Thịnh Thế không ăn miếng nào chỉ nhìn Cố Lan San ăn, dường như Cố Lan San ăn rất ngon miệng, sau khi ăn hết hai chén lúc Thịnh Thế đang tính múc thêm cháo cho cô, cô mới lắc đầu một cái, nói: “Em no rồi.”
Thịnh Thế để muỗng xuống rút khăn giấy đưa cho Cố Lan San, Cố Lan San lau miệng rồi ném khăn giấy vào thùng rác bên cạnh: “Nhị Thập, em buồn ngủ.”
“Ừ.” Đáy lòng Thịnh Thế bỗng dưng hoảng hốt, trên mặt vẫn thoải mái nói: “Được, vậy lên lầu ngủ đi.”
Dừng một chút Thịnh Thế lại hỏi: “Không ngại ngủ chung với anh chứ?”
Cố Lan San lắc đầu đứng dậy đi lên lầu.
Thịnh Thế theo sau lưng Cố Lan San vào phòng ngủ, Cố Lan San đi tới trước giường bỏ dép ra rồi bò lên giường.
Thịnh Thế đứng ở cửa nhìn người phụ nữ trên chiếc giường rộng lớn một lát mới xoay người đi xuống lầu, lúc trở lại trong tay anh cầm một hòm thuốc.
Anh đi tới trước giường mở hòm thuốc cầm tay cô lên, lấy miếng bông gạc thấm chút cồn lau khử trùng cho bàn tay cô, sau đó thoa thuốc mỡ lên.
Cố Lan San cảm giác cơn đau nhẹ ngón tay run rẩy.
Thịnh Thế xử lý xong bàn tay cô lại cầm máy sấy cắm vào ổ điện, mở máy sấy sấy tóc cho cô.
Tiếng kêu của máy sấy hơi to khò khè vang lên bên tay cô, nhưng từ đầu tới cuối cô không mở mắt.
Ngón tay thon dài của anh cẩn thận vuốt mái tóc cô, cẩn thận từng tý một sấy khô tóc cho cô.
Ánh mắt anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô.
Anh nhìn ra được hình như tâm tình cô rất không tốt.
Anh cũng không hiểu nổi sao đột nhiên trong đêm hôm khuya khoắt cô lại gọi điện thoại cho anh.
Vẻ mặt cô mệt mỏi rã rời.
Trong lòng anh rất điều nghi ngờ cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng, sau khi sấy khô tóc cho cô liền cất máy sấy, tắt đèn chính phòng ngủ vén chăn lên rồi nằm lên giường.
Có thể tâm tình Cố Lan San không tốt, cũng có thể là do quá mệt mỏi, rất nhanh liền ngủ say giấc.
Bên trong phòng rất yên tĩnh, cơ thể Thịnh Thế dán chặt vào cơ thể Cố Lan San, hô hấp của cô phả bên tai anh nghe rất rõ ràng, anh cảm thấy toàn thân như có con côn trùng bò khắp, hơi ngứa, rất kích động.
Anh không nửa điểm buồn ngủ, cứ như vậy trợn tròn mắt nương theo anh đèn ngủ mờ nhạt trong phòng nhìn khuôn mặt cô.
Sáng sớm hôm sau Thịnh Thế tỉnh lại từ rất sớm.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời đã ló dạng chiếu một vầng sáng nhạt xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào trên giường, vừa vặn vẩy lên khuôn mặt đang ngủ của cô, anh chứng kiến hình ảnh như vậy hơi cong môi, nhìn mê mẩn.
Lúc Thịnh Thế từ trên giường dậy xuống lầu đã là tám giờ rưỡi, Cố Lan San vẫn còn đang ngủ say.
Dưới lầu đã bắt đầu làm bữa ăn sáng, Thịnh Thế lười biếng duỗi lưng một cái, đi một vòng trong phòng bếp, theo thói quen rút một tờ báo buổi sáng ra xem.
Trang đầu tạp chí tài chính kinh tế, anh nhìn thoáng qua một lần, lúc nhìn thấy bản tin tòa soạn tin tức SH gặp mặt hàng năm, anh thấy scandal của Hàn Thành Trì và Tô Kiều Kiều, còn cả khuôn mặt Cố Lan San mím chặt môi không mấy vui vẻ.
Thịnh Thế liền nhíu mày một cái, khó trách tối qua cô gái nhỏ buồn rầu không vui, thì ra là vì Hàn Thành Trì.
Sau khi anh ta tiết lộ với mọi người cô là vợ chưa cưới của anh ta, lequydoon, lại còn công khai đi lại với người phụ nữ khác?
Trong lòng Thịnh Thế lập tức vọt lên lửa giận đè nén thế nào cũng không xuống được.
