Thịnh Thế đặc biệt kiên nhẫn đợi cô mở miệng.
Sau song sắt, những người bên ngoài nhìn một màn này, có chút không hiểu nổi sự việc.
Đáy mắt xinh đẹp của Tô Kiều Kiều toàn bộ đều là khi*p sợ và kinh ngạc...... Đây là lần đầu tiên trong đời cô ta nhìn thấy có người lại dám bỏ mặc Thịnh Thế.
Toàn bộ không gian nhất thời có vẻ im ắng yên tĩnh.
Cố Lan San không thể không biết mình đang lãng phí thời gian của tất cả mọi người.
Cũng không biết qua bao lâu, Thịnh Thế mới giơ tay lên, lại vuốt vuốt tóc dài của Cố Lan San, tay từ từ dọc theo tóc dài đi xuống, rơi xuống cổ cô.
Tay của anh rất nóng, cách mái tóc dài, truyền sự ấm áp cho cô từng hồi một.
Đáy lòng Cố Lan San hơi dễ chịu hơn một chút, liền ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Thịnh Thế.
Thịnh Thế thấy cô nhìn mình, lúc này mới lên tiếng, âm điệu rất nhẹ:
“Tâm tình không tốt sao?”
Cố Lan San lắc đầu một cái.
Rốt cuộc cô gái nhỏ cũng có phản ứng...... Đáy lòng Thịnh Thế âm thầm thả lỏng, âm thanh lại càng nhu hòa:
“Vậy em bị sao hả?”
Cố Lan San lại lắc đầu, vẫn không nói lời nào, nhưng ánh mắt cô đã thấy nhóm người đứng sau song sắt kia, Cố Lan San hơi ngượng ngùng, cô trầm mặc, anh cứ kiên nhẫn như vậy cùng chờ, khiến nhiều người chờ đợi mình như vậy, cô mơ hồ cảm giác hình như mình giống như đang cố tình gây sự.
Trong nháy mắt, Cố Lan San trở nên hoảng loạn.
Tròng mắt cô đảo quanh.
Thịnh Thế không biết đáy lòng Cố Lan San đang suy nghĩ gì, thấy bộ dáng này của cô thì tâm tình càng xuống dốc đến cực điểm, anh nghĩ cũng không muốn liền mở miệng, nói với cô:
“Hay là nói cho anh biết, em cảm thấy như thế nào? Em nói gì, anh đều đồng ý hết.”
Em nói gì, anh đều đồng ý hết...... Những lời này cho Cố Lan San nhiều sự khích lệ cùng khuyến khích hơn, lập tức đánh liền tiêu mất cảm xúc không biết là xấu hổ hay hoảng loạn trong lòng cô.
Một ngày một đêm đáy lòng cô dâng lên bao suy nghĩ ௱ôЛƓ lung toàn bộ mềm hóa cả cũng bởi vì lúc này nhìn thấy Thịnh Thế, anh lại còn tốt bụng dụ dõ cô.
Tâm tình không khỏi khá hơn.
Nhưng mà cô vẫn không thích Tô Kiều Kiều.
Cố Lan San cắn môi dưới, con ngươi đảo quanh lòng vòng, sau đó liền quay sang nhăn nhó nhìn Thịnh Thế, âm thanh nho nhỏ:
“Em không muốn đi.”
Âm thanh của cô rất nhỏ, Thịnh Thế nghe không rõ ràng lắm, cho nên người bên ngoài đều cho rằng Thịnh Thế không nói gì.
Nhưng mà thị lực của Thịnh Thế đèu đặt hết trên người cô, thấy được môi hình của cô, loáng thoáng đoán ra được điều cô muốn nói là gì, anh ngay cả nghĩ cũng thèm, liền nhẹ nhàng nở nụ cười, vẻ mặt nhu hòa nói:
“Tốt.”
Lúc Thịnh Thế nói câu này, âm thanh cũng rất nhỏ, từ góc đọ của những người khác, chỉ là thấy trong lúc bất chợt Thịnh Thế lại nở nụ cười, rất chói mắt, khí độ tuấn tú, khiến những người đó có chút ngẩn người.
Tô Kiều Kiều lại bị chấn động, cho tới bây giờ cô ta cũng chưa tùng thấy Thịnh Thế cười a...... Thế mà anh cũng biết cười, hơn nữa còn là cười với cô gái khiêu khích ngạo khí của anh.
Tô Kiều Kiều còn chưa kịp tình táo lại sau rung động, cô ta liền nhìn đến một màn càng làm cô ta khiép sợ, Thịnh Thế lại khom người, ôm lấy cô gái kia.
Hơn nữa động tác vừa dịu dàng chậm rãi vừa cẩn thận, tư thái kia giống như là đối với trân bảo dễ vỡ, chỉ sợ không cẩn thận, liền làm hư.
Cố Lan San cũng không nghĩ đến, sau khi Thịnh Thế nói “Tốt”, liền cúi người đem mình ôm ngang lên.
Lại còn là ngay trước mắt nhiều người như vậy.
Cố Lan San có chút lo lắng nhìn về phía Thịnh Thế, cô giật giật cơ thể, giọng nói có chút không xác định:
“Em có thể tự đi được......”
Thịnh Thế nở một nụ cười thật to với cô, tiếp tục nhấc người cô lên:
“Không muốn đi thì không đi, không quan trọng.”
Đáy lòng Cố Lan San vẫn còn có chút lo lắng nho nhỏ, cơ thể cô hơi cứng ngắc, nhưng khi liếc về phía Tô Kiều Kiều đang đứng bên ngoài, mở to mắt nhìn chằm, mặt rung động, Cố Lan San lại mím mím môi, vốn là tay đang luống cuống không biết nên để đâu, từ từ giơ lên, sau đó chậm rãi ôm cổ Thịnh Thế.
Lần đầu tiên, trước mặt biết bao người như thế này, cô lại có những động tác thân mật với 1 người đàn ông, cho nên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hồng ửng, lại ngại ngùng nhìn Thịnh Thế, sau đó liền vội vã rũ mí mắt, đáy lòng giống như có nai con đang chạy loạn, anh chắc là thích cùng một nữ nhân thân mật như thế ở nơi công cộng a......
Thịnh Thế nhìn Cố Lan San đang thẹn thùng, chẳng qua là cảm thấy đáng yêu, vốn là bởi vì sốt cao khiến thân thể khó chịu, cũng cứ thế mà cảm thấy tốt hơn nhiều, liền ngoắc ngoắc môi.
Mặc dù Cố Lan San thõng mắt xuống, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhấc mí mắt liếc nhìn Thịnh Thế, vừa vặn khuôn mặt anh tuấn của Thịnh Thế, lộ ra sự sung sướng vui vẻ mà giấu thế nào cũng không được, đáy lòng Cố Lan San liền vui vẻ thực hành tiếp, sau đó liền giật giật tay ôm Thịnh Thế, đầu nhỏ hướng về phía иgự¢ anh.
Thịnh Thế ôm Cố Lan San từ phòng thẩm vấn ra, trước ánh nhìn kinh ngạc của một đám người, trở lại phòng nghỉ ngơi.
Thịnh Thế ngồi trên ghế sa lon, liếc mắt nhìn Cố Lan San, phát hiện cô gái nhỏ ôm cổ mình không có ý muốn bỏ ra, anh liền định cứ bế cô ở trong иgự¢ của mình.
Thật ra thì anh rất hưởng thụ cảm giác như thế, cô rúc vào trong иgự¢ của anh, tất cả đều tốt đẹp khiến lòng anh lo sợ không yên.
Những người khác, dù có ngu đi nữa thì lúc này cũng có thể nhìn ra được cái người ẩu đả này là đầu quả tim của Thịnh Thế, bọn họ đem người nhốt trong phòng thẩm vấn, còn luân phiên thẩm vấn, đáy lòng cục trưởng cục công an bất ổn tự mình đến rót một ly trà mời Cố Lan San, sau đó hạ mình, giọng nói muốn dễ nghe bao nhiêu thì dễ nghe bấy nhiêu:
“Cô Diệp, mời uống trà.”
Cố Lan San xem Thịnh Thế, phát hiện vẻ mặt anh rất ôn hòa, cô liền liếc mắt nhìn ly trà trong tay cục trưởng cục công an, bĩu môi tỏ ý chê bai, liền đem đầ chôn trước иgự¢ Thịnh Thế.
Cục trưởng cục công an bưng ly trà, tiến lùi không phải, mặt lúng túng.
Thịnh Thế cũng không nổi nóng với Cố Lan San, giơ tay lên, sờ sờ mái tóc dài của cô, đáy lòng nghĩ tới đều là người trong quan trường, vạch mặt không tốt, người ta đã cho anh mấy phần mặt mũi, anh cũng phải cho người ta mấy phần sắc mặt tốt, huống chi chuyện này, vốn là Cố Lan San đánh người, nên bọn họ có lỗi trước.
Anh không thể để cho Cố Lan San thật sự giữ xét xử, cũng không thể khiến những người này tuyên dương những chuyện này ra ngoài, không cẩn thận truyền đến tai người Thịnh gia, những người đó mà biết, sợ là sẽ có mấy phần bất lợi cho Cố Lan San.
Cố Lan San đùa đùa nghịch nghịch ngây thơ tính khí, cô vui vẻ là được rồi, nhưng anh không thể cùng cô ở trong đồn công an giày vò, cho nên, Thịnh Thế liền cười cười với cục trưởng cục công an, mở miệng nói:
“Cả ngày Sở Sở cũng giống như một đứa nhỏ vậy, ngày ngày gây phiên toái khắp nơi cho tôi, ai biết thế lại chọc các vị ở cục công an tới, gây phiền toái cho các vị rồi, thật là ngượng ngùng.”
Thịnh Thế vừa nói, vừa nhận lấy ly trà cục trưởng cục công an đưa tới.
Tô Kiều Kiều đứng ở một bên, mắt thật giống như là sắp rớt xuống tới nơi rồi.
Người phụ nữ kia rõ ràng rất không biết lễ phép, không nhìn đường đường một khu cục trưởng không nói, còn ngạo mạn, giống như căn bản không đem toàn bộ người để ở trong mắt.
Thế nhưng chính là loại phụ nữ như thế, Thịnh Thế lại không tức giận, không nghe lời khiển trách, thậm chí còn vì người này, ôn tồn hòa khí khách khí nói chuyện với người khác như thế.
Đây mới thật là Thịnh Thế cô ta nên biết sao?
Thế nào mà từ trên người anh, căn bản cô ta không nhìn thấy một chút cảm giác bao quát chúng sinh cao ngạo ưu việt nào, ngược lại toàn bộ đều là nhu tình tràn đầy đây chứ?
Cục trưởng cục công an lăn lộn quan trường, tự nhiên biết ẩn ý, thấy thịnh thế cũng đã cho mình bậc thang xuống đài, liền tự nhiên nhanh chóng theo bậc thang đi xuống, thu hồi gương mặt lúng túng, cười nói:
“Đâu có đâu có, ngài Thịnh tiên sinh, ngài nói cái gì, tôi mà biết cô Diệp đây là bạn của ngài, nhất định tôi sẽ gọi điện thoại cho ngài trước tiên, thông báo mọi chuyện cho ngài biết.”
Thịnh Thế uống ly trà, nhướng lông mày cười cười, sau đó ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn cục trưởng cục công an, nói:
“Vậy hôm nay chuyện tình, ông xem......”
Lời của Thịnh Thế rất hàm súc, nhưng cục trưởng cục công an lập tức hiểu ngay, ông ta nhanh chóng nói tiếp, nói:
“Ngài Thịnh, thật ra mọi chuyện cũng chẳng có gì to tát, chỉ là phụ nữ gây gổ đánh nhau, hơn nữa cũng bị thương không nghiêm trọng, ngài Thịnh tiên sinh xem, có thể bí mật giải quyết được không?”
Dừng một chút, cục trưởng cục công an vừa nhìn về phía Tô Kiều Kiều, mặc dù biết người phụ nữ trong иgự¢ Thịnh Thế kia có thể có vị trí cao hơn một chút trong lòng Thịnh Thế, nhưng Tô Kiều Kiều lại thường xuyên có scandal với Thịnh Thế, cho nên vì lý do an toàn, trưởng cục công an vẫn rất thận trọng hợp lý hướng về phía Tô Kiều Kiều lên tiếng nói:
“Cô Tô, các cô vừa vặn đều là bạn của ngài Thịnh, cho nên chuyện này nên bí mật giải quyết thì hơn. Cô xem cô có ý kiến gì không?”
Tô Kiều Kiều làm gì dám có chút ý kiên nào, bây giờ cô ta cũng đã bị Cố Lan San đánh, tự nhiên cũng liền nhận, mặc dù đáy lòng không cam tâm, nhưng vẫn cố kéo kéo môi, cười nói:
“Tôi đương nhiên không có ý kiến rồi, tôi mà sớm biết cô Diệp đây là bạn của anh Thịnh, chắc chắn tôi sẽ náo loạn với cô ấy đến tận cục công an. Hiện tại nếu mọi người đều là bạn bè, cho nên chuyện này nhất định phải bí mật giải quyết.”
Tô Kiều Kiều là người bị hại cũng đồng ý bí mật giải quyết, cục trưởng cục công an tự nhiên vui mừng vô cùng, ông ta ước gì nhanh chóng giải quyết củ khoai lang phỏng này cho xong, cho nên liền đặc biệt vui mừng mà nói:
“Vậy thì tốt, cứ bí mật giải quyết đi. Nếu như sau đó mọi người không có chuyện gì, không bằng tôi làm chủ, mời một bữa cơm.”