Nước mắt Cố Lan San nhanh chóng rơi xuống, cô cắn môi, lắc đầu một cái, thế nhưng anh lại giống như không có nhận thấy, tự nhiên nói tiếp: “Thật ra thì, Sở Sở, lỗi tại anh, trước khi cưới em, anh biết em thích Thành Trì rồi, là anh có vấn đề, anh quá sĩ diện, anh cảm thấy anh đối với em tốt như vậy, anh cảm thấy anh tốt hơn Hàn Thành Trì, tại sao em thích anh ta, không thích anh? Cho nên anh không cam lòng, trong bữa tiệc sinh nhật của Vương Giai Di đã bỏ thuốc em.”
“Sau khi kết hôn, anh thấy em vẫn mãi không thể quên được Hàn Thành Trì, trong lòng anh không thoải mái, anh tức giận, anh chán nản, anh cảm thấy em không có lòng với anh, anh hận em.”
“Cho nên anh liền ђàภђ ђạ em...... anh nghĩ, em đã không để cho anh thư thái, tại sao anh để cho em thoải mái đây?”
“Nhưng mà, em biết không? Sở Sở, mỗi lần anh ђàภђ ђạ em xong, anh liền rất khó chịu, rất rất khó chịu.....”
Thịnh Thế có cảm giác đau đớn ập tới, làm cho toàn thân anh run rẩy một hồi, tay của anh, nhiệt độ dần dần lạnh xuống, giọng nói của anh phát ra càng nhẹ, giống như là đang mải nói về chuyện xưa.
“Anh rất khó chịu, nhưng mà, em biết không? Sở Sở, anh không hối hận.”
“Anh không hối hận vì biết em, anh không hối hận đối xử với em như vậy, dù ông trời cho anh thêm một cơ hội nữa, anh sẽ vẫn đối đãi em như vậy.”
“Anh một đời này, trước sau đều không hối hận, vì em, mỗi chuyện anh làm với em, dù là tốt hay xấu, đều không hối hận.”
“Bởi vì...... em biết không, qua những chuyện đó, để cho anh biết được, như thế nào là chân chính yêu em.”
Sau khi Thịnh Thế nói đến đây thì dừng lại.
Anh có thể nghe được tiếng đập của trái tim cô, từng nhịp từng nhịp rất vững vàng, không giống như nhịp đập của trái tim anh, đã bắt đầu chậm nửa nhịp rồi.
Anh chậm rãi cong môi, nhẹ nhàng chuyển động ngón tay, xoa mặt của cô, đáy lòng nghĩ, anh thật sự rất mệt, muốn ngủ một chút, nhưng anh biết, nếu hiện tại anh nhắm hai mắt lại, sợ rằng cũng sẽ không thể tỉnh lại nữa.
Thật tiếc nuối, có phải anh cứ như vậy mà ૮ɦếƭ không?
Trong quá khứ, anh yêu cô như vậy, nhưng lại không chịu nói.
Anh cảm thấy cô không thương anh, anh mà nói ra, rất mất mặt.
Nhưng bây giờ không giống vậy, anh đã là người sắp ૮ɦếƭ rồi, anh còn sợ gì?
Anh nói suy nghĩ trong lòng mình cho cô biết, đều nói hết cho cô.
Anh muốn để cho cô biết, thật ra thì cho tới nay, anh đối với cô đều rất tốt, chưa bao giờ thay đổi.
Trong lòng cô, Nhị Thập, chưa bao giờ từng rời xa cô.
Anh run run môi, nói tiếp: “Sở Sở, anh biết rõ, là anh có vấn đề, từ nhỏ anh đã tài trí hơn người, trong lòng của anh có cảm giác ưu việt, anh tự tôn, mọi thứ đều dễ dàng lấy được, nhiều người lấy lòng anh, nịnh nọt anh… Anh hoàn toàn không biết đối với em như thế nào, lại muốn giữ tôn nghiêm của bản thân, thật rất khó khăn.”
“Thật ra thì, Sở Sở, ý định của anh lúc đầu, không phải muốn uy Hi*p em, anh chỉ là yêu em, anh muốn ở cùng với em, anh liền không do dự, không muốn làm cho mình mất mặt, sau đó làm những chuyện khốn kiếp như vậy.”
“Sở Sở......” Thịnh Thế dừng một chút, lại nói: “Còn nữa, Sở Sở, anh không muốn ly hôn với em.”
“Sở Sở......” Thịnh Thế dừng một chút, rồi nói: “Còn nữa, Sở Sở, anh không muốn ly hôn với em.”
“Nhưng anh muốn để cho em tự do, để cho em vui vẻ, nên anh ly hôn với em...... Anh muốn cho em trải qua những ngày mà em muốn, Sở Sở, anh cũng sẽ không giam cầm em nữa, anh cũng sẽ không làm khó dễ em, ép buộc em, em nghĩ như thế nào, cho dù ra sao, anh đều chấp nhận.”
Sau khi Thịnh Thế nói đến đây, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Nhưng là, thật ra thì em biết không? Đó đều không phải là ý muốn của anh, anh cố nén ý muốn của mình, làm những chuyện trái với ý muốn, thật đúng là đau khổ vô cùng......”
Sau khi Thịnh Thế nói đến đây, hô hấp trở nên nặng nề và kéo dài, anh không biết mình còn bao nhiêu thời gian, trước kia, anh chưa bao giờ biết rằng mình có nhiều lời muốn nói với cô như vậy, nhưng là bây giờ anh mới phát hiện, có thật nhiều lời, anh không kịp nói nữa.
Anh chậm rãi nhắm mắt, có mấy phần tiếc nuối nói: “Sở Sở, em biết anh vì sao nhất định gọi em là Sở Sở không?”
“Bởi vì, Cố Lan San là tên mà nhà họ Cố đặt cho em, mà Sở Sở, là lúc em sinh ra, mẹ em đặt cho em, đó là tên thật của em...em trong lòng anh, vẫn luôn chỉ là Diệp Sở sở, trong trấn nhỏ ở Giang Nam, cho tới bây giờ, người anh gặp, không phải là Cố Lan San.”
Lông mi Thịnh Thế giãn ra, từ từ nói: “Sở Sở, em biết không, anh sẽ thường nhớ tới, em ở trong trấn nhỏ ở Giang Nam, bộ dáng như thế nào, có phải tết tóc thành hai đuôi sam hay không, mặc váy hoa, cầm một cái ô màu xanh, đi trên cây cầu nhỏ, nước chảy bên cạnh các căn nhà...... Suy nghĩ một chút, cũng rất đẹp, phải không?”
Thịnh Thế hơi chuyển động đầu, nhìn thấy một mảnh tối đen, nói: “Vào lúc này, không biết sống ૮ɦếƭ, lại nhìn không thể nhìn thấy em, thật khó chịu.”
Cố Lan San để tay ở trong miệng, cắn thật mạnh, hết sức ép không để cho mình khóc thành tiếng, cô nghe được đến lúc này, nỗ lực thật lâu, mới hít mũi một cái, mở miệng nói: “Em bây giờ vẫn đang nhìn anh, vẫn nhìn anh.”
“Vậy là em đang khóc, hay đang cười đây?” Thịnh Thế thấp giọng hỏi, cũng không đợi cô trả lời, tiếp tục mở miệng nói: “Sở Sở, nhất định là phải cười, anh thích nhất khi em cười lên, nhất là lúc em phấn khởi cười lên, cao ngạo và tự hào. Mỗi lần anh gặp nhiều chuyện không vui, gặp lại nụ cười kia của em, anh liền cảm thấy những chuyện kia, không có gì lớn.”
“Sở Sở, em biết bây giờ bộ dạng bây giờ của anh như thế nào sao?”
Thật ra thì lời nói của Thịnh Thế không nhiều lắm, nhưng anh bây giờ có chút khác thường, anh không dám để cho mình ngừng nói, anh sợ mình ngừng nói chuyện, sẽ không thể tiếp tục lên tiếng.
“Anh đang mỉm cười nhìn em, đáy mắt đầy thâm tình, phản chiếu bóng dáng của em.”
“Sở Sở, em có thể nhìn thấy anh cười sao?”
“Có phải là trông rất tuấn tú hay không?”
“Nhất định là rất tuấn tú, có đúng hay không...... Bởi vì dáng dấp của anh vẫn luôn luôn rất ưa nhìn......”
Thịnh Thế nói xong, liền nở nụ cười, anh cười, rơi vào tai Cố Lan San, lại trở nên nặng nề.
“Sở Sở, em ở đâu?”
“Dạ.” Cố Lan San trả lời một câu.
“Sở Sở, em hãy nghe anh nói...... Em đi, anh không tiễn em… em đến, cho dù có bao nhiêu sóng gió anh đều sẽ đi đón em.”
Giống như lúc bọn họ ly hôn, khi cô rời khỏi biệt thự Ngự Thự Lâm Phong, anh không có trở về tiễn cô.
Giống như hồi trước, cô chạy đến trước mặt anh nói với anh, về sau chúng ta cũng không cần gặp mặt, cô quay người bỏ đi, anh không có quay đầu lại nhìn một cái.
Cố Lan San tựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ của Thịnh Thế, đã sớm khóc không thành tiếng.
Từ trước đến nay cô đều không biết, thì ra suy nghĩ trong lòng anh là như vậy.
Cô cho rằng anh coi cô như hàng hóa, cô cho rằng anh chối bỏ tình bạn của bọn họ, thật ra từ đầu đến cuối, Nhị Thập kia, Nhị Thập đối xử tốt với cô kia, chưa bao giờ rời khỏi bên cạnh cô.
Cho tới bây giờ cô mới biết, anh thật sự yêu cô.
Tình yêu của anh vượt qua tình yêu mà cô đã từng dành cho Hàn Thành Trì.
Anh yêu từ ích kỷ đến vô tư, trong quá trình này, đã trải qua bao nhiêu khổ sở cùng bi thương.
Cố Lan San nắm lấy quần áo của Thịnh Thế, khóc giống như là một đứa trẻ, một chữ cũng không nói nên lời.
Cô khóc thật thảm thương, nước mắt của cô tùy ý chảy xuống, làm cho tóc của cô đều thấm ướt, tay của cô chậm rãi nâng lên nắm lấy tay của anh, “Nhị Thập”, cô run run lên tiếng, gọi tên của anh, cô cảm thấy đáy lòng đau đớn đến cực hạn, làm thế nào cũng không nói được nên lời, chỉ luôn rơi lệ.
Thịnh Thế chậm rãi nắm lấy tay của cô, giọng nói càng lúc càng suy yếu, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất đi: “Sở Sở, đừng khóc...... Sở Sở, em hãy nghe anh nói......”
Thịnh Thế cảm thấy mình bây giờ, giống như đang chống chọi với tử thần, đang cạnh tranh cùng thời gian, người đến lúc sắp ૮ɦếƭ, thần trí đã cực hạn.
Anh hung hăng thở hổn hển mấy hơi, nói: “Trong cuộc sống có ba loại tình yêu tốt đẹp, nhất kiến chung tình, lưỡng tình tương duyệt, bạc đầu giai lão.”
“Có một số người vừa gặp đã yêu với rất nhiều người, lưỡng tình gặp nhau với một vài người, đầu bạc giai lão chỉ với một người, mà anh, vừa gặp đã yêu với một người, lưỡng tình tương duyệt với một người, đầu bạc răng long cũng chỉ với một người.”
“Người đó, chính là em, Sở Sở.”
Giọng nói của Thịnh Thế rất nhẹ, nhưng rơi vào đáy lòng của cô lại nặng như thế.
Cô nghe anh dừng lại một chút, thanh âm nhợt nhạt này, mang theo tình cảm mãnh liệt mà cô có thể rõ ràng nhận biết được: “Một vũ trụ, 9 hành tinh lớn, 204 quốc gia, 809 hòn đảo, 7 đại dương, sáu tỷ tám trăm triệu người, nhưng anh lại có thể may mắn gặp được em.”
“Sở Sở, anh thật sự không muốn mất đi em...... Cho nên, Sở Sở, anh chờ em.”
Đôi khi, anh chờ em, khoảng cách có bao xa anh vẫn yêu em không bao giờ dứt.
Đáy lòng Cố Lan San hung hăng run lên, cô lảo đảo nghiêng ngã ngẩng đầu lên, rõ ràng trong bóng đêm, cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng cô cố gắng mở to hai mắt, cô khóc nhìn về phía anh cười, cô biết anh không nhìn thấy.
Dường như anh cảm giác được cô mỉm cười, giơ tay lên sờ sờ vành tai của cô, giọng nói cưng chiều đến cực hạn: “Sở Sở, chỉ cần em quay đầu lại, anh...... anh...... Anh đều sẽ chờ em......”
Giọng nói của Thịnh Thế đã bắt đầu đứt quãng rồi, Cố Lan San nôn nóng rơi nước mắt, cô lắc đầu, nói: “Nhị Thập, đừng nói nữa.”
Thịnh Thế lại như không có nghe thấy lời nói của Cố Lan San, tiếng nói tan rã: “Sở Sở, anh yêu em...... Nếu em bằng lòng, anh sẽ vĩnh viễn yêu em, nếu em không muốn, anh sẽ vĩnh viễn tương tư.”