Tay Thịnh Thế cầm tiền và chi phiếu đứng trước mặt Cố Lan San, môi anh mím chặt, khi nghe thấy câu này huyết sắc từ từ biến mất, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Tầm mắt anh đờ đẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, đáy mắt thâm thúy không có chút ánh sáng, trống rỗng vô hồn.
Cô nói ra câu: “Nhị Thập, chúng ta đã ly hôn, sau này cố gắng đừng gặp lại,” là vì cô tức giận hay bởi vì cô và Hàn Thành Trì muốn ở chung một chỗ, mượn cơ hội này phủi sạch quan hệ với anh.
Anh không phân tích được suy nghĩ trong lòng cô lúc này, không dám tự tiện mở miệng.truyện chỉ đăng bên lqequydon
Nếu như cô tức giận anh có thể dụ dỗ cô, nhưng nếu như cô muốn cùng Hàn Thành Trì ở cùng một chỗ thì anh có thể làm gì?
Anh hi vọng cô được vui vẻ, anh chỉ có thể buông tay, không phải sao?
Thịnh Thế chỉ duy trì tư thế kiêu ngạo đứng thẳng, từ đầu đến cuối không mở miệng nói chuyện.
Bóng đêm mờ ảo, nơi xa trên sườn núi tuyết chưa tan hết, tuyết trắng xóa một vùng.
Có gió thổi tới lạnh đến thấu xương.
Cố Lan San ngước lên nhìn người đàn ông vẫn luôn im lặng trước mặt, lòng cô càng trở nên trống trải, cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng có gì đó không bình thường.
Cô cũng không biết tại sao lại bật thốt lên lời như vậy, sau khi nói ra cô có chút hối hận.
Nhưng cô thật sự rất khó vượt qua, cô chỉ hi vọng Thịnh Thế có thể đặt cô ở vị trí ngang hàng, cô biết cô như vậy rất kiểu cách nhưng tư vị kém người ta một bậc thật không dễ chịu, cô làm như vậy là sai rồi sao?
Cố Lan San do dự nên thu lại lời vừa nói của mình hay không.
Đáy lòng cô đấu tranh lúc lâu nhưng vẫn cắn chặt răng lựa chọn im lặng, chờ Thịnh Thế sẽ nói ra câu gì đó.
Nếu như anh không muốn từ nay về sau hai bên không gặp gỡ, anh sẽ mở miệng giải thích cho cô nghe.
Đêm hôm đó anh thiếu cô một lời giải thích, tờ chi phiếu này anh cũng thiếu cô một lời giải thích.
Hai người đều cao ngạo bướng bỉnh, đáy lòng hai người đều có suy đoán nhỏ, tính toán nhỏ, suy nghĩ nhỏ của mình.
Cho nên hai người cứ im lặng như vậy.
Thời gian tích tắc dần trôi qua, cũng không biết cuối cùng qua bao lâu rồi, Cố Lan San cảm giác toàn thân mình lạnh ngắt, còn Thịnh Thế đứng trước mặt cô vẫn không chút phản ứng như cũ.
Dưới ánh đèn lờ mờ sắc mặt Thịnh Thế có vẻ mơ hồ.
Cố Lan San đứng trước mặt anh, không đoán ra cảm xúc trong lòng anh, tiếp theo đáy lòng cô càng nặng trĩu.
Rất lâu sau Cố Lan San mới khẽ mấp máy, cô muốn nở nụ cười nhưng làm thế nào khóe môi cô cũng không cong lên được, cô bình tĩnh nhìn anh, giọng rất nhỏ, cố gắng giữ điềm tĩnh không dao động để anh không cách nào hiểu được sự bi thương và kiên quyết của cô: “Nhị Thập, em về nhé.”
Trong иgự¢ Thịnh Thế lạnh như băng, thân thể anh hơi chấn động, ánh mắt anh lập tức có màu sắc nhìn mặt cô, thái độ mềm mỏng trước sau như một, anh chớp mắt cuối cùng mở miệng: “Sở Sở, nếu em hi vọng sau này chúng ta không gặp mặt, như vậy anh tùy em.”
Trời mới biết anh nói ra câu “Tùy em” đáy lòng đã đấu tranh bao lâu, mất bao nhiêu dũng khí.
Rõ ràng anh yêu cô, muốn ở cùng một chỗ với cô nhưng lại ép mình tùy theo tâm tình của cô.
Một câu tùy em, hàm chứa bao nhiêu tuyệt vọng bao nhiêu mất mát.
Nếu như cô yêu, nếu như cô hiểu.
Cả đời này anh chân chính yêu không nhiều người, chỉ có một mình cô, nên anh vô cùng quý trọng.
Chỉ tiếc, đợi đến lúc anh hiểu được làm như thế nào để yêu một người, quý trọng một người thì cô đã không còn ở bên cạnh anh nữa.
Đáy lòng Cố Lan San khổ sở không nói ra được, lòng cô đang còn cảm thấy hối hận vì mình thốt lên lời nói quá đáng như thế, nhưng bây giờ những hối hận đó trở thành châm chọc.
Anh vốn chẳng quan tâm sau này cô và anh có thể gặp nhau hay không, không phải sao?
Cô cần gì phải phải cố chấp như vậy?
Cố Lan San chậm rãi gật đầu, giọng vô cùng yếu ớt nhưng vẫn rất rõ ràng truyền vào tai Thịnh Thế: “Em hiểu rồi, Nhị Thập… Tạm biệt.”
Cố Lan San vừa dứt lời cũng không nhìn Thịnh Thế một cái, dứt khoát bước qua bên người anh, sau đó không quay đầu lại đi dọc theo con đường ra đường cái đối diện.
Anh và cô cách một con đường, anh vẫn duy trì tư thế đứng thẳng như trước, ánh mắt không quay qua nhìn cô, chỉ nhìn chằm chằm phần đất trống trước mặt mà lúc nãy cô vừa đứng.
Cách một con đường cô chăm chú nhìn bóng dáng anh, thân hình anh gầy cao ngất, cô nhìn một lát cảm thấy vô cùng chói mắt, sau đó dời tầm mắt nhanh chóng giơ tay đón một chiếc xe taxi trống, mở cửa xe rời đi.
Lúc cửa xe đóng lại phát ra tiếng vang nhỏ, Thịnh Thế nghe rõ ràng, mặt nhanh chóng chuyển động, tay siết chặt túi tiền, sửng sốt nhưng vẫn không quay đầu lại nhìn.
….
Trên đường về nhà Cố Lan San luôn mở to mắt lặng lẽ nhìn phong cảnh quen thuộc lướt nhanh qua ngoài cửa sổ.
Trong lòng cô tự nói thầm với mình, thật ra thì không có gì phải khổ sở, cô và anh ly hôn thì bản thân hai người không nên ở cùng một chỗ, chỉ là do cô không biết liêm sỉ nhờ anh giúp đỡ.
Có lẽ cô nên quên đoạn thời gian này, coi như từ sau khi ly hôn chưa từng gặp lại Thịnh Thế.
Chẳng phải sau khi ly hôn không danh không phận ngủ cùng anh một đêm thôi sao?
Không việc gì, cô và anh kết hôn ba năm, ngủ không biết bao nhiêu lần rồi, cô không cần phải để ý.
Thật sự không cần để ý.
Cố Lan San tự nói với mình như vậy, nhưng cũng như đang nói với chính cô, thật ra trong lòng cô rất để ý.
….
Sau khi Thịnh Thế trở về phòng sắc mặt nhìn không được tốt, dù không tức giận nhưng vẫn khiến mấy người giúp việc trong biệt thự mơ hồ cảm thấy mùi nguy hiểm, mọi người mang bữa tối đã chuẩn bị xong lên cho anh rồi biến mất không thấy bóng dáng như làn khói.
Thịnh Thế không có khẩu vị nhưng vẫn ngồi trước bàn ăn, một mình ngồi trước bàn ăn lớn trống vắng, lặng lẽ ăn cơm tối.
Anh ăn không nhiều nhưng thời gian ăn rất lâu, đợi đến sau khi ăn xong liền rút khăn giấy lau miệng rồi lên lầu lấy điện thoại ra sạc pin, tiếp nữa anh vào phòng tắm tắm rửa.
Anh ăn không nhiều, nhưng thời gian ăn rất lâu, đợi đến sau khi anh ăn xong, liền rút khăn giấy, xoa miệng, lên lầu, lấy điện thoại di động ra sạc điện, đi vào phòng tắm.
Anh làm một loạt động tác, giống như.
Nhưng khi anh vào trong phòng tắm, ngồi trong nước ấm trong bồn tắm, nước từ xung quanh bao bọc lấy thân thể mình, cả người mang cảm xúc căng thẳng, lập tức liền sụp đổ.
Anh từ từ nằm trong bồn tắm, nhắm mắt lại, nghĩ, yêu một người, thật là muốn đoạt lấy sao?
Tham muốn giữ lấy cùng tình yêu không giống nhau.
Bất chấp tất cả ςướק đoạt lấy một người, chưa chắc là tình yêu.
Nhưng khi yêu một người, thật sự có tham muốn giữ lấy.
Nhưng khi yêu người kia, nhưng người kia lại không thương mình, vậy làm sao có thể làm được?
Thịnh Thế chưa bao giờ muốn người của mình phải chịu uất ức, anh từ nhỏ đến lớn, hô phong hoán vũ, khi nào phải chịu uất ức như vậy?
Nhưng bây giờ, anh lại tự chịu uất ức, uất ức chính mình đi tác thành cho tình yêu của Cố Lan San.
Yêu một người, không nhất định phải có được người đó.
Anh không thể giống như trước đây, vì bản thân mà giữ cô ở bên cạnh mình, anh không có lý do gì lại mang đến cho người phụ nữ anh yêu một không gian toàn màu đen.
Từ trước cho tới nay, anh đều không hiểu, tại sao trên những bộ phim trên ti vi, luôn nói đến cái kiểu cách và lời nói, gọi là: tình yêu vô tư.
Anh từng cùng với Cố Lan San xemmootj bộ phim tình cảm, khi yêu một người lại thành toàn cho người đó, Cố Lan San khóc rất thảm ở một bên, anh liền đưa cho cô giấy để lau mặt, khi đó anh nói, vớ vẩn, nếu anh ta yêu người kia, tại sao muốn thành toàn cho cô ấy và những người khác ở chung một chỗ?
Nhưng bây giờ, anh thật hiểu.
Tình yêu vô tư.
Tình yêu thật sự là yêu vô tư.
Chỉ tiếc, khi anh hiểu được mọi thứ, tất cả đều đã muộn...... Mọi chuyện đều đã xong rồi......
Thịnh Thế chậm rãi thở dài, từ từ mở mắt, nhìn hơi nước lượn quanh phòng tắm, khóe mắt cũng rơi xuống một giọt lệ, ở phòng tắm, dưới ánh đèn, cực kỳ sáng ngời.
Anh về sau phải làm sao đây?
Mất đi Cố Lan San, anh phải làm sao?
Nhà họ Thịnh không thể không có hậu, nhưng anh tìm ai sinh cho anh một đứa bé?
Anh chỉ muốn một đứa bé hoàn chỉnh.
Thịnh Thế nghĩ đi nghĩ lại ở trong phòng tắm, trong lúc bất chợt ngước mắt anh rơi xuống, anh thật sự là rất luống cuống, anh cả đời này vẫn luôn lúng túng, vất vả học yêu, học đến hiện tại, anh hình như đã hiểu yêu là gì rồi, nhưng trời cao lại tàn nhẫn như vậy để cho anh mất đi tình yêu đó.
Nếu như thời gian có thể quay trở lại, nếu như người có thể sống lại...... Nếu như......
Thịnh Thế suy nghĩ rất nhiều nếu như, cuối cùng lại yên tĩnh, anh một bên hắt một vốc nước lạnh, rửa mặt, từ trong bồn tắm đứng lên, rút áo choàng tắm choàng lên người, đi ra.
Cuộc sống không có nếu như, không phải sao?
Anh không thể ở chỗ này ăn năn hối hận, than trách trời đất, Cố Lan San mặc dù bây giờ không còn là người của anh, anh cũng muốn cô hạnh phúc vui vẻ, muốn cô sống tốt, như vậy, anh có thể dùng phương thức của mình, lặng lẽ chú ý cô, trợ giúp cô.
Thịnh Thế đi tới trước bàn đọc sách, cầm lên điện thoại di động của mình, gọi một cú điện thoại, đến thư ký của anh: “Về công trình mới nhất này, để công ty bên Mĩ hướng dẫn cho công ty của Hàn Thành Trì làm đi, cuộc họp ngày mai, trực tiếp tuyên bố kết quả như vậy đi.”