Ánh mắt Thịnh Thế dừng lại ở tấm hình Cố Lan San mím chặt môi trên tờ báo.
Mỗi khi như thế thì chứng tỏ Cố Lan San đang không vui.
Hàn Thành Trì lại chọc cô không vui.
иgự¢ Thịnh Thế vì tức giận bắt đầu phập phồng.
Lịch sử luôn lặp lại, anh đã từng sau khi cưới Cố Lan San, tức tối giận dỗi với cô sẽ liên tục tạo scandal ở bên ngoài, khi đó anh đúng là bị giận hờn che mắt.
Còn bây giờ Hàn Thành Trì cũng thế.
Anh và anh ta đều phạm phải sai lầm giống nhau, nhưng anh lại cảm thấy sai lầm của Hàn Thành Trì không thể tha thứ được.
Anh càng nghĩ càng tức giận, anh hận không thể lập tức biến thành Cố Lan San, tiếp đó thay cô xuất hiện ở buổi gặp mặt hàng năm của tòa soạn tin tức SH tối ngày hôm qua, chứng kiến cảnh Hàn Thành Trì và Tô Kiều Kiều diễn cảnh nam đẹp nữ xinh.
Hàn Thành Trì đang tính toán gì đây?
Lần đầu tiên anh ta hôn Cố Lan San đã không tính là gì.
Sau đó thì sao?
Nếu như không phải anh ta và Cố Lan San từng trải qua những ngày khốn khó, sao anh có thể chìa tay đưa công trình bên Mỹ đó cho anh ta làm?
Hàn Thành Trì không phải người ngu, anh không tin anh ta không biết, kết quả anh ta thế mà không hề biết ơn, đối xử với Cố Lan San tốt hơn một chút mà lại còn như thế.
Thịnh Thế nghĩ tới đây liền giơ tay bất ngờ ném tờ báo trong tay mình lên trên bàn, phát ra tiếng vang đinh tai “Bộp.”
Dọa mấy người giúp việc khẽ run rẩy, không dám cả thở mạnh.
Thịnh Thế đứng dậy bước nhanh lên lầu, cầm chiếc áo khoác dày khoác lên người đi tới cổng vòm, vội vã đổi giày cầm chìa khóa xe trên kệ tối hôm qua vừa đặt vào rồi trực tiếp đi ra khỏi nhà. Anh khởi động xe mang theo cơn giận dữ như gió lốc không cách nào che giấu được, nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng.
Khó trách nửa đêm Cố Lan San gọi điện thoại cho anh, nói muốn về nhà anh, thì ra là bị ủy khuất tình cảm ở bên ngoài.
Mặc dù cô không khóc không gây khó chịu, không nói với anh mấy lời oán trách, nhưng cũng không có nghĩa anh không biết giờ này trong lòng cô rất khó chịu.
Tuy nói bây giờ cô không còn là người của anh nữa, song cô đứng trước mặt anh, anh tận mắt chứng kiến cô uất ức, thì anh không cho phép cô nhận lấy.
Thịnh Thế nghĩ tới đây giẫm chân ga, lái xe với tốc độ cực nhanh.
….
Hàn Thành Trì gặp lại Tô Kiều Kiều ở trong một bữa tiệc xã giao.
Khi đó, anh ta có nghe loáng thoáng chuyện Tô Kiều Kiều bị tập đoàn Bắc Dương bỏ mặc.
Cho nên khi trên bàn ăn anh ta thấy tiểu thiên hậu người từng hot một thời trong giới ca hát cuối cùng lưu lạc vào giới hỗn loạn theo ông chủ ăn cơm uống rượu kiếm kế sinh nhai, anh ta nghĩ đến việc đã trải qua của mình chỉ cười một cái cho qua, cảm thấy Tô Kiều Kiều này thật ra chưa tính là gì cả.
Từ khi Cố Ân Ân vứt bỏ mình, mình cầu xin Cố Ân Ân đủ mọi cách sau đó cũng không thể ngăn Cố Ân Ân tái hôn với người khác, cuộc sống anh ta quả thật là hỏng bét.
Từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, chịu đựng sự giãy dụa tầng dưới chót nhất của xã hội.
Đã từng vốn không cần phải lo nghĩ một ngày ba bữa ăn, lại trở thành vấn đề khó khăn nhất của anh ta.
Khi đó, anh ta biết rõ trái tim mình dần trở nên méo mó.
Lúc trước Tô Kiều Kiều lúc nào cũng bộ dạng thanh cao, với những ông chủ này toàn chẳng thèm ngó tới.
Nhưng bây giờ địa vị thay đổi, những ông chủ rõ ràng đã từng gặp cô ta thì hết sức lấy lòng nịnh nọt, bây giờ cũng bày ra vẻ mặt giống như chơi chưa đủ, chờ đợi cô ta tới lấy lòng.
Cùng là người có tính tình thâm độc, những ông chủ này bây giờ trở mình làm kim chủ trước mặt cô ta, mặc dù bọn họ đều là đàn ông nhìn như cao to lực lưỡng, nhưng trái tim thì không hề rộng rãi, cho nên nghĩ đủ mọi cách gây khó dễ cho cô ta.
Khi đó, có một lần cô ta cảm giác có thể mình sẽ không chịu đựng nổi, nhưng vì mưu sinh nên vẫn cố kiên trì đè xuống.
Trên bàn cơm lúc ấy duy chỉ có một người có vẻ hào hoa phong nhã, toàn thân áo sơ mi quần tây đơn giản ưu nhã phóng khoáng ngồi chỗ đó, bộ dạng xa xôi điềm tĩnh mang theo dáng vẻ xử sự công việc mây vần mưa cuốn không thay đổi.
Khi Tô Kiều Kiều đút cho một ông chủ uống rượu liền cố ý nhõng nhẽo một chút, sau đó tiện miệng hỏi một câu: “Vị ông chủ kia là ai vậy?”
“Đó là tổng giám đốc công ty Hàn Thức, Hàn Thành Trì.”
Tổng giám đốc công ty Hàn Thức, Hàn Thành Trì sao? Người đó là con trai của bộ trưởng Hàn từng tham ô số tiền công quỹ kếch xù?
Không phải gia đình sa sút ư? Sao mà chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi thâm nhập vào trong giới thương nghiệp, trở thành một tinh anh mới rồi hả?
Dáng dấp Hàn Thành Trì ‘mi thanh mục tú,’ Tô Kiều Kiều không kiềm chế được để ý thêm mấy lần. Khi Hàn Thành Trì hút thuốc không tìm thấy bật lửa, Tô Kiều Kiều liền đặc biệt khéo léo lấy bật lửa ra đưa tới gần.
Hàn Thành Trì mồi thuốc hít một hơi, cũng không thèm nhìn Tô Kiều Kiều một cái, giống như tự đắm chìm trong thế giới của mình, hút thuốc.
Tô Kiều Kiều cảm thấy Hàn Thành Trì rất có sức quyến rũ, kiểu quyến rũ không diễn tả được, sau đó cô ta suy nghĩ lúc lâu nghĩ ra được một từ để hình dung, chính là Thiên sứ rơi xuống địa ngục u tối.
Cô ta cảm thấy cực kỳ phù hợp với Hàn Thành Trì.
Kể từ sau khi mất Cố Ân Ân Hàn Thành Trì không thể dính vào rượu, hơi dính chút cũng say mèm.
Cho nên đêm đó Hàn Thành Trì uống không ít, tan bữa tiệc anh ta từ bên trong bước ra bước chân có chút không ổn định.
Anh ta đi tới trước xe mình liền cong người nôn thốc.
Tô Kiều Kiều vẫn luôn theo sát sau lưng anh ta, thấy cơ hội tốt trời cho như vậy tất nhiên cô ta không bỏ qua, liền tiến lên vỗ sau lưng Hàn Thành Trì, sau đó nhận lấy chìa khóa trong tay Hàn Thành Trì đang choáng váng, lái xe đưa Hàn Thành Trì tới một khách sạn.
Cô nam quả nữ, hai người đều là người trưởng thành, về mặt kỹ thuật ở phương diện kia Tô Kiều Kiều lại không tệ, cho nên Hàn Thành Trì vốn say rượu đầu óc không minh mẫn, bị Dụς ∀ọηg làm tỉnh lại.
Anh ta mở mắt thấy Tô Kiều Kiều mặc một chiếc váy sợi tơ lụa mỏng có dây đai nằm súp trên người mình hôn cơ иgự¢ mình, vẻ mặt anh ta đầu tiên là âm u, sau đó anh ta liền lật người đặt Tô Kiều Kiều xuống dưới, tiếp nữa động thân một cái hoan ái cùng Tô Kiều Kiều.
Ngày hôm sau lúc anh ta tỉnh dậy, chuyện tối qua dây dưa cả đêm anh ta nhớ rất rõ, thật ra thì anh ta biết, nói anh ta say rượu lên giường với Tô Kiều Kiều chi bằng nói đúng ra, thật sự thì anh ta nhất thời xúc động, là người đàn ông trưởng thành không kiềm chế được Dụς ∀ọηg muốn lên giường với người phụ nữ quyến rũ mình.
Nếu thật sự uống say sao có thể làm việc được?
Anh ta cũng không tìm cớ cho mình, chỉ cho Tô Kiều Kiều ít tiền rồi bảo cô ta đi.