“Thì ra là cô ta tên là Diệp Sở Sở!” Tô Kiều Kiều ở một bên tiếp lời, nghiêng đầu nhìn về phía Thịnh Thế nhiều lời giải thích một câu: “Cái cô phóng viên nhỏ đó, hóa ra tên là Diệp Sở Sở!”
Phóng viên?
Hai chữ này, ngược lại đâm trúng vào đầu Thịnh Thế lúc này, anh nhíu nhíu mày, trong mơ hồ có một loại cảm giác, liền hỏi: “Phóng viên của công ty nào?”
“Chính là tin tức xã SH, ban đầu tin tức xã SH cho cô ta tìm em để nói chuyện......” Lời Tô Kiều Kiều còn chưa dứt, Thịnh Thế lập tức cầm 乃út trong tay ném”Pằng” trên bàn, sau đó đứng lên, sắc mặt thay đổi cực kỳ trầm thấp: “Bây giờ cô ta đang ở đâu?”
Tin tức xã SH, Diệp Sở sở, điều này rõ ràng, chính là Cố Lan San!
Đến đây hơn nửa ngày, người cùng Tô Kiều Kiều đánh nhau lại là Cố Lan San!
Sở Bằng bảo anh đến đây bảo lãnh cho Tô Kiều Kiều, đây rõ ràng là đang lừa dối anh, anh đồng ý bảo lãnh Tô Kiều Kiều là cho Sở Bằng mặt mũi, nhưng bây giờ ᴆụng phải Cố Lan San, Tô Kiều Kiều có tư cách gì mà anh phải bảo lãnh cô ta?
Tô Kiều Kiều nhìn sắc mặt Thịnh Thế trong nháy mắt trở nên đặc biệt khó coi, cô ta sửng sốt một chút, sau đó liền cho rằng Thịnh Thế bởi vì người phụ nữ tên là Diệp Sở Sở đó đánh mình mà tức giận, trong lòng lập tức bởi vì Thịnh Thế nói với mình những lời nói lạnh lùng kia mà khẽ dễ chịu hơn một chút.
Trưởng Cục Công an thấy trong lúc bất chợt sắc mặt Thịnh Thế thay đổi nghiêm trọng, không dám chậm trễ vội vàng nói: “Đang ở phòng thẩm vấn.”
...
...
Lại có tiếng đẩy cửa truyền đến, sau đó là tiếng bước chân.
Cố Lan San co rúc ở trong một góc phòng thẩm vấn, vẫn không ngẩng đầu lên.
Mặc dù thân thế cô thay đổi, nhưng chưa từng bị nhốt ở trong phòng thẩm vấn tối tăm như vậy.
Hơn nữa chỉ có một mình cô.
Cô nghĩ đến muốn gọi một cuộc điện thoại cầu cứu, nhưng phải trước khi vào lấy khẩu cung.
Cô không muốn thừa nhận mình đánh Tô Kiều Kiều, nếu như Cục Công an thật lập án, cô còn phải mang theo một bản án.
Phòng thẩm an tĩnh đến đáng sợ, Cố Lan San ngồi ngây người hai giờ, lúc đầu có chút bình tĩnh, nhưng cuối cùng lại trở thành sợ hãi.
Lần này tới tiếng bước chân rất nhiều, không giống là hai người.
Cố Lan San nghĩ, bọn họ rốt cuộc vì ép khẩu cung, muốn chọn lựa biện pháp khác rồi sao?
Cô phải làm thế nào đây?
Cố Lan San nắm quả đấm một cái, trong đầu trước hết xẹt qua bóng dáng của Thịnh Thế...... Cô nghĩ tìm Thịnh Thế, chỉ cần anh ở đây, cô cũng sẽ không có chuyện......
Nhưng sau đó, nếu như cô nói cho bọn họ biết, cô biết Thịnh Thế, bọn họ có tin cô hay không đây?
...
...
Thịnh Thế đi theo sau lưng người cảnh sát, đi thẳng đến phòng thẩm vấn, tận cùng bên trong, đó là một hàng lan can sắt, có một cái thật to bị khóa chặt.
Khi anh rời đi, là không có thấy rõ ràng bên trong có người, cho đến anh đi thẳng đến lan can sắt phía trước, anh rốt cuộc thấy một bóng dáng co ro vừa đen vừa to trong phòng thẩm vấn, mặc một chiếc áo khoác vàng, vùi đầu ở hai đầu gối, bộ dáng kia làm cho người ta thấy đau lòng.
Bóng dáng kia rất quen thuộc.
Thịnh Thế vốn biết là Cố Lan San, trong lòng rất gấp gáp, đợi đến khi thấy một màn như vậy, những tâm tình cấp bách kia liền biến thành đau lòng, từng đợt từng đợt đánh vào lòng anh.
Anh đứng ở trước lan can sắt, nắm lan can, ngón tay run rẩy, thật lâu, mới mở miệng, hô một tiếng: “Sở Sở.”
Anh đứng trước lan can sắt, nắm lấy lan can, ngón tay run lợi hại, thật lâu, mới mở miệng, gọi một tiếng:
“Sở Sở.”
Trong đầu Cố Lan San còn đang suy nghĩ đến Thịnh Thế, liền nghe được một tiếng”Sở Sở”.
Âm thanh quen thuộc, giọng điệu cũng quen thuộc.
Cố Lan San cho là mình xuất hiện nghe nhầm, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn chôn ở trên đầu gối.
Thịnh Thế nhìn dáng người nhỏ bé của cô, Ⱡồ₦g иgự¢ bên trái truyền đến từng đợt từng đợt đau lòng, anh giơ tay lên, liền lắc lắc song sắt vốn bị khóa vô cùng chắc chắn.
Thịnh Thế lại lên tiếng, kêu một câu:
“Sở Sở.”
Cố Lan San liên tục nghe hai tiếng, cảm thấy hình như lần này không phải nghe nhầm, cô nhíu nhíu mày, từ đầu gối ngẩng đầu lên, đầu tiên là mở to hai mắt, mới lại tiếp tục ngẩng đầu lên.
Bên ngoài song sắt, có một người đàn ông đang đứng, mặc một cái áo khoác màu đen, dung nhan quen thuộc.
Thật sự là Thịnh Thế...... Cô vừa mới thầm nghĩ đến anh trong đầu thì anh đã xuất hiện rồi, xuất hiện kịp thời như vậy, đúng lúc như vậy, giống như bọn họ vốn tâm ý tương thông.
Biểu hiện lúc đầu của Cố Lan San thật sự rất bình tĩnh, cô bị người dọa đi nạt lại, nhốt ở loại địa phương này, vẫn luôn là rất lạnh lùng bình tĩnh.
Nhưng mà bây giờ, cô lại nhìn thấy Thịnh Thế, cảm xúc toàn thân đã đến biên giới chuẩn bị sụp đổ, cô mím mím môi thật chặt, đáy mắt lập tức nổi lên một tầng sương mù đầy uất ức.
Mặc dù Thịnh Thế đứng cách Cố Lan San một khoảng, ánh sáng phòng thẩm vấn cũng rất yếu, nhưng mà sự chú ý của anh vẫn luôn tập trung vào khuôn mặt của Cố Lan San, thấy đáy mắt cô nàng trước mặt ẩm ướt một mảnh, cánh môi bĩu lại theo thói quen mỗi khi buồn bực không vui, lập tức cả người anh giống như bị người ta hung hăng khi dễ, hỏa khí liền vụt vụt vụt xuất hiện.
Anh nghiêng đầu, thấy từng đám từng đám người đứng ngớ ra bên cạnh,giọng điệu đặc không tốt, rống lên:
“Mở ra!”
Hiện tại, cục trưởng cục công an vẫn luôn một mực đứng bên cạnh cẩn thận từng chút hoàn toàn đứng hình, căn bản không biết rõ đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chỉ là thấy hình như Thịnh Thế tức giận, liền lập tức hồi thần, sinh lòng bàng hoàng, hô to với mọi người:
“Có nghe hay không, mau mở cửa này ra!”
Sau khi cửa sắt mở, liền lập tức bị người ta đẩy vào, lan can sắt phát ra tiếng loảng xoảng.
Thịnh Thế đứng bên ngoài phòng thẩm vấn, hướng về phía bên trong có Cố Lan San, âm điệu dịu dàng, thong thả nói:
“Sở Sở, đi ra đi.”
Cố Lan San vừa định đứng lên, thì nhìn đến Tô Kiều Kiều đứng cạnh Thịnh Thế, sắc mặt cô lập tức vừa trầm xuống, liền rút lại động tác, vẫn tiếp tục duy trì tư thế ngồi ban nãy, cũng không nhúc nhích.
Mặc dù do Cố Lan San đánh người nên mới bị bắt vào đây, nhưng cục trưởng cụ công an nghe được lời nói của Thịnh Thế, bèn khách khí nở nụ cười với Cố Lan San, giọng nói cũng rất uyển chuyển:
“Diệp tiểu thư đi ra đi, có chuyện gì chúng ta ra ngoài đến phòng làm việc rồi nói.”
Có Thịnh Thế ở đây, Cố Lan San cũng không biết mình có chuyện gì, chỉ là cảm thấy sức mạnh tràn đầy.
Lúc nãy cảnh sát trong cục hùng hùng hổ hổ tra xét, cô cũng rất tức giận, cho nên giống như là không nghe cục trưởng cục công an nói gì, cô miễn cưỡng thả mí mắt xuống, tư thái ngạo ngạo, trực tiếp coi thường cục trưởng cục công an.
Cục trưởng cục công an nhíu nhíu mày, hơi mất hứng nhìn về phía Thịnh Thế.
Rốt cuộc cô gái này là ai? Vốn mang danh đánh người, để cho cô đi ra, cô lại vẫn làm dáng như thế sao?
Chỉ tiếc, sự bất mãn của cục trưởng cục công an, một lần nữa bị Thịnh Thế cho qua.
Đôi mắt của anh vẫn thủy chung, chăm chú đặt trên người Cố Lan San, tốt bụng lại một lần nữa lên tiếng, giọng điệu còn nhu hòa hơn ban nãy một chút:
“Sở Sở?”
Cố Lan San vẫn cụp mí mắt như cũ, thuận thế cũng coi như không thấy Thịnh Thế.
Tô Kiều Kiều chỉ biết là nghịch lân của Thịnh Thế là Cố Lan San.
Lúc này nữ nhân này gọi là Diệp Sở sở.
Tô Kiều Kiều nghĩ có lẽ là bạn bè của Thịnh Thế thôi.
Chỉ là mặt mũi đúng là lớn, ngay cả lời của Thịnh Thế cũng dám không xem vào đâu.
Đáy lòng Tô Kiều Kiều không nhịn được hơi vui vẻ, Thịnh Thế luôn luôn cao ngạo, cô ta cho rằng Thịnh Thế bị đùa bỡn ngạo khí, sợ là sẽ tức giận thôi.
Tô Kiều Kiều nghĩ tới, liền nghiêng đầu, nhìn về phía Thịnh Thế.
Thịnh Thế thấy Cố Lan San chỉ là co rúc ngồi xổm ở đó, không nói lời nào, một chút mong muốn ra ngoài cũng không có, đáy lòng nghĩ, cô ấy như vậy là sao? Mất hứng hay là không được thoải mái?
Thịnh Thế nhíu nhíu mày, lập tức vẻ mặt liền mang theo khẩn trương,
“Sở Sở, em làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
Lập tức Tô Kiều Kiều liền trợn to hai mắt, đáy lòng một hồi lâu vẫn không thể tưởng tượng nổi, anh Thịnh...... lại không tức giận, mà đang khẩn trương?
Ai có thể nói cho cô ta biết, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Tại sao Thịnh Thế lúc này và Thịnh Thế trước kia cô ta gặp lại hoàn toàn khác nhau?
Thịnh Thế thấy Lan San vẫn không thèm để ý tới mình, liền không đoái hoài tới việc trước mặt mình đây là phòng thẩm vấn nhốt rất nhiều phạm nhân, liền xoay người, đi vào trong.
Để lại một đám người đang kinh ngạc nhìn một màn diễn ra. Tới cùng, cô gái bên trong là ai? Thế nhưng lại khiến đường đường cậu quý tự Thịnh gia phải hạ thấp thái độ, đi vào mời ra ngoài chứ?
Cố Lan San cảm thấy có người đang tiến về phía mình, liền trừng mắt, thấy dáng người cao ráo rắn rỏi của Thịnh Thế, đáy lòng cô hơi mềm nhũn xuống, nhưng mà trên mặt lại vẫn là vẻ mặt không lạnh không nóng, ý của Cố Lan San chính là làm ra vẻ không quan tâm chút nào.
Thịnh Thế đi tới trước mặt Cố Lan San, cô ngồi xổm ở trước mặt anh, nhỏ thấp hơn rất nhiều so với anh, anh cứ thế đứng trước mặt cô.
Cố Lan San liếc Thịnh Thế một cái, lại cúi đầu xuống.
Thịnh Thế hơi không hiểu nổi tình trạng lúc này của Cố Lan San, cho nên liền giơ tay, chậm rãi kéo cô đứng lên.
Mặc dù đáy lòng Cố Lan San giận dỗi, nhưng lại không làm trái ý Thịnh thế, dựa vào sức lực của anh đứng lên.
Thịnh Thế biết Cố Lan San ẩu đả với người, sợ cô bị thương, sau khi kéo cô dậy, liền lập tức cong người xuống, bắt đầu kiểm tra từ chân của cô, xác định cô không có bị thương, liền thở phào nhẹ nhõm, biết nhất định là cô mất hứng.
Chỉ là, suy nghĩ một chút, cô một người bị nhốt vào đó, tâm tình của cô gái nhỏ có thể tốt hơn sao?
Thịnh thế giơ tay lên, vuốt vuốt mái tóc dài của cô, nhỏ giọng dụ dỗ:
“Sở Sở không thích nơi này phải không? Vậy chúng ta bây giờ đi được không?”
Thịnh thế nói xong, liền kéo tay Cố Lan San, tính mang cô đi ra ngoài.
Nhưng Cố Lan San vẫn đứng tại chỗ, bất động.
Thịnh Thế dừng chân, quay đầu, nhìn về phía Cố Lan San, giọng điệu nhu hòa:
“Thế nào?”
Đợi trong chốc lát, Thịnh Thế thấy Lan San không lên tiếng, liền lại hỏi một tiếng “Được không” (*).
(*): một tiếng ở đây là “Ân” ấy, dịch “Được không” cho nó thuần Việt nhé cả nhà
Cố Lan San bốc đồng tiếp tục ngậm miệng, giả bộ câm.