân cô ấy không ở đây, anh chỉ cần ký tên lên tờ đồng ý phẫu thuật.”
Hàn Thành Trì gật đầu một cái, không nói gì, nhận lấy 乃út, kí tên lên tờ đồng ý.
Lúc Cố Ân Ân được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, đã là ba giờ sáng, cô tỉnh lại lúc ba giờ rưỡi, thấy Hàn Thành Trì ngồi trước mặt mình, lúc đầu Cố Ân Ân hơi bất ngờ một chút, sau đó mím môi không nói gì.
Từ đầu đến cuối Hàn Thành Trì không hề ngủ, thấy Cố Ân Ân mở mắt, anh im lặng một lát, mới nhàn nhạt mở miệng: “Bác sĩ nói, tốt nhất em nên nằm viện nghĩ dưỡng một tháng, một tháng sau khi xuất viện, cũng phải điều dưỡng thân thể thật tốt.” Hàn Thành Trì nói tới chỗ này, hơi dừng một chút, còn nói: “Bác sĩ còn nói, trong vòng một tháng này, tốt nhất không nên làm chuyện vợ chồng.”
Cố Ân Ân nhìn Hàn Thành Trì gật đầu một cái, sau đó từ từ cầm điện thoại lên, gọi liên tục hai cuộc, một cho bà Cố, một cho Lộ Nhất Phàm.
Hàn Thành Trì ngồi một bên, chờ Cố Ân Ân gọi điện thoại xong, anh mới ngẩng đầu lên, nhìn Cố Ân Ân, vẻ mặt bình tĩnh, không có chút dao động nào, nói: “Nếu như không còn chuyện gì, vậy anh đi trước.”
Cố Ân Ân”Ừ” một tiếng, thái độ đồng ý.
Hàn Thành Trì đứng dậy, lấy chìa khóa, liếc mắt nhìn Cố Ân Ân, nói: “Em nghỉ ngơi cho tốt, hẹn gặp lại.”
Sau đó liền xoay người, đi ra cửa.
Xuất hiện ở trước cửa, có một cô y tá nhỏ đi vào, bê theo rất nhiều thuốc, ắt hẳn muốn đổi bình truyền dịch cho Cố Ân Ân, Hàn Thành Trì như chợt nhớ ra điều gì, nhìn cô y tá nhỏ nói: “ Cô ấy dị ứng với penicilin, lúc mấy người đưa thuốc giảm đau đến, nhớ tránh thành phần này.”
Cô y tá nhỏ cười gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Hàn Thành Trì cũng gật đầu một cái, im lặng đẩy cửa phòng bệnh ra ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc