Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 146

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Thịnh Thế lắc đầu không lên tiếng.
Quý Lưu Niên nhìn về phía Hàn Thành Trì: “Thành Trì, bản kế hoạch đó cậu để chỗ nào?”
“Ở nhà.” Hàn Thành Trì im lặng trong một lát, nói tiếp: “Thôi đi, dù sao sau này Nhị Thập cũng có thể xem mà.”
“Chiều nay tất cả mọi người đều không có việc gì thì đi qua xem thôi.” Lần này là Hạ Phồn Hoa mở miệng: “Hơn nữa lâu rồi không qua thăm bác Hàn, vừa vặn hôm nay tất cả mọi người cùng đi dạo một vòng qua thăm bác, Nhị Thập, cậu không có ý kiến gì chứ?”
Thịnh Thế từ chối cho ý kiến, cười khẽ: “Không ý kiến, mọi việc nghe theo mấy cậu.”
Hàn Thành Trì nghe Thịnh Thế nói vậy cũng không từ chối nữa, bốn người đều uống rượu nhiều nên không tiện lái xe, Hạ Phồn Hoa gọi tài xế tới cùng đi đến nhà Hàn Thành Trì.
….
Mấy ngày nay tâm tình Cố Lan San không mấy vui vẻ, làm chuyện gì cũng không có tinh thần, sáng chủ nhật hôm đó nếu như không phải bà Hàn gọi điện tới cho cô hỏi cô mấy giờ tới bên đó thì suýt chút nữa cô quên mất mình đã hẹn tới thăm bà Hàn.
Lúc Cố Lan San đến bà Hàn đang giặt quần áo trong sân, bây giờ thời tiết Bắc Kinh đã rất lạnh, một mình đứng trong sân Cố Lan San cũng cảm thấy lạnh tay rồi, huống hồ bà Hàn dùng nước lạnh giặt quần áo.
Lúc trước bệnh viêm phổi của bà Hàn kéo dài, mặc dù bây giờ chữa khỏi nhưng thân thể vẫn có chút yếu ớt, Cố Lan San ngại đứng bên cạnh nhìn bà Hàn giặt quần áo nên liền để túi xách của mình vào phòng, rồi ra giúp bà Hàn một tay.
Bà Hàn từ chối, nhưng Cố Lan San cương quyết nên đứng dậy xách một chậu nước ấm đổ trộn vào phần nước lạnh mới bằng lòng để Cố Lan San giúp việc này.
Mặc dù nước ấm nhưng một chậu to quần áo giặt hơi lâu, đến sau cùng nước ấm lạnh xuống, sau nữa Cố Lan San cảm thấy tay mình bị đông cứng từng trận tê dại kéo tới.
Lúc đoàn người Thịnh Thế đi vào tứ hợp viện, Cố Lan San và bà Hàn đang giặt quần áo nước thứ hai.
Hàn Thành Trì đi vào đầu tiên, anh ta thấy Cố Lan San ở đó lập tức sửng sốt, tiếp theo chính là Thịnh Thế, lúc thấy Cố Lan San ánh mắt chớp động hai lần rồi nhíu mày thầm nghĩ, thật là trùng hợp, không nghĩ tới thế mà lại ᴆụng mặt nhau ở nhà Hàn Thành Trì.
Bà Hàn vớt một chiếc áo giặt xong lên, lúc xoay người tính phơi khô thì thấy mấy người Hàn Thành Trì và Thịnh Thế, bà sửng sốt sau đó cười khẽ: “Thành Trì, Nhị Thập, Lưu Niên, Hoa Tử, sao cũng cháu cũng tới à?”
Tay Cố Lan San đang ngâm trong nước lạnh giặt chiếc áo sơ mi trắng của Hàn Thành Trì, nghe thấy miệng bà Hàn gọi tên liên tiếp mấy người cô liền ngẩng đầy lên, sau đó cả người cứng ngắc tại chỗ.
Hàn Thành Trì lấy lại tinh thần, mặc dù trong lòng buồn bực sao Cố Lan San ở đây nhưng vẫn cười với bà Hàn, giải thích mục đích bọn họ tới.
Bà Hàn lập tức bảo mọi người vào phòng.
Lúc Hạ Phồn Hoa và Quý Lưu Niên vào nhà, còn chào hỏi Cố Lan San một câu.
Cố Lan San nhìn về phía Hạ Phồn Hoa và Quý Lưu Niên cười khẽ, rồi lặng lẽ dời tầm nhìn vô tư rơi vào trên người Thịnh Thế.
Dáng vẻ Thịnh Thế vẫn lạnh nhạt đứng tại chỗ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Cố Lan San, cô ngồi trên chiếc ghế nhỏ, trước mặt là một chậu nước lớn, tay lạnh cóng đỏ bừng.
Vẻ mặt Cố Lan San hơi lúng túng cúi thấp xuống.
Thịnh Thế nhìn chằm chằm tay đỏ ửng của Cố Lan San, nhìn hồi lâu mới lặng lẽ hạ mí mắt đi vào trong nhà.
Mãi cho đến lúc Thịnh Thế vào nhà Cố Lan San mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng tâm tình mình rất vất vả ổn định lại, lại sa sút, cô cúi đầu mặc dù giặt quần áo nhưng tinh thần trôi lơ lửng.
Bà Hàn vào nhà không bao lâu liền đi ra.
Bà Hàn biết Thịnh Thế và Cố Lan San ly hôn, lặng lẽ quan sát Cố Lan San một lát, nhưng vẫn không vạch trần những chuyện không hay kia, chỉ im lặng cùng Cố Lan San nhanh chóng giặt và phơi xong quần áo.
Trong tứ hợp viện, chỉ có phòng người ở nên chỗ nấu cơm phải bố trí dưới mái hiên của phòng, bà Hàn kêu Cố Lan San vào nhà, Cố Lan San nói tay mình lạnh muốn tới trước lò than, cô vươn tay để sát vào lò hơ ấm tay mình.
Bà Hàn vào phòng, tuy Cố Lan San ngồi chồm hổm ngoải cửa vẫn nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
Bà Hàn rất nhiệt tình mời mọi người ở lại ăn cơm tối, có thể chẳng từ chối lòng nhiệt tình nên mọi người đều đồng ý ở lại. Sau đó mấy người đàn ông liền bắt đầu nói về đề tài công việc, bà Hàn rót nước cho mọi người, nói: “Các cậu ở đây từ từ nói chuyện, tôi và Lan San đi mua ít thức ăn.”
Lực chú ý của Hàn Thành Trì và Lưu Quý Niên cùng Hạ Phồn Hoa đều đặt trên bản kế hoạch của anh ta, chỉ có Thịnh Thế là không yên lòng ngồi bên cạnh, nghe mấy lời của bà Hàn anh liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn bà Hàn.
Bà Hàn nói xong lấy ví đi ra ngoài.
Ánh mắt Thịnh Thế nhìn quanh một vòng phát hiện rất đơn sơ, nhất là bây giờ chỗ này có bốn tên đàn ông lực lưỡng đang ngồi, nên có vẻ càng thêm chật chội.
Tầm mắt anh xuyên qua cửa sổ vừa vặn thấy Cố Lan San đứng dậy đưa lưng về phía anh, không biết đang nói gì với bà Hàn, bà Hàn liền kéo tay cô đi ra ngoài cửa.
Trong sân không còn bóng dáng Cố Lan San nhưng tầm mắt anh vẫn dán tại chỗ như cũ.
“Nhị Thập, cậu nêu ý kiến xem nào?”
Quý Lưu Niên ngẩng đầu gọi Thịnh Thế một tiếng, Thịnh Thế sực tỉnh liền quay đầu nhìn chằm chằm bản kế hoạch nghiêm túc nghe Hàn Thành Trì nói, nhưng tinh thần lại bay tới hình ảnh mới vừa rồi mình chứng kiến.
Trong mùa đông lạnh giá, Cố Lan San đứng bên cạnh giếng nước giặt quần áo.
……
Lúc Cố Lan San và bà Hàn ôm túi lớn túi nhỏ trở về, mấy người trong nhà vẫn đang nói chuyện ở trong phòng, bà Hàn mới vừa đẩy cửa vào Hàn Thành Trì liền quay đầu nói một câu: “Mẹ, không còn nước, mẹ đun ít nước trước đi.”
Bà Hàn đáp một tiếng, vừa tính xoay người đi ra ngoài, Cố Lan San sau lưng nói với theo: “Bác Hàn, để con đi đun nước cho.”
Cố Lan San nhanh chóng đặt túi lớn túi nhỏ xuống rồi cầm bình đun nước, giống như chạy trốn biến mất trong tầm mắt Thịnh Thế.
Lúc Cố Lan San đun nước đã nghĩ đợi lát nữa cầm túi xách chào tạm biệt bọn họ rồi về.
Lúc cô đun nước xong bưng vào bà Hàn đang bổ dưa hấu, Cố Lan San thấy mấy người kia đều đang bận chuyện của mình, trong ly trà trống rỗng, cô dừng một lát rồi bưng bình nước rót cho mọi người.
Bà Hàn bổ xong dưa vừa vặn thấy tay Cố Lan San trống không, vừa rửa táo vừa lên tiếng nói với Cố Lan San: “Lan San, mang dưa hấu vào cho bọn nó đi.”
Cố Lan San bưng dưa hấu đi qua, cái bàn không lớn mấy người bọn họ đặt rất nhiều tài liệu, Cố Lan San không tìm được chỗ đặt xuống, khoảng cách giữa cô và Thịnh Thế lại gần, cả người có vẻ mất tự nhiên. Cuối cùng lúc nghĩ ra nên làm gì thì có một bàn tay đưa tới trước mặt mình, Cố Lan San ngẩng đầu lên thấy ánh mắt Thịnh Thế, cô hơi sửng sốt lập tức cúi đầu đưa cái mâm vào tay Thịnh Thế rồi nhanh chóng xoay người đi ra ngoài.
Bà Hàn không còn trong nhà, Cố Lan San tìm túi xách của mình một vòng xung quanh phòng nhưng không tìm thấy, cô không có tiền nên không thể nào rời đi. Ngại mở miệng bảo bọn họ nên vội ra khỏi phòng, thấy bà Hàn đang rửa rau cô không có việc gì làm liền đi tới giúp bà Hàn rửa rau.
Cố Lan San vẫn còn ở trong nhà Hàn Thành Trì, sao Thịnh Thế có thể chuyên tâm đối mặt với công việc được, ánh mắt luôn tìm kiếm bóng dáng Cố Lan San, anh nhìn thấy cô rửa rau xong thái thức ăn, sau đó bưng món ăn đi tới bếp lò dưới mái hiên, đổ dầu vào xào nấu.
Cố Lan San không lấy được túi xách cũng không muốn vào trong nhà, cho nên giành công việc phía bên ngoài, cô biết làm cơm nhưng chưa từng dùng lò than làm cơm bao giờ, than đó có mùi lúc cô nấu cơm thỉnh thoảng bị sặc khói ho khan.
Thịnh Thế ngồi trong phòng thấy rõ ràng hình ảnh đó, cách một tầng cửa sổ anh có thể nghe thấy tiếng ho khan của cô, anh nghiêng đầu liếc nhìn Hàn Thành Trì, thái độ chăm chú nêu ý kiến trong bản kế hoạch của anh ta cùng Hạ Phồn Hoa và Quý Lưu Niên, trong lòng Thịnh Thế nổi giận. Thì ra Hàn Thành Trì đối xử với Sở Sở anh nâng trong lòng bàn tay cũng sợ ngã như vậy sao?
Nhưng sau khi tức giận Thịnh Thế lại nghĩ, bây giờ sự nghiệp Hàn Thành Trì vừa mới khởi đầu, cuộc sống túng quẫn có thể cho Cố Lan San một cuộc sống như thế nào đây?
Thịnh Thế càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy không biết có tư vị gì, người phụ nữ đứng ngoài kia chính là người phụ nữ cả đời này anh vất vả cũng nguyện ý yêu thương cưng chiều cô!
Thịnh Thế cảm giác giống như mình không thể hít thở được, anh chậm rãi đứng dậy nói: “Tôi đi vào phòng rửa tay.”
Sau đó liền đi ra.
Cố Lan San đang xào thức ăn, lửa cháy bốc khói, cô đứng đó mặt bị ánh lửa chiếu hồng hào, khói bốc lên cô lại bị sặc nghiêng đầu hun hăng ho khan một lát, Thịnh Thế thấy hốc mắt chua xót, anh liếc qua…., không nói gì liền đi ra khỏi tứ hợp viện.
Thịnh Thế đứng bên ngoài hồi lâu mới trở về, những người khác đang đứng bên ngoài rửa ray, bà Hàn đang chọt lò than, anh vào phòng thấy Cố Lan San đang ngồi chồm hổm trên mặt đất xới cơm. Anh nhìn quanh phòng một vòng, vừa vặn thấy túi Cố Lan San nằm dưới chăn Hàn Thành Trì, sau đó thừa dịp Cố Lan San và người khác không chú ý, anh đi tới lấy túi cô lên, mở kéo khóa lặng lẽ bỏ một tờ chi phiếu vào trong.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc