“ Nhị Thập, cậu có hay không có cái gì không chiếm được?”
Thịnh Thế là con cưng của trời.
Từ khi sinh ra mọi chuyện đều thuận lợi.
Từ nhỏ có quyết đoán, có thông minh, đầy đủ phúc hắc, sau khi lớn lên, không như người Thịnh gia, tiến vào trong quân đội, ngược lại một mình gia nhập kinh doanh, dựa vào trí thông minh và ý chí kiên cường, trong thành phố xây dựng vương quốc tài chính của mình...... thành phố tập trung khách sạn giải trí, ăn uống và một phố buôn bán.
Phố buôn bán kia dài mười dặm, mọi người ngược lại đã quên tên ban đầu của nó, chỉ đùa giỡn gọi: “Mười dặm Thịnh Thế.”
Có lẽ nguyên nhân gặp may mắn chiếm một phần rất quan trọng, nhưng mà có thể xây dựng Kim Bích Huy Hoàng, cũng đủ làm làm cho người ta trợn mắt há hốc mồm.
Đối với người đàn ông oai phong một cõi như vậy, từ trước đến nay đều là bày mưu nghĩ kế, người đàn ông tràn đầy tự tin, Cố Ân Ân quả thực rất tò mò, trên thế giới này, cuối cùng còn có chuyện gì mà cậu ta không làm được?
Tất cả mọi người cảm thấy Thịnh Thế nhất định không cho là đúng ôm lấy môi cười một cái, mặt mày khiêu khích, có vẻ cực kỳ chẳng thèm ngó tới nói một tiếng: “ Thiên hạ còn có gì tôi không thể chiếm được?”
Nhưng mà, thật không ngờ, Thịnh Thế lười biếng dựa vào sô pha, ánh mắt lúc nghe được vấn đề này, có một giây đồng hồ tan rã, nhưng mà một giây sau liền nhanh chóng khôi phục ánh mắt đen sâu xa sáng ngời, anh cầm chén rượu, tạm dừng vài giây, mới mở miệng, âm thanh cực kỳ nhẹ: “ Tôi chọn đại mạo hiểm.”
Toàn bộ căn phòng, tất cả mọi người hơi hơi giật mình một chút.
Anh trả lời như vậy, chẳng khác nào nói cho mọi người, anh có thứ gì đó không chiếm được, chỉ là anh không muốn không nói ra thứ không chiếm được đó là gì.
Nếu anh không nói, mọi người chắc chắn cũng không hỏi, đáy lòng chỉ có thể ngầm tò mò.
“Rất không dễ dàng bắt một một cơ hội, được chỉnh Nhị Thập, ưm....” Cố Ân Ân thích thú nghiêng đầu, cũng không biết cuối cùng nói thầm nói thầm cái gì với Hàn Thành Trì, liền quay đầu nói với Thịnh Thế: “ Nhị Thập, cậu đứng ở ngay chính giữa sân khấu, thâm tình nói một câu đầy tình cảm với Cố Lan San.”
Mọi người nghe xong lời này, trong mắt liền chờ mong.
Phải biết rằng người đàn ông Thịnh Thế này, tuy bạn gái không ngừng, nhưng mà đối với những bạn gái này, chưa bao giờ nói lời ngon tiếng ngọt, cho nên, hiện giờ Cố Ân Ân nói ra cái yêu cầu như vậy, mọi người làm sao có thể không chờ mong a?
Thậm chí Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa đều đã bưng rượu, nhìn chằm chằm Thịnh Thế, vẻ mặt xem kịch vui.
Quan hệ Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa cùng Thịnh Thế có vẻ sâu sắc, người ngoài có lẽ không hiểu Thịnh Thế, chỉ cảm thấy anh đùa giỡn, nhưng mà, hai người bọn họ biết, tính cách Thịnh Thế không được tự nhiên, lại coi trọng mặt mũi, căn bản nói không được những lời chứa đựng tình cảm, đôi khi anh rõ ràng quan tâm cô, lại cứ nói những lời sinh ra một tầng ý tứ khác, càng không nói cái gì mà để cho anh nói lời tình cảm!
Thân thể Cố Lan San hơi hơi cứng đờ, cô thật không ngờ Cố Ân Ân yêu cầu Thịnh Thế làm chuyện như vậy.
Cô theo bản năng liền nghiêng đầu nhìn Thịnh Thế một chút, phát hiện biểu tình Thịnh Thế cực kỳ lạnh nhạt, không biết suy nghĩ cái gì.
Ngọn đèn bảy màu không ngừng chuyển động, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt tuấn mỹ của anh, lưu lại một loại hương vị nói không nói nên lời, đôi mắt anh rất sâu, ánh mắt sáng lung linh.
Tầm mắt của anh từ từ thay đổi vị trí nhìn trên mặt Cố Lan San, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, anh hắng giọng một cái, trong nháy mắt phòng yên tĩnh dọa người, tất cả lực chú ý đều đặt ở trên mặt Thịnh Thế.
Ánh mắt Thịnh Thế vẫn như cũ dừng ở Cố Lan San, chỉ là há to miệng, nhưng không nói nên lời, bộ dạng của anh hiện lên vẻ ngượng ngùng mất tự nhiên.
“ Nhị Thập ngượng ngùng rồi....” Quý Lưu Niên ngồi gần Thịnh Thế như thế nào cũng ức chế không nổi đột nhiên chỉ vào mang tai Thịnh Thế, cười nói: “ Nhị Thập vậy mà đỏ mặt rồi..... Trời ạ, lần đầu tiên tôi thấy Nhị Thập đỏ mặt a....”
Nghe được Quý Lưu Niên nói, hai gò má Thịnh Thế ban đầu có chút hồng ngày càng đỏ lên, làm dung nhan của anh càng chói mắt, tăng một phần tuấn mỹ không nên lời.
“ Chỗ nào, chỗ nào...” Hạ Phồn Hoa nghe nói như thế, cũng lập tức đi xem náo nhiệt, sau đó “Hô hô” bật cười lớn: Thật sự nha.... Nhị Thập vậy mà sẽ đỏ mặt a.... Nha, phải chụp ảnh a, nhất định chuyện này sẽ gây nên chấn động....”
Hàn Thành Trì, Cố Ân Ân và những người khác nghe nói như thế, cũng bật cười theo.
Thịnh Thế quay đầu, trừng mắt nhìn mọi người trong phòng một cái, mọi người nhất thời đình chỉ cười.
“ Nhị Thập, cậu tiếp tục, tiếp tục...”
“ Chúng ta chờ nghe.....”
Thịnh Thế quay đầu, một lần nữa chống lại ánh mắt Cố Lan San.
Sắc mặt của anh mang theo vẻ mất tự nhiên.
Có thể là bởi vì mọi người trêu chọc, trên mặt của anh mang theo vẻ xấu hổ.
Vài phần đáng yêu, vài phần khó xử.
Thịnh Thế giờ này khắc này, Cố Lan San chưa bao giờ thấy qua.
Cố Lan San nhìn Thịnh Thế xấu hổ đỏ mặt khó xử như vậy, nhịn không được cũng cong lên khóe môi.
Thịnh Thế nhìn thấy khóe môi Cố Lan San mang theo ý cười yếu ớt, biểu tình hơi hơi ngẩn ra.
Cô đây là vì anh mà cười sao?
Anh nhìn ánh mắt của cô trở nên có chút mê ly mà sâu sắc.
Cố Lan San không như những người khác thoải mái cười to như vậy, chỉ là cười yếu ớt, lại cảm thấy ánh mắt người đàn ông trước mặt nhìn mình trở nên có chút kỳ lạ.
Tươi cười của cô đọng lại ở khóe môi.
Cô nhìn ánh mắt anh.
Đáy mắt anh hiện lên vẻ mặt của cô rõ ràng.
Ánh mắt anh rất đẹp.
Khóe mắt có chút nhẹ nhàng xếch lên, nhưng không hiện lên vẻ đào hoa, mắt hai mí, ánh mắt rất lớn, mắt hình dạng cực kỳ chính trực.
Đáy mắt anh rất sáng, giống như gặp chuyện gì vui vẻ, vẫn lấp lánh.
Cố Lan San nghĩ, mình nhìn qua nhiều ánh mắt như vậy, thậm chí những ánh mắt minh tinh cô cũng phỏng vấn rất nhiều người, nhưng chưa từng thấy qua một đôi mắt có ánh mắt làm cho người ta tìm không ra bất kỳ cái khuyết điểm gì.
Ban đầu Thịnh Thế không được tự nhiên, bởi vì Cố Lan San cười kỳ lạ tan thành mây khói, dáng vẻ dần dần khôi phục tự nhiên, anh nhìn ánh mắt cô, nhẹ nhàng chớp chớp mắt, lập tức, lại theo thói quen hắng giọng một cái, hô tên của nàng: “ Sở Sở.”
Sở Sở....
Anh từ sau “ một lần kia”, lúc ở chung một mình với cô, vẫn đều gọi nàng là “ Cố Lan San.”
Nhưng mà lúc có người, vẫn như trước đây, trước sau như một gọi nàng là “ Sở Sở.”
Nhưng lúc có người ngoài thì lại gọi cô là “Sở Sở” giống như lúc trước.
Mặc dù anh gọi cô là “Sở Sở” nhưng Cố Lan San lại nghe được bên trong khẽ hàm chứa ý châm chọc.
Nhưng tiếng gọi “Sở Sở” vừa rồi anh gọi rất sạch sẽ.
Giống như giọng điệu lúc cô chưa gả cho anh, lúc bọn họ còn học trung học.
Ánh mắt cô trở nên hoảng hốt, không biết vì sao, trong lúc bất chợt cô cảm thấy trong lòng hiện lên cảm giác nhớ nhung không rõ.
Ánh mắt Thịnh Thế rất dịu dàng nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, cô gái mà anh trăm ngàn lần không ngờ lại nắm được trái tim anh, dd/;lqd hình như trong nháy mắt đó anh không còn cảm thấy không được tự nhiên mà ngược lại rất tự nhiên mở miệng nói ra những “lời ngon tiếng ngọt” đầu tiên mà chính anh, cả đời chưa bao giờ nói qua: “Thịnh thế mười dặm cũng không bằng em, nếu như có thể, anh nguyện ý dùng Thịnh Thế phồn hoa đổi cả đời Lan San.”
Mỗi chữ của anh đều rõ ràng, giọng điệu nhẹ nhàng, chậm rãi.
Rơi vào trong tai mọi người lại khiến người ta trầm mê còn hơn cả giọng hát êm tai cảm động.
Lúc Thịnh Thế nói xong câu đó, cả căn phòng lập tức yên tĩnh.
Ánh mắt Thịnh Thế vẫn lẳng lặng chú ý ánh mắt của Cố Lan San.
Nhưng trong đôi mắt cô không có vui sướng, không có ngượng ngùng, thậm chí không hề gợn sóng, chỉ có chút mờ mịt.
Tim Thịnh Thế như chìm vào vực sâu vô tận.
Bỗng anh cảm thấy cả người vô lực, không biết làm gì.
Thịnh Thế mười dặm ở trong lòng anh không bằng một Sở Sở.
Nếu như cô chịu yêu anh, anh nguyện ý dùng Thịnh Thế phồn hoa đổi cả đời Lan San.
Cố Ân Ân hỏi anh có cái gì anh không có được sao?
Có chứ...... trái tim của Cố Lan San.......
Mặc cho anh ưu tú, ở trong mắt người khác là không gì không làm được nhưng anh lại không cách nào đi vào tim cô rồi đuổi Hàn Thành Trì ra khỏi đó!
Dù được yêu là một thứ hạnh phúc xa xỉ nhưng tiếc là cô chưa bao giờ quan tâm.
“Không nghĩ tới, Nhị Thập lại nói lời ngọt ngào, đã vậy còn...... Chậc chậc chậc......” Hàn Thành Trì dẫn đầu phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng.
Thịnh Thế từ từ quay đầu lại, bưng ly rượu đỏ trên bàn lên, khẽ nhấp một ngụm, chỉ cười không nói.
Cố Lan San cũng lấy lại tinh thần, từ từ quay đầu, nhưng trên mặt có chút đỏ, người khác đều cho là cô đang xấu hổ.
Thật sự là cô có chút mất tự nhiên, cô chưa từng bị người khác nói lời ngọt ngào cảm động ở trước mặt nhiều người như vậy.
Cô không ngờ Thịnh Thế sẽ thuận theo yêu cầu của Cố Ân Ân mà nói với cô những lời như vậy.
Thịnh Thế đã từng yêu thích cô, cô biết.
Giống như Thịnh Thế đã từng trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời cô......
Là từng yêu thích......
Đó là đã từng......
Một chữ “đã từng” chứng minh những điều này đều là đã từng.
Từ sau “một lần kia”, bọn họ đều trở thành những diễn viên giỏi, lqd ở trước mặt người ngoài luôn là bộ dạng thân mật, diễn cảnh vợ chồng hòa thuận cho người khác nhìn.
Chỉ là trong lòng hai người bọn họ biết rõ, bọn họ bây giờ không thể tiếp tục như trước kia.
Cũng không thể trở lại bộ dạng của trước kia.
Những người khác tự nhiên không biết sóng ngầm mãnh kiệt trong lòng Thịnh Thế và Cố Lan San, lại cười giỡn tiếp tục bắt đầu vòng”nói thật hay mạo hiểm” kế tiếp.
Lần này bắt được màu đen là Thịnh Thế, màu đỏ là Hàn Thành Trì.
Vẻ mặt Thịnh Thế lạnh nhạt nhưng giọng nói lại đặc biệt nghiêm túc: “Thành Trì, anh và Cố Ân Ân lần đầu tiên hôn môi là lúc nào?”
Vẻ mặt Thịnh Thế lạnh nhạt nhưng giọng nói lại đặc biệt nghiêm túc: “Thành Trì, anh và Cố Ân Ân lần đầu tiên hôn môi là lúc nào?”
Từ trước đến nay Thịnh Thế chơi trò nói lời thật lòng hay mạo hiểm luôn khắt khe và có độ khó cao, lqd cho nên sau khi Thịnh Thế hỏi anh nghĩ cũng không nghĩ đã nói lời thật lòng: “Mười bốn tuổi.”
“Là nụ hôn đầu sao?” Thịnh Thế vừa xào bài lại thuận tiện hỏi một câu.
“Dĩ nhiên.” Nói xong, Hàn Thành Trì còn liếc mắt nhìn Cố Ân Ân, trên mặt Cố Ân Ân có chút ửng đỏ, hai người không hẹn mà cùng nghĩ về quá khứ, trong mắt đều là hạnh phúc và ngọt ngào.
Sau đó là ván thứ hai, Thịnh Thế là đen, Hàn Thành Trì là đỏ, tay Thịnh Thế vuốt vuốt quân bài màu đen, xoay vài vòng, lại hỏi: “Thành Trì, anh và Cố Ân Ân lần đầu tiên lên giường là khi nào?”
“Nhị Thập, em thiệt là......” Mặt Cố Ân Ân càng thêm đỏ, trừng mắt liếc Thịnh Thế một cái, lời nói trong miệng lại mang theo vài phần nũng nịu.
Hàn Thành Trì nắm tay Cố Ân Ân, nhìn chằm chằm Thịnh Thế nở nụ cười rồi thành thật trả lời: “Mười bảy tuổi.”
Thịnh Thế vẻ mặt như chợt bừng tỉnh, gật đầu một cái, vẫn là anh xào bài, lúc chia bài thì bất chợt Thịnh Thế lại mở miệng hỏi một câu: “Hai người lần đầu tiên lên giường đều là lần đầu sao?”
Thịnh Thế nói xong câu này, Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa đều bật cười, Cố Ân Ân đỏ mặt chôn ở trong иgự¢ Hàn Thành Trì không dám nhìn người khác, Hàn Thành Trì lại cong khóe môi, vuốt mái tóc dài của Cố Ân Ân nói: “Ừ”
Lúc này Thịnh Thế mới chậm rãi chia bài cho mọi người, sau khi chia xong của Thịnh Thế vẫn là màu đen, của Hàn Thành Trì vẫn là màu đỏ như cũ.
