Khi Thịnh Thế từ sân bay quốc tế thủ đô đến sân bay nào đó cách gần huyện A, đã là mười hai giờ trưa, bởi vì nơi đó lệch về phía nam, nên nhiệt độ cao hơn Bắc Kinh rất nhiều, Thịnh Thế ϲởí áօ khoác ngoài ra, anh đón một chiếc taxi, sau khi lên xe, bác tài xe taxi hỏi thăm Thịnh Thế đi đâu.
Thịnh Thế không do dự chút nào liền mở miệng nói: “Huyện A.”
Bác tài xe taxi hoài nghi quan sát Thịnh Thế, ánh mắt đó giống như là nhìn quái vật, “Cậu bạn trẻ này, cậu đùa giỡn chứ, từ nơi này đến huyện A ít nhất phải mất năm giờ, hơn nữa bây giờ huyện A đang xảy ra động đất, vì để tránh ảnh hưởng việc lưu thông cứu viện của quốc gia, những người bình thường như chúng ta không thể đi qua được.”
Thịnh Thế hoàn toàn không nghe thấy bác tài taxi rốt cuộc nói những gì, chỉ là nhìn ông ta không có ý muốn lái xe, thì tiếp tục lặp lại một lần: “Tôi muốn đi huyện A.”
“Không phải là tôi không muốn chở cậu, là thật......”
Bác tài taxi vừa mới nói một nửa, trước mặt ông liền bị ném một xấp tiền giấy màu đỏ thật dày, ông ta sửng sốt một chút, nhìn Thịnh Thế.
“Đủ chưa?” Thịnh Thế hỏi một câu, nhìn thấy bác tài taxi vẫn chưa có hành động, liền rút ra vài tấm thẻ trong Ϧóþ, nói: “Những tấm thẻ này đều không có mật mã, bác hãy cầm tất cả đi, bây giờ đưa tôi đến huyện A.”
Bác tài taxi muốn kiếm tiền, do dự một lát, nói: “Như vậy đi, tôi có thể chở anh đến đâu được thì hay đến đó, như vậy được không?”
Thịnh Thế gật đầu một cái, nói: “Được.”
Thật sự giống như bác tài taxi đã nói, khi bon đến chỗ còn cách huyện A khoảng hơn 100 cây số trên quốc lộ, liền bị chặn lại.
Bác tài taxi khổ sở nhìn Thịnh Thế, nói: “Thật sự không phải là tôi không chở cậu... Cậu hãy nhìn xem, ở đây có nhiều quân nhân đang canh giữ ngăn cản không để cho qua.”
Thịnh Thế giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ chiều, khoảng cách đến huyện A còn có một hơn trăm cây số, anh khẳng định không thể đi qua, anh ngồi trong taxi, trầm tư một hồi, liền móc điện thoại di động ra gọi một điện thoại.
Bên ngoài đang mưa, sau khi Thịnh Thế nói chuyện điện thoại xong, vẫn ngồi trong xe taxi không nói chuyện, nhìn vẻ mặt anh thật bình tĩnh, chỉ là ngón tay không ngừng gõ lên đầu gối của mình, tiết lộ sự nóng ruột của anh.
Bên trong xe rất yên tĩnh, bác tài taxi có chút nhàm chán, ông ta quan sát Thịnh Thế một chút, phát hiện dáng vẻ ăn mặc của anh đều rất xa hoa, không nhịn bắt đầu tò mò.
Nhìn người này không giống như là đi ℓàм тìин nguyện, người bình thường muốn đi tình nguyện đều phải đi thành đoàn.
Bác tài taxi không kiềm chế được mở miệng, “Cậu đến khu vực gặp nạn gì vậy?”
Thịnh Thế mím môi, trầm mặc một hồi thật lâu, mới nói: “Tìm người.”
Bác tài taxi cũng không nói gì nữa, qua khoảng chừng mười phút, phía sau quốc lộ có một chiếc xe quân đội đang chạy đến, vững vàng dừng lại phía sau xe taxi, sau đó một người giống như lãnh đạo bước xuống từ trên xe, trong tay cầm một cái dù, đi tới bên cạnh xe taxi, gõ một cái lên cửa sổ xe, Thịnh Thế nâng mắt liền hạ cửa sổ xe xuống.
Người đứng ở bên ngoài, liên tiếp khách khí nhìn về phía Thịnh Thế nói: “Là anh Thịnh phải không?”
Thịnh Thế gật đầu một cái, liền đẩy cửa xe ra bước xuống.
Người lái xe taxi sững sờ ở bên trong, nhìn Thịnh Thế lên sau một chiếc xe quân đội, xe quân đội đem anh rời đi, đi ngang qua cản đường (barie chắn đường) của Giải Phóng Quân, chiếc xe kia kéo cửa sổ xe xuống một chút, chỉ có mười giây, xe quân đội đã đi qua, tốc độ xe chạy rất nhanh, lập tức đã không nhìn thấy.
Càng đi tới huyện A, mưa rơi càng lớn, lúc đi được khoảng 100 km, xe rời khỏi quốc lộ, quẹo vào đường thành phố, có thể thấy bởi vì huyện A bị động đất nghiêm trọng, nên có rất nhiều người đều ở đây dựng lều dã ngoại.
Dần dần, gần đến khu động đất, đường bị hư hỏng thành từng mảnh từng mảnh, tốc độ xe càng lúc càng chậm, thật vất vả đến lúc gần đến huyện A, sắc trời đã tối dần, mưa bên ngoài rất lớn, có rất nhiều tảng đá lăn xuống đường, căn bản không có cách nào đi qua, xe quân đội buộc phải dừng lại.
Hạ cửa sổ xe xuống, Thịnh Thế thấy bên ngoài có rất nhiều Giải Phóng Quân cõng trên lưng rất nhiều đồ cấp cứu, chạy chậm vào bên trong.
“Ngài Thịnh, chúng tôi cùng ngài đi vào, đại khái còn hơn mười dặm nữa, bên trong có rất nhiều người của bộ đội ở đây, sau khi tiến vào, ta có thể nhanh chóng liên lạc với bọn họ, hỏi thăm họ một chút, tìm ra người sẽ tương đối mau.”
Thịnh Thế gật đầu một cái, không cự tuyệt, Thịnh Thế gọi điện thoại đến quân khu tìm người, nên chuẩn bị đồ rất toàn diện, nước và thức ăn đều có, tất cả mọi người ở trong xe ăn một ít đồ, sau khi lấp đầy bụng, mỗi người cầm một chiếc đèn pin trong tay, sau khi đội áo mưa, mọi người xuống xe, từng người từng người đi theo Giải phóng quân, hướng huyện A đi tới.
…
…
Sau khi mặt vỏ trái đất vận động kịch liệt, sẽ kèm theo rất nhiều dư chấn, cục Địa Chấn thăm dò kết quả không có dư chấn mãnh liệt đặc biệt nghiêm trọng nào.
Vậy mà, sự thật chứng minh, kết quả thăm dò của cục Địa Chấn nảy sinh sai số, lần xảy ra dư chấn này, tạo thành lực huỷ diệt vẫn rất lớn như cũ.
Huyện A bốn bề đều là núi, mưa to, sau khi vỏ trái đất vận động, tảng đá trên núi dãn ra, bị mưa xông tới, tấn công về phía chân núi.
Chẳng qua cũng may trước lúc động đất, có rất nhiều người ở trong phòng giản dịch màu xanh dương được xây dựng tạm thời, đều được chế tạo bằng phao, mặc dù sụp xuống nhưng không nguy hiểm tới tính mạng, cho nên tình trạng thương vong không nghiêm trọng lắm, nhưng lại huỷ diệt rất nhiều phòng giản dịch, bên ngoài trời đổ mưa to, có vài người bị thương, không có cách nào kịp thời chở đến bệnh viện, dễ làm vết thương bị nhiễm trùng, cho nên trước hết nhường những gian phòng giản dịch an toàn cho người bị thương ở.
Mặc dù bên ngoài đang không ngừng cuồn cuộn đưa vật liệu cứu viện tới, Giải phóng quân không chút nào rảnh rỗi dừng công việc đang tiến hành cứu vớt, nhưng vẫn xảy ra trường hợp thiếu hụt vật liệu.
Lúc Cố Lan San phỏng vấn, trong lúc bất chợt xảy ra dư chấn, Vcr vị đập hỏng, nguồn điện nơi này tạm thời thiếu, điện thoại di động tắt máy, hơn nữa đồng nghiệp đi cùng cũng bị thương, mãi cho đến sáu giờ tối, hội Cố Lan San mới liên lạc được với người của toà soạn SH, báo bình an.
Bởi vì bên ngoài mưa to, người bị thương lại ở trong gian phòng giản dịch, nên những người khác cũng chỉ có thể tìm căn phòng nào không bị sụp tránh mưa, Cố Lan San cùng các đồng nghiệp lại thêm một vài nhân viên đến phỏng vấn của toà soạn khác cùng người dân huyện A chen chúc tại trong những căn phòng này.
Đã từng cùng trải qua động đất, nhưng khi đứng trước ti vi, lúc nhìn thấy thương vong, trong tim cũng có rung động, có cảm động, có lòng thương, nhưng lại kém rất xa những người lạc vào cảnh giới kỳ lạ này, bi thống trơ mắt nhìn người thân mất đi.
Đã từng cùng trải qua động đất, nhưng khi đứng trước ti vi, lúc nhìn thấy thương vong, trong tim cũng có rung động, có cảm động, có lòng thương, nhưng lại kém rất xa những người lạc vào cảnh giới kỳ lạ này, bi thống trơ mắt nhìn người thân mất đi, mất đi gia đình, bỏ qua tính mạng của mình bi tráng cứu vãn những sinh mạng mình yêu thương.
Chỉ có ở lúc sinh ly tử biệt, con người mới cảm thấy được người bên cạnh mình, rốt cuộc có bao nhiêu quan tâm đến mình.
Mặc dù họ tới nơi này làm công việc phỏng vấn lấy tin tức, nhưng đã trải qua dư chấn, nên trong lòng mỗi người cũng không giống nhau nữa.
Mọi người đều ngầm hiểu lẫn nhau nên bắt đầu trợ giúp Giải Phóng Quân và những người tình nguyện làm một chút chuyện trong khả năng của mình, mặc dù bọn họ và khu vực người dân không biết nhau, nhưng lúc này lại giống như người một nhà, đoàn kết nhất trí đối kháng với thiên tai mà thiên nhiên mang tới.
Giải Phóng Quân vẫn siêng năng hướng về phía phế tích, thăm dò có người còn sống sót hay không, sau đó cứu chữa.
Tất cả những người chạy thoát đều giúp đõ quân y cùng các bác sĩ tình nguyện chăm sóc bệnh nhân.
Lúc này đã gần tối, mọi người vẫn chưa ăn gì, Cố Lan San giúp mọi người về phương diện nấu nướng, chính là dùng củi đốt và một nồi lớn, nấu sôi nước, thả rất nhiều gói mì ăn liền vào trong, sau đó nhanh chóng mò ra bưng cho người bệnh.
Sau khi người bệnh ăn xong, bọn họ và những người khoẻ mạnh mới đi ăn.
Mặc dù mọi người đều không biết nhau, nhưng lúc này lại ngồi một chỗ nói chuyện phiếm.
Người ngồi chung cùng một chỗ với Cố Lan San là người công ty của cô, còn có vài người ở trong khu vực gặp nạn, ru rú ở trong một căn phòng, xảy ra chuyện tàn nhẫn như vậy, mỗi người đều nặng nề, chẳng qua mỗi người có lẽ đều muốn truyền dẫn tư tưởng năng lượng cho những người khác, khích lệ lẫn nhau.
Cố Lan San cơ bản đếm những người chưa ăn, cô cầm mì ăn liền tương ứng với số người chưa ăn, xé ra từng túi từng túi, thả vào trong nồi, sau khi nấu xong, cô vừa định mở miệng gọi những người chưa ăn có thể tới ăn mì rồi, thì bên ngoài cửa phòng có mấy người tiến vào, bọn họ che ô đi mưa, trong tay cầm đèn pin cầm tay, đứng ở cửa, nhìn cả phòng toàn người đông nghẹt, mở miệng hỏi: “Xin hỏi, mọi người trong nhóm, có người nào tên là Cố Lan San không?”
Những người đó chính là dùng từ địa phương của huyện A để nói, Cố Lan San nghe nhưng có đôi chút không hiểu rõ, cô mở to mắt, lờ mờ nhìn ra cửa.
Người địa phương bên trong nhà dùng giọng địa phương hỏi một câu: “Mọi người tìm ai?”
“Cố Lan San.” Người tới lập tức nhắc lại tên Cố Lan San một lần nữa, vẫn giọng địa phương như cũ, một giây kế tiếp sau đó có người phiên dịch thành tiếng phổ thông, la hét: “Bọn họ đang tìm Cố Lan San? Người nào là Cố Lan San vậy? Cố Lan San, Cố Lan San!”
Lần này Cố Lan San nghe rõ ràng tên của mình, cô nhíu mày, nghĩ thầm bọn họ là ai, tìm cô làm gì, nhưng cô vẫn giơ đôi đũa trong tay lên, đáp một tiếng: “Tôi.”
Người đứng ở cửa nghe thấy giọng nói Cố Lan San, cầm đèn pin hướng về phía Cố Lan San chiếu, ánh sáng rất chói, chiếu vào làm Cố Lan San giơ tay che mắt.
“Cô tên là Cố Lan San?”
“Ừ.” Cố Lan San trả lời một câu, sau đó giọng nói người địa phương kia rất vang, chính là mang theo sự vui sướng: “Tốt quá, chúng tôi tìm cô hơn nửa ngày rồi, cô ra ngoài một chút, đồng chí Giải Phóng Quân đang tìm cô đó!”
Giải Phóng Quân tìm cô?
Cố Lan San sửng sốt một chút, nhưng cũng không mở miệng, người đứng ở cửa liền chen chúc tới, bắt lấy tay của cô, kéo đi hướng ra ngoài cửa: “Nhanh một chút, bọn họ đều rất nôn nóng.”