Chỉ là sự thật, từ đầu đến cuối không có ai nói rõ, chỉ là đến cuối cùng, xuất hiện hình ảnh Hàn Thành Trì mua nhẫn.
Đồng thời, công ty Hàn Thành Trì mới chế tạo nhãn hiệu sản phẩm mới, lập tức liền mọi người ghi nhớ.
...
...
Thịnh Thế đích thực là bị người nhà họ Thịnh buộc đi xem mắt, nhưng mà toàn bộ đều bị anh từ chối, nhưng mà ở nhà cũ nhà họ Thịnh, mỗi tuần cố định cả nhà ăn cơm, một ngày kia, người nhà họ Thịnh vẫn không từ bỏ ý định kéo tới một bàn người ngoài.
Bên trong bàn người ngoài kia có một cô gái trẻ dáng dấp đặc biệt đẹp đẽ, Thịnh Thế ngồi tại chỗ vừa nhìn, liền nghĩ, người nhà họ Thịnh thật đúng là muốn cùng anh tranh đấu, biến buổi liên hoan gia đình thành buổi xem mắt.
Bữa cơm kia, Thịnh Thế ăn không ngon.
Nguyên nhân là, người trong nhà luôn là không ngừng tìm đề tài cho anh cùng cô gái kia, còn để hai người ngồi cùng nhau, cô gái kia trái lại rất xấu hổ, quy củ ngồi ở một bên, thỉnh thoảng lại còn xin lỗi đỏ mặt.
Nói thật cô gái kia không đặc biệt đáng ghét..., nhưng Thịnh Thế thấy trong nhà từng câu từng chữ đều tạo cơ hội cho anh và cô gái kia nói chuyện, anh cảm thấy trong lòng có một luồng hỏa khi bốc lên, nhưng vẫn cố nén để ăn xong bữa cơm.
Ăn cơm xong sau, người trong nhà ngược lại rất ăn ý rút lui, rõ ràng cho thấy muốn cho Thịnh Thế cùng cô gái kia khoảng không gian riêng chung ᴆụng với nhau.
Thịnh Thế đã sớm nhìn ra, cho nên khi người còn chưa đi hết, anh liền đã vượt lên trước một bước nhanh chóng rời khỏi nhà họ Thịnh.
Anh lái xe đi mất chỉ một phút, điện thoại liền gọi tới, chỉ là Thịnh Thế không có nghe, ngược lại càng dùng sức đạp chân ga.
Trở lại Ngự Thự Lâm Phong, thời gian vẫn còn sớm, Thịnh Thế nghĩ đến trong công ty còn có chút việc chưa xử lý xong, đi vào phòng làm việc, mở máy tính, liếc mắt liền thấy được scandal của Hàn Thành Trì cùng Cố Lan San.
Anh nhìn thấy Hàn Thành Trì ngồi bên trong cửa hàng chọn lựa chiếc nhẫn, gò má dịu dàng, khóe môi mỉm cười, hình như thật sự mang theo tia hạnh phúc.
Anh ta chọn lựa một chiếc nhẫn, bởi vì khoảng cách chụp hình quá xa, chiếc nhẫn quá nhỏ, Thịnh Thế xem không được rõ là kiểu gì, chỉ cảm thấy đó là ánh sáng của kim cương, sáng long lanh chói mắt.
Bà quản gia bưng một ly cà phê lên lầu, đẩy cửa phòng làm việc ra, bên trong truyền ra mùi thuốc lá, bà quản gia nhíu nhíu mày, thấy khói mù lượn lờ sau lưng, Thịnh Thế ngồi ở chỗ đó, cũng không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không, trong tay đang kẹp một điếu thuốc, trên bàn sách khắp nơi đều là tàn thuốc.
Bà quản gia dừng một lát, bưng cà phê đi vào, bà lấy cà phê đặt nhẹ nhàng ở một bên, liếc mắt nhìn Thịnh Thế, quan tâm nói: “Ngài Thịnh, ít hút một chút, đối với thân thể không tốt.”
Thịnh Thế giật giật con ngươi, liếc mắt nhìn bà quản gia, anh khẽ vuốt cằm, sau đó nhìn một chút trên ngón tay, hút một hơi, liền thở ra một hơi, dụi tắt điếu thuốc.
Bà quản gia mở quạt thông gió bên trong phòng làm việc ra, thu dọn sạch tàn thuốc trên bàn sách.
Thịnh Thế ngồi ở một bên không có nhúc nhích, anh không biết có phải là hút thuốc quá nhiều hay không, trong miệng rất khổ sở, liền bưng lên cà phê, có thể là uống quá gấp, làm mình bị sặc.
Bà quản gia vội vàng ngừng tay, rút khăn giấy, muốn giúp Thịnh Thế lau cà phê trên người, Thịnh Thế khoát tay áo, ngăn trở động tác của bà quản gia, cả người ho khan liên tục một hồi thật lâu, mới miễn cưỡng nói một câu: “Không có việc gì, bà đi ra ngoài đi.”
Bác quản gia có chút không yên lòng, do do dự dự gọi một tiếng: “Cậu Thịnh......”
“Đi ra ngoài!” Giọng nói của Thịnh Thế mang theo chút ác liệt, bác quản gia lập tức im lặng, nhanh chóng biến mất không thấy.
Sau khi cửa thư phòng đóng lại, Thịnh Thế buông mình trên chỗ ngồi, anh từ từ giơ tay lên che mặt mình lại, hồi lâu sau anh mới dùng sức lau mặt một cái, khép máy vi tính trước mặt lại, sợ run một lát mới trở lại phòng ngủ mình, anh nằm lên giường, cảm thấy trong nhà trống vắng hít thở không thông, bộ иgự¢ vững vàng của anh lại bắt đầu phập phồng.
Anh lập tức ngồi dậy, chân không bước xuống giường, đi tới trước ngăn tủ bên cạnh, từ bên trong lấy ra một hộp gấm, sau khi mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.
Khi anh và Cố Lan San kết hôn, anh đã bảo người ta dùng kim cương đỏ chế tạo nên chiếc nhẫn cho cô, đơn giản hào phóng, rồi lại xa hoa.
Anh lấy chiếc nhẫn từ trong lòng bàn tay ra, sau đó đưa lên khóe miệng nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó kề sát vào chiếc nhẫn trên ngón áp út bên tay trái mà anh vẫn không tháo ra, bọn nó là một đôi...... Bọn nó là một đôi......
Tay Thịnh Thế run rẩy dữ dội một hồi, anh mới nuốt nước miếng một cái, thả lại chiếc nhẫn đó vào trong hộp gấm, bỏ vào trong ngăn kéo.
Trong phòng ngủ vô cùng im lặng, im lặng đến mức khiến anh có chút không khỏi khủng hoảng, anh nghĩ đến những lúc anh và cô giận dỗi nhau, cả đêm không về nhà, một mình cô ở trong căn phòng ngủ lớn trống vắng như vậy, rốt cuộc đã Gi*t thời gian như thế nào?
Cô có giống như anh bây giờ, khủng hoảng, tịch mịch, khổ sở, nhớ nhung hay không?
Sở Sở, em biết không?
Bây giờ anh thật sự rất biết điều, từ sau khi không có em, mỗi buổi tối đều về nhà đúng giờ, sau đó ngủ trên chiếc giường lớn của chúng ta mua khi kết hôn, một mình nhớ nhung về em.
Thịnh Thế lại bò lại lên giường, anh mở TV, tùy ý đổi đi đổi lại mấy đài, vô ý bấm trúng kênh tài chính và kinh tế, bên trong đang phát sóng một cuộc phỏng vấn.
Người được phỏng vấn cũng chính là một người rất quen thuộc.
Là Hàn Thành Trì.
Tay của anh bỗng nhiên bất động.
Nhìn chằm chằm vào ti vi.
Phỏng vấn đại khái là vây quanh việc công ty Hàn Thành Trì tiến hành cho ra hàng tiêu dùng, Hàn Thành Trì thật sự là một nhân tài buôn bán, đối mặt với những người đưa ra câu hỏi, anh ta trả lời đâu vào đấy, hơn nữa giọng điệu vừa phải, khéo léo gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi người về sản phẩm mới của mình.
Hàn Thành Trì mặc bộ âu phục thủ công màu đen tuyền, cả người được vẻ bề ngoài phát họa càng thêm cao lớn xuất chúng, hai chân anh ta ung dung bắt chéo nhau, có thể vì lên truyền hình nên mặt mũi được trang điểm chút ít, khiến nó càng trở nên lạnh nhạt, dưới ánh đèn sân khấu phỏng vấn chiếu rọi, cả khuôn mặt càng thêm nổi bật.
Thịnh Thế nhìn chằm chằm TV không nháy mắt, mãi cho đến cuối cùng, cuộc phỏng vấn sắp đến hồi kết thúc, người dẫn chương trình cười nhìn Hàn Thành Trì nói: “So sánh với tương lai, anh Hàn nhất định là một CEO rất ưu tú.”
Hàn Thành Trì tự tin trả lời: “Cám ơn đã khích lệ, tôi sẽ cố gắng hết sức để làm thật ưu tú.”
“Anh Hàn thật là khiêm tốn, nhưng mà hôm nay trên web xuất hiện một số xì căng đan về anh Hàn, bây giờ tôi có thể nhiều chuyện hỏi anh Hàn một câu, những xì căng đan đó là thật hay giả ạ?”
Hàn Thành Trì giống như đang nỗ lực nghĩ đáp án, khoảng chừng qua mười giây đồng hồ, anh ta mới mở miệng, nói: “Cô cũng biết là xì căng đan thì sao có thể là thật được.”
Anh ta nói ra lời này rất hoàn mỹ, chỉ là trước khi anh ta nói ra lại cố ý dừng một lát, khiến cho người ta có cảm giác anh ta đang suy nghĩ nên trả lời người dẫn chương trình như thế nào, có vẻ càng thêm giấu đầu hở đuôi.
Khiến cho người ta càng cảm thấy, có lẽ Hàn Thành Trì thật sự sắp kết hôn.
“Hôm nay anh Hàn tiên còn đi mua nhẫn, là nhẫn cầu hôn sao?” Dường như người dẫn chương trình đã có thói quen với những câu trả lời khéo léo, cho nên rất tự nhiên hỏi thăm vấn đề.
Hàn Thành Trì nhíu mày, phong độ hơi tệ mở miệng đáp: “Cái này khẳng định càng thêm bí mật.”
Câu trả lời của Hàn Thành Trì càng khiến mọi người suy diễn những chuyện tiếp theo.
Người dẫn chương trình cũng bắt đầu kích động: “Anh Hàn nói đúng, cầu hôn nhất định là muốn cho người đó một bất ngờ, nên nhất định là phải giữ bí mật.”
Hàn Thành Trì cười cười, không bác bỏ.
Người dẫn chương trình lại hỏi tiếp: “Anh Hàn này, nghe nói anh và vị hôn thê trước đã đính hôn ngay khi vừa mới sinh ra, hai người là thanh mai trúc mã từ bé, sau đó cô ấy lại gả cho người khác, thật sự là do anh đã thích người khác, khiến cô ấy đau khổ gả cho người khác giống như trên mạng đã nói sao?”
Sắc mặt Hàn Thành Trì thay đổi có chút ít nặng nề, chẳng qua cũng chỉ trong nháy mắt, anh ta liền khôi phục nét mặt dịu dàng, mở miệng, giọng điệu rất nhạt: “Hôm nay phỏng vấn về sản phẩm mới của công ty tôi, cho nên đối với chuyện riêng về cuộc sống cá nhân, tôi không muốn bình luận trên đây, hơn nữa tôi cũng không phải là ngôi sao trong làng giải trí, không hy vọng mọi người đào móc xì căng đan của tôi, tôi muốn bảo vệ bạn tốt của tôi, người tôi quan tâm, không muốn làm cho bọn họ nhận lấy áp lực xì căng đan.”
Người dẫn chương trình nghe nói như thế, liền lập tức dời đề tài muốn phỏng vấn, thật ra thì từ ngôn hành cử chỉ của Hàn Thành Trì đã đoán được đại khái, sợ là chuyện tốt thật sự đến gần rồi, vì vậy cô ta liền nhanh chóng chuyển những vấn đề khác, tán gẫu đôi câu, phỏng vấn liền kết thúc.
Sau đó, TV thay đổi thành quảng cáo, Thịnh Thế nằm ở trên giường, trong đầu còn nghĩ đến những lời Hàn Thành Trì mới vừa nói, đáy lòng mong đợi, cuối cùng rơi vào khoảng không.
Cố Lan San thật sự muốn kết hôn cùng Hàn Thành Trì sao?
Vậy anh thật sự phải đến cục dân chính, hoàn toàn trả lại trong sạch cho Cố Lan San rồi à?
Nghĩ tới đây, trong lòng Thịnh Thế lại thấy quặng đau, trong nháy mắt này anh đặc biệt nhớ đến Cố Lan San, anh cầm điện thoại di động lên, bấm gọi vào số máy bàn trong phòng, chuông điện thoại reo lên, anh không nhận, kiên nhẫn nghe, sau đó nhìn về căn phòng ngủ trống rỗng kêu một câu: “Sở Sở, nghe điện thoại.”
Sở Sở, nghe điện thoại......
Đây là câu nói khi điện thoại bàn vang lên, anh sẽ nói theo thói quen.
Anh cảm thấy bây giờ bản thân anh có chút bệnh hoạn rồi, cứ mỗi lần nhớ đến cô, thì một mình sẽ vùi trong phòng ngủ, không ngừng gọi điện thoại trong phòng ngủ của mình, sau đó tiếng chuông vang lên, anh sẽ nói câu đó lặp đi lặp lại, Sở Sở nghe điện thoại, như vậy thì anh mới có cảm giác trở lại như trước kia, khi anh và cô vẫn chưa ly hôn.