“Cô Diệp, rất vui khi được quen biết cô, chuyện lúc trước thật sự chỉ là hiểu lầm, hi vọng cô đừng để trong lòng nhé!.”
Cố Lan San đang vùi trước иgự¢ Thịnh Thế chu chu miệng, không để ý đến Tô Kiều Kiều chút nào, liền xoay chuyển đầu, trong lòng lại bất mãn với những lời Tô Kiều Kiều lời nói, ai mà thèm vui khi quen biết với cô ta chứ!
Thịnh Thế thấy mọi chuyện có thể kết thúc như vậy, vô cùng hài lòng gật đầu một cái, vừa định mở miệng nói chuyện, ai ngờ Cố Lan San đột nhiên kéo kéo áo anh, anh liền cúi đầu xuống, thấy đôi mắt đen láy của Cố Lan San đang nhìn anh, hơi ngoắc ngoắc ngón tay với anh, Thịnh Thế liền cúi đầu, Cố Lan San thuận thế ngẩng cằm lên, đưa môi đến bên tai Thịnh Thế, thấp giọng nói một cau gì đó.
Giọng nói của Cố Lan San rất nhẹ, mọi người chỉ là nghe được vài tiếng rầm rì nho nhỏ, lúc Thịnh Thế nghe xong, sắc mặt cũng không có thay đổi gì lớn.
Cục trưởng cục công an chỉ coi Cố Lan San và Thịnh Thế đang thì thầm chuyện gì đó, cho nên liền ân tình mà nói: “Vậy bây giờ chúng ta hãy đến nhà hàng Kinh Thành để ăn cơm, anh Thịnh thấy thế nào?”
Thịnh Thế liếc mắt nhìn Tô Kiều Kiều, ánh mắt không được tốt cho lắm, ngay sau đó từ từ mở miệng: “Cục trưởng Lưu, thật ra thì chuyện ngày hôm nay, tôi không muốn giải quyết như vậy.”
Cục trưởng cục công an thấy Thịnh Thế bỗng nhiên thay đổi 180°, ông ta lập tức trợn to hai mắt, “Anh Thịnh, ý của anh là?”
Thịnh Thế giật giật môi, sắc mặt mang theo vài phần bén nhọn, từ từ mở miệng: “Thật ra thì hôm nay tôi tới đây, trong hai người chỉ tính bảo lãnh một người.”
Tô Kiều Kiều không biết Thịnh Thế đang nói chuyện gì, liền nín thở, mơ hồ cảm thấy một dự cảm xấu.
Quả nhiên, một giây kế tiếp, giọng nói của Thịnh Thế lại truyền tới: “Tôi chỉ định đưa Sở Sở đi, về phần cô Tô......”
Tô Kiều Kiều ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thịnh Thế.
Thịnh Thế cũng vừa vặn nhìn về phía Tô Kiều Kiều, chỉ là ánh mắt của Thịnh Thế có chút lạnh, anh mở miệng nói với cô ta từng chữ một: “Khi tôi tới, nhìn thấy cô Tô ngây ngô trong đồn công an thật thoải mái thật vui mừng, cho nên hãy ở lại thêm vài ngày đi!”
Sắc mặt Tô Kiều Kiều lập tức biến thành tái nhợt.
Cô ta lăn lộn trong ngành giải trí, nếu để chuyện cô ta ở lại cục Công An vài ngày truyền ra ngoài, danh tiếng của cô ta sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, sợ rằng sự nghiệp khổ sở lắm cô ta mới đi được đến ngày hôm cũng bị hủy diệt theo!
Tô Kiều Kiều mềm mại mở miệng, giọng nói mang theo vài phần run rẩy: “Anh Thịnh......”
Thịnh Thế lại ôm Cố Lan San đứng lên, hoàn toàn không thèm để ý đến Tô Kiều Kiều, chỉ là nhìn cục trưởng cục công an, sắc mặt khôi phục bình thường trước sau như một, nói: “Gây rối an ninh trật tự nơi buôn bán, tôi muốn cục trưởng Lưu biết rõ nên xử lý như thế nào, cho nên đành làm phiền cục trưởng Lưu.”
Thịnh Thế vừa nói, vừa cầm lấy túi xách Cố Lan San để trên đất lên, sau đó móc trong túi ra được mấy điếu thuốc, đưa cho mỗi người ở đây một điếu.
Cục trưởng cục công an nhận lấy, không dám chậm trễ gật đầu, nói: “Tôi hiểu ý của anh Thịnh.”
Thịnh Thế hài lòng cười cười, “Chuyện đó đành làm phiền ông, cục trưởng Lưu, đây cũng coi như là tôi nợ ông một ân tình.”
Dừng lại một lát, Thịnh Thế còn nói: “Cục trưởng Lưu, không biết có thể kiếm một chỗ nói một câu không?”
“Dĩ nhiên có thể, chúng ta đi đến một phòng làm việc khác.”
Thịnh Thế nghiêng đầu, thấp giọng nói với Cố Lan San: “Em ở đây chờ anh, anh đi một lát sẽ về ngay.”
Cố Lan San”Ừ” một tiếng, Thịnh Thế mới vừa định rời đi, Tô Kiều Kiều lại vọt tới một lần nữa, nắm chặt lấy vạt áo Thịnh Thế, “Anh Thịnh, anh đừng chỉ nghe người phụ nữ này nói, mỗi một lần em gặp phải cô ta, lúc nào cô ta cũng ức Hi*p em, cô ta còn đánh em rất nhiều lần, hơn nữa mỗi lần đều đánh lên mặt em, có một lần còn sưng lên thật lâu, hại em quảng cáo cũng không thể đi quay, anh Thịnh, em thề em chưa từng ức Hi*p cô ta lần nào, mà lúc nào cũng là cô ta ức Hi*p em đấy!”
Tô Kiều Kiều nói xong, trong hốc mắt liền tràn đầy nước mắt, vẻ mặt Thịnh Thế lại không chút cử động nhìn Tô Kiều Kiều, nhàn nhạt nói: “Buông ra!”
Từ khi Tô Kiều Kiều quen biết Thịnh Thế tới nay, Thịnh Thế vẫn luôn nói chuyện với cô ta không được tốt lắm, nhưng chưa từng giống như bây giờ, tuy vẻ mặt rất lạnh nhạt, nhưng giọng điệu lại lạnh lẽo làm cho người ta run lên.
Cô ta bị dọa đến ngẩn ra, nhưng vẫn ôm một tia hi vọng cuối cùng, nắm lấy vạt áo Thịnh Thế, càng nắm càng chặt, trong miệng khổ sở cầu xin: “Anh Thịnh, em thật sự không ức Hi*p cô ta, lúc nào cũng là cô ta chọc em...... Hơn nữa cô ta còn không phân biệt tốt xấu đánh em nhiều lần!”
Trừ những lúc ở bên Cố Lan San ra, tính nhẫn nại của Thịnh Thế vẫn không tốt chút nào, cho nên nhìn thấy Tô Kiều Kiều khóc lóc sướt mướt không dứt như vậy, tính khí liền nổi lên, giọng nói của anh càng thêm lạnh, “Tô Kiều Kiều, trừ công việc hợp tác, tôi với cô thật sự không quen thuộc như vậy, nếu như trước đây tôi đã làm một số chuyện để cho cô suy nghĩ nhiều, như vậy bây giờ tôi liền nói rõ với cô, cô thật sự suy nghĩ nhiều rồi.”
“Tôi còn nhớ khi lần đầu tiên quen biết cô, tôi đã từng nói cho cô biết, cùng hợp tác với tôi, tôi không có yêu cầu gì lớn, chỉ có một điều duy nhất đó chính là, đừng chọc vào Cố Lan San!”
Cố Lan San nghe nói như thế, hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thịnh Thế.
Ánh mắt của người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào Tô Kiều Kiều, vô cùng ác độc, “Tô Kiều Kiều, tôi chỉ có một yêu cầu như vậy mà cô cũng làm không xong, cho nên bây giờ cô đừng không biết điều, tính tình của tôi thật sự không tốt như vậy đâu!”
Nét mặt của Tô Kiều Kiều lập tức giật mình.
Đừng chọc Cố Lan San...... Năm chữ này cô ta nhớ rất rõ, ban đầu cô ta gọi cho Cố Lan San một cuộc điện thoại, vẫn muốn gặp cô một lần, nhưng sau khi bị Cố Lan San từ chối, nên cô ta cũng chưa từng trêu chọc Cố Lan San.
Cho tới bây giờ, cô ta vẫn luôn muốn gặp Cố Lan San một lần, nhưng cô ta thật không ngờ, thì ra người phụ nữ năm lần bảy lượt dây dưa với cô ta, lại chính là Cố Lan San mà cô ta muốn gặp!
Tô Kiều Kiều bỗng cảm thấy một nỗi tuyệt vọng dâng lên tận đáy lòng.
Sao cô ta lại chạm vào bãi mìn của Thịnh Thế vậy chứ?
Nếu cô ta sớm biết cô ấy chính Cố Lan San, cô ta chắc chắn sẽ không đi trêu chọc cô!
Nhưng mà cô ta suy nghĩ thế nào cũng không thông, người phụ nữ Cố Lan San này hung mãnh điêu ngoa, sao anh lại che chở cô ấy như vậy chứ?
Thịnh Thế nhìn Tô Kiều Kiều vẫn không chịu buông quần áo mình ra, hơi có chút tức giận, liền giơ tay lên mạnh mẽ gở tay Tô Kiều Kiều ra, sau đó không quay đầu lại cùng cục trưởng cục công an đi ra ngoài.
Tô Kiều Kiều khóc lóc muốn đuổi theo, lại bị Cố Lan San đứng bên cạnh vươn tay cản lại.
Cố Lan San bóng dáng của Thịnh Thế biến mất ở cửa, cô mới lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Kiều Kiều: “Bây giờ tốt nhất cô nên biết điều một chút, có rất nhiều chuyện tôi vẫn chưa nói cho Thịnh Thế biết đấy!”
Cố Lan San dừng một chút, hơi nghiêng người về phía trước mặt của Tô Kiều Kiều, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy nói: “Tôi chỉ nói cho anh ấy biết, lúc trước cô gọi điện thoại cho tôi nói cô mang thai đứa bé của anh ấy.”
“Cô đừng quên, trước kia ở Câu Lạc Bộ Kinh Thành, cô vạch trần thân phận phóng viên của tôi, hại tôi bị Vương Đạo mang đi, cô có biết lần đó xảy ra chuyện gì không?”
“Tôi thiếu chút nữa bị Vương Đạo quay cảnh tươi đẹp, thật may là trước đó tôi đã gọi điện thoại cho Thịnh Thế. Cho nên tôi mới thoát được, nếu lúc ấy tôi thật sự xảy ra chuyện, cô cảm thấy cô còn có thể sống đến bây giờ sao? Hiện tại cô hiểu chưa, Tô Kiều Kiều, tôi không muốn đấu với cô, không muốn tranh giành với cô, cũng không có nghĩa là tôi tranh không lại cô, đấu không lại cô, tôi chỉ là khinh thường tranh giành với cô! Cho nên, xin cô bắt đầu từ bây giờ trở đi, tốt nhất cách xa Thịnh Thế, đừng để cho tôi lại nhìn thấy cô và anh ấy ở cùng nhau, nếu không tôi nhất định sẽ không tha cho cô!”
Cố Lan San cũng không biết tại sao mình bỗng nhiên có ý nghĩ như vậy, cô muốn dồn ép Tô Kiều Kiều, để cô ta từ nay về sau không cần xuất hiện trước mặt của Thịnh Thế.
Sau khi Cố Lan San nói xong, sợ Tô Kiều Kiều da mặt dày, sẽ tiếp tục quấn lấy Thịnh Thế, cô lại mở miệng nói: “Đúng rồi, Tô Kiều Kiều, nơi này của tôi có rất nhiều nhược điểm của cô, cô nói Thịnh Thế có thể vô năng, cô còn nói cô chẳng qua là lợi dụng Thịnh Thế, hơn nữa cô còn cùng một người đàn ông dây dưa không rõ......”
Đi theo lời nói của Cố Lan San, sắc mặt của Tô Kiều Kiều thay đổi càng ngày càng tái nhợt, Cố Lan San hài lòng nhếch môi cười cười, nói: “Những lời này nếu để cho Thịnh Thế biết, tôi sợ cô ૮ɦếƭ mấy ngàn lần mấy vạn lần, đều có thể!”
“Tôi biết các người trong cái vòng tròn này rất không sạch sẽ, quy tắc ngầm, bán thân bồi ngủ, cái gì cũng có, nhưng hôm nay tôi ở chỗ này ném cho cô những lời nói này, cô Tô Kiều Kiều làm thế nào thượng vị, làm thế nào kiếm tiền, muốn lợi dụng ai, tôi đều mặc kệ!”
“Mỗi người có một cách sống, tôi chưa bao giờ cảm thấy cách thức này của cô có cái gì không thể gặp người, nhưng mà, cô tốt nhất đừng ở sau lưng tùy tiện bịa chuyện bậy bạ về Thịnh Thế cho tôi!”
“Anh ấy là người như thế nào, còn chưa tới phiên cô tới bình luận, trên đời này có một câu nói, chính là không ăn được nho thì nói nho xanh! Đừng nói Thịnh Thế không có chạm qua cô, cho dù Thịnh Thế chạm qua cô, ngủ với cô, Tô Kiều Kiều, cô cũng không có chút xíu tư cách nào tới phán xét anh ấy là một người như thế nào!”
Lúc Cố Lan San nói tới đây, giọng nói đã trở nên có vài phần sắc bén, tay cô đang giữ lấy cổ tay Tô Kiều Kiều tăng thêm sức, gằn từng tiếng tiếp tục uy Hi*p: “Nếu về sau để cho tôi nghe được chút không tốt nào về Thịnh Thế từ trong miệng của cô, xem tôi có xé nát miệng của cô hay không!”
“Cô cũng đừng trừng tôi, đừng cảm thấy tôi nói khó nghe, cũng đừng cảm thấy hôm nay tôi đánh người của cô, làm ầm ĩ kết cục sau cùng là cô Tô Kiều Kiều bị giam ở cục công an, mà tôi Cố Lan San chút chuyện gì cũng không có, có lúc, người so với người quả thực có thể làm tức ૮ɦếƭ người, xã hội này thật sự có một chút không nói đạo lý như vậy, khuyên cô tốt nhất về sau nhìn thấy tôi, nhớ đi đường vòng, đừng dùng cái miệng hèn hạ của mình làm những chuyện hạ tiện gì đó, mà còn giả bộ bộ dạng kỹ nữ còn xuân tới oán trách người khác ức Hi*p cô!”
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, lúc này Cố Lan San mới vội vàng ngậm miệng lại, nhanh chóng buông tay Tô Kiều Kiều ra, giống như không có chuyện gì xảy ra, đứng ở một bên.
Thịnh Thế đứng ở cửa, cũng không có đi vào, chỉ nhìn Cố Lan San cười nói: “Sở Sở, chúng ta đi thôi.”