“Cám ơn bác Thịnh, cám ơn anh Thịnh.”
“Khách sáo như vậy làm cái gì, không chắc có khi sẽ trở thành người một nhà rồi.”
“Mẹ, mẹ nói chuyện phiếm gì đó, cái gì mà người một nhà...”
Đến cuối câu giọng nói của Thịnh Thế rõ ràng giọng điệu có chút không vui.
Nhưng Cố Lan San đứng ở ngoài cửa lại không có dũng khí nghe tiếp, cô nhanh chóng xoay người, vội vội vàng vàng chạy về phía cầu thang.
Thì ra, nguyên nhân Thịnh Thế không gặp mặt cô là vì có bạn bè đến đây, mà cô còn nghe thấy mấy câu nói kia, rõ ràng dường như vô cùng thân thiết.
Cô cũng nghe được ra, bác Thịnh vô cùng vừa ý với cô gái kia.
Mà ba của cô gái đó lại làm cấp bộ trưởn, con của cán bộ cao cấp, học sinh du học nước ngoài, rất xứng với Thịnh Thế, trai tài gái sắc, là ông trời tác hợp cho.
Còn bản thân thì sao?
Vốn thân thế đã vô cùng xấu hổ, nếu năm đó không phải Thịnh Thế khăng khăng muốn kết hôn, người nhà họ Thịnh làm sao có thể đồng ý với con gái đã xuất giá?
Sau này, cô lại còn gây ra chuyện mà vứt cho người nhà họ Thịnh, làm sao cô có thể giống với cô gái kia chứ?
Cho nên, mặc dù cô muốn ở cùng với Thịnh Thế, chỉ sợ là nhà họ Thịnh sẽ cật lực phản đối thôi?
Cố Lan San nghĩ tới đây mà trong lòng bỗng dưng liền ngưng lại mà nhảy lên.
Trời ạ, cô vừa mới nghĩ đến cái gì đấy?
Thế nhưng khi nãy cô lại nghĩ đến, cô ở cùng với Thịnh Thế...
Vẻ mặt của Cố Lan San liền lập tức ngơ ngác rồi.
Đôi mắt cô mở thật to.
Trong tiềm thức của cô, vậy mà lại muốn ở cùng với Thịnh Thế?
Cái gọi là ở cùng nhau này, không phải là bạn bè, mà là cô muốn gả cho anh một lần nữa...
Trời ạ, tại sao cô lại có thể có ý nghĩ này?
Cố Lan San giống như bị người khác giáng một gậy vào đầu mà choáng váng.
Thật lâu, thật lâu sau, Cố Lan San mới từ từ khôi phục chút ý thức, dưới tình huống nhận ra vậy mà bản thân lại không hề biết rõ như vậy mà chạy ra khỏi bệnh viện, đứng ở trên con đường thành phố xa lạ nào đó.
Gió đêm thổi tới, lạnh buốt thấu xương, thổi rối mái tóc dài của cô.
Lúc này cô mới cảm giác được một chút lạnh giá.
Nhưng mà cô không lại không muốn quay lại khách sạn, chỉ nhấc chân đi dọc theo đường phố, không phân biệt được hướng đi, cứ thế đi không có mục đích.
Cô không biết rốt cuộc mình muốn đi đâu, cô chỉ biết là, dường như bản thân đã nhận ra được chút gì đó, nhưng mà cô lại sống ૮ɦếƭ không muốn nghĩ tới mà thừa nhận nó.
Thế nhưng, cô càng đè nén bản thân thì trong đầu cô toàn bộ đều càng là Thịnh Thế, tràn đầy trong đó, đều là những việc đã xảy ra mà lướt qua từng chút một.
Anh chắn dao vì cô, lần đầu tiên suýt nữa mất mạng.
Anh bảo vệ cô, thương cô, sủng cô, không chấp nhận được người khác làm cho cô có chút oan ức.
Anh chỉ vì một cuộc điện thoại của cô mà vào đêm hôm khuya khoắt, mang cho cô
Anh nói với cô, Sở Sở, ngày kỉ niệm ngày cưới vui vẻ, Sở Sở, anh yêu em, Sở Sở, chúng ta ly hôn đi...
Anh đối với việc cô mở miệng xin giúp đỡ sau ngày cưới mà không chút do dự giúp cô trút giận đánh trả Diệp Dao.
Anh với việc cô một mình ở nhà, khi hôn mê bất tỉnh vì đau dạ dày cấp tính mà giống như từ trên trời giáng xuống, đưa cô đi bệnh viện.
Anh vì giúp cô trả thù Vương Giai Di, thế nhưng không tiếc hủy đi buổi tiệc rượu từ thiên mà mỗi năm chỉ có một lần.
Anh biết cô ở khu tai nạn, không chút do dự đi đến, vì cô mà suýt nữa bỏ mạng dưới động đất nơi đó.
Anh hiện tại lại thân thiết với người mà nhà họ Thịnh bố trí.
Cố Lan San càng nghĩ thì càng cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung rồi.
Cô giơ tay lên, hung hăng ôm chặt đầu mình, muốn để cho bản thân có thể có chút yên tĩnh, thậm chí cô còn ra sức lắc lắc đầu, muốn đuổi Thịnh Thế ra khỏi đầu mình nhưng cô lại phát hiện ra, khuôn mặt của Thịnh Thế lại càng ngày càng rõ ràng, rõ nét làm cho cô cảm thấy run sợ.
Khó trách cho tới bây giờ, cô luôn cảm thấy có chuýt kỳ lạ cùng nghi ngờ đối với cách sống của bản thân, không hiểu nổi vì sao bản thân lại trở nên cẩn thận như vậy, lại lo được lo mất như vậy, lại hay suy nghĩ vớ vẩn như thế.
Thì ra là do cô...
Cố Lan San cũng không dám nghĩ tiếp nữa.
Khi tình yêu đến, vào thời điểm mấu chốt, điều cô có thể làm, chỉ là chạy mất dép mà thôi.
Cô thật sự rất muốn lý lẽ rõ ràng với suy nghĩ cùng trái tim của mình thật tốt.
Thành phố xa lạ, đường phố xa lạ, một cô gái ngơ ngác đứng nơi đó, giống như đang mất hồn vậy.
Cô đứng yên thật lâu, thật lâu, rồi bị tiếng chuông điện thoại làm giật mình, cô lấy điện thoại ra, nhìn một chút, là Thịnh Thế gọi điện tới.
Cô nhắm hai mắt lại, ngón tay run rẩy, nhưng không có dũng khí ấn đồng ý.
Cô do dự thật lâu, cuối cùng chỉ mặc cho di động dừng rung lại.
Sau đó cô nhận được tin nhắn của Thịnh Thế, “Đã ngủ chưa?”
Cô không nhắn lại.
Sau 2 phút, lại là tin nhắn của anh gửi qua, “Ngủ ngon, Sở Sở, ngày mai gặp lại ở thành phố nhé.”
Cố Lan San thở dài một hơi, đưa tay di di trán của mình có chút đau, sau đó mới thả điện thoại di động vào trong túi.
...
...
Cố Lan San đã không ngủ một ngày một đêm, cô giống như con rối mất đi linh hồn, bị người khác điều khiển mà làm mọi chuyện, đánh răng rửa mặt, ăn cơm dọn dẹp đồ đạc, sau đó lái xe đến sân bay.
Trong lúc đó cô cũng nhận được cuộc điện thoại của Thịnh Thế, từ đầu cô cũng không nghe Thịnh Thế nói gì cả, chỉ ừ ha ha đáp lại, sau khi cúp điện thoại thì cô liền hít vào thở ra một hơi thật sâu.
May bay của Cố Lan San là năm giờ chiều, nhưng mà do nguyên nhân thời tiết nên bị đẩy xuống tới 7:30 mới cất cánh.
Bước lên máy bay, bởi vì một đêm Cố Lan San chưa ngủ nên cô có chút buồn ngủ, vừa ngồi yên trên máy bay đã ngủ rồi.
Chỉ là cô ngủ được một nửa thì liền mở mắt, giống như bị gặp ác mộng mà vẻ mặt vô cùng kích động.
Thực ra đó không phải ác mộng, chỉ là cô mơ thấy Thịnh Thế hôn môi cô, cô liền lập tức choàng tỉnh. Sau đó cũng không còn ngủ được nữa, cô ngơ ngẩn ngồi trên ghế máy bay, trợn tròn mắt, nhìn qua cửa sổ máy bay thấy bên ngoài là trời đêm tối đen, cô sững sờ ngẩn ra, đầu óc của cô còn chưa ổn định lại được 2 phút thì lại hiện lên khuôn mặt của Thịnh Thế, rõ ràng mà không bao giờ quên được, đôi mắt anh, sâu thẳm nhìn cô, nhìn cô trong lòng loạn như ma, tim đập như hươu chạy. Cả người cô đứng ngồi không yên, qua lại lộn xộn, người ngồi bên cô thỉnh thoảng lại nghiêng đầu, liếc cô một ái, giống như đang thấy người quái dị vậy.
Cố Lan San không hề phản ứng lại, mạnh mẽ lắc lắc đầu, lại quơ tay khá rộng.
Một người bên cạnh vỗ vỗ vai cô, “Cô à, cô có ổn không?”
Cố Lan San quay đầu, gật gật đầu nói: “Tôi ổn rồi.”
Sau đó, cô lại yên tĩnh 2 phút, nhưng lại bắt đầu nôn nóng bất an, nhưng mà vì tránh ảnh hưởng đến người bên cạnh nên hiện giờ cô không được lộn xộn.
Máy bay bay mất hai giờ, Cố Lan San lại cảm thấy thật sự dài giống như hai năm rồi, rất không dễ dàng mà máy bay hạ cánh xuống đất, Cố Lan San liền nhanh chóng đứng lên, cầm đồ của bản thân rồi vội vội vàng vàng đi xuống máy bay.
Khi Cố Lan San đi ra khỏi sân bay, không cẩn thận ᴆụng vào ai đó, cô nói với người nọ một câu “Thật xin lỗi.” rồi liền đi đến khu chờ xe taxi.
Hàng người có chút dài, Cố Lan San phải đợi 15 phút mới đến lượt mình, cô đi đến cửa xe taxi, vừa mở cửa xe thì mới bỗng phát hiện ra túi tùy thân của mình thế nhưng biến mất rồi.
Cô sờ sờ túi, ngoại trừ điện thoại di động còn chưa khởi động thì mấy thứ khác biến mất rồi.
Cố Lan San ngẩn ngơ đứng ở đó, há hốc mồm, để lại xe taxi cho hành khách tiếp theo, sau đó liền nhanh chóng quay lại sân bay.
Cuối cùng là cô bị làm sao vậy, trong đầu nhớ lại chút gì đó, khi nào thì mình lại vứt túi tùy thân mà không nhớ rõ vậy hả?
Cố Lan San đi tới quầy dịch vụ sân bay, báo tên tuổi của mình cùng thứ mình mất, nhân viên phục vụ ghi lại, cô để lại số điện thoại của mình, bao giờ tìm thấy đồ của cô thì trước tiên hãy gọi điện cho cô.
Cố Lan San nói một tiếng cảm ơn rồi liền chạy ra cửa sân bay, hiện giờ cả người cô không có một xu, mà đi từ chỗ này về thì chỉ sợ là cần người đến đón cô rồi.
Trong đầu cô người hiện lên đầu tiên là Thịnh Thế, cô lấy điện thoại ra, khởi động lại máy, nhìn thấy bên trong có rất nhiều cuộc gọi chưa nghe, đều là của Thịnh Thế, còn có tin nhắn anh gửi tới, nói tìm tên của anh, do dự một chút, sau cùng vẫn nhét di động vào lại trong túi.
Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy không bằng bản thân trực tiếp bắt xe đi đến chỗ Triệu Lỵ hay Diệp Tư, để cho mấy cô ấy trước giúp cô thanh toán tiền xe là được rồi.
Cố Lan San nghĩ tới đây thì liền đi đến chỗ chờ xe taxi.
Khi đi ngang qua mấy chiếc xe đang di chuyển thì Cố Lan san liền bị một chiếc Audi Q7 ngăn lại, cô lui về sau 2 bước, để nhường đường cho chiếc Porsche, nhưng mà Audi Q7 cũng không lái đi mà ngược lại bíp bíp hai tiếng. Cố Lan San nghĩ thầm rằng lái xe này có bệnh không vậy, liền quay đầu, dẫm giày cao gót định rời đi. Ai ngờ trong xe lại truyền đến giọng nói quen thuộc: “Lan San?”
Cố Lan San dừng bước lại, nghi hoặc nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thấy người ngồi bê trong chiếc Audi Q7, cô liền nhíu nhíu mày, phát ra tiếng: “Anh Thành Trì, tại sao anh lại ở đây?”
“Anh đi công tác, vừa mới bay về từ Thượng Hải thì liền gặp được em.” Hàn Thành Trì ngồi trên ghế lái phụ, vẻ mặt tao nhã, giọng nói ấm áp: “Còn em?”
“Em cũng đi công tác, vừa mới về.”
“Định về nhà sao? Em đưa em đoạn đường.” Hàn Thành Trì chuyển ánh mắt cho người bên cạnh, tài xế liền lập tức xuống xe, mở cửa cho Cố Lan San.
Cố Lan San do dự một chút, nghĩ đến hiện tại bản thân không có một xu, liền gật gật đầu, khom người lên xe.
Cố Lan San chỉ nói địa chỉ của mình cho Hàn Thành Trì sau liền ngậm miệng, không nói gì nữa.
Hàn Thành Trì ngồi trên ghế lái phụ, lấy di động, ngón tay không ngừng di chuyển, không biết đang làm gì.
Xe đi một đường vô cùng yên tĩnh đến khu nhà của Cố Lan San, cô đẩy cửa xuống xe, xoay người, vừa định nói một tiếng “Hẹn gặp lại” với Hàn Thành Trì thì liền nhìn thấy anh cũng xuống xe rồi.