Tối nay Sở Bằng hẹn mấy người bạn đến quán bar uống rượu, nửa đường đi vệ sinh, ông liền trông thấy Cố Lan San ngồi một mình.
Ông nhìn thấy cô cô đơn một mình, giống như là đang suy nghĩ chuyện gì, chân mày chau hết sức chặc.
Báo cáo kiểm tra DNA đã có rồi rồi, Cố Lan San xác thực chính là con gái của ông, đoạn thời gian này tới nay, ông vẫn một mực nghĩ tới làm thế nào nhận đứa con gái này trở về, không nghĩ tới lại hữu duyên gặp ở đây.
Sở Bằng nhìn Cố Lan San trầm tư một hồi, liền cho người bán rượu điểm một chai rượu gun salute hoàng gia, liền đi tới trước mặt Cố Lan San.
Cố Lan San phát hiện có một người ngồi trước mặt mình là khi người bán rượu đưa rượu lên.
Cô nhìn thấy Sở Bằng đang ngồi trước mặt, sửng sốt một chút, Sở Bằng lại âm ấm cười một tiếng với cô:
“Đã lâu không gặp.”
Cố Lan San có chút rã rời, kéo kéo khóe môi:
“Đã lâu không gặp.”
Sở Bằng rót cho Cố Lan San một ly rượu, đẩy tới trước mặt cô:
“Gặp phải chuyện khó khăn gì rồi sao?”
Cố Lan San nhận lấy rượu, nói một tiếng “Cám ơn”, do dự một chút, gật đầu một cái, nhẹ nhàng”Ừ” một tiếng.
Sở Bằng cũng rót cho mình một ly rượu, nhìn Cố Lan San, hỏi:
“Có cần giúp một tay hay không?”
Cố Lan San uống hết ly rượu gun salute hoàng gia trong tay, mấy ngàn đồng tiền một chai rượu, quả nhiên mùi vị đủ nồng, cô nhíu nhíu mày, cắn cắn môi, liền đi thẳng vào vấn đề:
“Cháu cảm thấy cháu sắp điên rồi.”
Thật ra thì cô cũng không biết tại sao mình lại nói với một người không hẳn là bạn bè đặc biệt quen thuộc chuyện riêng của mình như Sở Bằng, chỉ là cô cảm thấy ông cho cô một loại cảm giác thân mật khiến đáy lòng cô không khỏi lệ thuộc vào, không nhịn được liền muốn trút hết nỗi lòng với ông.
Sở Bằng đích xác là một người rất biết lắng nghe, ông cũng không nói tiếng nào giống như lúc gặp cô ở Thượng Hải vậy, chỉ là rót rượu cho cô, nghe cô nói.
Cố Lan San đem những chuyện xảy ra giữa mình cùng Thịnh Thế trong khoảng thời gian này toàn bộ kể ra:
“Cháu cũng không biết gần đây mình bị sao rồi, trong óc loạn tung lên, toàn bộ tràn đầy đều là anh ấy, cuối cùng cháu lại cảm thấy đáy lòng hốt hoảng không sao giải thích được. Hơn nữa một thời gian trước, rõ ràng cháu còn có thể nhắn tin với anh ấy vui vẻ bình thường mà, nhưng cho tới bây giờ, cháu lại sợ mở máy.Mỗi ngày cháu như ngồi trên đống lửa, chỉ sợ nghe thấy một điểm tin tức liên quan tới anh ấy. Cháu sợ cảm giác bây giờ của cháu......”
Cố Lan San nói tới chỗ này thì nói không được nữa.
Sở Bằng bưng ly rượu lên, không nhanh không chậm uống một hớp, mới nhận lời của cô:
“Cháu ở đây bịt tay trộm chuông. Thật ra thì cháu phát hiện, căn bản cháu vẫn không cách nào thay đổi một sự thật.”
Sở Bằng nói tới chỗ này, chậm rãi cười với Cố Lan San, nói trúng tim đen:
“Cháu thật sự yêu thằng nhóc đó.”
Cố Lan San há miệng, cuối cùng thõng mắt, cô nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt, không nói một lời.
“Lan San, thật ra thì chính đáy lòng cháu đã sớm hiểu, chỉ là không muốn thừa nhận, đúng không? Nhưng mà mặc kệ dù cháu trốn tránh, cuối cùng cháu vẫn không cách nào thay đồi sự thật này. Yêu chính là yêu, còn nhớ rõ trước kia rất sớm, chú từng nói cháu 1 câu không? Con người lúc còn trẻ rất dễ nhầm lẫn, cho ràng cảm động thành tình cảm, lại cho rằng tình cảm khách qua đường thành tình cảm chân thành.”
“Tình yêu chân chính, thật ra thì không phải là cháu yêu Hàn Thành Trì, cháu chỉ là yêu khi trẻ tự mình dệt nên. Nếu như cháu thật sự yêu Hàn Thành Trì, cháu sẽ bởi vì Hàn Thành Trì hôn môi cháu một lần, mà từ bỏ tình cảm đó hay sao?”
Là cha ruột của Cố Lan San, Sở Bằng thật tâm hi vọng Cố Lan San có thể tìm được hạnh phúc.
Tổng thể mà nói, thật ra thì ông rất hài lòng với Thịnh Thế.
Lần trước lúc Tô Kiều Kiều cùng Cố Lan San đồng thời vào cục công an, ông cũng đã cảm thấy, Thịnh Thế rất bao che Cố Lan San.
Anh đem Cố Lan San giao phó cho Thịnh Thế là tuyệt đối yên tâm.
Ông đương nhiên cũng biết rốt cuộc vì cái gì mà Thịnh Thế cùng Cố Lan San lại ly hôn, chỉ là những thứ kia cũng không tính là chuyện lớn.
Chỉ cần Cố Lan San thích, nhất định ông sẽ thỏa mãn mọi điều cô muốn.
Ông thiếu cô nhiều năm tình thương của cha như vậy cho nên ông cố đem hết toàn lực cũng sẽ cố cho cô cả đời hạnh phúc.
Từ lời nói của cô, ông cũng nghe ra ngoài Thịnh Thế yêu cô tận xương tủy, thì người nhăn nhó không chịu thừa nhận tình cảm chính là cô.
Chỉ là, thứ tình yêu này, bản chất là như thế, kẻ trong cuộc u mê.
Ông nghĩ, ông cần phải giúp Thịnh Thế một tay, hù dọa cô bé trì độn hay do dự này một chút.
Sở Bằng nhìn vẻ mặt Cố Lan San, lập tức trở nên nghiêm túc, đặc biệt nói nghiêm túc:
“Không có người nào nguyện ý đợi một người mãi, hiện tại Thịnh Thế hiện tại yêu cháu, nhưng mà nếu như cậu ta mãi hy sinh, mãi không có được hồi báo, nhất định cậu ta sẽ mệt. Chưa kể đến cùng, tâm người ta như tro tàn, trong lúc thương tâm cưới người khác.”
Tay Cố Lan San đang cầm ly rượu khẽ run một cái.
Thịnh Thế cưới người khác.
Sắc mặt nàng có chút trở nên tái nhợt.
Mặt Sở Bằng không có biến hóa gì quá lớn, đáy lòng cũng là âm thầm cười, quả thật còn là một cô bé, chỉ dọa như vậy một cái liền kinh hoảng luống cuống.
Ông biết rõ tại sao Cố Lan San lại biến thành bộ dạng này, nhưng vẫn là cố ý lên tiếng hỏi:
“Thế nào?”
Cố Lan San hồi hồn, lắc đầu một cái,
“Không có việc gì.”
“Ừ.” Sở Bằng bày ra một bộ rất tin tưởng lời Cố Lan San nói, tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Thật ra thì cả đời người này, chưa chắc thật sự nhất định phải dựa vào tình yêu mà sống. Dù là hiện tại cậu ta không thương người khác, nhưng mà nếu cậu ta thật sự đợi không nổi nữa rồi, cưới người khác, hai người ở chung một chỗ lâu, liền dần dần có tình cảm. Có lẽ không có tình yêu, nhưng là cũng sẽ biến thành thân tình. Khi đó, thiên hạ thứ nhất trong lòng cậu ta không thể thay thế được sẽ không còn là Cố Lan San cháu, mà là vợ của cậu ta. Dĩ nhiên vợ của cậu ta còn có thể cho sinh con cho cậu ta.”
Kèm theo lời nói của Sở Bằng, trong đầu Cố Lan San vẽ ra từng hình ảnh từng bước từng bước.
Thịnh thế cưới người phụ nữ khác, người kia sinh con cho anh, cả nhà bọn họ vui vẻ hòa thuận.
Cố Lan San nghĩ đi nghĩ lại, miệng đắng lưỡi khô, bưng ly rượu lên, nhưng ngón tay lại run lợi hại, không cẩn thận liền đổ lên bàn.
Cố Lan San rời nói một câu: “Thật ngại quá.”, liền rút khăn giấy, hốt hoảng lau cái bàn.
“Cháu không sao chớ?” Sở Bằng cũng không nghĩ tới mình sẽ hù dọa Cố Lan San thành bộ dáng này, có chút hối hận quan tâm nói.
Lòng Cố Lan San không yên lắc đầu, sắc mặt chợt tái nhợt, miễn cưỡng cười với Sở Bằng, nói: “Cháu không sao, cháu còn có chút việc khác, cháu đi trước.”
Sau đó cô đứng lên, cũng không đợi Sở Bằng nói tiếp, vội vội vàng vàng chạy ra cửa quán bar.
Sau đó cô đứng lên, cũng không quan tâm đến Sở Bằng đang nói chuyện, dựa vào quầy rượu vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Sở Bằng ngồi tại chỗ, nhìn bóng dáng nhanh chóng biến mất của Cố Lan San, bật cười lắc đầu, cũng vội vàng đứng lên, nhanh chóng tính tiền rượu, rồi vội vội vàng vàng đuổi theo.
Sở Bằng chạy thẳng ra đường lớn, nhìn chung quanh một chút, thấy bóng dáng của Cố Lan San, vội vàng chạy bộ theo.
Cố Lan San cảm thấy có người nhích lại gần mình, cô xoay đầu, liếc thấy là Sở Bằng, liền không nói bất cứ điều gì, lại nghiêng đầu sang chỗ khác, tiếp tục đi.
Sở Bằng cũng không nói chuyện, chỉ ở bên cạnh Cố Lan San, từ từ đi cùng với cô.
Cố Lan San nghĩ, cho tới bây giờ cô không thể tiếp tục lừa mình dối người nữa rồi.
Thật ra thì trong đêm đứng bên ngoài phòng bệnh của Thịnh Thế, khi nghe được những lời mẹ Thịnh nói, cô đã thất hồn lạc phách đi trên đường, cô cũng đã hiểu được, rốt cuộc cảm giác kỳ lạ của bản thân đối với anh trong khoảng thời gian ngắn đó là gì?
Cô vẫn cho là cảm động.
Cô cảm thấy tình cảm của cô đối với Thịnh Thế và tình cảm cô đã từng đối với Hàn Thành Trì không giống nhau, cho nên cô cho rằng đó không phải tình yêu.
Cô do dự.
Có chút không biết làm sao, cho nên đã lựa chọn trốn tránh.
Nhưng cô thật không ngờ, cô càng trốn tránh, bản thân lại càng hỗn loạn.
Hỗn loạn đến nỗi khiến bản thân mình sắp điên lên.
Vừa rồi, khi Sở Bằng trực tiếp nói với cô rằng, Thịnh Thế có thể sẽ cưới người khác, cô cảm giác được không phải khổ sở và ghen tức, ngược lại là sợ hãi.
Sự sợ hãi ấy, dâng lên từ chỗ sâu nhất trong lòng cô.
Khiến cô có chút không rét mà run.
Sau đó, cô mới phát hiện, cô hoàn toàn không cách nào cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Cô không cho phép Thịnh Thế cưới những người phụ nữ khác!
Thịnh Thế muốn kết hôn, cũng chỉ có thể cưới cô.
Nếu anh dám cưới người phụ nữ khác, cô nhất định sẽ băm anh thành trăm mảnh đấy!
Đáy lòng cô giận dữ suy nghĩ rất nhiều, nếu như Thịnh Thế cưới người khác, cô nên ђàภђ ђạ anh thế nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô liền phát hiện, nếu như Thịnh Thế không từ chối cô, không quen cô, thì làm sao cô có thể dương nanh múa vuốt, vô pháp vô thiên trước mặt anh?
Đến lúc này, Cố Lan San không thể tiếp tục phủ nhận —— thật giống như những gì Sở Bằng đã nói vậy —— cô thật sự yêu Thịnh Thế.
Từ trước đó rất lâu, anh bị cô làm té gảy cánh tay, ở lại lớp, vẫn còn vì cô giải thích nói là vì anh ức Hi*p cô nên mới dẫn đến chuyện này, từ lúc anh bị ba anh phạt quỳ, trong lòng cô cũng đã bắt đầu gần gũi anh.
Ở trước mặt mọi người, đều duy trì bình tĩnh và lễ phép, chỉ riêng có ở trước mặt anh mới cậy mạnh vô lý, là bởi vì cô cảm thấy anh không giống với người khác.
Anh vẫn luôn chiếm quan một vị trí quan trọng trong lòng cô.
Chẳng qua là cô bị chuyện nhát dao hiểu lầm che mờ hai mắt, thêu dệt nên một giấc mơ thiếu nữ, vẽ cho mình một vòng tròn, vững vàng đặt trái tim mình vào trong đó.
Sau đó, cô đã đánh mất tất cả sức phán đoán, cố ý cho rằng Hàn Thành Trì là người mình thích nhất.
Cho tới bây giờ, cô mới chợt hiểu rằng, thật ra thì, tình yêu thật sự là cảm giác cô đối với Thịnh Thế.
Một chút phản ứng đã sớm tiết lộ tâm sự của cô, chỉ là cô không biết...... Không biết.
Chuyện cho tới bây giờ, cuối cùng cô không thể tiếp tục lừa gạt mình nữa rồi, cô nhất định phải đối mặt với hiện thực này.
Cô yêu anh.
Từ rất lâu trước kia, cô cũng đã yêu anh.