Cố Lan San liếc mắt nhìn trong đám người thì thấy có hơn phân nữa là những gương mặt quen thuộc, đều là nhân viên của tòa soạn SH, trong sảnh còn có những cô nàng lễ tân mang đeo túi Chanel đứng bên cạnh hưng phấn chỉ trỏ, giống như đang nhìn thấy một hình ảnh rung động lòng người.
Ngay cả bảo an của tòa soạn SH, từng người từng người đều có chút không yên lòng đứng ở vị trí công tác, cũng trông mong ngóng chờ đối với chỗ mà đám người vây quanh.
“Oa, nơi đó xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại tụ tập nhiều người như vậy?”
“Đi, đi qua xem một chút.”
Mấy người phụ nữ cùng đi chung thang máy với Cố Lan San thấp giọng nói chuyện với nhau vài câu xong thì lập tức vượt qua cô, vui vẻ vọt vào trong đám người.
Cố Lan San tự nhận mình là người không thích xem kịch vui nhưng lúc cô đi qua đám người, đi ra đón xe thì vẫn đứng trên bục cao của tòa soạn SH liếc mắt nhìn vào trong đám người.
Vừa liếc mắt đã thấy một màu đỏ chói, chói đến mức làm hai mắt cô có chút đau, cô lắc đầu, nhìn lại thì thấy chỗ đó đậu một chiếc xe thể thao, là hãng Maserati, mui được mở rộng hoàn toàn, chỉ có hai chỗ ngồi, trong khoảng không gian sau ghế ngồi đều được đặt bầy hoa hồng. dđlqđ
Cố Lan San nghĩ thầm, lúc nào thì ký giả nào của tòa soạn SH phỏng vấn kênh tài chính và kinh tế lại kéo được một nhân vật giàu có như vậy gióng trống khua chiêng theo đuổi?
Cố Lan San nghĩ xong lập tức cúi đầu, chuẩn bị bước xuống bậc thang tiếp theo, lại thấy người ngồi trong chiếc Maserati có chút quen mắt, cô ngừng bước, tầm mắt chuyển từ hoa hồng sang chỗ người lái.
Là một người đàn ông.
Mặc tây trang màu đen, giày da, cà vạt kẻ sọc đỏ thẫm phối hợp sơ mi trắng bên trong, nổi bật lên màu da trắng nõn của anh, trên mặt đeo một chiếc kính, che đi nửa khuôn mặt, mặc dù như thế thì Cố Lan San vẫn nhận ra người đó là ai.
Cố Lan San bật cười cúi thấp đầu hơn, lúc ngẩng đầu thì người đàn ông trong chiếc Maserati kia cũng ngẩng đầu nhìn cô.
Cố Lan San đứng đó không nhúc nhích, người đàn ông trong chiếc Maserati kia lại hé môi nở nụ cười với cô, lúc này mặt trời đã lặn, mặc dù sắc trời vẫn chưa tối đen nhưng cũng có chút trầm lắng, nụ cười của anh giống như ánh mặt trời xé tan màn đêm, làm cho người ta lóa mắt đến hoa mắt chóng mặt.
Sau đó người đàn ông khiến người ta hoa mắt chóng mắt kia giơ tay lên, động tác tao nhã lấy mắt kính xuống, vẫy tay với Cố Lan San, dẫn tới rất nhiều người vây quanh nghiêng đầu nhìn. lqđ
Cố Lan San cong môi cười, cũng không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của người ngoài, thoải mái tự nhiên dẫm giày cao gót xuống bậc thang đi về phía Thịnh Thế.
Đám người vây quanh một giọt nước cũng không lọt kia cũng cực kỳ tự nhiên tạo thành một con đường cho Cố Lan San, Cố Lan San bất chấp tất cả đi tới gần chỗ Thịnh Thế, chỉ còn cách hai mét thì đứng đó không di chuyển.
Một tay Cố Lan San xách túi, một tay nâng lên trêu chọc một lọn tóc trước иgự¢, mang theo vài phần ngạo kiều nhìn Thịnh Thế nhưng vẫn không mở miệng nói chuyện.
Thịnh Thế cầm lấy một bó hồng trắng được gói tinh xảo từ chỗ ghế ngồi cạnh tài xế sau đó chậm rãi mở cửa xe, tao nhã xuống xe trước mắt bao người, bước chân vững vàng nện từng bước một đến gần Cố Lan San.
Thịnh Thế đưa bó hoa hồng trắng tới trước mặt Cố Lan San, mặt mày sáng sủa, giọng nói trầm trầm giống như âm điệu của đàn vi-ô-lông-xen, khiến trái tim của vô số phụ nữ đang vây xem say mê: “Cô Cố, xin hỏi tối nay cô có thời gian hay không, có thể nể mặt cùng ăn với tôi bữa tối không?”
Vẻ mặt của Cố Lan San vừa mới kiêu căng, lúc này đã sớm trở nên dịu dàng, khóe môi cô không thể kiềm chế được mà khẽ cười duyên, nhìn Thịnh Thế, mặc dù không biết anh có ý gì, tự nhiên chạy đến trước tòa nhà tòa soạn SH, trình diễn một vở kịch ngôn tình lãng mạn có thể sánh ngang với dì Quỳnh Dao, nhưng khi thấy mặt mày xanh mét, trong mắt lóe ra các loại ánh sáng ước ao ghen tị lẫn lộn của những người nữ đồng nghiệp hôm nay đã chê cười mình, Cố Lan San cảm thấy trong lòng dễ chịu và hả giận rất nhiều, cô cố làm căng thẳng nhìn tay Thịnh Thế giơ bó hoa một lát, mới giơ tay lên, nhận lấy hoa, sau đó kiêu ngạo mím môi, cười nói: “Xem ở đây có nhiều hoa tươi như vậy, tôi gắng gượng đồng ý.”
“Ha ha.” Thịnh Thế nghẹn ngào cười khẽ một tiếng, nhìn ra được tâm trạng của anh rất tốt, “Vậy xin mời, cô Cố.”
“Cám ơn anh, anh Thịnh.” Cố Lan San nói xong, liền cúi đầu ngửi mùi hoa một cái, giẫm bước đi tới ghế lái phụ.
Thịnh Thế theo sát phía sau, Cố Lan San tới trước cửa xe, đứng chờ, Thịnh Thế cực kỳ quan tâm mở cửa xe ra, Cố Lan San nâng làn váy lên, ngồi xuống, khi cô vừa định giơ tay lên cài dây an toàn, Thịnh Thế đã giành làm thay cô trước một bước.
Bên cạnh truyền đến không ít tiếng thán phục, Cố Lan San nghe vào trong tai, liền làm bộ như không có chuyện gì xảy ra ngẩng đầu lên, nhìn thẳng phía trước xe, ánh sáng nơi khóe mắt quét qua những ánh mắt hâm mộ của bọn họ. Vào giờ phút này, Cố Lan San thừa nhận, khó trách những con người giàu có trên ti vi có thể tạo ra lãng mạn dễ dàng như vậy để theo đuổi nữ chính, nguyên nhân là, trong lòng của tất cả phụ nữ đều có chút xíu hư vinh, khát vọng “ngàn vạn chú ý vào một thân”, mà người đàn ông tạo ra lãng cũng có chút tự hào vì đã có thể thỏa mãn người phụ nữ mình yêu.
Thịnh Thế ngồi lên xe, sau khi cài chặt dây an toàn, vặn chìa khóa xe, sau đó bấm còi để mọi người đang vây quanh tránh ra, Thịnh Thế liền đạp chân ga, xe từ từ lái qua đám người, chạy lên đường chính, tốc độ xe không chậm, hơi có gió Bắc, xe lại chạy nhanh như vậy khiến những cánh hoa hồng bay lên tứ tung, từng cánh từng cánh bay giữa không trung, sau đó từ từ rơi xuống, rải rác vẩy đầy cánh hoa hồng trên mặt đất.
Sau khi xe chạy ra khỏi một chút, Thịnh Thế liền đóng mui xe lại, anh trống đi một cái tay, điều chỉnh máy điều hòa không khí trong xe một chút, hỏi Cố Lan San đang ngồi bên cạnh: “Có lạnh không?”
“Không ạ.” Cố Lan San cười khanh khách trả lời một câu, sau đó xoayđầu, nhìn gò má Thịnh Thế, hỏi: “Nhị Thập, bỗng nhiên anh nổi cơn điên khùng gì vậy hả?”
Thịnh Thế vừa quan sát đường xá phía trước, vừa nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Cố Lan San, trong mắt lưu chuyển ánh sáng sáng ngời, mặt mày nghiêm túc nhìn Cố Lan San mở miệng, nói: “Cô Cố, chẳng lẽ cô còn không nhìn ra được sao? Tôi đang theo đuổi cô nha, chẳng lẽ biểu hiện của tôi không đủ rõ ràng hả?”
