“Túi xách của em.” Cố Lan San chỉ chỉ túi xách của mình ở trên cái bàn bên cạnh.
Thịnh Thế vội vàng bước tới lấy.
Cố Lan San thừa cơ, quay sang Tô Kiều Kiều không quên cảnh cáo nói: “Nhớ, về sau có thể cách xa Thịnh Thế bao nhiêu thì cách xa bấy nhiêu cho tôi!”
“Hả?” Thịnh Thế lấy túi, loáng thoáng nghe được giọng nói của Cố Lan San, liền đáp lại một tiếng, xoay người, nhìn Cố Lan San hỏi: “Sở Sở, em nói cái gì?”
Cố Lan San mím môi cười cười, bộ dạng muốn có bao nhiêu nhu thuận thì có bấy nhiêu nhu thuận, không có chút ngoan tâm quyết đoán nào như vừa mới đối mặt với Tô Kiều Kiều, cô lắc đầu, nói: “Không có gì!”
“À.” Thịnh Thế nhíu nhíu mày, vừa rồi anh rõ ràng nghe thấy giọng nói của Sở Sở mà, chẳng lẽ anh bị ảo giác?
Cố Lan San rất không muốn để cho Thịnh Thế biết chuyện mình cảnh cáo uy Hi*p Tô Kiều Kiều, cho nên lập tức nói sang chuyện khác: “Chúng ta đi thôi.”
Ngay lập tức Thịnh Thế không có suy nghĩ nhiều, cùng Cố Lan San đi ra ngoài.
Cục trưởng cục công an một đường đưa Thịnh Thế và Cố Lan San đến trong xe dưới lầu, lại nhìn bọn họ lái xe ra khỏi cục công an, đứng ở ven đường nhìn xe đã chạy khuất, mới xoay người rời đi.
...
...
Ở trong xe, Thịnh Thế và Cố Lan San rất là an tĩnh.
Cố Lan San cắn răng nghĩ, từ giờ trở đi Tô Kiều Kiều sẽ hoàn toàn thành thật thôi.
Thịnh Thế cũng cảm thấy nhiệt độ trên người mình nghiêm trọng hơn, hình như đầu đã bắt đầu nhức lên.
Trước khi đi bệnh viện anh đều cố nén khó chịu, lúc ôm Cố Lan San, đã có chút không khống chế được sức lực, chỉ gượng chống đỡ duy trì mình ổn định, vừa rồi anh mời cục trưởng cục công an đi ra ngoài, nói ông ta tận lực có thể ép chuyện này xuống, đừng lộ ra ngoài, nhất là đừng để cho người nhà họ Thịnh biết, anh chỉ nói hai câu, đã cảm thấy cả người mình lảo đảo sắp ngã xuống.
Bây giờ lái xe, anh đều là cố hết sức duy trì tỉnh táo.
Cố Lan San ngồi ở một bên, nghĩ đi nghĩ lại về Tô Kiều Kiều, cảm thấy trong bụng có chút đói rồi, cô nhìn trời ngoài cửa sổ, đã tối sầm, cô lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thịnh Thế, không nhịn được liền nhớ đến khuya ngày hôm trước mình và anh ấy ở trong xe này, dừng ở trên đường cái làm mấy chuyện đó, mặt của cô lập tức đỏ lên, da thịt giống như bị thiêu đốt, nóng hầm hập, hai mắt của cô vội vàng chuyển ra khỏi người của Thịnh Thế, nhìn ngoài cửa sổ, muốn cho trong đầu mình quên đi những suy nghĩ kia, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, cô lại cảm thấy mình càng thêm nghĩ đến, thậm chí cô còn nhớ đến cảm giác tay của anh ở trên người mình dao động, còn có những hình ảnh giới hạn anh và cô ૮ởเ φµầɳ áo xuống triền miên......
Cố Lan San không nhịn được dùng sức lắc đầu một cái, muốn ném hết những suy nghĩ trong đầu đó ra ngoài.
Mặc dù tinh thần của Thịnh Thế không được tốt, nhưng vẫn chú ý tới động tác lắc đầu giống như là trống lắc của người phụ nữ bên cạnh, anh nhìn không hiểu ra sao, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Làm sao vậy?”
Bỗng nhiên Cố Lan San nghe Thịnh Thế nói chuyện, lập tức dừng động tác của mình lại, cô mới vừa có những suy nghĩ không bình thường đầy trong đầu, mặc dù biết Thịnh Thế không biết, nhưng vẫn giống như đứa trẻ làm bậy bị bắt ngay tại chỗ, bỗng thấy băn khoăn lo lắng lên.
Cô len lén nâng mắt nhìn Thịnh Thế một chút, tiếp xúc với ánh mắt của anh, cô có cảm giác giống như là cô bị anh nhìn thấu, lập tức chớp mắt, ấp úng nói: “Không có gì!”
Thịnh Thế không nói gì nhưng do cảm thấy chột dạ nên Cố Lan San đảo mắt dời đi đề tài, cô mở miệng hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Đưa em về nhà.” Thịnh Thế trả lời, lúc này Cố Lan San mới phát hiện khung cảnh ngoài cửa sổ rất quen thuộc, đã sắp tới cổng chung cư của cô rồi.
Nhanh như vậy đã phải xa Thịnh Thế rồi sao?
Trong lòng Cố Lan San dâng lên cảm xúc lưu luyến không nỡ rời xa.
Lúc trước cô chưa từng có cảm xúc như vậy, gần đây cô làm sao vậy, năm lần bảy lượt có cảm giác này?
Cực kỳ xa lạ, cực kỳ rung động.
Khiến cô trở tay không kịp mà lo được lo mất.
Cố Lan San rũ mắt suy nghĩ nhưng vẫn không nghĩ ra là vì sao, cô thật sự không nỡ xa Thịnh Thế, bởi vì cô không biết phải mất bao lâu nữa cô mới gặp lại anh, vì vậy cô lập tức lên tiếng nói: “Cái đó, anh ăn cơm tối chưa? Chúng ta cùng đi ăn cơm tối nha.”
Đây là lần đầu tiên Cố Lan San chủ động mời Thịnh Thế ăn cơm, trong lòng Thịnh Thế thật sự rất vui nhưng anh cảm thấy anh bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi, sau ngày lên giường với cô thì anh cũng tỉnh táo lại, không muốn mình quá mức làm phiền cô, cho nên mặc dù anh rất muốn té xỉu trước mặt cô, để cho cô chăm sóc anh nhưng lý trí khiến anh cố gắng chống đỡ nói: “Một mình em ăn được không?”
Cố Lan San nghe thấy Thịnh Thế cự tuyệt mình, cô hơi ngẩn người, trong lòng cảm thấy mất mát nhưng vẫn gật đầu nói: “Được.”
Sau đó trong xe lại yên tĩnh.
Hai người không ai nói chuyện.
Trên mặt Cố Lan San cũng không có nhiều thay đổi nhưng trong lòng lại đang suy đoán, nghĩ Thịnh Thế có mở miệng nói với cô về chuyện đêm hôm đó không?
Bọn họ không danh không phận lại lên giường với nhau, dù sao thì anh cũng phải cho cô một câu trả lời hợp lý không phải sao?
Cố Lan San nghiêng đầu nghĩ, cô nghĩ muốn một câu trả lời như thế nào mới hợp lý?
Cố Lan San cau mày, suy nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra rốt cuộc cô muốn Thịnh Thế trả lời cô như thế nào.
Cô cũng không phải là cô bé ngây thơ, trước kia cũng ngủ với Thịnh Thế rất nhiều lần, nhưng cô lại sợ Thịnh Thế không nói tiếng nào, không nói tới chuyện kia, điều đó làm cô cảm thấy cô chỉ là tâm huyết dâng trào nên muốn ngủ với Thịnh Thế để đòi hỏi điều gì đó.
Thịnh Thế cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, mắt cũng sắp mở không lên, anh tập trung tinh thần nhìn con đường phía trước, từ từ giảm tốc độ mới miễn cưỡng chống đỡ đến trước cổng chung cư của Cố Lan San.
Anh dừng hẳn xe sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Đều đã đến cổng nhà cô, từ đầu đến cuối anh vẫn không mở miệng nói chuyện, không hiểu sao trong lòng Cố Lan San lại có chút khổ sở, trong đầu cô suy nghĩ một lúc, nhìn thấy túi đựng quần áo mà cô xách theo liền đưa áo khoác của Thịnh Thế tới trước mặt anh: “Hôm nay em đi dạo phố ở Thập Lý Thịnh Thế, vừa lúc lại đi ngang qua công ty anh nên cầm theo áo khoác hôm qua anh bỏ quên ở quán bar, hiện tại trả lại cho anh.”
Cô nói lộ ra quan bar cũng tương đương việc đề cập đến chuyện của bọn họ rồi? Nếu anh quên thì chắc lần này cũng phải nhớ tới.
Thịnh Thế cảm thấy đầu choáng váng, nhận lấy chiếc túi, giọng điệu lạnh nhạt: “Cám ơn.”
Sau đó không lên tiếng.
Cố Lan San ngồi ở một bên, vẫn quan sát Thịnh Thế, cô phát hiện bộ dạng xa cách của người đàn ông lại không hề có ý muốn nói chuyện, trong lòng lập tức cảm thấy thất lạc, chẳng lẽ anh không muốn nói gì về chuyện xảy ra đêm hôm đó sao?
Sắc mặt cô có chút cứng ngắc nhìn Thịnh Thế, làm sao cũng không bình tĩnh tự nhiên trở lại được, thậm chí dù cô cố gắng cũng không thể thốt nên lời.
Nếu là ngày trước, chỉ cần một biến hóa nhỏ của cô thì Thịnh Thế cũng có thể biết được cô vui hay buồn nhưng bây giờ cả người anh khó chịu lại có thể ngất bất cứ lúc nào, ý thức đặc biệt mơ hồ nên chỉ biết mở miệng nói với cô: “Trở về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Lời của Thịnh Thế giống như một cây gậy đánh vào lòng Cố Lan San, anh đang đuổi cô sao?
Cố Lan San cảm thấy hết sức lúng túng, tay chân luống cuống ngây ngẩn một lúc mới vội vàng hấp tấp đẩy cửa xuống xe.
Cố Lan San xuống xe, tảng đá trong lòng Thịnh Thế cũng lập tức rơi xuống, anh cố gắng chống đỡ cơ thể, hạ kính xe nhìn cô gái bên ngoài.
Chờ cô rời khỏi anh mới có thể nhanh chóng rời đi, lúc này anh có ngất thì cũng không sao.
Bên ngoài gió lạnh, Cố Lan San xách đồ, vốn muốn trực tiếp đi vào trong chung cư nhưng cô lại cảm thấy không cam lòng.
Từ trước tới giờ cô là người sĩ diện, không dễ dàng cam lòng, làm chuyện gì cũng phải hết hy vọng mới chịu từ bỏ, lqđ cho nên cô dừng bước, hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Thịnh Thế ở trong xe nói: “Thịnh Thế, em đi nha.”
Cô vừa nói xong thì ánh mắt cũng nhìn chằm chằm Thịnh Thế.
Ánh mắt của Thịnh Thế đã bắt đầu tan rã, gương mặt đẹp trai khẽ lắc lư, anh nuốt nước miếng miễn cưỡng chống đỡ mà gật đầu với Cố Lan San: “Ừ, vào đi.”
Không khí giữa trời đông giá rét này như đông lại thành một tảng băng mà đánh thẳng vào Ⱡồ₦g иgự¢ của Cố Lan San, khiến cho trái tim mềm mại yếu đuối của cô cũng trở nên lạnh giá.
Trong lòng Cố Lan San lập tức cảm thấy buồn bã và ủy khuất vô cùng.
Mặc dù bây giờ cô không còn là một cô gái trong sạch nhưng cô chỉ lên giường với một mình Thịnh Thế, còn là sau khi kết hôn, dưới tình huống hợp pháp, hiện tại cô không danh không phận, sau khi ly hôn lại lên giường với anh, vậy mà anh lại không nói bất cứ điều gì.
Trong lòng cô đã cảm thấy bất ổn và khổ sở nhưng cô vẫn sĩ diện mời anh ăn cơm với cô, vậy mà anh còn từ chối, cô cũng đã chủ động nhắc đến chuyện đêm đó nhưng anh vẫn không nói gì.
Ai cũng nói quá tam ba bận, cô cũng đã có tới ba lượt rồi.
Bỗng nhiên Cố Lan San cảm thấy bản thân như một người phụ nữ thích đeo bám làm phiền, người khác không cần mình vậy mà vẫn cố gắng khổ sở quấn quýt.