Thịnh Thế cho là Cố Lan San, đặc biệt vui mừng quay đầu, lại thấy là Hàn Thành Trì, ánh mắt của anh lập tức trở nên lạnh lùng, quay đầu, cứ tiếp tục nằm trên giường.
Hàn Thành Trì đứng ở cửa một lát, mới cất bước đi tới trước giường Thịnh Thế, kéo ghế ra ngồi xuống.
Trùng hợp, mấy ngày nay anh ta cũng ở trong bệnh viện này, hôm nay, khi làm thủ tục xuất viện, nghe người ta nói Thịnh Thế cũng ở đây, cho nên trước khi xuất viện, anh ta đã tới phòng bệnh của anh một chuyến.
Thịnh Thế không biết Hàn Thành Trì rốt cuộc đến đây có chuyện gì, chỉ là, tức giận trong lòng anh đối với Hàn Thành Trì vẫn không tiêu tán, cho nên khi Hàn Thành Trì kéo ghế ra, đã liếc anh ta một cái, sau đó liền chuyển tầm mắt, không còn có liếc mắt nhìn Hàn Thành Trì nữa.
Rất dễ nhận thấy, tính kiên nhẫn của Hàn Thành Trì có vẻ rất tốt, Thịnh Thế không nói lời nào, anh ta cũng không nóng nảy, cứ bình tĩnh ngồi chờ như vậy.
Sau khi y tá nhuần nhuyễn bôi thuốc cho Thịnh Thế, rút băng vải bên cạnh, tỉ mỉ băng kỹ cho anh, liền bưng khay đi ra ngoài, còn không quên nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại.
Lúc này, Hàn Thành Trì mới từ từ móc ra một tấm chi phiếu từ trong túi, nhẹ nhàng đặt lên giường bệnh của Thịnh Thế, Thịnh Thế nhìn lướt qua chi phiếu, vẫn không có dấu hiệu mở miệng.
Hàn Thành Trì nhíu nhíu lông mày, vẻ mặt rất bình thản lên tiếng, nói: "Nhị Thập, đây là lợi nhuận kiếm được từ công trình bên Mỹ mà lúc trước cậu đã giao cho tôi, bây giờ tôi đều trả lại cho cậu."
Thịnh Thế vẫn không nói tiếp, thần thái trên mặt anh cũng không có thay đổi gì quá lớn, làm cho người ta có cảm giác khó có thể nắm lấy.
Cho dù Hàn Thành Trì lớn hơn Thịnh Thế hai tuổi, anh ta đã quan sát Thịnh Thế hơn nửa buổi, nhưng vẫn không quan sát được hiện giờ trong lòng Thịnh Thế đang có suy nghĩ gì lộ ra ngoài.
Hàn Thành Trì hiểu rõ tính tình của Thịnh Thế, lúc trước anh ta có thể vì Cố Ân Ân mà trở mặt vô tình với bất cứ kẻ nào, cho nên anh ta hoàn toàn hiểu được Thịnh Thế có thể vì Cố Lan San mà dứt khoát trở mặt với anh ta.
Lúc trước, khi anh ta lợi dụng Cố Lan San để tạo xì - căn - đan, cũng đã nghĩ đến cục diện hôm nay, cho nên không tính là hối hận bao nhiêu, chỉ là không muốn thiếu nợ nhau.
Không gian có chút yên lặng.
Khoảng một phút trôi qua, Hàn Thành Trì cảm thấy không khí có chút đè nén, anh ta nghĩ muốn hút điếu thuốc, sờ sờ túi, mới phát hiện nơi này là bệnh viện, liền ngừng động tác, hơi nhích lại gần phía sau thành ghế, thần thái trên mặt có chút thấp thỏm không yêu, sau một lát, anh ta nói: "Nhị Thập, tôi không còn chuyện gì nữa nên đi trước, cậu hãy dưỡng thương cho tốt."
Thịnh Thế kéo kéo khóe môi, nổi lên một nụ cười lạnh, vẫn không mở miệng.
Hàn Thành Trì rủ mắt xuống, che đậy cảm xúc trong mắt, vẻ mặt lạnh nhạt dự định muốn đứng lên.
Đúng vào lúc này, cửa phòng bệnh lại một lần nữa bị người ta đẩy ra, còn kèm theo tiếng oán trách của Cố Lan San: "Nhị Thập, sao hôm nay bỗng nhiên lại kẹt xe như vậy chứ, làm hại em vẫn không tăng chân ga, tăng chân ga, hại chân em mệt ૮ɦếƭ đi được!"
Cố Lan San vừa nói, vừa đi vào trong phòng bệnh, mới đi hai bước, khi nhìn thấy Hàn Thành Trì ngồi trước giường bệnh Thịnh Thế thì ngừng lại.
Hàn Thành Trì lại lần nữa ngồi trở lại trên ghế, ánh mắt nhìn thẳng vào Cố Lan San.
Cố Lan San chỉ nhìn Hàn Thành Trì một cái, khi ánh mắt anh ta bắn tới, cô liền trực tiếp nhìn về phía Thịnh Thế, giống như là không có Hàn Thành Trì tồn tại vậy, Cố Lan San trực tiếp ngồi bên giường bệnh Thịnh Thế, giơ tay lên, chọc chọc vào gò má của Thịnh Thế, cười khanh khách nhìn về phía Thịnh Thế mở miệng nói: "Nhị Thập, anh thoa thuốc rồi hả?"
Thịnh Thế nhìn bộ dáng này của Cố Lan San, một nỗi kích động nhanh chóng ập tới, hận không thể lập tức lột sạch quần áo của cô rồi đặt cô dưới thân, anh hơi nheo mắt lại, giọng nói trở nên trêu chọc thú vị, âm điệu cố ý kéo dài: “Sở Sở, em nói xem, có phải rất thoải mái hay không hả?”
Anh mới nói một chữ thì hơi thở từ từ phun về phía cô, mang theo độ ấm áp, phun lên toàn thân không nhịn được mà căng thẳng của cô, mặt của anh từ từ đến gần, sau đó cánh môi, liền nhẹ nhàng hôn mi mắt của cô, trên hai gò má, trên môi, anh chỉ nhẹ nhàng chạm vào, không có ham muốn tình dục, không có chiếm đoạt, mang theo lưu luyến dày đặc.
Không khí trong phòng bệnh dần dần trở nên nóng rực, Cố Lan San căng thẳng nuốt nước miếng một cái, từ từ nâng mắt, khi vừa định nhìn Thịnh Thế, cửa phòng bệnh lại bị người ta nhẹ nhàng gõ ba tiếng, Cố Lan San nhanh chóng hồi hồn, lập tức chạy trốn khỏi иgự¢ Thịnh Thế, vừa quay đầu đã thấy có y tá cầm thực đơn đi vào, “Anh Thịnh, chị Cố, làm phiền hai người hãy chọn món ăn cho tối nay và sáng mai.”
...
...
Trong mấy ngày kế tiếp, Thịnh Thế trôi qua thật sự rất hạnh phúc.
Sau bữa tiệc thường niên của tòa soạn SH, công việc vẫn bận rộn như cũ, nhưng Cố Lan San đều cố gắng hết sức chuyển giao công việc trên tay mình cho người khác, rút ra phần lớn thời gian ở trong bệnh viện cùng với Thịnh Thế.
Thật ra thì vết thương của Thịnh Thế thật sự không nghiêm trọng, hành động tự nhiên, chỉ là chờ đợi vết thương sau lưng hoàn toàn khép lại.
Nhưng bởi vì có Cố Lan San có thể dính chung một chỗ với anh lâu dài, cho nên trong lòng anh có chút mong đợi thời gian có thể vì vậy mà dừng lại ở khoảnh khắc này.