Cố Lan San ngẩn người một chút, liền bật cười, cô nghẹo đầu, quan sát Thịnh Thế một phen từ trên xuống dưới, sau đó từ từ mở miệng nói: “Thì ra đàn ông theo đuổi phụ nữ là theo đuổi như vậy hả?”
Cố Lan San từng được rất nhiều đàn ông viết thư tình thổ lộ, nhưng lại chưa bao giờ hưởng thụ cảnh ngộ được người ta theo đuổi gióng trống khua chiêng như thế này, ngược lại là Thịnh Thế, khi còn học cấp ba, thường được một số cô gái diễu võ dương oai theo đuổi, thậm chí còn vì anh, gây ra sự kiện chém Gi*t.
Thịnh Thế lái xe, lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cố Lan San: “Lần đầu tiên theo đuổi con gái, nếu như có gì làm chưa đủ tốt, kính xin hãy thông cảm nhiều hơn, hơn nữa có thể đưa ra ý kiến, lần sau anh sẽ cải tiến.”
Thịnh Thế vừa nói như thế, Cố Lan San liền nói khoác mà không biết ngượng mở miệng trả lời: “Em chính là kén chọn không chút lưu tình.” Dừng một chút, Cố Lan San lại tâm huyết dâng trào nói: “Nhị Thập, sau khi cuộc hẹn hôm nay kết thúc, anh có cần em viết một bản báo cáo cảm giác của em khi anh theo đuổi em không?”
Thịnh Thế gật đầu một cái, ngược lại cũng không chút khách khí chút nào nói: “Được, nhớ viết cặn kẽ một chút.”
Cố Lan San ôm lấy bó hoa tươi, không nói tiếp, chỉ là xoay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, khóe môi không tự chủ được nhếch lên.
Thịnh Thế nhìn thẳng phía trước, khóe môi cũng tung bay như nhau, gần đây, anh trải qua cuộc sống giống như cáp treo vậy, không đoán được tâm tư của Cố Lan San.
Buổi sáng cô nói với anh, cô không thích Hàn Thành Trì nữa, nhưng trong lòng anh hiểu rất rõ, một người không yêu một người đâu có dễ dàng như vậy.
Chỉ là, từ trước đến giờ anh rất có kiên nhẫn, nhiều năm như vậy anh cũng chờ được, cho nên bây giờ còn có gì không thể đợi hay sao?
Sau khi anh và cô ly hôn, anh vẫn muốn đứng nguyên tại chỗ đợi cô, mùi vị chờ đợi đặc biệt không dễ chịu, anh nói anh chờ cô chủ động, nhưng anh đã suy nghĩ lại, bây giờ nếu cô không gả cho Hàn Thành Trì, vậy sao anh không chủ động một chút?
...
...
Thịnh Thế đưa Cố Lan San đến một nhà hàng vô cùng đặc sắc.
Nhà hàng đó là phủ đệ của một vương gia thời kỳ triều Thanh, được người ta cải tạo thành khách sạn, chỉ là đình đài, lầu gác, sàn nhà vẫn còn duy trì bộ dáng vốn có.
Thịnh Thế tìm chỗ đậu xe, hai người xuống xe, Thịnh Thế dắt tay Cố Lan San đi vào cửa chính ‘Vương phủ’.
Trước cửa chính ‘Vương phủ’, có hai chú sư tử đá ngồi hai bên, trên cổ buộc hai sợi tơ lụa màu đỏ sậm, trước mặt treo một quả tú cầu lớn.
Mấy nhân viên đứng ở cửa tiếp khách, đều ăn mặc trang phục thái giám của triều Thanh, nhìn thấy Thịnh Thế và Cố Lan San đi tới, lập tức cung kính tiến lên đón, kêu một nữ nhân viên mặc trang phục cung nữ từ bên trong ra, dẫn Thịnh Thế và Cố Lan San vào bên trong.
Đối với nhà hàng này, Cố Lan San đã từng nghe thấy, người có thể tới nơi này ăn một bữa cơm, cũng không phải có tiền là có thể làm được.
Bên trong, ngoại trừ người dùng cơm, các nữ phục vụ đều mặc trang phục triều Thanh chính thống cùng một màu, d.đ/l;q"d giẫm lên đôi hài chậu hoa, trong tay cầm khăn lụa, nhìn thấy khách là vung khăn trong tay lên, khẽ nhún người xuống thỉnh an giống như những bộ phim về triều Thanh trên TV.
Thịnh Thế nói đã điện thoại đặt chỗ trước, cho nên hai người vừa nhàn hạ thoải mái thưởng phong cảnh trong ‘vương phủ’, vừa đi tới cung điện xoa hoa nhất ở trong cùng.