Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 173

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Anh lập tức thả lỏng Hàn Thành Trì sau đó đứng lên nhìn bốn phía xung quanh, anh xách một chiếc ghế giận dữ ném lên trên người Hàn Thành Trì.
Có lẽ Thịnh Thế đánh một lúc lâu rồi nên thể lực tiêu hao nghiêm trọng, cộng thêm vết thương khi trước bây giờ có chút đứng không vững, nên cái ghế rơi xuống hơi lệch phương hướng, Hàn Thành Trì nghiêng người là có thể né được.
Thật ra thì Hàn Thành Trì cũng có thể né được nhưng anh ta không né, chỉ nằm ở đó kiên cường chịu đựng cái ghế nện vào Ⱡồ₦g иgự¢ mình, sau đó anh ta há to miệng, một ngụm máu tươi liền phun ra ngoài.
….
Lúc Cố Lan San mở mắt bên giường kia đã không còn ai.
Phòng ngủ rất quen thuộc, cô nhổm dậy trước mặt chính là cửa sổ sát đất rộng lớn, có thể thấy trời xanh mây trắng phía bên ngoài cửa sổ.
Tầm nhìn quen thuộc như vậy khiến cả người Cố Lan San choáng váng trong nháy mắt, cho rằng mình và Thịnh Thế vốn không ly hôn, tất cả đều như cũ, còn những chuyện không tốt đẹp kia chỉ là cơn ác mộng.
Cố Lan San ngẩn ngơ trong giây lát, liền từ trên giường xuống đi vào phòng tắm, cầm bàn chải đánh răng nặn kem lên, sau khi dánh răng xong cô đang tính rửa mặt thì nghe tiếng chuông điện thoại ở bên ngoài vang lên.
Cô lau tay đi ra thấy một số xa lạ gọi tới, Cố Lan San lập tức nghe máy.
“A lô xin chào, tôi là Cố Lan San.”
“Cô Cố, xin chào.” Giọng nói trong điện thoại rất quen thuộc, Cố Lan San chỉ nghe một câu liền biết là Tô Kiều Kiều, cô chớp mắt muốn trực tiếp cúp máy, vào lúc này giọng Tô Kiều Kiều lại truyền tới nói: “Tôi biết cô không muốn nhận điện thoại của tôi, nhưng mà bây giờ Hàn Thành Trì vì cô mà sắp bị Thịnh Thế đánh ૮ɦếƭ!”
……
Thịnh Thế nhìn Hàn Thành Trì nằm thoi thóp trên mặt đất trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, anh đi tới trước mặt Hàn Thành Trì mắt nhìn xuống mặt Hàn Thành Trì, nâng chân lên giẫm lên Ⱡồ₦g иgự¢ anh ta.
Hàn Thành Trì không chịu nổi lực đạo của Thịnh Thế ho khan một trận, sắc mặt Thịnh Thế không thay đổi, vẫn duy trì tư thế đó, chỉ vươn tay lượm một chân ghế bị gãy, một bên đầu gãy sắc nhọn dư dao găm, Thịnh Thế cầm nó trong tay xoay một vòng, sau đó để phía đầu sắc nhọn kia nhắm ngay vào иgự¢ Hàn Thành Trì.
Ánh mắt Thịnh Thế đỏ như máu như mất cả lý trí, giống kẻ điên không hơn không kém, ha hả cười lạnh rồi giơ tay nhắm thẳng tắp xuống phía dưới.
“Ầm,” cửa phòng làm việc bị người ta đẩy từ bên ngoài ra, Cố Lan San đi giày cao gót mặt trắng bệch đi vào, thấy hình ảnh như vậy chẳng suy nghĩ gì liền bật thốt lên: “Dừng tay!”
Thịnh Thế ngừng động tác chậm rãi quay đầu.
Lúc Hàn Thành Trì nghe thấy giọng nói này cũng hơi nghiêng đầu mở mắt ra.
Cố Lan San nhìn phòng làm việc hỗn loạn sách rơi đầy đất, hộc tủ đổ ập xuống, máy tính rơi trên mặt đất, ngổn ngang lộn xộn hơi chán ghét cau mày, cô không đi vào bên trong chỉ đứng ở cửa nhìn Thịnh Thế đang ở phía trong lên tiếng: “Nhị Thập, đi ra.”
Tay Thịnh Thế nắm chân ghế siết chặt lại, không có ý thả xuống.
“Nhị Thập, đi ra!” Giọng Cố Lan San mềm mại hơn mấy phần: “Nhị Thập, vì anh ta không đáng để mình dây vào, nghe em đi ra ngoài, chúng ta về nhà.”
“Nhị Thập, ra ngoài!” Giọng điệu của Cố Lan San mềm đi mấy phần: “Nhị Thập, anh ta không đáng giá để chúng ta ᴆụng vào, nghe em, ra ngoài, chúng ta về nhà.”
Từ trước đến nay, tính khí của Thịnh Thế vẫn không được tốt cho lắm, Cố Lan San đã biết đến.
Trước kia, cô cảm thấy tính khí của anh thật là âm tình bất định, không biết lúc nào sẽ nổi giận với cô.
Nhưng sau đó cô mới biết, thật ra thì tính tình của Thịnh Thế cũng không phải là đặc biệt không tốt. Khi đối mặt những người khác, vô luận là nào khiêu khích như thế nào, anh đều có thể phát huy hình tượng quý công tử đến mức tốt nhất. Nhưng một khi dính dáng đến Cố Lan San, tính tình của anh lập tức trở nên dễ dàng mất khống chế.
Chẳng qua ngoài dự đoán của cô là, cô thật sự không ngờ, sáng sớm Thịnh Thế sẽ chạy đến chỗ Hàn Thành Trì, rồi đánh anh ta thành bộ dáng này.
Đừng trách cô là người vô cùng ích kỉ, khi cô nhìn thấy dáng vẻ Hàn Thành Trì nằm trên mặt đất, bị Thịnh Thế đánh cho thành chật vật như vậy, đáy lòng của cô thật sự dễ chịu hơn rất nhiều.
Thậm chí, cô còn có một chút vui mừng, nếu như không phải là cô còn có một chút tự chủ, cô thật muốn đi tới trước mặt của Hàn Thành Trì, nói với anh ta một câu, đáng đời anh!
Khó trách, đàn ông đều thích sùng bái vũ lực.
Vũ lực thật sự là một loại phát tiết rất tốt đối với kẻ nào làm mình không vui.
Loại căm tức đè nén trong lòng cả đêm, cứ như vậy mà tan thành mây khói.
Thịnh Thế biết trong lời nói của Cố Lan San có ý gì, nếu khúc gỗ trong tay anh thật sự cắm xuống, Hàn Thành Trì ૮ɦếƭ rồi, anh cũng không thoát được.
Đáy lòng của anh hơi vui mừng, người Cố Lan San quan tâm là Thịnh Thế anh, chứ không phải là Hàn Thành Trì đang nằm dưới đất.
Thịnh Thế chính là người dễ dàng thỏa mãn như vậy, chỉ cần một câu nói của Cố Lan San, anh đã cảm thấy vô cùng hưởng thụ, sau đó trở tay, liền ném khúc gỗ ra ngoài, từ từ đứng lên, hơi chỉnh sửa quần áo một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cố Lan San, từ từ đi tới.
Cố Lan San vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, đợi đến khi Thịnh Thế đi tới ngay trước mặt cô, cô mới cong môi lên cười cười với Thịnh Thế, sau đó giơ tay lên nhẹ nhàng chỉnh sửa cổ áo lộn xộn của anh, rồi khoác vào cánh tay anh, cũng không thèm nhìn Hàn Thành Trì hơi thở mong manh cách đó không xa một cái, giọng điệu mềm mại nhẹ nhàng nói với Thịnh Thế: “Nhị Thập, bữa ăn sáng đã làm xong, chúng ta về nhà ăn sáng thôi.”
Thịnh Thế nhìn nụ cười mềm mại trên mặt Cố Lan San, lúc thì hoảng hốt, lúc thì đờ đẫn, anh cảm thấy người phụ nữ trước mặt này có gì đó khác với trước kia, tối qua cô đã khiến anh cảm thấy kỳ lạ, còn chủ động nói sẽ đến nhà anh, anh cho rằng cô không vui vì chuyện của Hàn Thành Trì, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy hình như không phải chuyện như thế, bởi vì ngay trước mặt Hàn Thành Trì, cô nói muốn cùng anh về nhà ăn sáng.
Thịnh Thế nghĩ thầm, hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây hả?
Cố Lan San nhìn bộ dạng ngây ngốc của Thịnh Thế, bĩu bĩu môi, đẩy anh một cái.
Thịnh Thế hồi hồn, cũng không nói chuyện, chỉ là gật đầu một cái, sau đó mặc cho Cố Lan San kéo cánh tay của mình, rời đi trước những ánh mắt của công nhân viên Hàn Thành Trì.
Từ phòng làm việc của Hàn Thành Trì đến bãi đậu xe dưới đất, Thịnh Thế vẫn luôn ở trong trạng thái như bị mộng du, cho tới khi anh đưa Cố Lan San vào xe, còn mình đã ngồi ở vị trí tài xế, anh còn len lén giơ tay lên, véo bắp đùi của mình một cái, anh mới biết mình không bị mộng du, đây là sự thật.
Thịnh Thế cho xe chạy, trong lúc lái trên đường lớn, anh vẫn không quên nghiêng đầu nhìn về phía ánh mặt trời một chút, cảm giác nhận biết phương hướng đã nói cho anh biết, mặt trời thật sự mọc ở hướng đông.
Thịnh Thế nghĩ thầm, Cố Lan San đang nghĩ gì đây?
Trở lại bên cạnh anh rồi hả?
Anh cho xe chạy vô cùng chậm, thỉnh thoảng nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Cố Lan San.
Cố Lan San ngồi ở chỗ ngồi bên cạnh tài xế, trong lòng đang cân nhắc, không biết mình nên mở miệng như thế nào nói những lời trong lòng mình ra với Thịnh Thế, trong hai ngày cô ở nhà, đã nghĩ rất tốt, nhưng bây giờ đối mặt với Thịnh Thế, cũng có chút khẩn trương.
Cô sống từ nhỏ đến bây giờ đã lớn như vậy, cũng chưa từng thổ lộ với người đàn ông nào.
Cố Lan San càng nghĩ càng thấy đỏ mặt, liền len lén giương mắt, nhìn Thịnh Thế một chút, ai biết Thịnh Thế cũng đang nhìn mình, cô liền vội vã tránh mắt đi, sau đó quan sát Thịnh Thế xuyên qua kính chiếu hậu, phát hiện Thịnh Thế vẫn luôn nhìn mình không ngừng, Cố Lan San cảm thấy trong lòng hơi hoang mang, giống như giẫm phải một con nai con, vẫn không ngừng nhảy nhảy.
Cố Lan San căng thẳng nuốt nước miếng một cái.
Thịnh Thế cảm thấy mấy ngày qua, bản thân mình trải qua giống như xe cáp treo vậy, khi ở khu vực gặp nạn, anh và cô bí mật hẹn hò, anh cảm thấy mình như đang ở trên Thiên đường, sau khi trở về, Hàn Thành Trì đến sân bay đón cô, anh như rơi xuống vực thẳm, mà bây giờ, anh lại lên Thiên đường một lần nữa.
Một người, không ngừng từ rơi từ trên thiên đường xuống, rơi xuống lâu cũng sẽ có chút miễn dịch.
Cho nên, một chút miễn dịch đó liền bắt đầu gõ vào lòng anh.
Anh không biết nên hình dung tâm trạng của mình như thế nào, anh cảm thấy có chút lo lắng, chỉ sợ hai ngày nữa, Cố Lan San lại biến mất trước mặt anh, khiến anh cảm thấy cô cách anh càng ngày càng xa, cho nên anh vừa lái xe, vừa thận trọng hỏi: “Sở Sở, em sẽ cùng anh về nhà ăn cơm hả?”
Cố Lan San gật đầu một cái, “Ừ” một tiếng, coi như là trả lời.
Thịnh Thế an lòng một chút, cứ tiếp tục từ từ lái xe, vừa không ngừng nhìn Cố Lan San, nhìn một chút, anh lại hỏi: “Sở Sở, em cùng anh về Ngự Thự Lâm Phong à?”
Cố Lan San đang đắm chìm trong những từ ngữ sắp tỏ tình của mình, cho nên cũng có chút không yên lòng nhìn về phía Thịnh Thế lại gật đầu một cái, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy nha.”
“Ừ, ừ.” Thịnh Thế gật đầu lia lịa, sau đó tăng ga một chút, lại nghiêng đầu, hỏi: “Sở Sở, em chắc chắn muốn cùng anh về nhà chứ?”
Tuy rằng trong lòng Cố Lan San mới có tính toán nhỏ của mình, cô bị Thịnh Thế hỏi ba lần liên tục như vậy cũng có chút không nhịn được, liền quay đầu hung hăng trừng mắt liếc Thịnh Thế, “Nhị Thập, anh bị sốt hả, chỉ một vấn đề mà hỏi đến ba lần rồi, anh hãy nhìn thời gian đi, bây giờ cũng sắp mười một giờ, bữa sáng em còn chưa ăn đó, anh có thể nhanh lên một chút không, em sắp ૮ɦếƭ đói rồi! Thì ra nhà của anh, bữa sáng và bữa trưa cùng ăn một lúc nha!”
Thịnh Thế bị Cố Lan San mắng sửng sốt một chút, sau đó vừa sững sờ vừa nhìn về phía Cố Lan San đang mở trừng hai mắt, sau đó cười toe toét môi, dần dần cười to ha hả, tuyệt không căm tức nghiêng đầu sang chỗ khác, lập tức đạp chân ga, tốc độ nhanh hơn, chạy thẳng về Ngự Thự Lâm Phong.
...
...
Trở lại Ngự Thự Lâm Phong, Thịnh Thế rửa đi vết máu trên tay, Cố Lan San đi thẳng vào phòng bếp, đuổi hết người giúp việc ra ngoài, sau đó tự mình đến xới cơm cho Thịnh Thế.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc