Những lời này xuất phát từ thư tình Vương Tiểu Ba viết cho Lý Ngân Hà, yêu em như yêu mạng sống.
Trước đây Thịnh Thế đã từng lục lọi ở trong thư phòng của ông nội anh, lúc ấy anh còn là một hoa hoa công tử, không bỏ lỡ chính là tình yêu, ở nơi này sắp sinh ly tử biệt, vậy mà anh bỗng nhiên nhớ tới những lời này.
Anh nghĩ, Vương Tiểu Ba cả đời này, thứ viết ra hay nhất, không phải là tiểu thuyết của anh ta, mà là thư tình tình yêu triền miên anh ta viết cho vợ anh ta kia.
Cố Lan San không biết rốt cuộc đáy lòng mình tràn ngập cảm giác gì, cô cũng từng được Hàn Thành Trì không để ý đến sinh tử cứu một mạng, nhưng nó khác xa không bằng Thịnh Thế lúc này, mang cho tới cho cô rung động mãnh liệt.
Từ nhỏ bộ dạng cô đã xinh đẹp xuất chúng, đã từng được rất nhiều người tỏ tình, nhưng mà, cô lại chưa bao giờ nghe qua lời tỏ tình đau triệt nội tâm như thế, rung động lòng người như thế.
Thân thể của cô cũng bắt đầu khẽ run rẩy, cô không biết mình rung động là vì kề cận sống ૮ɦếƭ, hay là vì lời nói của Thịnh Thế, nói chung, trong đầu của cô, trừ rung động, vẫn là rung động, giống như là bị đánh trúng, hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ.
Trong không gian tối đen có chút yên tĩnh.
Chỉ có hai tiếng tim đập, hai tiếng hít thở vờn quanh.
Cố Lan San cảm giác rõ ràng nhịp tim của Thịnh Thế dường như chậm lại, hô hấp dần dần suy yếu, giống như là tùy thời có thể rời khỏi cô.
Đáy lòng Cố Lan San hốt hoảng vô cùng, run rẩy cầm lấy tay anh, nói: “Nhị Thập...... Anh không thể ૮ɦếƭ.”
Cô từng oán hận Thịnh Thế, oán anh coi cô như hàng hóa, oán anh không từ thủ đoạn đoạt lấy cô, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ muốn anh ૮ɦếƭ.
Anh không thể ૮ɦếƭ được.
Nếu anh ૮ɦếƭ rồi...... Cố Lan San nghĩ tới đây, cũng không dám nghĩ tiếp.
Thật ra cô nghĩ, nếu Thịnh Thế ૮ɦếƭ rồi, cô phải làm sao?
Nhưng khi cô chỉ nghĩ đến Thịnh Thế ૮ɦếƭ, rời khỏi thế giới này, cô liền cảm thấy tim mình bỗng nhiên ngừng đập.
Cô cảm thấy sinh mạng của mình, cô tịch giống như là có thể nhanh chóng cạn kiệt.
“Anh không muốn ૮ɦếƭ.” Thịnh Thế cho cô câu trả lời là anh không muốn ૮ɦếƭ, anh còn chưa có cùng cô chính thức yêu nhau, anh ૮ɦếƭ như vậy, anh không cam lòng, nhưng trời cao dường như tạo hóa trêu ngươi, không chiếu cố Thịnh Thế anh, thật là tiếc nuối.
Đáy lòng Thịnh Thế tràn ngập khổ sở, sau đó động đến tâm mạch, một ngụm máu lại phun ra, máu theo khóe môi anh, rơi lên trên mặt của cô.
Cố Lan San che miệng, ngừng tiếng khóc vỡ vụn.
“Sở Sở, em đang khóc vì anh sao?” Thịnh Thế cố hết sức giơ tay lên, sờ soạng hơn nửa ngày, cũng không có sờ tới mặt của Cố Lan San, Cố Lan San giơ tay lên nắm lấy tay của anh đặt ở trên mặt mình, ngón tay cái của anh khẽ chuyển động sau đó lau nước mắt của cô, vừa ho khẽ, vừa nói: “Sở Sở, anh thật sự khốn kiếp, sắp ૮ɦếƭ, cũng còn chọc cho em khóc, em có phải rất hận anh hay không? Rất hối hận đã quen biết anh?”
“Oa......” Cố Lan San bỗng nhiên không nhịn được, hé miệng khóc lên, cô khóc đến hô hấp cũng có chút khó khăn, lời nói trong miệng đứt quãng: “Không có...... Em không có......”
“Nhị Thập, em không có hận anh, em không có hối hận quen biết anh......”
“Là thật sao? Sở Sở, anh biết, em lòng dạ hẹp hòi đến mức nào, có thù tất báo, anh đối với em không tốt như vậy, em thật sự không trách anh sao?” Giọng nói của Thịnh Thế lộ ra sự trầm thấp phiền muộn.
Cố Lan San lắc đầu một cái, giọng điệu rất mềm mại nhẹ nhàng: “Nhị Thập, em chưa bao giờ thật sự trách anh, chỉ là em rất khổ sở, tại sao anh lại đối xử với em như vậy, thật ra thì em đã biết từ trước, cũng đã tha thứ cho anh rồi.”
“Thật tốt.” Trong lòng Thịnh Thế lập tức bình tĩnh, đáy mắt mang theo nụ cười.
Cô không trách anh, cô tha thứ cho anh.
Anh cảm thấy mình dường như có thể ૮ɦếƭ được rồi, cả đời này cũng không hối tiếc.
Anh không biết đến lúc nào mới có người đến cứu họ.
Bây giờ Cố Lan San không có bị thương, nơi này mặc dù không có gì ăn, nhưng đoán chừng có thể chống đỡ được vài ngày, nhưng anh không giống vậy.
Máu anh chảy không ngừng, rất nhanh có thể mất quá nhiều máu mà ૮ɦếƭ.
Nhưng lời nói trong lòng anh đã nói với cô, anh cần phải duy trì lý trí, bây giờ cần trăn trối với cô một chút.
“Sở Sở, em hãy nghe anh nói, nếu như anh ૮ɦếƭ, em không cần sợ, nhất định phải kiên cường đợi mọi người tới cứu, nếu như em khát, khắp nơi này đều là máu, mặc dù rất ghê tởm…….. Nhưng em nhất định phải uống….., sau đó sống mà đi ra ngoài.”
“Sau khi ra ngoài, đừng đau lòng, đem những chuyện này đều quên hết đi, sống thật tốt.”
“Thay anh sống thật tốt, biết không?”
Đây là lời trăn trối sao?
Cố Lan San hốt hoảng như một đứa bé, không muốn tiếp nhận thực tế: “Nhị Thập, anh nói cho em biết, anh sẽ không ૮ɦếƭ, anh đang gạt em, phải hay không?”
“Không có…..” Thịnh Thế cười cười, nhỏ giọng nói: “Sở Sở, anh sẽ nỗ lực sống cùng em ở nơi này, anh chỉ nói nếu như, nếu quả thật là anh không chống đỡ nổi, em không cần sợ.”
Tay Thịnh Thế dọc theo gò má của cô, kèm theo lời anh nói bắt đầu trượt xuống.
Đây là dấu hiệu mất đi hơi sức.
“Nhị Thập, anh phải kiên trì, sẽ có người tới cứu chúng ta, sẽ……..”
“Sở Sở, sẽ có người tới cứu em.”
Thịnh Thế trả lời như vậy, giọng điệu của anh thản nhiên như vậy, giống như thật sự đang đợi cái ૮ɦếƭ, chỉ là trước khi ૮ɦếƭ, anh lại nhỏ giọng yêu cầu: “Sở Sở, em có thể hôn anh một cái không?”
Trong lòng Cố Lan San chua xót từng hồi, cô không có chút do dự và cự tuyệt nào, giơ tay lên, sờ soạn nửa ngày mới mò tới mặt của anh, tìm được môi của anh, sau đó mới chậm rãi đưa đôi môi đến, run rẩy dán lên đôi môi của anh.
Môi của anh lạnh lẽo như vậy.
Môi của cô run rẩy như thế.
Cô run run hơn nửa ngày mới chân chính hôn lên, cô dừng lại thật lâu, mới khe khẽ rời đi, sau đó lại khóc không thành tiếng. Ánh mắt Thịnh Thế sáng lên, trên môi của anh còn lưu lại nhiệt độ của cô, anh từ từ cảm nhận, thật lâu, anh mới lại lên tiếng, hỏi: “Sở Sở, vậy, em có yêu anh không?”
Cả người Cố Lan San ngốc tại chỗ.
Biểu cảm của cô dừng lại, suy nghĩ nghiêm túc.
Cô và Thịnh Thế biết nhau nhiều năm như vậy, bọn họ cùng nhau lớn lên, cùng nhau chơi đùa, cô biết là anh không thể thiếu trong sinh mệnh của mình, không thể thay thế.
Năm đó cô vì được Hàn Thành Trì cứu một mạng, nên đã chú ý tới anh, sau đó yêu anh, tình yêu của cô đã không thể dung nạp được những người khác.
Sau đó lúc cô bị Hàn Thành Trì hôn, những thứ tốt đẹp trong lòng cô lập tức tan vỡ, tình yêu của cô cứ như vậy bể nát.
Cô có nghĩ qua, có lẽ cô sẽ yêu một người, nhưng cô thật sự không nghĩ mình sẽ yêu người nào.
Cô có nghĩ qua, có lẽ cô sẽ yêu một người, nhưng cô thật sự không nghĩ mình sẽ yêu người nào.
Bọn họ cùng cứu cô, lúc ban đầu, cô đối với Hàn Thành Trì cũng chỉ là cảm động, sau này loại cảm động này phát triển thành yêu mếm.
Cô đối với Thịnh Thế sao đây?
Là yêu mếm hay là cảm động?
Cảm động là có, nhưng còn có một loại tình cảm không nói nên lời.
Đó là yêu mếm sao?
Nhưng, tại sao trong lòng cô lại tràn đầy yêu mếm, cùng với tình cảm cô yêu Hàn Thành Trì, hoàn toàn là khác nhau sao?
Trong đầu Cố Lan San rối bời, cô bỗng có phần không trả lời được vấn đề của Thịnh Thế.
Hồi lâu mà Thịnh Thế cũng không có nghe được câu trả lời của Cố Lan San, trong lòng anh có chút tiếc nuối, lên tiếng hỏi: “Sở Sở, em không yêu anh, chỉ là không biết nói cho anh biết như thế nào thôi, đúng không?”
“Không quan trọng……….” Giọng nói Thịnh Thế mang theo một tầng khổ sở, còn muốn tiếp tục nói cái gì, lại bị Cố Lan San lập tức cắt đứt: “Không phải vậy……..Nhị Thập, không phải là em không yêu anh.”
Giọng Cố Lan San rất khẳng định.
Khẳng định đó làm tốc độ đập của tim Thịnh Thế lập tức lỡ mất một nhịp.
Anh tập trung tinh thần nghe động tĩnh của cô.
Anh sợ mình không cẩn thận, bỏ lỡ lời kế tiếp của cô.
Một hồi trầm mặc lớn, Cố Lan San mới khẽ mở miệng, nói: “Nhị Thập, em cũng không biết, em đối với anh là dạng cảm giác gì, em không biết là cảm động, hay là yêu mếm, em rất hỗn loạn, em………”
Đây là cô đang đối đáp với tình cảm của mình, không có cách nào xác nhận được sao?
Trong lòng Thịnh Thế dâng lên một tầng ngọt ngào, lúc trước anh cũng từng trải qua tình huống như vậy, nếu như không phải là vì anh cản một dao kia cho cô, có lẽ anh cũng không có cách nào xác nhận được việc mình yêu cô.
Điều này cho thấy, Sở Sở của anh đã bắt đầu thật sự động lòng ư?
Thịnh Thế cảm thấy, vào giờ phút này, giống như là ở nơi sâu nhất chính mình trong sương mù, đối với tình yêu của mình, bó tay hết cách, không biết làm thế nào cho phải, bồn chồn không yên, dồn dập không ngừng, chỉ có thể lảo đảo nghiêng ngả đi loạn, đi rất lâu, sau đó thấy được tia sáng le lói, đi về phía trước là có thể xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng.
Anh tràn đầy hi vọng.
Trong lòng của anh xuất hiện một sự kiên định.
Mới vừa rồi anh còn cho rằng mình sẽ ૮ɦếƭ……… Cái loại thản nhiên ấy biến thành Dụς ∀ọηg muốn sống tiếp để anh nhất định chống đỡ.
Anh có hy vọng Cố Lan San yêu mình, anh không thể ૮ɦếƭ như vậy, cả đời này anh chỉ có một hy vọng, muốn cùng cô nói chuyện tình yêu, sau đó giúp nhau trong lúc hoạn nạn, bên nhau đến già.
Hy vọng của anh có thể trở thành hiện thực, anh không thể ૮ɦếƭ được, không thể để cho tử thần dẫn anh đi.
Thịnh Thế nghĩ như vậy, nghĩ tới điều đó làm cả người anh thật sự có chút tinh thần, anh không thể để hai mắt mình nhắm lại, anh muốn cùng cô nói chuyện phiếm, sau đó phân tán lực chú ý của mình với đau đớn và cái ૮ɦếƭ.
Nghĩ đến đây Thịnh Thế lập tức mở miệng: “Sở Sở, em qua đây, tựa vào trong lòng anh đi.”
Mặc dù Cố Lan San không phân biệt được tình cảm trong tim mình đối với Thịnh Thế, nhưng cũng rất nghe lời anh, nhu thuận kề sát vào trong иgự¢ anh, anh ôm cô, nghe được anh nói: “Sở Sở, không quan trọng, không nghĩ ra là cảm giác gì cũng không quan trọng, cũng không cần suy nghĩ.”
“Anh nói rồi, anh sẽ chờ em.”
“Nếu như em có một ngày suy nghĩ ra là em yêu anh, em sẽ trở lại tìm anh, anh vẫn luôn chờ em.”
Đến bây giờ anh đã yêu cô nhiều năm như vậy, anh đợi thêm chút nữa, có tính là gì?
“Sở Sở, hạnh phúc có thể tới chậm một chút, tới chậm một chút, chỉ cần nó là thật, nó sẽ lâu dài.”