Cố Lan San sửng sốt một chút, cũng không mở miệng....
Mưa bên ngoài đã rơi ít hơi, đường vẫn rất khó đi, Cố Lan San lại cứ thế mà bước thấp bước cao bị người ta lôi kéo đi về phía trước.
Xa xa vẫn có rất nhiều lính giải cứu đang thực hiện công tác giải cứu, không ngừng truyền đến âm thanh: “Nhanh lên, chỗ này, chỗ này có người sống sót!”
“Bác sĩ, bác sĩ có ở chỗ này không? Ở đây cần cầm máu.”
Cỗ Lan San vẫn bị đưa tới cửa cơ quan hành chính huyện đã bị sụp xuống, cửa mở ra, Cố Lan San vừa đi vào thì người đưa cô tới liền hắng giọng hô: “Tìm được đồng chí Cố Lan San.”
Cố Lan San nhịn không được đỏ mặt, sau đó liền nhìn thấy có mấy người quân nhân đi ra từ bên trong, trên quần áo quân đội đều là bùn, tóc cùng mặt đều vô cùng bẩn, nhưng mà thế đứng của bọn họ lại vô cùng thẳng tắp, trong đó có một người đi đến trước mặt Cố Lan San, vươn tay về phía cô, hai mắt đánh giá cô từ trên xuống, hỏi: “Cô là đồng chí Cố Lan San sao?”
Cố Lan San xác nhận mình không biết người quân nhân đứng trước mặt mình này, cô do dự một chút, vẫn vươn tay ra, bắt tay với người quân nhân này, nuốt nuốt nước miếng, gật gật đầu, có chút lo lắng mà nhỏ giọng nói: “Đúng, tôi là Cố Lan San, có chuyện gì sao?”
Dừng một chút, Cố Lan San còn nói: “Các cậu là ai? Tìm tôi có chuyện gì sao?”
Người quân nhân kia cười mà buông lỏng tay Cố Lan San ra, nói: “Không phải chúng tôi tìm cô, chúng tôi là giúp anh Thịnh tìm được cô.”
Cố Lan San chính xác bắt được từ mấu chốt trong lời nói của người quân nhân kia.
Anh Thịnh...
Lòng của cô giống như bị vật nặng nào đó hung hăng đập vỡ vậy, liền tục nhảy lên vài lần.
Trong nháy mắt như thế, cô nói không ra lời, cô nhìn người quân nhân trước mặt mình, nuốt nước miếng vài lần, rất không dễ dàng ổn định cảm xúc của bản thân. Vừa mới muốn mở miệng nói chuyện thì ngoài cửa liền có một người đi vào, hiển nhiên là đã nhận được tin tức, người đó đi tới với tốc độ vô cùng nhanh, đẩy cửa ra rầm rầm.
“Anh Thịnh đã đến rồi đây.” Người quân nhân vừa mới bắt tay với Cố Lan San liền chỉ chỉ ra cửa cho cô.
Lời nói của Cố Lan San liền bị đè lại trong cổ họng, cả người cô có chút khẩn trương khó hiểu, cô còn liên tục nuốt nước miếng nhiều lần, mới từ từ quay đầu lại.
Thịnh Thế đứng ở cửa, có thể là bởi vì khi nãy do chạy có chút nhanh nên vẫn còn thở hổn hển, cả người anh ướt đẫm, nước tí tách rơi xuống, giày da sớm đã đi vào nước, bên ngoài dính đầy bùn, chật vật không chịu nổi, có chút không nhận ra được hình dáng ban đầu của đôi giày.
Cố Lan San chưa bao giờ thấy được một Thịnh Thể ẩu thả như vậy, cả người trên dưới đâu còn chỗ nào là thong dong và tao nhã khi còn ở thành phố Bắc Kinh.
Trên mặt anh dính đầy bùn, một bên lông mày đã bị che mất, nhìn có chút buồn cười.
Khi buồn cười thì Cố Lan San vẫn có thể nhận ra được đây là Thịnh Thế.
Cô chỉ ngây ngốc đứng ở chỗ đó, giống như một người bị hóa đá, nhìn chằm chằm Thịnh Thế, trong đầu giống như máy móc vậy, đứng như vậy nửa ngày mới di chuyển được một chút.
Tại sao Thịnh Thế lại tới đây...Tại sao anh lại từ thành phố Bắc Kinh xa xôi đi tới khu thảm họa này, lại còn hơn nửa điểm gọi người tìm cô? Không đúng, tại sao anh lại biết cô ở khu này? Là ai đã nói cho anh chứ?
Hình dung tâm trạng của Thịnh Thế giờ phút này như thế nào sao?
Khi anh nghe thấy có người chạy tới báo tin, khi nói là đã tìm thấy Cố Lan San, anh theo bản năng hỏi lại một câu, còn sống hay đã ૮ɦếƭ?
Người kia còn chưa kịp nói cho anh đáp án thì anh đã chạy về phía này rồi.
Anh đẩy cửa ra, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng ở nơi đó mà đưa lưng về phía anh, trái tim của anh cả ngày hôm nay lúc này mới hạ xuống.
Anh đứng ở cửa, thở hổn hển, chạy hơn mười dặm, hiện giờ sau khi thấy cô, mệt mỏi như dời núi lấp biển mới đến.
Anh cảm thấy được chân mình dường như được đổ chì, lại không thể đi được.
Anh nhìn chằm chằm cô, tỉ mỉ đánh giá cô một lần, phát hiện cô tay chân hoàn hảo, ngoại trừ vẻ mặt có chút tái nhợt thì dáng vẻ cũng không giống như bị thương.
Quần áo trên người cô rất bẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đầy bùn, bàn tay trắng nõn hình như có rất nhiều vết trầy, liền ngay cả trên lỗ taai cũng có một vết hồng.
Hai người đều không nói gì, những người quân nhân đứng trong phòng cũng ngầm hiểu mà không nói gì rời đi.
Trong không gian này chỉ còn lại Thịnh Thế và Cố Lan San.
Qua một lúc lâu, Cố Lan San mới đi tới chỗ Thịnh Thế.
Thịnh Thế liền cứ bất động đứng tại chỗ như vậy, nhìn Cố Lan San từng chút từng chút đến gần chỗ mình.
Cố Lan San vẫn đi tới trước mặt Thịnh Thế, cô nhìn chằm chằm Thịnh Thế hơn nửa ngày, rồi mới nhỏ giọng lên tiếng, hô một tiếng: “Nhị Thập.”
Cô không nói lời thì tốt rồi, cô vừa mở miệng thì lo lắng trong lòng Thịnh Thế lại biến thành tức giận.
Anh nhìn Cố Lan San hoàn hảo không tổn hại gì, nghĩ cũng không nghĩ mà liền tức giận mở miệng nói với Cố Lan San: “Em không có chuyện gì, người lại muốn hóng chuyện mà chạy đến chỗ này phá rồi làm loạn gì đây sao?”
Cố Lan San bị Thịnh Thế la mà chép miệng, không nói gì.
Thịnh Thế nhìn dáng vẻ này của cô, lại cảm thấy đau lòng, còn có lo lắng, miệng đã nói thì thế nào cũng không dừng được: “Em nói tại sao em lại muốn bận bịu như vậy, chuyện gì cũng e ngại tôi! Em cố ý phải không! Em nói một ngày không giày vò thì em không thể dừng phải không! Em cảm thấy được vài ba ngày là em một tí lại liền đi dạo qua quỷ môn quan thì trong lòng em liền không vui sao! Vốn tôi không có bệnh ốm, tôi lại muốn có bệnh rồi, không phải là do bị em hù dọa sao!”
Thịnh Thế đùng đùng mắng Cố Lan San.
Anh cũng chỉ muốn nhìn thấy cô làm việc êm đẹp, mà lại tức giận thế này.
Cô có biết hay không, đây là lần thứ mấy mình ђàภђ ђạ anh rồi!
Lần trước là tự sát, sau đó là viêm dạ dày cấp tính, bây giờ lại chạy đến cái khu tai họa này!
Cố Lan San cảm thấy được bản thân vô cùng oan ức, cô cúi đầu, muốn cãi lại anh, nhưng mà lại không tìm ra được lời để nói, giống như một đưa nhỏ mà đứng trước mặt anh, bị anh răn dạy tiếp: “Tôi cảnh cáo em, Cố Lan San, nếu như em lại không có chuyện gì mà muốn cầm mạng sống anh làm con thiêu thân như vậy thì nếu có lần tiếp theo, em có tin nếu em không ૮ɦếƭ được, anh sẽ Ϧóþ ૮ɦếƭ em hay không!”
Ϧóþ ૮ɦếƭ cô, trái lại anh sẽ thật sự bớt việc rồi!
Thực ra Cố Lan San cũng đã từ trong lời nói của Thịnh Thế mà nghe ra được, anh lo lắng bị làm sao mới có thể tức giận, cô cũng không tức giận, chỉ là lại làm Thịnh Thế phát giận, dáng vẻ kia vô cùng dọa người, cho dù trong lòng cô biết rõ anh sẽ không làm cô như thế nhưng mà cô vẫn bị anh la đến nỗi bả vai run run vài lần, sau đó liền đáng thương nhìn Thịnh Thế.
Trong lòng, có một tia ngọt ngào không nói nên lời.
Lần đầu tiên, bị mắng mà lại cảm thấy ấm áp.
Thịnh Thế nhìn đôi mắt bồ câu vô tội của Cố Lan San mà lập tức đầu hàng, như thế nào cũng không mắng nổi được nữa.
Thịnh Thế nhìn đôi mắt to vô tội của Cố Lan San, lập tức nghèo từ, làm thế nào đi nữa cũng không mắng được.
Trong lòng anh có lửa không phát ra được, vô cùng phiền não, liền giơ tay lên qua loa vuốt vuốt mặt.
Trên mặt anh dính đầy bùn, bị anh vuốt lung tung một hồi khiến nó lan đầy khắp mặt, giống như một con mèo hoa vậy.
Cố Lan San thấy Thịnh Thế nghĩ thầm, nghĩ thầm: Nếu như cô chụp được hình cảnh này, chắc hẳn khắp thành phố đều khi*p sợ, thái tử nhà họ Thịnh lần đầu tiên có dáng vẻ chật vật như vậy!
Cố Lan San nghĩ đến phản ứng như vậy, liền không nhịn được bật cười!
Còn cười!
Thịnh Thế hung hăng trừng mắt liếc Cố Lan San.
Vốn đã mắc cười, bây giờ con ngươi còn trừng thật to, mặc dù rất hung dữ, nhưng càng nhiều hơn là khôi hài.
Cố Lan San lập tức không nhịn được, sau đó thế nào cũng không khống chế được vừa cười cười ra tiếng, ánh mắt Thịnh Thế nhìn cô lại hung lên, Cố Lan San cố nén ý cười, chỉ là độ cong nơi khóe làm thế nào cũng không ức chế được!
Thịnh Thế cắn răng nghiến lợi nhìn Cố Lan San chằm chằm, sau đó cảm thấy tức giận dễ sợ, chỉ chỉ ngoài cửa, nói: “Muốn cười, đi ra ngoài cười cho anh, cười đủ rồi hãy đi vào!”
Cố Lan San che bụng vì cố nhịn cười mà bị nghẹn đến đau, sau đó gật đầu một cái, thật nghe lời Thịnh Thế nói, đi ra ngoài cửa.
Thịnh Thế không nghĩ tới Cố Lan San đi thật, anh bất mãn nhìn bóng lưng Cố Lan San, muốn mở to miệng gọi cô, nhưng lại nghĩ đến mình vượt ngàn dặm xa xôi đến tìm cô, cô không cảm động, không dụ dỗ anh, không quan tâm anh, vậy mà anh bảo cô đi, cô lại đi thật!
Nhất thời Thịnh Thế liền ngậm miệng, tức giận nhìn Cố Lan San cũng không quay đầu lại đi xa.
Thịnh Thế tức giận nắm tay thành quả đấm, khớp xương mơ hồ vang dội.
Anh cảm thấy vô cùng chưa hết giận, liền giơ chân lên, hung hăng đạp cánh cửa một cái, sau đó giận dữ đi vào phòng trong, ngồi ngồi trên băng ghế, tiếp tục tức giận.
Qua mười phút, Thịnh Thế lại đứng ngồi không yên, anh vừa muốn đứng lên đi ra ngoài tìm cô, cửa liền bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cố Lan San đã đi mà quay lại, trong tay còn bưng một cái bát.
Thịnh Thế vốn dĩ đã nhớm ௱ôЛƓ, liền ngồi lại băng ghế, anh xoay đầu làm bộ như không nhìn thấy Cố Lan San.
Cố Lan San bưng một bát mì, hàm chứa cười yếu ớt đi tới bên cạnh anh, đưa bát mì đến trước mặt anh, trong lòng Thịnh Thế đã mềm nhũn một phần, nhưng vẫn cứng rắn làm bộ như không thấy.
Cố Lan San cầm đũa lên, gạt gạt mặt nước, sau đó gắp lên mấy sợi, đưa đến khóe miệng Thịnh Thế, Thịnh Thế ngậm miệng, sống ૮ɦếƭ cũng không chịu mở miệng, trong lòng đã không còn tức giận nữa.
Cố Lan San nghẹo đầu nhìn nét mặt Thịnh Thế một lát, sau đó rút tay về, cô đảo mắt, dùng cánh tay ᴆụng ᴆụng cánh tay Thịnh Thế, nhỏ giọng nói: “Nhị Thập, từ khi anh tới đây nhất định vẫn chưa ăn gì, em nấu mì, anh ăn một chút đi, để lâu mì bị mềm, ăn không ngon.”
Thịnh Thế vẫn không nói chuyện.
Một lát sau, giọng nói của Cố Lan San lại truyền tới: “Này......”
Lần này cô chỉ ‘này’ một tiếng, liền không nói gì nữa.
Thịnh Thế còn dựng lỗ tai chờ cô nói tiếp, đợi hơn nửa ngày, thấy cô không có động tĩnh, rốt cuộc cũng thiếu kiên nhẫn quay đầu lại.