Nhưng mà cố tình một người đàn ông như vậy lại khiến cô ta vừa yêu vừa hận!
Chỉ là, cho dù Tô Kiều Kiều có muốn tiếp tục yêu thầm nữa, cũng không dám đi trêu chọc Thịnh Thế, cô ta cũng không phải rất muốn đi vệ sinh, chỉ là ngồi xổm một lát, liền định đứng lên, sau đó nghe được phòng cách vách có người đi vào, cô ta cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quái, cho nên cứ tự nhiên đứng lên, còn chưa kịp chạm vào nút xả, liền nghe được âm thanh quen thuộc, trầm thấp và ái muội:
“Sở Sở?”
Tô Kiều Kiều cho là mình xuất hiện ảo giác, cô ta lắc đầu một cái, sau đó nghe thấy một giọng nói truyền từ phòng kế bên vốn có hiệu quả cách âm không tốt:
“Em chắc chắn?”
Là giọng nói của Thịnh Thế.
Lần này, Tô Kiều Kiều cực kỳ khẳng định.
Sau đó, lại có tiếng trả lời như để khẳng định lại suy nghĩ của cô ta, trong lẩm bẩm hô một tiếng:
“Thịnh Thế......”
Âm thanh kia nghe vào tai kiều mỵ như tơ.
Cô ta chỉ thoáng nghe, cũng có thể nghĩ ra rốt cuộc sát vách đang tiến hành chuyện gì.
Tô Kiều Kiều thần sui quỷ khiến liền kéo quần xuống, ngồi trở về trên bồn cầu.
Rốt cuộc là vừa làm ở phòng vệ sinh, vừa ở bên ngoài, người cách vách hoạt động cũng không phải kịch liệt lắm, về sau, Tô Kiều Kiều cũng không nghe âm thanh gì, hơn nữa có thể hai người cách vách cũng có tiết chế, cho nên khi làm, chỉ là có vài âm thanh nhỏ lẻ truyền ra ngoài.
Chỉ là có hai ba tiếng thở dốc như vậy cũng đủ khiến Tô Kiều Kiều trợn mắt hốc mồm.
Trời ạ, căn bản Thịnh Thế không phải là không được a......
Hơn nữa theo những gì nghe lén được, e là Thịnh Thế cùng người phụ nữ được coi là làm chỉnh tề với anh, rất kích tình mênh ௱ôЛƓ. Mặc dù động tác của hai người cũng có chút áp chế, nhưng vẫn có một loại kiều diễm dù cố giấu thế nào cũng giấu không được.
Cô ta đơn độc ở chỗ này nghe, cũng không nhịn được mà mặt hồng tim đập, huyết dịch toàn thân sôi trào gia tốc.
Cô ta có thể cảm thấy, Thịnh Thế không đơn thuần không được, hơn nữa hình như kỹ thuật vẫn còn có vẻ rất tốt. Cô ta móc ra điện thoại di động, bấm mấy cái, nãy giờ cũng đã 20 phút trôi qua rồi, hình như bên kia vẫn chưa xong, lực bền bỉ rất dài lâu.
Tô Kiều Kiều bị những ý nghĩ của chính mình làm sợ, chấn kinh đến hồi lâu gần như không thể hô hấp.
Cô ta đi theo Thịnh Thế ròng rã hai năm trời. Ban đầu, cô ta cũng có hoài bão quyến rũ Thịnh Thế, thậm chí còn từng cởi hết quần áo dụ hoặc, nhưng mà từ trước đến giờ, Thịnh Thế đều đối với cô ta thờ ơ ơ hờ. Mãi cho đến sau này, sau khi cô ta cực kỳ khẳng định Thịnh Thế không được, đáy lòng hơi có một chút bình tĩnh lại, nhưng ai ngờ, cản bản Thịnh Thế không phải không được, không đơn thuần không phải, hơn nữa còn là cao thủ ở phương diện này.
Tô Kiều Kiều dựng lỗ tai, vẫn len lén nghe động tĩnh ở cách vách, cho đến khi nghe tiếng cửa mở ra rồi khép lại, tiếng bước chân biến mất không thấy gì nữa, cô ta mới run rẩy thân mình, từ trên bồn cầu đứng lên, hít một hơi thật sâu, thả lỏng những cảm xúc mà khi nghe lén người khá mang lại, sau đó mới từ từ nhấn nút xả nước, mở ra chốt mở, đi ra ngoài.
Chỉ là Tô Kiều Kiều mới vừa đi hai bước, liền nhìn đến trong phòng cách vách kế bên phòng mình, có người cũng đi ra, hơn nữa không thể trùng hợp hơn, vừa vặn chạm mặt mình.
Tô Kiều Kiều sợ đến sững sờ, bước chân dừng lại, chẳng lẽ người phụ nữ mới vừa mây mưa cùng Thịnh Thế còn chưa chịu đi?
Tô Kiều Kiều ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt Cố Lan San, vẻ mặt cô ta lập tức đông lại.
Cố Lan San chính là cố ý chờ Tô Kiều Kiều ra ngoài, đôi mắt cười của cô nhìn Tô Kiều Kiều, tự nhiên thanh thản đứng trước mặt của Tô Kiều Kiều, không hề có một chút biểu hiện xấu hổ nào, ngược lại đáy mắt còn lóe ra sáng rỡ, trộn lẫn với mị thái do vừa được Thịnh Thế “chăm sóc”, có vẻ cả người Cố Lan San lại càng bộc phát xinh đẹp mấy phần:
“Cô Tô, thật là không biết cô còn có đam mê này, thích núp trong bóng tối, nghe lén người khác là việc nữa cơ?”
Cố Lan San thừa nhận, cô cố ý làm như vậy.
Thật ra thì bản tính cô rất dè dặt, loại sự việc này có thể làm ở nhà, chắc chắn cô sẽ không làm tại nơi khác.
Nhưng khi cô đang rửa tay, lại ᴆụng phải Tô Kiều Kiều đi vào toilet, trong đầu Cố Lan San liền như có sấm sét dội qua nảy ra một ý nghĩ, lập tức lấy điện thoại di động, gọi điện cho Thịnh Thế, lôi Thịnh Thế đến nhà vệ sinh, chủ động hôn anh, dẫn dụ anh cùng cô mây mưa vui vẻ.
Mục đích của cô rất đơn giản, chính là để Tô Kiều Kiều nghe.
Cô chưa từng lên giường cùng những người đàn ông khác, cho nên không biết rốt cuộc kỹ năng và thời gian dài ngắn những người khác ra sao, nhưng mà cô lại mơ hồ rõ ràng, thời gian và năng lực của Thịnh Thế cũng không coi là tệ đi?
Tô Kiều Kiều không phải đã nói là Thịnh Thế không được sao?
Vậy Cố Lan San cô sẽ cho cô ta vừa xem vừa nhìn, rốt cuộc Thịnh Thế được hay không được?
Một người đàn ông bị nói là không được thì phải chịu bao nhiêu châm chọc chứ, Cố Lan San còn lâu mới có thể để Tô Kiều Kiều bên ngoài buông lưỡi phỉ báng Thịnh Thế cơ chứ!
Cố Lan San nghĩ tới đây, ánh mắt trở nên có chút ác liệt, cô nhìn chằm chằmTtô Kiều Kiều, đi thẳng vào vấn đề nói tiếp:
“Cô Tô, cô thật đúng là đủ khó coi đấy!”
Tô Kiều Kiều nghe được lời Cố Lan San, sắc mặt thoắt đỏ, thoắt trắng, cô ta thừa nhận thật sự là cô ta nghe lén, nhưng lời nói này của Cố Lan San cũng rất rõ ràng là muốn trả đũa:
“Cô Cố, rõ ràng là cô đang ngậm máu phun người, rõ ràng là cô không cần làm chuyên đó cùng đàn ông trong nhà vệ sinh, còn xoay người lại trách người khác nghe lén, cô nói hai ta ai ti tiện hơn?”
Cố Lan San đối mặt với lời mắng của Tô Kiều Kiều, thật rất muốn giơ tay lên, cho Tô Kiều Kiều một cái tát, để cô ta chừa cái thói dám mắng cô không biết xấu hổ, nhưng mà vừa bị Thịnh Thế chơi đùa hơi quá khích, cô mới phát hiện ra mình vừa nổi giận, thân thể cũng có chút đứng không vững, lập tức nàng chỉ có thể cong khóe môi nhẹ nhàng cười cười, nhìn Tô Kiều Kiều, nhẹ nhàng nói:
“Cô Tô tiểu thư, nếu như tôi âи áι với người đàn ông của tôi là không biết xấu hổ, như vậy tôi muốn biết, loại người như cô vô danh ở bên một người đàn ông lại còn đi quyến rũ một người đàn ông, một người phụ nữ không kịp chờ đợi lại mở rộng hai chân nằm trên giường chờ đàn ông thì gọi là gì?”
“......”
“Ưmh...... Là bồ nhí, là vợ bé, hay là kỹ nữ?” Cố Lan San cố ý dừng một chút, ngẹo đầu, khuôn mặt đẹp đẽ, con ngươi đen nhánh khẽ thượng thiêu chọn, giống như là suy nghĩ cẩn thận rồi mới nói, liền cười tiếp tục hung hăng đâm hai nhát vào lòng Tô Kiều Kiều, nói: “Thật ra thì chẳng đáng là gì đâu. Có thể ngay cả bọn họ cô cũng không sánh nổi, dầu gì bọn họ cũng có đạo đức nghề nghiệp, mà cô thì sao? Câu dẫn không được người khác, thì mở mồm nói bậy phỉ báng người khác, nói đàn ông nhà người ta không được. Tại sao cô không chịu cố gắng tìm nguyên nhân từ bản thân mình đi chứ?”
Cố Lan San nhìn sắc mặt Tô Kiều Kiều càng ngày càng trắng bệch, cảm thấy vẫn còn không đủ, từ từ nói tiếp:
“Sự thật chứng minh, Nhị Thập không phải là không được, mà là căn bản anh ấy khinh thường chạm vào cô.”
“......”
“Mà cô, trong vòng mấy năm chúng tôi kết hôn, năm lần bảy lượt đưa tới cửa, cũng bị anh ấy ghét bỏ. Cô nói coi, hai ta ai ti tiện hơn ai đây hả?”
Lời này của Cố Lan San mạnh mạnh mẽ mẽ đâm chọt xương sườn mềm (*) của Tô Kiều Kiều. (*): điểm yếu
Toàn thân Tô Kiều Kiều hơi run rẩy, cô ta mở to miệng, muốn phản bác mắng Cố Lan San, tuy nhiên lại không tìm được một câu nào.
Cô ta chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm Cố Lan San.
Cố Lan San không tị hiềm chút nào nhìn lại Tô Kiều Kiều.
Đáy lòng Cố Lan San nghĩ đến đây liền hết giận, đợi đáy lòng thỏa mãn rồi, cũng không có muốn tiếp tục dây dưa cùng Tô Kiều Kiều.
Nhưng khi cô tính toán xoay người đi, trong đầu lại lóe lên ý tưởng, liền trong lúc bất chợt cười cười với Tô Kiều Kiều, nhích 2 bước tới gần Tô Kiều Kiều, sau đó dán cánh môi xinh đẹp như hoa anh đào vào tai Tô Kiều Kiều, nhẹ nhàng nói:
“A, đúng rồi, cô Tô, tôi quên nói cho cô biết, trong chuyện giường chiếu, Nhị Thập rất hung mãnh nha...... Mỗi một lần đều có thể yêu tôi đến ૮ɦếƭ đi sống lại nha...... Ừm, lại cũng khiến người ta rất hưởng thụ...... Rất biết thỏa mãn tôi, ưmh...... Nếu là dùng chữ để hình dung thì nói là tiêu hồn muốn ૮ɦếƭ cũng không quá đáng.”
Sắc mặt Tô Kiều Kiều lúc này hoàn toàn giống như tro tàn.
Cố Lan San hài lòng rụt mặt về chỗ cũ, ý cười vẫn treo trên mặt nhìn Tô Kiều Kiều một chút, sau đó liền xoay người, dẫm lên giày cao gót nhỏ của mình nghênh ngang đi ra, tấm lưng kia muốn cao ngạo bao nhiêu thì cao ngạo bấy nhiêu, muốn hả dạ bao nhiêu thì cũng có bấy nhiêu hả dạ.
Tô Kiều Kiều một người đứng ở nơi đó, tay nắm thành quyền, nắm thật chặt, đáy lòng rất ấm ức, rồi lại không cách nào thổ lộ.
...
...
“Sao lại chậm như vậy?”
Thịnh Thế tà tà tựa vào vách tường trên hành lang, trong tay đang kẹp một điếu thuốc, thấy Cố Lan San đi giày cao gót, lấy tư thế cực kỳ ưu nhã đi ra, vội vàng dập tắt khỏi thuôc strong tay, thuận thế giơ tay, kéo cô gái của mình vào иgự¢, thấp giọng hỏi thăm.
“Dạ.”
Tâm tình của Cố Lan San rất tốt, thuận đường ôm hông Thịnh Thế, ngây thơ cười cười, cũng không có nói cho anh biết, tự mình lén anh làm vài trò mèo xiếc khỉ nho nhỏ kia.
Thịnh Thế cảm thấy nụ cười kia của Cố Lan San cực kỳ sáng rỡ, anh giơ tay lên, vuốt vuốt tóc cô gái, liền đem áo khoác của nàng nhẹ nhàng thắt chặt lại.
Động tác của anh rất dịu dàng, ánh mắt vẫn luôn nhìn cô thật sâu, Cố Lan San bị Thịnh Thế nhìn tim đập rộn lên, liền cúi vành mắt, thúc giục:
“Đi thôi, không phải muốn xem phim điện ảnh sao?”
“Dạ.”
Thịnh Thế hỏi một tiếng, liền dắt tay Cố Lan San, lôi kéo cô rời đi.
...
...
Hàn Thành Trì đợi Tô Kiều Kiều một đồng hồ mà cô ta cũng không có trở lại, liền từ phòng ra ngoài tính toán đi tìm Tô Kiều Kiều, nhưng vừa ra khỏi phòng, liền nhìn đến đôi bích nhân chói mắt đang đi đến cửa.
Hàn Thành Trì lập tức liền đứng thẳng bất động ở cửa phòng, vẫn nhìn chằm chằm vào Thịnh Thế cùng Cố Lan San biến mất không thấy gì nữa, bước ra ngoài thời tiết lạnh lẽo, anh thủy chung cũng không hề nhúc nhích.
Sau khi Cố Lan San rời đi, nửa phút sau, Tô Kiều Kiều mới từ trong nhà vệ sinh đi ra, cô ta đi trở lại cửa phòng, thấy Hàn Thành Trì đứng ở nơi đó đang nửa ngước đầu hút thuốc, trên đất chung quanh anh còn ném đầy tàn thuốc.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
CLS thiệt là đủ bạo, đủ độc, đủ đẹp á!!!!!!!