Hạ Phồn Hoa ở bên cạnh nhịn không được la lên một câu: “Nhị Thập, bộ cậu có đánh dấu quân bài hay sao vậy?”
Thịnh Thế liếc mắt nhìn Hạ Phồn Hoa, sau đó suy nghĩ một chút lại mở miệng hỏi Hàn Thành Trì: “Anh ngoại trừ Cố Ân Ân còn có thể yêu người phụ nữ khác sao?”
Thịnh Thế hỏi vấn đề này khiến mọi người trong phòng cảm thấy đặc biệt không khéo léo, l/q/d mọi người đều ồn ào nói anh trong đêm đính hôn của Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân lại nói lời không may.
Thịnh Thế chỉ cười không phản bác, lẳng lặng nhìn chằm chằm Hàn Thành Trì chờ câu trả lời.
Hàn Thành Trì khẽ cười rồi lắc đầu một cái nói: “Sẽ không.”
Hai chữ nhẹ nhàng mà dứt khoát, khẳng định, nặng nề gõ vào lòng Cố Lan San.
Cô biết, Thịnh Thế cố ý muốn hỏi Hàn Thành Trì những vấn đề này.
Nụ hôn đầu, đêm đầu tiên, tình yêu đầu tiên, tất cả đều là đầu tiên, Hàn Thành Trì đều dành cho Cố Ân Ân, mà Cố Ân Ân cũng dành cho Hàn Thành Trì.
Tình yêu giữa hai người bọn họ là tốt đẹp nhất. sạch sẽ nhất.
Hai người là duy nhất của nhau.
Cố Lan San hiểu Thịnh Thế muốn để cho cô biết, Hàn Thành Trì vốn không thể thuộc về Cố Lan San cô!
Ngoại trừ Cố Ân Ân, Hàn Thành Trì chắc chắn sẽ không lại yêu cô!
Cố Lan San giương mắt nhìn Cố Ân Ân lúc này đang hạnh phúc ngẩng đầu hôn lên gò má của Hàn Thành Trì.
Trên mặt Cố Ân Ân là nụ cười thỏa mãn, tràn đầy hạnh phúc.
Xem ra chị ấy rất hạnh phúc.
Đó là chị của cô, mặc dù không phải ruột thịt nhưng cô thật tâm cảm thấy mừng cho chị ấy.
Nhưng còn hạnh phúc của cô?
Trong lòng Cố Lan San có chút mất mát, lqd cho nên cô không phát hiện vòng tiếp theo của nói lời thật lòng hay đại mạo hiểm đã bắt đầu.
“Ai là màu đỏ, màu đỏ!” Quý Lưu Niên tay cầm lá bài màu đen đặc biệt kích động la hét.
“Không phải.”
“Cũng không phải tôi.”
Lúc này Cố Lan San mới vội vàng xem lại lá bài trong tay của mình, sau đó thì cười cười có chút ngượng ngùng, nói: “Là tôi này.”
Buổi chiều Quý Lưu Nhiên đã uống không ít rượu trên buổi tiệc đính hôn của Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân, bây giờ lại uống không ít ở đây nữa, tửu lượng của anh cũng không tệ, nhưng đến giờ, ngược lại đã có chút say, thấy Cố Lan San, có lẽ do đầu óc có chút trì trệ, nên đã lập tức bật thốt lên hỏi một vấn đề: “Lan San, cô và Thập Nhị, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà biến thành như bây giờ vậy?”
Thịnh Thế thích Cố Lan San, đối với quan hệ của Hạ Phồn Hoa, Quý Lưu Nhiên và Thịnh Thế mà nói, thì đây không phải là bí mật.
Thịnh Thế không tốt với con gái chút nào, nói chuyện ác liệt đả thương người, nhưng mà lúc học trung học, chỉ cần gặp vào Cố Lan San, thì mặt mày Thịnh Thế lập tức hớn hở,vâng lời răm rắp.
Lúc ấy mọi người đều biết Thịnh Thế quan tâm Cố Lan San, chỉ là Thịnh Thế không nói, còn Cố Lan San thì giả vờ như không biết, hai người thì vẫn giống như bạn bè mà sống bên nhau không ai vạch trần ai cả, cãi nhau ầm ĩ đền vượt qua thời thanh xuân.
Nếu không phải vào bữa tiệc sinh nhật của Vương Giai Di, sau tiệc rượu thì Thịnh Thế và Cố Lan San bị loạn tính, thì thật ra lúc ấy Hạ Phồn Hoa và Quý Lưu Niên cũng không biết quan hệ cua hai người họ có phải sẽ tiếp tục duy trì như vậy hay không nữa.
Sau khi Thịnh Thế cưới Cố Lan San, trái lại vẫn sống yên ổn qua ngày, lúc ấy ở trong mắt của Hạ Phồn Hoa và Quý Lưu Niên, vẫn luôn vui mừng cho anh.
Nhưng mà, ai biết được về sau, Thịnh Thế lại đột nhiên bắt đầu ăn chơi đàng điếm, không ngừng có xì căng đan về bạn gái, thậm chí còn tệ hại hơn nữa là không có ở nhà trong thời gian dài.
Khó trách Quý Lưu Niên lại đột nhiên hỏi vấn đề này.
Ánh mắt của Thịnh Thế trở nên rét lạnh, thẳng tắp bắn về phía Quý Lưu Niên.
Thực sự Thịnh Thế đã cùng rất nhiều loại phụ nữ khác nhau đi tham gia các bữa tiệc…., lòng mọi người đều biết rõ, chỉ là hiểu trong lòng mà vẫn không nói ra, để vợ chồng bọn họ không có bất kỳ trở ngại nào, cũng chỉ vì không muốn Cố Lan San khó chịu.
Hiện tại Quý Lưu Niên lại nói ra như vậy, giống như đang kéo vết sẹo không được chồng thương yêu của Cố Lan San lên vậy.
Hạ Phồn Hoa biết là do Quý Lưu Niên đã uống quá nhiều, vội vàng vươn tay, hung hăng vỗ lưng của Quý Lưu Niên một cái, Quý Lưu Niên chợt tỉnh táo lại, lập tức ý thức được rốt cuộc mình đã hỏi ra vấn đề gì, vội vàng sửa lời nói lại: “Không phải….Ý tôi là, Lan San, cô có thích Thấp Nhị không?”
Cố Lan San không ngờ tới Quý Lưu Nhiên sẽ bật thốt ra vấn đề này vào lần đầu tiên, hỏi thăm xem rốt cuộc cô và Thịnh Thế đã xảy ra chuyện quái quỷ gì, vẻ mặt có chút lúng túng, sau đó lại nghe được Quý Lưu Niên hỏi vấn đề mới, cô làm như không có chuyện gì lạ mà nghiêng đầu, sau đó trả lời bằng một đáp án tương đối hoan mĩ: “Thịnh Thế là chồng của tôi, vợ thích chồng, là chuyện hết sức bình thường.”
Cố Ân Ân quanh năm đều ở nước ngoài, nên đối với chuyện sinh hoạt sau khi kết hôn của Cố Lan San và Thịnh Thế cũng không rõ lắm, mới vừa rồi nghe Quý Lưu Niên nói đến chuyện gì đó đã xảy ra với Cố Lan San và Thịnh Thế, thì đáy lòng cô có chút hoài nghi, bây giờ nghe Cố Lan San trả lời, thì lập tức hoàn toàn yên tâm, nhìn Quý Lưu Niên khinh bỉ hỏi: “Thật là, Lưu Niên, anh đang hỏi vấn đề gì vậy! Không hề có chút giá trị dinh dưỡng nào hết!”
Quý Lưu Niên cũng biết vừa rồi mình đã hỏi một vấn đề thiếu suy xét, có chút khiến Cố Lan San khó xử, cho nên đối với lời nói khi dễ của Cố Ân Ân, cũng chỉ cười cười.
Hạ Phồn Hoa sợ bầu không khí ngột ngạt, cho nên lập tức làm không khí sôi động lại, bảo mọi người uống rượu và nói về một chuyện khác.