Cố Lan San lặng lẽ gật đầu nói: “Ừ.”
Hàng lông mày của Thịnh Thế giãn ra, anh khẽ cười: “Sở Sở, đừng để anh đợi quá lâu.”
Cố Lan San lại gật đầu.
Thịnh Thế khẽ cười thành tiếng: “Thật ra thì lâu một chút cũng không sao.”
Đầu Cố Lan San nhẹ nhàng cọ lên иgự¢ anh, để cô cảm nhận được sinh lực của anh, cô nhanh chóng dời đi đề tài, cô muốn tìm chuyện để hi vọng nhầm dời đi sự chú ý của anh, để anh quên đi sự khó chịu mà chờ cứu viện đến.
“Nhị Thập, bây giờ cũng qua Tết Nguyên Đán rồi, qua một thời gian nữa là đến sinh nhật của em, anh có nhớ không?”
“Nhớ.”
Sao anh có thể quên sinh nhật của cô.
“Vậy anh đã chuẩn bị quà sinh nhật cho em rồi sao?”
“Chuẩn bị, chỉ là không biết em có thích hay không, em muốn cái gì sao?”
Cố Lan San suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Chỉ cần anh đưa, em đều thích.”
“Ha ha.” Tâm trạng của Thịnh Thế rất tốt, anh khẽ cười ra tiếng.
Cố Lan San lại hỏi: “Nhị Thập, anh có nguyện vọng gì hay không? Em vẫn cảm thấy người muốn gió được gió, muốn mưa có mưa như anh thì không cần nguyện vọng.”
“Anh có.” Khi nói đến nguyện vọng của mình thì Thịnh Thế thật sự đã bị Cố Lan San thành công dời đi chú ý lực, anh nói: “Nguyện vọng của anh là sáu một.”
“Sáu một?” Cố Lan San không hiểu nên hỏi ngược lại Thịnh Thế, đây là nguyện vọng gì.
“Sáu một là một em một anh, một trai một gái, một đời một kiếp.”
Đây chính là nguyện vọng của anh, nghe đơn giản như vậy nhưng cũng lại rất khó.
“Nguyện vọng rất tốt phải không?” Thịnh Thế thấy Cố Lan San không lên tiếng nên mở miệng hỏi lại.
“Ừ.” Cố Lan San trả lời, không hiểu sao trong lòng lại có chút bi thương, cô cảm thấy hô hấp hỗn loạn của anh ở bên tai cô, cô trầm mặc một lúc mới thì thào mở miệng: “Nhị Thập, em hát cho anh nghe nha.”
“Được.”
Cố Lan San dừng một chút sau đó vùi vào trong иgự¢ Thịnh Thế mở miệng hát.
Cô hát rất nhiều bài, mỗi khi hát xong một bài đều hỏi Thịnh Thế: “Dễ nghe sao?”
Thịnh Thế cũng sẽ trả lời cô một câu: “Ừ.”
Về sau anh trả lời cô càng lúc càng chậm, nước mắt của Cố Lan San cũng càng rơi càng dữ dội hơn, cô biết anh đang đấu tranh cùng với tử thần, cô biết bọn họ đang chống lại với thời gian.
Cuối cùng Cố Lan San hát không nổi nữa, cô cúi đầu khóc.
Người đàn ông bên cạnh đã không còn phát ra một tiếng động nào.
Cô khóc một lúc mới lại hỏi: “Nhị Thập, dễ nghe sao?”
Thịnh Thế vẫn không trả lời.
Cố Lan San lắc đầu không nói nữa.
Cả không gian tối đen hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động.
Cô có thể cảm nhận được nhịp tim của anh càng lúc càng yếu, gần như ngừng lại.
Cố Lan San từ từ nhắm mắt dựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, nghĩ, Nhị Thập sẽ ૮ɦếƭ sao?
Loại cảm giác này thật sự rất khó chịu.
Anh vốn có thể cả đời hạnh phúc, sống trong an nhàn nhưng từ khi gặp cô, anh lại gặp phải nhiều chuyện không may như vậy.
Khóe mắt Cố Lan San lại có chất lỏng chảy xuống, cô từ từ ngẩng đầu, giơ tay lên vuốt ve gò má của anh, mắt của anh, mũi anh, môi anh, trong đầu cô có thể tưởng tượng ra được gương mặt của anh, xuất sắc như vậy, cô khẽ ngẩng đầu hôn lên môi anh nhỏ giọng thì thầm: “Thật xin lỗi......”
Cố Lan San còn chưa nói hết thì cô đã nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng động vọng xuống, cô tưởng mình bị ảo giác nên lập tức nín thở, tiếp tục lắng nghe, quả nhiên lại nghe thấy tiếng gõ, trong lòng Cố Lan San lập tức tràn đầy hi vọng, có phải có người tới cứu bọn họ rồi hay không?
Cô giơ tay khẽ lắc lắc cánh tay của Thịnh Thế: “Nhị Thập, anh nghe, có tiếng động......”
Thịnh Thế vẫn không nói chuyện nhưng Cố Lan San lại nóng lòng ngẩng đầu lên nhìn.
Tiếng động càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng trong bóng tối đã xuất hiện tia sáng nhỏ, lúc này Cố Lan San mới lên tiếng gọi bên ngoài: “Có ai không?”
“Quả nhiên phía dưới có người.” Người bên ngoài nghe được giọng nói của Cố Lan San thì nói với người bên cạnh một câu, sau đó lại mở miệng hô: “Có người, chờ một chút, chúng ta sẽ nhanh chóng cứu các người ra ngoài.”
Cố Lan San nghe thấy có người sắp đến cứu mình liền vội vàng nói: “Nơi này có một người bị thương rất nghiêm trọng, đã sắp không được rồi, cầu các anh nhanh lên một chút.”
“Đừng gấp, chúng tôi sẽ cố gắng chóng.” Người bên ngoài trả lời Cố Lan San xong thì tiếng động cũng càng lúc càng lớn.
Bởi vì có rất nhiều mảnh gạch bể nát nên để tránh rơi xuống đập vào người phía dưới thì những người đào ở phía trên phải vô cùng cẩn thận.
Cùng với động tác của những người đó thì ánh sáng Cố Lan San nhìn thấy cũng càng lúc càng nhiều, dần dần cô có thể nhìn rõ ràng sắc mặt của Thịnh Thế, trắng bệch dọa người, cả người của anh và cô đều là máu, màu đỏ ghê người.
Cố Lan San bị dọa sợ đến mức không dám nhìn nhiều, cô nhịn không được mà ngẩng đầu lên nhìn thấy đầu của một người bên ngoài: “Lập tức sẽ tốt, bây giờ chúng tôi sẽ cứu hai người ra ngoài.”
Cố Lan San kiên quyết để Thịnh Thế ra trước, bởi vì mọi người không biết anh bị thương như thế nào nên động tác đều cực kỳ cẩn thận, Cố Lan San nóng lòng, hận không thể giống như nhân vật chính trong tiểu thuyết huyền huyễn có khả năng dịch chuyển tức thời.
Đợi đến lúc Cố Lan San được người kéo ra từ trong đó thì Thịnh Thế đã được đặt lên trên băng ca, quân y đã bắt đầu xử lý vết thương cho anh, Cố Lan San không dám mở miệng, sợ ảnh hưởng đến việc chữa trị của quân y.
Thịnh Thế mất quá nhiều máu, quân y băng bó vết thương và cầm máu xong thì ngẩng đầu lên nhìn Cố Lan San, giọng điệu nóng vội hỏi: “Anh ấy nhóm máu gì, cô biết không?”
“Nhóm máu A.”
Quân y gật đầu, nói: “Nâng anh ấy lên xe của chúng ta đi, anh ấy mất máu quá nhiều cần được truyền máu, nhóm máu A, mau lên.”
Bộ đội Giải Phóng quân vừa nghe xong lập tức nâng Thịnh Thế lên, bước chân vững vàng chạy đi.
Cố Lan San cũng chạy theo, lúc cô chạy tới thì Thịnh Thế đã được truyền máu.
Chất lỏng màu đỏ theo ống truyền chảy vào trong người anh. lqđ
Sắc mặt anh trắng bệch giống như tờ giấy, mắt nhắm chặt như không còn hơi thở.
Cố Lan San không dám tiến lên phía trước, thậm chí không dám hỏi những người xung quanh xem anh vẫn còn sống hay đã ૮ɦếƭ.
Cố Lan San nhìn một chút, thì có một cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế truyền đến, để cô có thể êm đẹp đứng ở chỗ này, toàn bộ đều nhờ vào anh.
Quân y đang làm kiểm tra, sau khi làm xong, ngẩng đầu lên, nói: “Anh vẫn còn sống, chỉ là tình hình vô cùng không tốt, có thể nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào, đề nghị bây giờ vừa truyền máu vừa chuyển vào bệnh viện.”
“Nhưng bây giờ bệnh viện gần nhất xung quanh khu vực gặp nạn đã nhét đầy bệnh nhân bị thương, làm sao chúng ta có thể tạm thời liên lạc được với một bệnh viện?” Một nữ bác sĩ vừa đo huyết áp cho Thịnh Thế, vừa khó xử mở miệng.
Cố Lan San nghe nói như thế, lập tức hoảng sợ hoàn hồn, bây giờ Thịnh Thế rất cần bệnh viện, nhưng bọn họ lại nói bệnh viện thiếu hụt, lúc Thịnh Thế ở trong tình trạng nguy hiểm như vậy, anh cũng không ૮ɦếƭ, bây giờ anh lại càng không thể ૮ɦếƭ, cô phải cứu anh, sắp xếp bệnh viện cho anh, nhưng ở đây là khu vực gặp nạn, tính mạng của người khác d.đ/l;q;d cũng là tánh mạng, dù Thịnh Thế luôn được cưng chiều, cũng không thể ỷ vào quyền thế mà lấn Hi*p người khác, Cố Lan San suy nghĩ một chút, thấy bên canh có một anh bộ đội chạy qua, cô liền lập tức ngăn cản: “Đồng chí bộ đội, thật xin lỗi, xin làm phiền anh một chút, xin hỏi anh có biết đồng chí Dương Lan Phong ở đâu không? Tôi có việc gấp cần liên lạc với anh ấy.”
Vào giờ phút này, có lẽ Dương Lan Phong ra mặt giải quyết chuyện này là tốt nhất.
Vận số của Cố Lan San thật sự vô cùng tốt, đúng lúc người đó chính là chiến hữu của Dương Lan Phong, lập tức gật đầu, nói: “Xin cô hãy chờ một chút, bây giờ tôi sẽ liên lạc với Dương Lan Phong giúp cô.”
Người đó cầm bộ đàm, kêu đôi câu, tiện thể báo cáo địa điểm mà bọn họ đang ở, qua chưa được mười phút, Dương Lan Phong liền đi như chạy đến từ phía xa, thấy Cố Lan San, anh đứng vững thân thể, giọng điệu đặc biệt tỉnh táo hỏi: “Tình huống thế nào?”
“Anh năm, Nhị Thập bị thương, bây giờ tiếp tục chữa trị, tình huống của anh ấy đặc biệt không tốt, anh......”
Cố Lan San còn chưa nói hết lời, Dương Lan Phong liền lập tức cô ra, đi tới bên cạnh Thịnh Thế, anh nhìn thấy tình hình của Thịnh Thế, cả đại não lập tức liền “ong ong” vang dội, chỉ là rốt cuộc anh cũng là quân nhân, rất khoái đã khôi phục trấn định, anh không kịp suy nghĩ nhìn về phía một quân nhân cấp dưới bên cạnh nói: “Bây giờ nhanh chóng chuẩn bị một chiếc xe quân dụng, đưa cậu ấy cùng túi máu lên xe, tôi sẽ liên lạc với bệnh viện, đến lúc đó sẽ gọi cho các người.”
Được ra lệnh, rất nhanh Thịnh Thế đã được đưa lên một chiếc xe quân dụng.
Dương Lan Phong có nhiệm vụ trong người, không thể tự tiện rời đi, cho nên trước khi Cố Lan San lên xe anh trầm tĩnh nhìn Cố Lan San nói: “Sở Sở, dọc theo đường đi em hãy chăm sóc tốt cho cậu ấy, anh sẽ gọi điện thoại cho người bên Bắc Kinh, để bọn họ đưa bác sĩ giỏi nhất tới đây.”
Trong lòng Cố Lan San vô cùng không nắm chắc, cô nhìn Dương Lan Phong, khẩn trương hỏi: “Có thật không? Nhị Thập sẽ không có chuyện gì chứ?”
Dương Lan Phong nhìn bộ dáng bất lực Cố Lan San, suy nghĩ một chút, vì an ủi cô, liền mở miệng, nói: “Ừ, lúc trước Nhị Thập bị một nhát dao, tình huống cũng không khác bây giờ là mấy, thiếu chút nữa là ૮ɦếƭ đi, sau đó còn không phải là được cứu được sao! Cho nên không cần lo lắng, tên nhóc Nhị Thập này từ trước đến giờ có mạng lớn.”
“Bị một nhát dao?” Cố Lan San nhíu nhíu mày, thành công bị Dương Lan Phong dời đề tài, cô nghĩ tới vết sẹo sau lưng Thịnh Thế: “Em có nhìn thấy sau bả vai anh ấy có một vết sẹo, thì ra đó là do dao gây nên!”