Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 185

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Cố Ân Ân không biết Đường Nhất Phàm làm sao lại có thể cười ra tiếng, cô ta đã rất tức giận, lúc này rốt cuộc cùng không kiềm chế được, nhìn Đường Nhất Phàm, nghĩ đến việc hắn ở bên ngoài bao nuôi đàn bà như vậy còn không biết thu liễm, trong lòng cô ta xuất hiện một tầng hoả khí, nghĩ cũng không nghĩ, đã chỉ vào cô sinh viên đại học, nói: “Cô ta là ai?”
“Một người bạn.” Đường Nhất Phàm không tránh né chút nào cười với cô sinh viên đại học.
Cố Ân Ân nghĩ đến tối nay mình xuất hiện tại bữa tiệc sinh nhật của Bộ trưởng Vương, bà Vương còn hỏi mình, vì sao chồng cô không đi cùng?
Tay Cố Ân Ân không nhịn được nắm chặt một cái, cười lạnh lùng, rồi vươn tay ra, muốn kéo cô sinh viên đại học kia ra ngoài.
Cô sinh viên đại học như nai con hoảng sợ, tránh sau lưng Đường Nhất Phàm, Đường Nhất Phàm tay mắt nhanh lẹ nắm lấy tay Cố Ân Ân, nụ cười trên mặt vô cùng châm biếm: “Cố Ân Ân, đây là nơi công cộng, cô thu liễm một chút lại cho tôi, tôi có thể cưới cô, để cho cô nắm quyền bà chủ, đã là quá cất nhắc cô rồi, cô ở chỗ này la lối om sòm gây chuyện với tôi, thức thời mà nói, cô coi như cái gì cũng không có nhìn thấy, nếu không đừng trách tôi trở mặt!”
Đường Nhất Phàm nắm cánh tay Cố Ân Ân, rất dùng sức, nói xong lời cảnh cáo, liền hung hăng bỏ tay Cố Ân Ân ra, sau đó ôm cô gái nhỏ của mình, bước vào trong một căn phòng được bao mà đầu cũng không ngoảnh lại.
Cố Ân Ân bị Đường Nhất Phàm bỏ rơi có chút đứng không vững, không cẩn thận ᴆụng phải vách tường, cô ta miễn cưỡng đỡ tường, không cho mình ngã xuống mặt đất, toàn thân của cô ta vô cùng run rẩy, mất hơi sức hơn nửa ngày, cô ta mới đứng thẳng được người, lại phát hiện bụng của mình, mơ hồ truyền đến một hồi đau đớn, cô ta nhắm hai mắt lại sắc mặt tái nhợt, dựa vào vách tường, đợi hơn nửa buổi, rốt cuộc mới thấy bụng mình bớt đau, lúc này mới chậm rãi đứng thẳng người, đi giày cao gót, trở về phòng chỗ Bộ trưởng Vương.
Chỉ là cô ta vẫn chưa đi được hai bước, đã thấy một người quen khác, vừa khéo, đứng bên cạnh người kia cũng có một cô gái đẹp.
Hàn Thành Trì và Tô Kiều Kiều.
Sinh thời, không thể buông tha.
Đối với đôi tình nhân đã từng yêu nhau mà nói, có thể đoán trước được tình huống này, ᴆụng phải, theo lý thuyết, phải là duyên phận.
Lại chưa nói là nghiệt duyên hay là hỉ duyên, nói tóm lại, cũng được coi là một chuyện rất lãng mạn.
Phải biết rằng trên cái thế giới này, có biết bao đôi nam nữ sau khi chia tay nhau, mỗi người đi một gả, đường ai nấy đi, vì vậy sinh thời cũng không gặp lại.
Cho nên, Cố Ân Ân không nghĩ tới, sau nhiều tháng như vậy thế nhưng mình lại có thể thấy khí vũ hiên ngang của Hàn Thành Trì như cũ.
Nói chính xác hơn, so với quá khứ, còn có sức quyến rũ hơn, còn quần áo giày da của Hàn Thành Trì nữa.
Bước chân Cố Ân Ân lập tức dừng lại, Hàn Thành Trì cách cô ta hơi xa, đi theo rất nhiều tinh anh trên thương trường, nên anh ta căn bản không có chú ý tới cô, biến mắt rất nhanh khỏi tầm mắt cô ta.
Cô Ân Ân đối với chuyện tình của Hàn Thành Trì và Tô Kiều Kiều, có nghe thấy, hôm nay tận mắt nhìn thấy, cô ta mới phát hiện, thậm chí còn thấy trong tim mình như bị đâm đau nhói.
Cô ta còn nhớ rõ, ban đầu sau khi gia tộc Hàn Thành Trì nghèo túng, vẻ mặt anh ta bình tĩnh, không có phá hỏng bất kỳ lời thề son sắt nào với cô ta nói: “Ân Ân, tin tưởng anh, anh sẽ khiến em được sống một cuộc sống tốt đẹp.”
Hiện tại, anh ta thật sự đã trải qua những ngày thật tốt, nhưng cô ta lại gả cho người khác, mà bên cạnh anh ta cũng có người đẹp.
Cô còn nhớ rõ, sau khi nhà Hàn Thành Trì trở nên nghèo túng, khuôn mặt bình tĩnh, không chút đau khổ nào nói với cô lời thề son sắt: “Ân Ân, tin tưởng anh, anh sẽ cho em cuộc sống tốt.”
Hiện tại, anh thật sự đang sống những ngày rất tốt. Nhưng mà cô đã gả cho người khác, mà bên cạnh anh cũng có giai nhân.
Cô khi đó, sao nghĩ đến, thật sự sẽ có một ngày, Hàn Thành Trì lại tạo ra một thần thoại khiến người ta không thể tưởng tượng nổi như thế?
Thực sự khi đó cô không có dũng khí, cùng trải qua cuộc sống cô đơn bần cùng với Hàn Thành Trì một lần.
Cố Ân Ân bần thần đứng ở đó trong một thời gian rất dài, mới hồi phục tinh thần. Trên đường đi vào phòng tổ chức tiệc sinh nhật của bộ trưởng Vương có qua một cái nhà vệ sinh, Cố Ân Ân do dự một hồi, cảm thấy thân dưới hơi khó chịu, liền rẽ vào.
Phòng vệ sinh rất vắng, Cố Ân Ân tùy tiện chọn một phòng rồi nhấc chân bước vào, đợi đến khi cô ૮ởเ φµầɳ áo ra, thấy trên ҨЦầЛ ŁóŤ tơ tằm màu trắng của mình có vài giọt máu đỏ. Cố Ân Ân nghiêng đầu, chăm chú tính thời gian một chút, phát hiện hình như kỳ kinh nguyệt của mình muộn hơn một tháng. Trong thời gian này cô cũng quên việc này rồi, cô cũng không suy nghĩ nhiều, lấy một cái băng vệ sinh từ bên trong tủ đồ dùng cần thiết của khách sạn, xé ra, đệm lên ҨЦầЛ ŁóŤ, trong lòng còn suy nghĩ, khó trách vừa nãy cô cảm thấy bụng hơi đau, thì ra là tới kinh nguyệt.
Cô nghĩ đến sự độc ác của Lộ Nhất Phàm vừa nãy, không hề nể mặt mà mặc kệ cô, lại nghĩ đến, những kỳ kinh nguyệt trước đây của mình, Hàn Thành Trì còn thận trọng gấp trăm lần cô, cấm cô ăn lạnh ăn cay, mỗi tối còn cầm túi nước ấm giúp cô ấm bụng.......
Cố Ân Ân đứng trước bồn rửa tay trong phòng vệ sinh, nhìn mặt gương rộng lớn sáng bóng, khuôn mặt kia không khác gì ngày thường, nhưng rõ ràng trong đáy mắt đã mất đi linh động, hoạt bát, trong lòng bắt đầu dậy sóng.
...
...
Tô Kiều Kiều và Hàn Thành Trì tham gia một bữa tiệc, phòng bao là khách sạn sang trọng nhất Bắc Kinh, xuyên qua cửa sổ, có thể thấy tuyết mai ngút ngàn ngoài sân Vương Phủ, đang nở rộ rất chói mắt.
Thật ra thì hiện giờ, đối với Tô Kiều Kiều mà nói, vô cùng tốt. Lúc đầu cô ta đánh nhau với Cố Lan San trong quán cà phê ở Thập Lý Thịnh Thế. Cuối cùng cô ta bị giam ở trong đồn công an suốt bảy ngày, sau khi đi ra, liền nhận được tin tức tập đoàn Bắc Dương ngừng hợp đồng với cô.
Sự nghiệp của cô, hoàn toàn từ trên cao rơi xuống đáy, từ một đường tương lai rõ ràng sán lạn trở thanh tay trắng.
Mọi người đều như vậy, sướng quen rồi khổ không chịu được, cho nên vì cái gọi là chất lượng cuộc sống của mình, cô ta và một đám đàn bà bên ngoài sống phóng túng với vài ông chủ, sau đó liền gặp được Hàn Thành Trì.
Lúc đầu, cô chỉ cảm thấy Hàn Thành Trì hơi quen mắt, giống như là đã gặp ở đâu đó, càng về sau, cô mới nhớ tới, trong một quán trà ở Cố Cung từng gặp mặt anh một lần.
Thật sự mọi chuyện xảy ra ngoài dự đoán của mọi người, ai có thể nghĩ tới Hàn Thành Trì đã từng giúp Cố Lan San mắng Tô Kiều Kiều, về sau lại trở thành chủ chi của Tô Kiều Kiều cô?
Tô Kiều Kiều biết Hàn Thành Trì không thích cô ta, cô ta cũng không thích Hàn Thành Trì, mọi người đều có mục đích của riêng mình thôi, nhưng Tô Kiều Kiều không thể không thừa nhận, Hàn Thành Trì đúng là một người rất có giáo dưỡng.
Ví dụ như bây giờ, trên bàn ăn mà tinh anh trên thương trường tụ lại, Hàn Thành Trì sẽ săn sóc trải khăn ăn giúp cô ta, rót cho cô ta một ly Bích Loa Xuân.
Tô Kiều Kiều dùng hết khả năng đóng vai cô bạn gái dịu dàng. Những người đàn ông trên bàn ăn nâng chén nói to, cũng không biết là ai nhắc tới Thịnh Thế.
“Nghe nói, năm trước thái tử nhà họ Thịnh nhận một công trình lớn, bây giờ đã khởi công, còn chưa bán ra, thì đã có rất nhiều người nhảy nhót muốn đặt trước rồi.”
“Ngài Thịnh sao? Tôi đã từng hợp tác với ngài ấy một lần, tôi thấy ngài ấy là một người cực kỳ có quyết sách, hợp tác với ngài ấy, chưa bao giờ bị thua! Chỉ là, thật đáng tiếc, cũng chỉ hợp tác được một lần như vậy mà thôi.”
“Ngài Thịnh tốt số từ nhỏ, bối cảnh cũng tốt, ở trong thủ đô, trong thương gia lưu truyền một câu nói, muốn làm ăn, thì phải theo ngài Thịnh, hoặc là hợp tác, hoặc là nhường đường, nhất định không được đối đầu, bởi vì bạn không thắng nổi.”
......
Nghe từng câu từng lời mà mọi người tán thưởng Thịnh Thế, Tô Kiều Kiều nghiêng đầu nhìn Hàn Thành Trì vẫn một mực không chen miệng vào, trong tay đang kẹp một điếu thuốc, khuôn mặt dịu dàng thanh lệ, dường như người mà mọi người đang đàm luận không có bất cứ quan hệ gì với anh.
Đột nhiên mọi người nhắc đến Thịnh Thế khiến Tô Kiều Kiều cảm thấy trong lòng có chút u sầu.
Thật ra thì cô ta cũng biết, hai chữ u sầu này hình dung cô ta đi theo một người đàn ông mà nói, hình như có chút buồn cười.
Nhưng mà, thật sự cô ta hơi khó chịu.
Cô ta nhẹ nhàng đẩy ghế ra sau, khiến Hàn Thành Trì đang ngồi ở một bên chú ý, nhìn cô ta hỏi: “Thế nào?”
Tô Kiều Kiều Kiều Kiều cười, “Em vào nhà vệ sinh một chút.”
“Có cần anh đi cùng không?”
“Không cần.”
Hàn Thành Trì gật đầu một cái, không đứng lên, Tô Kiều Kiều liền thành thực cất bước, đi ra khỏi phòng.
Thật ra thì hai người đàn ông là Thịnh Thế và Hàn Thành Trì đều không tệ, thậm chí ở trong đầu cô ta, nếu so sánh, dường như Hàn Thành Trì quan tâm săn sóc hơn Thịnh Thế.
Trong hai năm ở cùng Thịnh Thế, cô ta đã tham dự rất nhiều bữa tiệc với anh nhưng chưa bao giờ Thịnh Thế làm những chuyện này vì cô ta.
Có lúc cô ta thấy người đàn ông bàn khác săn sóc như vậy, sẽ quay lại, nhõng nhẽo yêu cầu Thịnh Thế, để anh rót một ly nước giúp mình.
Thịnh Thế vẫn vững người ngồi trên ghế, người hơi dựa vào phía sau, trong tay cầm một điếu thuốc, cách làn khói lượn lờ, anh cũng không nhìn cô ta một cái, tự nhiên hút thuốc.
Mỗi khi đó, cô ta sẽ dẩu môi, nắm tay Thịnh Thế, giọng nói mềm mại hờn dỗi, làm nũng với anh.
Lúc may mắn, có thể cô nhận được ba bốn câu, còn không thì khi cô ta vừa vừa mở miệng, Thịnh Thế sẽ hung dữ dập tàn thuốc, cao ngạo hất càm, liếc mắt nhìn mặt cô ta, trên mặt rõ ràng mang nét cười, nhưng trong miệng, muốn bao nhiêu tồi tệ có bấy nhiêu tồi tệ: Tô Kiều Kiều, bây giờ cô chặt đứt tay mình, tôi sẽ rót cho cô một ly nước.
Tô Kiều Kiều bừng tỉnh, đi vào toilet, ngồi trên bồn cầu, đã nghĩ, nhìn lại, đó phải là tên đàn ông khốn kiếp đến mức nào mới có thể nói ra lời nói lạnh lùng như vậy!
Nhưng mà, cố tình chính là người đàn ông như thế, lại khiến cô ta vừa yêu vừa hận lại vô cùng nhung nhớ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc