Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 166

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Xe cứ một đường an tĩnh lái đến cửa chung cư nhà Cố Lan San, Cố Lan San đẩy cửa xe muốn xuống, cô xoay người, vừa định nói hẹn gặp lại với Hàn Thành Trì, lại thấy Hàn Thành Trì cũng xuống xe.
“Anh đưa em đi lên.”
Giọng điệu của Hàn Thành Trì rất vững vàng, đôi mắt nhìn Cố Lan San tỏ rõ ý không cho phép cự tuyệt.
“Không cần.”
Cố Lan San cười, khách khí cự tuyệt.
Hàn Thành Trì rũ vành mắt, sắc mặt không có chút phập phồng, chỉ dừng lại hai giây, anh cũng không có lên tiếng nói chuyện, cứ thẳng tiến về phía chung cư.
Cố Lan San đứng trước cửa chung cư, nhìn bóng lưng Hàn Thành Trì, trầm mặc một hồi, mới đi theo vào.
Hàn Thành Trì đưa Cố Lan San đến bên trong, giúp cô ấn thang máy, mới mở miệng nói:
“Lên đi.”
Cố Lan San khẽ nhếch môi, nói:
“Hẹn gặp lại.”
Hàn Thành Trì gật đầu một cái, không nói gì.
Cửa thang máy mở ra, Cố Lan San đi vào.
Cô vừa định nhấn nút đóng cửa, Hàn Thành Trí đứng ở bên ngoài thang máy lại lên tiếng, kêu một câu:
“Lan San.”
Động tác tay của Cố Lan San ngừng lại, cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hàn Thành Trì.
Ánh mắt dịu dàng như nước của người đàn ông vẫn thanh minh đen nhánh như cũ, bình tĩnh nhìn khuôn mặt cô, không lên tiếng.
Cố Lan San cảm giác ánh mắt của Hàn Thành Trì có chút quỷ dị, nhưng cô lại khong nói ra chỗ nào quỷ dị, cô nhíu nhíu mày:
“Thế nào?”
Hàn Thành Trì vẫn nhìn chằm chằm Cố Lan San như cũ, hồi lâu, mới giật giật môi, nở một nụ cười:
“Không có việc gì, lên đi.”
Cố Lan San không có lên tiếng, nhấn đóng cửa thang máy lại.
Đôi mắt sáng ngời của Hàn Thành Trì nhìn chằm chằm cửa thang máy trước mặt từng chút từng chút khép lại, hoàn toàn ngăn cách dung nhan của Cố Lan San, anh mới chậm rãi móc trong túi áo ra một điếu thuốc, chậm rãi đốt, ngón tay thon dài kẹp lấy, từ từ hít một hơi, thở ra một làn khói tuyệt đẹp, ánh mắt của anh dần trở nên thâm trầm thăm thẳm.
Anh hút hết điếu thuốc, mới xoay người, đi ra khỏi chung cư.
Lúc này bóng đêm càng dày, Hàn Thành Trì cứ đi từ từ.
Tài xế của anh chờ ở cửa chung cư, nhìn từ xa nhìn thấy anh ra ngoài, xuống xe, thay anh mở cửa xe.
Anh khom người ngồi vào.
Tài xế chạy xe, lễ phép hỏi:
“Ông Hàn, hiện tại ngài muốn đi đâu?”
Hàn Thành Trì tựa vào lưng ghế, hơi híp mắt lại, hồi lâu, mới nhàn nhạt trả lời:
“Về nhà đi.”
Tài xế không hỏi lại, chỉ lặng lẽ lái xe.
Bên trong xe vô cùng yên tĩnh, tâm trí Hàn Thành Trì lại cực kỳ tỉnh táo.
Tỉnh táo nhìn bản thân làm chuyện có lỗi với Cố Lan San như thế nào.
Giống như lúc đầu, anh tỉnh táo nhìn trái tim mình từng chút từng chút vặn vẹo âm u thế nào.
Hàn Thành Trì nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn khuôn mặt của mình trong kính chiếu hậu, trước sau như một, vẫn dịu dàng tuấn nhã giống như công tử văn nhã. Anh mặc đồ Tây giày da, lại có khí thế hiên ngang, xuất chúng nổi bật.
Nhưng anh lại nhìn thấy linh hồn của bản thân đang chậm rãi mục nát, tràn đầy dơ bẩn, hiện đầy bụi bậm, cũng không còn nhìn thấy dáng vẻ ấm áp như ánh mặt trời, sáng rỡ vui vẻ đó nữa.
Thật ra thì Hàn Thành Trì đó đã sớm ૮ɦếƭ rồi, đã trải qua nhiều phong ba bão tố như vậy, nhìn thấu lòng người dễ thay đổi, nhân tình ấm lạnh, anh không phải không cảm động, cũng không phải không có tình cảm, mà là tim đã cứng ngắc như đá, rất khó lại bị cảm động.
Hôm sau, tạp chí giải trí thành Bắc Kinh lại đăng một mẩu tin.
Ông chủ của công ty Hàn thị đêm khuya xuất hiện ở phi trường, đón vị hôn thê, chuyện tốt đến gần.
Còn bổ sung thêm vài tấm hình, địa điểm trong hình chủ yếu là trước cửa chung cư của Cố Lan San, có hình Hàn Thành Trì đưa Cố Lan San vào, còn có hình Hàn Thành Trì một mình từ chung cư ra.
Phía dưới còn viết rằng, Hàn Thành Trì tiến vào chung cư tận một tiếng đồng hồ, chuyện xảy ra bên trong thật khiến người ta phải suy nghĩ.
Hôm đó cổ phiếu Hàn thị tăng nhanh chỉ trong mọt thời gian ngăn.
Cũng có không ít người cảm thán thổn thức, nói Hàn Thành Trì là kỳ tài thương trường khó gặp, thật không ngờ một người một ngựa tại lại có thành tựu như vậy trong một thời gian ngắn.
Tương tự cũng có không ít người đang hâm mộ Cố Lan San, ly hôn với cậu quý tử Thịnh gia, lại tốt số gả cho Hàn Thành Trì một thương nhân trẻ có tài, cả đời là mạng phú quý.
...
...
Nhà cũ Thịnh gia.
Lúc Thịnh Thế xuống lầu ăn điểm tâm, thuận tay cầm tờ báo buôn bán trên bàn lên, đơn giản lật vài cái xem, liền thấy ngay tin tức này.
Anh nhìn chằm chằm tin tức nhìn một hồi thật lâu, sau đó sắc mặt bình tĩnh đem tờ báo ném trên bàn, giống như bình thường, ăn sớm một chút.
Thì ra ngày hôm qua người đón cô về nhà chính là Hàn Thành Trì.
Anh gọi cho cô nhiều lần như vậy, hỏi cô khi nào đến Bắc Kinh, cô đều không hồi đáp.
Ăn sáng xong sau, thầy thuốc gia đình tới cửa, làm kiểm tra cho Thịnh Thế, đo nhiệt độ, sau khi xác định tất cả đều bình thường, liền rời đi.
Thịnh Thế bị thương nặng mới khỏi, mọi người trong nhà cũ Thịnh gia không yên lòng để anh trở về biệt thự, cho nên buộc anh ở lại nhà cũ nghỉ ngơi mấy ngày.
Nhà cũ nhiều người, mẹ Thịnh không cần ngày ngày chiếu cố Thịnh Thế, cho nên vừa xế chiều, liền vui mừng hớn hở cầm ví của mình, ra cửa đánh mạt chược.
Lúc bà trở lại vừa vặn vào lúc bữa ăn tối.
Mẹ Thịnh rửa tay, ngồi lên bàn ăn, vừa vặn thấy báo buổi sáng Thịnh Thế ném ở một bên, bà tùy ý liếc hai cái, sau đó cầm cái muỗng khuấy đều cháo, mở miệng nói:
“Hôm nay mẹ chơi mạt chược ᴆụng phải bà Hàn.”
Người cả bàn đều chăm chú ăn cơm, không ai nối tiếp đề tài của mẹ Thịnh.
Qua một phút, mẹ Thịnh lại mở miệng nói:
“Xem ra khí sắc của bà Hàn đã khá nhiều, quả nhiên là con trai biết cố gắng, tâm tình tốt, vận may cũng tốt, bốn người chơi mạt chược, chỉ bà ta một người thắng.”
Dừng lại một chút, mẹ Thịnh mẫu nói:
“Xem chừng là người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng thoải mái.”
“Hàn gia có chuyện vui gì?”
Thịnh Ngữ hỏi.
“Nghe nói Hàn Thành Trì sắp kết hôn rồi, đối tượng kết hôn hình như là Cố Lan San.”
Trên bàn cơm lập tức lại yên tĩnh.
Mọi người đồng loạt đem mắt đều rơi vào mặt Thịnh Thế, Thịnh Thế ngược lại xử sự hết sức bình thường, giơ chiếc đũa, gắp rau, giọng điệu buông tuồng nói:
“Thật sao?”
Mẹ Thịnh liếc mắt nhìn Thịnh Thế một cái, phát hiện thần thái con trai mình như thường, mới chậm rãi nói:
“Đúng vậy a, thật là không có chuyện gì là không thể, cuối cùng làm thành cục diện như thế.”
“Ha ha.” Thịnh Thế cười ha ha hai tiếng, làm cho người ta đoán không ra ý tứ trong lời nói của anh là gì.
“Nhị Thập, hiện tại Cố Lan San cũng tái hôn, chừng nào con mới chịu tái hôn!”
Mẹ Thịnh đưa đề tài chính vào.
Vẻ mặt Thịnh Thế lạnh nhạt, chỉ chăm chú ăn cơm, không hề có chút ý muốn tiếp đề tài của mẹ mình.
“Nhị Thập, lời nói của mẹ con có nghe thấy hay không?”
Mẹ Thịnh là người thiếu kiên nhẫn, thấy Thịnh Thế trầm mặc không nói, lên tiếng thúc giục gấp rút nói.
Thịnh Thế gật đầu một cái, bày tỏ mình nghe.
Mẹ Thịnh giống như là nói lên cho thỏa ghiền:
“Nhị Thập, mặc dù tuổi con không phải là quá lớn, nhưng con nên biết trách nhiệm trên người con tương đối nặng nề.”
Thịnh Thế cảm thấy hơi nhức đầu, không biết từ lúc nào, anh cũng bị buộc phải kết hôn vì lợi ích gia tộc, nhanh chóng ăn hết thức ăn trong chén, sau đó đem chén đặt lên trên bàn, ngón tay thon dài trắng nõn của anh nâng lên, vuốt vuốt lỗ tai của mình, liếc mắt nhìn mẹ Thịnh, dừng một chút, nói:
“Con ăn no, mọi người ăn từ từ, ngủ ngon.”
Sau đó đi thẳng lên lầu.
Lưu lại mẹ Thịnh đang tức đến cắn răng nghiến lợi.
Thịnh Thế trở về phòng, lười biếng nằm trên giường, mở ti vi, lòng không yên vẫn cố xem.
Anh lấy điện thoại di động ra, muốn nhắn tin cho Cố Lan San, đánh được mấy từ, sau đó trầm mặc một hồi, lại bôi bỏ cả, ném điện thoại sang một bên.
...
Cố Lan San cảm giác mình sắp điên rồi.
Mỗi ngày, bất luận cô làm gì, trong đầu bao quanh đều là bóng dáng của Thịnh Thế.
Cho dù cô làm chuyện gì, cũng có vẻ không yên lòng, trên công tác nhiều lần xảy ra vấn đề, nhiều lúc, đang nói chuyện với người khác, ngay cả đi bộ cũng sẽ bất chợt không giải thích được mà ngừng lại. Cô vẫn luôn thích xem tin tức bát quái, nhưng bây giờ phát hiện mỗi lần mở máy vi tính ra, căn bản xem không được gì cả.
Cô cảm thấy sau khi mình từ khu vực gặp nạn trở về, trạng thái cuộc sống kém đến cực điểm, mỗi ngày trôi qua đều ngây ngô dại dột, mãi vẫn không biết muốn làm gì.
Rốt cuộc cuối cùng, cô cũng không thể chịu nổi xin công ty nghỉ làm vài ngày. Vốn là cô muốn ở nhà, lại phát hiện đầu óc mình luôn loạn tưởng, thật sự không chịu nổi, cô liền lựa chọn đi ra ngoài.
Thật ra thì cô cũng không biết đến cuối cùng mình muốn đi nơi nào, có vẻ chẳng có mục đích, gọi một chiếc xe taxi, suy nghĩ trong chốc lát, nói đến Hậu Hải.
Xe dừng ở bên phố Yên Đại Tà, bây giờ là buổi sáng, người hơi ít, Cố Lan San rời đi dọc theo phố, thuận tiện quét qua mấy cửa hàng đặc sắc trên phố. Hình như tâm tình của cô an định một chút, nhưng đợi đến lúc đi tới biển, Thịnh Thế mà cô nghĩ đã biến khỏi tâm trí mình lại hiện ra.
Cô và Thịnh Thế đã từng tới nơi này đi thuyền, uống rượu.
Đáy lòng Cố Lan San sợ lại cảm thấy khó chịu, liền từ trong Hậu Hải chạy trối ૮ɦếƭ, chận một chiếc taxi đi chỗ khác, nhưng đến mỗi một chỗ, Cố Lan San cũng phát hiện cô và Thịnh Thế đã từng tới nơi này. Đến cuối cùng, cả người cô hoàn toàn hỏng mất, chỉ có thể như đưa đám trở về nhà.
Cô bé ở cùng cô không có ở nhà, chỉ có cô một người, trong phòng rất an tĩnh, một mình cô vùi ở trong phòng khách, xem ti vi, xem một chút, liền lại thất thần, lại nghĩ tới Thịnh Thế.
Cả đời này của cô chưa bao giờ điên cuồng nghĩ về một người như thế.
Càng nghĩ, lòng cô càm cảm thấy bất lực.
Cô nhìn thời gian, hiện tại mới chín giờ tối, đêm dài đằng đẵng, cô nên sống sao?
Cố Lan San trầm tư một hồi, liền lấy ví tiền của mình, lại lần nữa ra cửa.
Cô cần tìm một nơi có nhiều người."
Nơi có nhiều người vào đêm khuya dĩ nhiên là quán bar.
Cô chọn một quán bar cách Cố Cung không xa, tìm một chỗ ngồi tận xó xỉnh, gọi một ly cocktail.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc