“Cô nói, có phải cô ấy mắc bệnh gì đó mà chúng ta không biết hay không, cho nên mới không khiến cho đàn ông thích!”
“Đoán chừng là không gây được cho đàn ông hứng thú đi...”
Cố Lan San nghĩ lại, tới cùng là ai đây, đáng tiếc, sau lưng bị người ta nghị luận như vậy, sau đó liền đi tới bên người Diệp Tư.
Cô tao nhã lấy một ly rượu đỏ từ trong cái khay của người phục vụ, đưa đến bên môi, từ từ nhấp một ngụm, nhìn Diệp Tư, cười nói: “Xem ra thành tích năm nay của công ty chúng ta cực kỳ không tệ a, đã như vậy ông chủ chi một khoản tiền mua loại rượu đỏ tốt như vậy.”
Sắc mặt Diệp Tư vô cùng khó coi, liếc mắt nhìn cách đó không xa, sau đó nhìn trái phải một lượt, thấy mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào Cố Lan San, mà khuôn mặt Cố Lan San lại hiện lên ý cười, giống như là không có chuyện gì vậy, trong lòng Diệp Tử bỗng dưng có chút khó chịu, cô nhịn không được tiến đến bên tai Cố Lan San, nói nhỏ: “Chị Cố, chị hiện tại chắc chắn rất khó chịu đi, nếu nhịn không được, cũng đừng nhịn, mặc dù nơi này nhiều người cười chê chị như vậy, nhưng mà tội gì chị phải làm ra bộ dáng hào phóng cho bọn họ nhìn, nếu em là chị, em hiện tại xông lên cho người đê tiện kia hai cái tát!”
“Diệp Tư, em đang nói cái gì hả, cái gì mà người đê tiện, chị đến cho cô ấy hai cái tát?” Cố Lan San cảm thấy Diệp Tư vô cùng quái lạ, cười lắc lắc ly rượu, không cho là đúng phản bác, sau đó dùng cánh tay đẩy đẩy bả vai Diệp Tư: “Em vừa mới nói đồ đê tiện, là chỉ người nào? Người nào sau lưng trêu chọc chị rồi hả?”
Bộ dáng Cố Lan San như vậy, Diệp Tư có chút mơ hồ, Cố Lan San thật sự không biết, hay giả vờ không biết a?
“Chính là Tô Kiều Kiều đó.” Diệp Tư nhắc nhở: “Cô ta tranh giành người đàn ông của chị.”
Trong đầu Cố Lan San hiện ra đầu tiên là Thịnh Thế, cô giông như đang nghe được chuyện đặc biệt buồn cười, cười khanh khách ra tiếng: “Diệp Tư, em đang nói đùa đi, chỉ bằng cô ấy? Tranh giành người đàn ông của chị? Em đi hỏi người đàn ông của chị đi, có liếc nhìn cô ấy một cái sao?”
“Chị Cố, chị là khó chịu đến choáng váng đi? Hiện tại người đàn ông của chị đang đứng chung một chỗ chính là Tô Kiều Kiều, căn bản không phải là chị.”
“Ách?” Cố Lan San sửng sốt một giây, quay đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy cùng Tô Kiều Kiều đứng chung một chỗ chính là Hàn Thành Trì, cô nhíu mày: “Diệp Tư, em không phát sốt đi?”
“Chị Cố, Hàn Thành Trì cũng có phần hơi quá đáng đi, chị đã là vợ chưa cưới của anh ta, vậy mà anh ta ở tại buổi tiệc công ty của chị, cùng Tô Kiêu Kiều kết thành một đôi, để cho nhiều người như vậy nhìn đều thấy được chuyện cuời của chị, đàn ông như vậy, chị thật sự không nên cần, anh ta không phải đã mua nhẫn cho chị sao? Có cầu hôn với chị không? Nếu có, liền ném trả chiếc nhẫn lại cho anh ta, nếu không có, lúc anh ta cầu hôn đừng để ý đến anh ta!”
Cố Lan San mở lớn hai mắt, cảm thấy đầu óc có phần không phản ứng kịp, Diệp Tư đây đã đùng đùng nói một đống gì đó, cô như thế nào thành vợ chưa cưới của Hàn Thành Trì?
Diệp Tư cùng Cố Lan San quan hệ thân thiết, đứng ở nơi đó, còn đang tức giận nói: “Bất quá chị xem những người đó cũng thật là, từng người từng người cũng là mắc bệnh ranh tị đi, nhìn thấy Hàn Thành Trì cùng Tô Kiều Kiều đứng chung một chỗ, lại nhìn về phía chị cười nhạo! Cũng không sợ...”
“Đợi một chút...” Cố Lan San lên tiếng ngắt lời Diệp Tư: “Em vừa mới nói, chị là vợ chưa cưới của Hàn Thành Trì? Đây cuối cùng là xảy ra chuyện gì?”
“Đây là tin tức thật lâu trước đây, bất ngờ bị tung ra, chị Cố, chị sẽ không không biết đi?”
Cố Lan San nhíu nhíu mày, mới đây, cô đi châu Âu, sau khi trở về bời vì Thịnh Thế, căn bản không có tâm tư lên mạng, thật đúng là không có xem tin tức.
Cô xua xua tay về phía Diệp Tư, liền lấy điện thoại di động của mình ra, nhanh chóng mở Browser, nhập tên Hàn Thành Trì, hiện lên rất nhiều tin tức.
Cố Lan San chọn thời gian gần nhất bắt đầu xem, càng xem sắc mặt của cô càng trở nên khó coi hơn, ngay cả đêm kia khi Hàn Thành Trì đưa cô về nhà, đứng trước cửa tiểu khu, cũng bị chụp.
Hơn nữa tin tức mới vừa được công bố, tiêu đề lớn màu đỏ, cực kỳ chói mắt: “Tam giác tình yêu hào môn kinh động hiện nay.”
Nam chính là Hàn Thành Trì, nữ chính là Tô Kiều Kiều, bức ảnh là Hàn Thành Trì cùng Tô Kiều Kiều đứng cạnh nhau nằm giữa bức ảnh, nam anh tuấn nữ xinh đẹp, đặc biệt đẹp mắt.
Tiếp theo phía sau của bức ảnh, một mình cô ngồi đơn độc trong góc, bị người ta miêu tả bởi vì bị hạ bệ, mà đau lòng ảm đạm.
Tay Cố Lan San cầm di động, dần dần rung rẩy.
Hàn Thành Trì không phải là người của giới giải trí, mà cô lại là người làm trong giới giải trí, dưới tình huống bình thường, sẽ không có ai sẽ phải chụp ảnh Hàn Thành Trì.
Nếu nói lúc đầu những chuyện xấu này là trùng hợp bị người khác chụp ảnh đến, nổ ra.
Như vậy đêm hôm đó, cô ở sân bay cùng Hàn Thành Trì gặp nhau, anh ta đưa cô về nhà, ngay tại cửa tiểu khu bị chụp lén, tuyệt đối là có người cố tình an bài.
Người có tâm tư như vậy là?
Trong lòng Cố Lan San, chợt ngừng lại, tay nắm chặt di động, khẽ dùng lực, khớp xương có chút trắng bệch, một hồi lâu, cô mới ngẩng đầu lên, thẳng tắp nhìn về phía Hàn Thành Trì.
Trừ bỏ anh ta, sẽ không còn ai khác nữa.
Anh ta vì sao phải làm như vậy?
Cô đối với anh ta không tốt sao?
Tại lúc anh ta cô đơn, cô chăm sóc mẹ anh ta như vậy, mà anh ta hiện tại, mà lại cho cô kết quả như vậy?
Anh ta lợi dụng cô để tạo tin đồn?
Thậm chí biết rõ hôm nay tòa soạn SH có tiệc rượu, cô sẽ tham gia, anh ta còn cố ý mang theo Tô Kiều Kiều cùng nhau đến.
Tô Kiều Kiều đã từng là bạn gái tin đồ của Thịnh Thế, hiện tại lại cùng anh ta lôi kéo một chỗ.
Mà cô đã từng là vợ của Thịnh Thế, hiện tại bị người khác hiểu lầm là vợ chưa cưới của anh ta.
Anh ta náo loạn như vậy, thật đúng là tin đồn cẩu huyết của một người giả tạo a.
Sợ là ngày mai, liên quan đến Hàn Thành Trì hắn công ty, sản phẩm, lại sẽ thành công nổi tiếng, lần nữa trúng cổ phiếu đi?
Khó trách thời điểm Hàn Thành Trì cùng Tô Kiều Kiều xuất hiện chung, nhiều đồng nghiệp của cô đều quay đầu lại nhìn cô.
Khó trách lúc mọi người chỉ trỏ nhìn cô mà nói gì đó, cô ngẩng đầu lên, tất cả mọi người giả dạng giống như không có chuyện gì.
Càng buồn cười hơn chính là, cô căn bản cái gì cũng không biết, giống như một thằng hề, ở tại đây mà cùng Hàn Thành Trì chào hỏi.
Thậm chí, những người vừa rồi nói những lời khó nghe kia, thật ra đều là nói cô, Cố Lan San!
Lòng иgự¢ Cố Lan San bắt đầu phập phồng lên xuống, cánh môi của cô mím chặt lại, màu sắc hồng hào, biến thành trắng bệch.
Ánh mắt của cô thẳng tắp nhìn chằm chằm Hàn Thành Trì, đáy lòng có một cỗ kích động, rất muốn ngay bây giờ đi đến trước mặt anh ta, chất vấn anh ta tại soa lại làm như vậy!
Bất quá, Cố Lan San vẫn là kiềm lại xúc động của bản thân mình, nơi này nhiều người như vậy, nếu như cô thật sự xông lên, sợ là càng làm chonhững tin đồn kia chắc chắn hơn, đến lúc đó, những phóng viên của tạp chí giải trí, không biết sẽ viết thành như thế nào?
Cố Lan San ghen ghét, tại tiệc rượu của tòa soạn SH, ra tay với Tô Kiều Kiều?
Cố Lan San nở nụ cười nhạt, liền thu lại ánh mắt từ trên người Hàn Thành Trì trở về.
Diệp Tư đứng một bên, nhìn sắc mặt Cố Lan San biến đổi không ngừng, có vài phần hơi lo lắng, giọng nói yếu ơt hô một tiếng: “Chị Cố?”
Cố Lan San hoàn hồn, hướng về phía Diệp Tư nhếch môi cười một cái, nụ cười có chút cứng ngắc, cô thể diện luôn tốt, hiện tại bị trở thành chuyện cười của nhiều người như thế, cô làm sao còn có thể ở nơi này ngốc tiếp đây?
Cô hạ mi mắt xuống, đặt ly rượu trên bàn, hướng về phía Diệp Tư nhàn nhạt nói: “Chị đi ra ngoài hóng mát một chút.”
Sau đó, Cố Lan San cũng không chờ Diệp Tư có phản ứng, cũng không quay đầu lại giày giẫm cao rót xuống ròi đi.
...
...
Thời điểm hiện tại vẫn còn sớm, xe chạy qua lại trên đường, dọc trên đường Cố Lan San không có mục đích bước đi.
Gió bấc lạnh thổi tới, cô rụt bả vai lại, lôi kéo áo khoác một phen, mím môi tiếp tục đi về phía trước.
Cửa kính của nhà hàng vẫn còn mở, ánh sáng đèn bên trong, rất nhiều nam nữ ra vào bên trong chọn đồ, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười.
Thời điểm đi ngang qua quán lẩu, Cố Lan San ngẩng đầu, còn có thể nhìn thấy được người ăn cơm ở bên trong, tràn đầy hào hứng bàn tán này nọ.
Mỗi người bọn họ, đều là kết thành một đôi, vui vẻ hòa thuận như vậy, bạn bè tốt đẹp.
Cô cũng không biết rốt cuối mình đi bao xa, đi ngang qua một trường đại học, có rất nhiều sinh viên đại học, hợp thành một nhóm lớn, thảo luận đi nơi nào ăn cơm, ăn cơm xong đi nơi nào ca hát, đi qua bên người cô.
Cố Lan San dừng bước, quay đầu, nhìn đám người kia, sau đó nhớ tới, đã từ rất nhiều năm trước, cô cũng từng trải qua như vậy.
Thời điểm đó, cô, Thịnh Thế, Cố Ân Ân, Hàn Thành Trì, Hạ Phồn Hoa, Nam Sênh Ca, Qúy Lưu Niên, Triệu Lị, cũng là một nhóm người, sau khi ăn cơm xong, đi dọc theo con đường lớn.
Hàn Thành Trì ôm lấy Cố Ân Ân, đi ở phía sau, hai người cực kì nhàm chán, thỉnh thoảng còn có thể hôn môt nhau một phen.
Qúy Lưu Niên cùng Hạ Phồn Hoa kề vai sát cánh đi cùng một chỗ, đi theo phía sau là cô hai nhà họ Nam, nhỏ hơn bọn họ vài tuổi, vểnh môi la hét anh Hạ, anh Hạ...
Triệu Lị lấy di động, nghe nhạc, thỉnh thoảng ngâm nga hai câu.
Mà cô cùng Thịnh Thế đi tuốt ở đằng trước, miệng Thịnh Thế hèn hạ, chọc giận cô không vui, cô liền nhào đến đánh anh, anh bỏ chạy, cô ở phía sau la hét mãnh liệt, Nhị Thập, anh đứng lại đó cho em, sao đó liền liều mạng đuổi theo.
Khi đó, bọn họ cũng còn rất trẻ, không có nói chuyện cưới hỏi, còn hướng vào trong nhà vươn tay, cơm dâng tới miệng.
Khi đó, bọn họ cũng rất trong sáng, không có quá nhiều suy nghĩ, đối với bạn bè người yêu vô cùng chân thành, sẽ không phản bội.
Khi đó, bọn họ đều cảm thấy, bọn họ sẽ như vậy một mực đi tiếp, mặc kệ trời nam biển bắc, núi đao biển lửa, cũng sẽ xông tới, mãi cho đến khi ૮ɦếƭ bọn họ mới chia lìa.
Nhưng... khi đó, cũng chỉ là khi đó.
Khi lớn lên, mọi người cũng sẽ dần dần thay đổi, tình yêu của hai người ban đầu thì chia tay, bạn bè thân thiết ban đầu cũng tan biến, tình cảm trong sáng ban đầu cũng nhiễm bẩn
Không biết, khi đêm khuya yên tĩnh, Hàn Thành Trì đứng trên con đường lớn, một thân một mình bước đi, bỏ xuống vinh quang chói lọi, còn có thể nhớ tới những thứ đơn thuần kia không?