Ở giữa còn có bữa sinh nhật của Cố Lan San, Thịnh Thế vốn dĩ muốn ra ngoài trải qua cùng Cố Lan San, nhưng Cố Lan San không đồng ý, nói đợi đến sau khi thân thể anh điều dưỡng thật tốt tổ chức cũng không muộn, vì vậy Thịnh Thế cũng không yêu cầu mãnh liệt nữa, ngoan ngoãn đồng ý.
Khi Thịnh Thế nằm viện ngày thứ sáu, vết thương đã khép lại không tệ, Tôn Thanh Dương nói chỉ cần bôi hai lần thuốc nữa là Thịnh Thế đã có thể xuất viện.
Hôm nay, tòa soạn SH có một cuộc thuyết trình, Cố Lan San phải đi tham gia, trước khi đi, sợ Thịnh Thế nhàm chán nên đã để lại cho anh một cái IPAD.
Cuộc thuyết trình này chỉ diễn ra trong vòng hai tiếng, nhưng từ bệnh viện lái xe đến công ty, rồi từ công ty trở về, lăn qua lăn lại, nếu ᴆụng phải kẹt xe, thì phải mất hơn bốn tiếng, Thịnh Thế cầm IPAD, cực kỳ nhàm chán chơi từ Plants vs Zombies đến Angry Birds, chơi mãi đến khi có một cô y tá vào thay thuốc cho anh, vẫn không chờ được Cố Lan San về, nhưng lại chờ được một Hàn Thành Trì.
Tình huống lúc đó là như vậy ——
“Anh Thịnh, đã đến giờ đổi thuốc cho anh rồi.” Cô y tá nhỏ nhìn Thịnh Thế, vô cùng nhỏ nhẹ mềm mại mở miệng.
Thịnh Thế gật đầu một cái, không nói gì, chỉ là lười ném IPAD sang giường bên cạnh, sau đó lật người, nằm lên đó.
Y tá để khay thuốc lên bàn, chuẩn bị tháo băng cho Thịnh Thế, mới cầm cái nhíp lên, gắp một nhúm bông gòn đã nhúng cồn đưa lên lưng Thịnh Thế để sát trùng, sau đó mới gắp một nhúm bông gòn đã chấm thuốc, xức lên lưng anh, thuốc vừa mới được xoa lên một phần ba, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra.
Thịnh Thế cho là Cố Lan San, đặc biệt vui mừng quay đầu, lại thấy là Hàn Thành Trì, ánh mắt của anh lập tức trở nên lạnh lùng, quay đầu, cứ tiếp tục nằm trên giường.
Hàn Thành Trì đứng ở cửa một lát, mới cất bước đi tới trước giường Thịnh Thế, kéo ghế ra ngồi xuống.
Trùng hợp, mấy ngày nay anh ta cũng ở trong bệnh viện này, hôm nay, khi làm thủ tục xuất viện, nghe người ta nói Thịnh Thế cũng ở đây, cho nên trước khi xuất viện, anh ta đã tới phòng bệnh của anh một chuyến.
Thịnh Thế không biết Hàn Thành Trì rốt cuộc đến đây có chuyện gì, chỉ là, tức giận trong lòng anh đối với Hàn Thành Trì vẫn không tiêu tán, cho nên khi Hàn Thành Trì kéo ghế ra, đã liếc anh ta một cái, sau đó liền chuyển tầm mắt, không còn có liếc mắt nhìn Hàn Thành Trì nữa.
Rất dễ nhận thấy, tính kiên nhẫn của Hàn Thành Trì có vẻ rất tốt, Thịnh Thế không nói lời nào, anh ta cũng không nóng nảy, cứ bình tĩnh ngồi chờ như vậy.
Sau khi y tá nhuần nhuyễn bôi thuốc cho Thịnh Thế, rút băng vải bên cạnh, tỉ mỉ băng kỹ cho anh, liền bưng khay đi ra ngoài, còn không quên nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại.
Lúc này, Hàn Thành Trì mới từ từ móc ra một tấm chi phiếu từ trong túi, nhẹ nhàng đặt lên giường bệnh của Thịnh Thế, Thịnh Thế nhìn lướt qua chi phiếu, vẫn không có dấu hiệu mở miệng.
Hàn Thành Trì nhíu nhíu lông mày, vẻ mặt rất bình thản lên tiếng, nói: “Nhị Thập, đây là lợi nhuận kiếm được từ công trình bên Mỹ mà lúc trước cậu đã giao cho tôi, bây giờ tôi đều trả lại cho cậu.”
Thịnh Thế vẫn không nói tiếp, thần thái trên mặt anh cũng không có thay đổi gì quá lớn, làm cho người ta có cảm giác khó có thể nắm lấy.
Cho dù Hàn Thành Trì lớn hơn Thịnh Thế hai tuổi, anh ta đã quan sát Thịnh Thế hơn nửa buổi, nhưng vẫn không quan sát được hiện giờ trong lòng Thịnh Thế đang có suy nghĩ gì lộ ra ngoài.
Hàn Thành Trì hiểu rõ tính tình của Thịnh Thế, lúc trước anh ta có thể vì Cố Ân Ân mà trở mặt vô tình với bất cứ kẻ nào, cho nên anh ta hoàn toàn hiểu được Thịnh Thế có thể vì Cố Lan San mà dứt khoát trở mặt với anh ta.
Lúc trước, khi anh ta lợi dụng Cố Lan San để tạo xì - căn - đan, cũng đã nghĩ đến cục diện hôm nay, cho nên không tính là hối hận bao nhiêu, chỉ là không muốn thiếu nợ nhau.
Không gian có chút yên lặng.
Khoảng một phút trôi qua, Hàn Thành Trì cảm thấy không khí có chút đè nén, anh ta nghĩ muốn hút điếu thuốc, sờ sờ túi, mới phát hiện nơi này là bệnh viện, liền ngừng động tác, hơi nhích lại gần phía sau thành ghế, thần thái trên mặt có chút thấp thỏm không yêu, sau một lát, anh ta nói: “Nhị Thập, tôi không còn chuyện gì nữa nên đi trước, cậu hãy dưỡng thương cho tốt.”
Thịnh Thế kéo kéo khóe môi, nổi lên một nụ cười lạnh, vẫn không mở miệng.
Hàn Thành Trì rủ mắt xuống, che đậy cảm xúc trong mắt, vẻ mặt lạnh nhạt dự định muốn đứng lên.
Đúng vào lúc này, cửa phòng bệnh lại một lần nữa bị người ta đẩy ra, còn kèm theo tiếng oán trách của Cố Lan San: “Nhị Thập, sao hôm nay bỗng nhiên lại kẹt xe như vậy chứ, làm hại em vẫn không tăng chân ga, tăng chân ga, hại chân em mệt ૮ɦếƭ đi được!”
Cố Lan San vừa nói, vừa đi vào trong phòng bệnh, mới đi hai bước, khi nhìn thấy Hàn Thành Trì ngồi trước giường bệnh Thịnh Thế thì ngừng lại.
Hàn Thành Trì lại lần nữa ngồi trở lại trên ghế, ánh mắt nhìn thẳng vào Cố Lan San.
Cố Lan San chỉ nhìn Hàn Thành Trì một cái, khi ánh mắt anh ta bắn tới, cô liền trực tiếp nhìn về phía Thịnh Thế, giống như là không có Hàn Thành Trì tồn tại vậy, Cố Lan San trực tiếp ngồi bên giường bệnh Thịnh Thế, giơ tay lên, chọc chọc vào gò má của Thịnh Thế, cười khanh khách nhìn về phía Thịnh Thế mở miệng nói: “Nhị Thập, anh thoa thuốc rồi hả?”