Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 138

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Cố Lan San không nói gì, trừng mắt nhìn Tô Kiều Kiều, vì tức giận mà mặt mày đỏ tía, ánh mắt bén nhọn giống như hận không thể mạnh mẽ xé rách Tô Kiều Kiều.
Tô Kiều Kiều thấy Cố Lan San, liếc mắt đưa tình, tình nồng ý mật ý vừa nãy hoàn toàn biến mất.
Bên tai cô ta quanh quẩn một câu, mẹ nó, thật là oan gia ngõ hẹp.
Cô ta mới gặp được bốn lần thì ba lần đều thua ký giả quèn này, lại bị cô ta bắt gặp nữa!
Hơn nữa, cứ như cô bị nghiện, mỗi lần bắt gặp cô ta, chắc chắn sẽ chẳng có chuyện gì tốt lành xảy ra!
Trong lòng Tô Kiều Kiều dậy sóng, hận cũ thù mới cứ gộp lại rồi lại gộp lại. Vào giờ phút này đã sớm biến thành thâm cừu huyết hải, như là nếu cô chưa ૮ɦếƭ thì tôi phải sống!
Người đàn ông của Tô Kiều Kiều khó chịu lau cà phê trên người, cau mày, liếc mắt nhìn Tô Kiều Kiều, không vui hỏi: “Kiều Kiều, em biết cô ta?”
“Hừ, cô ta chính là người đàn bà mà em hận đến tận xương!” Tô Kiều Kiều không hề che giấu, nhìn thẳng Cố Lan San mà trả lời người đàn ông kia, sau đó liền giơ tay lên, cầm tách trà trên bàn, ra sức ném về phía Cố Lan San.
Cố Lan San chỉ cảm thấy một thứ gì đó sắc bén nhanh như gió bay tới trước mặt mình, cô sợ đến mức hơi nghiêng nghiêng đầu, cái tách xẹt qua bên tai, trong lòng cô thầm hô nguy hiểm thật, sau đó trên mặt liền bị nước trà trong chén bắn tung tóe lên mặt.
Trong lòng Cố Lan San vốn tức giận, bây giờ người bị dội nước trà, cả người giống như chú sư tử con tức giận, giơ túi của mình lên, lao thẳng về phía Tô Kiều Kiều đi giày cao gót.
Cô còn chưa tới trước mặt Tô Kiều Kiều, túi xách trong tay đã nện thẳng vào người Tô Kiều Kiều.
Cô dùng hết sức.
Đập Tô Kiều Kiều một trận thét chói tai.
Cứ như Cố Lan San không nghe thấy tiếng hét của Tô Kiều Kiều, chỉ một mực cầm túi xách trong tay đập cô ta.
Đàn bà và đàn bà đánh nhau, khác hoàn toàn đàn ông đánh đàn ông.
Đàn ông đánh nhau, thì phải xem bản lĩnh.
Nhưng đàn bà đánh nhau, hoàn toàn chính là ai ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
Cho nên, hiện tại Cố Lan San lấy được cơ hội, đánh Tô Kiều Kiều chỉ lo đau, hoàn toàn không thể phản kháng, cuối cùng nhếch nhác ôm đầu chạy tán loạn bốn phía.
Cuối cùng liền chạy tới sau lưng người đàn ông mình mang tới, kêu: “Cứu mạng.”
Tô Kiều Kiều mang người đàn ông chưa bao giờ thấy đàn bà lên cơn, có vẻ có chút sững sờ, bị Tô Kiều Kiều đẩy một cái như vậy, anh ta mới lập tức hoàn hồn, mới vội vàng đi lên trước, muốn ngăn cản Cố Lan San.
Tức giận trong lòng Cố Lan San đã bùng nổ tới cực hạn, bây giờ nhìn thấy người đang ngăn mình, cô liền lập tức nhảy lên trên cái ghế ở một bên, nhìn người đàn ông từ trên cao xuống nói: “Tôi cảnh cáo anh, chuyện của phụ nữ, anh là một người đàn ông thì tốt nhất đừng có xen vào, cẩn thận ngay cả anh tôi cũng đánh!”
Thật ra thì Cố Lan San cũng hơi lo lắng, vừa rồi mình ra tay đánh Tô Kiều Kiều như vậy, thật ra chỉ là tức giận nhất thời.
Bây giờ nhìn thấy còn có một người đàn ông, nếu anh ta định giúp Tô Kiều Kiều đánh mình, nhất định mình sẽ gặp thua thiệt.
Cố Lan San cực kỳ phòng bị nhìn người đàn ông kia, cực kỳ để ý.
Cơ bản là người đàn ông kia không biết rốt cuộc trong lòng Cố Lan San nghĩ cái gì, anh ta không hề nghĩ tới việc sẽ ra tay đánh phụ nữ, chỉ muốn cố gắng kéo hai người phụ nữ này ra.
Chính xác mà nói, là ngăn Cố Lan San đánh Tô Kiều Kiều.
Anh ta liền đi một bước về phía Cố Lan San, giọng nói hơi nghiêm nghị: “Có chuyện gì, chúng ta hãy bình tĩnh giải quyết, ra tay là không đúng......”
Cố Lan San chả quan tâm người đàn ông này nói cái gì, chỉ nhìn thấy anh ta đi về phía mình, cô đảo con ngươi, sau đó cúi người xuống, cởi đôi giày cao gót trên chân xuống, tốc độ cực nhanh. Sau khi cởi xong, không nói lời nào liền đập lên đầu người đàn ông đó. Gót giày cứ thẳng tắp đập vỡ trán người đàn ông như vậy, lập tức rạch một lớp da lớn, máu ròng ròng chảy xuống.
Những động tác này của Cố Lan San, đều làm liền một mạch, không dừng lại chút nào.
Người đàn ông kia không nghĩ tới Cố Lan San lại có hành động hung hãn như vậy, anh ta chỉ cảm thấy trên đầu có một cơn đau, sau đó lông mi liền bị chất lỏng sềnh sệch che mất. Anh ta hắn giơ tay lên, sờ một chút, đó là máu, cả người giật mình, trợn tròn mắt.
Cố Lan San chỉ sợ đợi lát nữa anh ta sẽ hồi phục tinh thần mà trả thù mình, cho nên thừa dịp anh ta còn đang sững sờ, liền nhảy từ trên ghế xuống, hung bạo đẩy người đàn ông không hề phòng bị xuống đất, sau đó liền giơ chân lên, đá lên người hắn.
Cố Lan San đá đá đạp đạp hơn nửa buổi, đá đến mức mình cũng mệt mệt lả, lúc này cô mới thở ra một hơi thật dài, sau đó nhìn người đàn ông không còn hơi sức nằm trên mặt đất, lúc này cô mới âm thầm yên tâm. Nhưng mà để cho an toàn, cái chân trần trắng như tuyết vẫn dẫm lên иgự¢ người đó, thuận tay cầm một cái ly thủy tinh trên bàn, ném về phía Tô Kiều Kiều. Ly thủy tinh không ném trúng người, rơi trên mặt đất, mang theo tiếng vỡ vụn thanh thúy, khiến Tô Kiều Kiều sợ đến mức cả người run rẩy.
Cùng lúc đó, Cố Lan San đưa tay túm tóc Tô Kiều Kiều tóc, kéo cô ta tới trước mặt của mình.
Cố Lan San đối diện với Tô Kiều Kiều, hơi đến gần, vẻ mặt cô không thay đổi, khóe môi vẫn hiện một nét cười lạnh, mãi cho đến khi cô sắp đến gần sát mặt Tô Kiều Kiều, Cố Lan San mới mở miệng nói từng chữ từng chữi: “Tô Kiều Kiều, tôi cảnh cáo cô...nếu về sau miệng cô còn nói lời ti tiện như vậy nữa, lần sau tôi gặp cô, sẽ khiến cô giống ly thủy tinh vừa nãy, vỡ thành từng mảnh từng mảnh đấy!”
Sau khi Cố Lan San nói xong, còn cảm thấy chưa hết giận, khóe mắt hơi trợn lên, khuôn mặt oai vệ, ánh mắt căm ghét lườm Tô Kiều Kiều một cái, sau đó liền hung hăng đẩy Tô Kiều Kiều hoàn toàn sững sờ ra.
Người Tô Kiều Kiều mềm nhũn ngã vào ghế sa lon phía sau, một trận đau đớn truyền đến, sắc mặt cô ta cực kỳ tái nhợt.
Lúc này Cố Lan San mới chậm rãi chuyển cái chân trên иgự¢ người đàn ông xuống đất, nhặt đôi giày cao gót của mình, trong con mắt kinh ngạc, chăm chú của tất cả khách hàng trong quán cà phê, thong thả ung dung đi giày cao gót xong, lúc xoay người đi mất, Cố Lan San thuận thế liếc mắt nhìn người đàn ông nằm dưới đất, cười lạnh một tiếng, giơ chân lên, đá đá của eo người nọ, môi đỏ mọng hé mở, nhỏ giọng mắng một câu: “Phế vật!”
Sau đó, liền đi tới trước chỗ ngồi của mình, lấy tiền từ trong ví ra.
Sau đó liền đi tới trước chỗ ngồi của mình, lấy tiền từ trong ví ra, đặt lên bàn, vén mái tóc dài của mình lên, lúc xoay người hơi hơi ngẩng cầm, nhìn thẳng không chớp mắt mà đi đến cửa quán cà phê, dáng vẻ kia muốn có bao nhiêu kiêu ngạo liền có bấy nhiêu!
Nhưng mà khi Cố Lan San còn chưa đi ra quán cà phê thì ngoài cửa quán cà phê liền có mấy người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát ùa vào.
“Vừa nãy là ai báo cảnh sát? Nói nơi này có đánh nhau?”
“Là tôi.” Âm thanh nhỏ bé của chủ quán cà phê đáp lại, sau đó nhìn cũng không dám nhìn Cố Lan San một cái, liền chỉ chỉ cô mà không hé răng.
Cảnh sát nhìn thoáng qua Cố Lan San, lại nhìn trên mặt đất mọt người nằm thẳng cẳng cùng ngồi bệt trên đất. nhíu nhíu mày, có chút không tin lắm.
Nhưng mà dù cảnh sát không tin lắm nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc nói với người phía sau mình: “Trước hết cứ đưa nhóm ba người này đi cho tôi.”
...
...
Rốt cuộc Tô Kiều Kiều cũng là người nổi tiếng, khi bị cảnh sát đưa đi thì ngay lập tức nàng ta tỉnh táo lại, gọi cho người đại diện của mình một cú điện thoại.
Không quá mấy phút, cảnh sát bắt giữ bọn họ liền nhận được cuộc điện thoại của bộ phận quan hệ xã hội tập đoàn Bắc Dương, thế cho nên sau khi trở lại cục cảnh sát thì thái độ của mọi người đối với Tô Kiều đều vô cùng tốt, thậm chí còn tìm một nữ cảnh sát đến xử lý đơn giản vết thương cho Tô Kiều Kiều và người đàn ông của cô ta.
Nếu đã báo cảnh sát, vào cục cảnh sát thì ghi lời khai là điều không thể tránh được.
Nhưng mà, đầu tiên cũng là Tô Kiều Kiều.
Cùng lúc đó, cũng có người lấy được băng ghi hình trong quán cà phê.
Khi ghi chép lời khai, Tô Kiều Kiều vẫn luôn là dáng vẻ khóc sướt mướt đáng thương, nói một loạt mọi chuyện xảy ra từ nguyên nhân đến kết quả.
Đích thực là Cố Lan San đã ra tay trước, mà trong toàn bộ quá trình cũng là cô một mình ra sức đánh người khác, mà hai người kia đều ở tình trạng vô cớ bị đánh.
Người cảnh sát vốn không dám tin sau khi coi được quá trình ghi hình thì thái độ với Cố Lan San lập tức thay đổi 180 độ, trong lòng liền cảm thán, con người quả nhiên không thể nhìn bề ngoài, quả nhiên nước biển không thể đo bằng phễu.
Cố Lan San ngồi trên ghế tựa đằng sau là song sắt, ánh mắt đen trắng rõ ràng.
Tô Kiều Kiều là minh tinh lớn, tập đoàn Bắc Dương quan hệ xã hội lại rất tốt, người của cục cảnh sát cũng đều biết được tiếng tăm của cô ta, cho nên Tô Kiều Kiều được ghi lời khai ở trong văn phòng sở cảnh sát với trà ngon nước ngọt, được chăm sóc vô cùng tốt, thậm chí sau khi Tô Kiều Kiều được ghi lời khai xong, còn có người tự mình đưa cô ta đến phòng nghỉ, để cho cô ta nghỉ ngơi trước một lúc, sau đó liền liên hệ với người ta qua bảo đảm cho cô ta là có thể rời khỏi đây.
So sánh với Tô Kiều Kiều thì thực sự cảnh sát đã coi Cố Lan San thành người xấu mà đối đãi rồi, khi ghi lời khai của cô thì cùng với tình huống vừa rồi không khí mềm mỏng nhẹ nhàng với Tô Kiều Kiều, còn bưng trà đưa nước thì vô cùng khác biệt.
Cố Lan San bị người ta đưa tới phòng thẩm vấn, không chỉ không có nước trà uống mà ngay cả giọng điệu cũng cô cùng hung dữ ác độc: “Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất là nên thành thật trả lời cho tôi, những băng ghi hình được ghi lại chúng tôi đều đã xem qua, nếu cô dám nói dối, cũng đừng trách chúng tôi không nể mặt!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc