Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 136

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Cô bật ti vi, đã hơn 30 phút, sắp bốn giờ rồi, cô phải có mặt ở công ty cho nên khập khiễng vào phòng ngủ, ૮ởเ φµầɳ áo. Thay xong, lúc rời đi, cũng không quên cầm áo khoác của Thịnh Thế theo.
...
...
Cố Lan San vẫn luôn chờ điện thoại của Thịnh Thế.
Lúc mới bắt đầu, thật sự Cố Lan San cho rằng Thịnh Thế đang bận, không muốn quấy rầy mình ngủ, mới rời đi, nhưng đợi đến khi cô đến tòa soạn SH, mãi đến sáu giờ, lúc tan làm về nhà vẫn không nhận được điện thoại của Thịnh Thế, cô mới mơ hồ cảm thấy không phải chuyện như thế.
Tối hôm đó cô ngủ không ngon, nằm ở trên giường, vẫn luôn ngóng trông điện thoại di động, rõ ràng đã điều chỉnh âm lượng chuông, nhưng vẫn sợ mình lỡ mất cuộc gọi của anh.
Mãi cho đến sáng ngày hôm sau, Thịnh Thế vẫn không gọi một cú điện thoại nào tới.
Trái tim Cố Lan San trầm xuống, cho tới lúc cô đến công ty, cả người cũng hơi phờ phạc rã rượi.
Chiều qua Diệp Tư có việc bận, lúc Cố Lan San tới công ty, hai người không gặp nhau.
Hôm nay Cố Lan San vừa bước vào công ty, Diệp Tư liền lập tức xông tới, ríu rít hỏi thăm than thở không ngừng bên tai Cố Lan San.
“Chị Cố, hôm qua sao chị không tới công ty? Đi nơi nào đúng không! Có phải có hẹn với ngài Thịnh hay không?”
“Chị Cố, hai người vẫn luôn ở cùng một chỗ sao? Chuyện kia, chuyện kia được không...... Kỹ thuật của ngài Thịnh như thế nào vậy? Bề ngoài và kỹ thuật có tỉ lệ thuận hay không?”
Cố Lan San chép miệng, tay đỡ trán, trực tiếp không đếm xỉa đến Diệp Tư.
Diệp Tư tự nói một lúc, hình như phát hiện Cố Lan San không hứng thú chút nào, liền ngậm miệng, nhún nhún vai, trở lại cương vị công việc của mình.
Cả sáng làm việc, Cố Lan San cứ như mất hồn.
Bữa trưa.
Cố Lan San và Diệp Tư ngồi trong phòng ăn tòa soạn SH.
Cố Lan San khẩy đồ ăn trong đĩa, một miếng cũng ăn không trôi, Diệp Tư ngược lại ăn rất khỏe, ăn không ngừng.
Cố Lan San cắn chiếc đũa, suy nghĩ trong chốc lát, liền mở miệng nói với Diệp Tư: “Diệp Tư, chị hỏi em một vấn đề, nếu như sau khi một người phụ nữ và một người đàn ông lên giường, không gặp mặt mà mỗi người đi một ngả, điều này đại biểu cho cái gì?”
Diệp Tư nhìn chằm chằm Cố Lan San, nuốt miếng cơm trong miệng, uống một hớp nước, nói: “Đây không phải là tình một đêm sao?”
“À.” Cố Lan San đáp một tiếng, cúi đầu, giả bộ đang gắp thức ăn ăn cơm.
Lòng cũng đã xoắn lại thành một dải.
Tình một đêm?
Thịnh Thế và cô là tình một đêm?
Sau khi ăn sạch sành sanh, liền không còn bất kỳ quan hệ nào nữa?
Diệp Tư không hề chú ý tới sự khác thường của Cố Lan San, cứ huyên thuyên vấn đề này không ngừng: “Chị Cố, em đã nói với chị, nếu như đàn ông thích một người phụ nữ, khẳng định sau khi lên giường, sẽ tiếp tục liên lạc với người phụ nữ đó. Nếu như một người đàn ông lên giường cùng người phụ nữ mà sau đó không liên lạc gì cả, như vậy chỉ có một khả năng, đơn giản mà nói, chính là đàn ông cần tình dục, đàn bà cần tình yêu. Hai bên đều đạt được mong muốn, giải quyết nhu cầu sinh lý, sau đó sau khi tỉnh lại, ngầm hiểu lẫn nhau mà trở về như cũ, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Đàn ông cần tình dục, đàn bà cần tình yêu? Hai bên đều đạt được mong muốn, giải quyết nhu cầu sinh lý?
Cố Lan San nghe xong mấy câu này, trong đầu trống rỗng, sắc mặt dần dần tái nhợt.
Cố Lan San nghe đến mấy câu này, đầu óc có chút mộng mị, sắc mặt trở nên tái nhợt từng chút từng chút một, tứ chi cũng dần dần lạnh lẽo theo.
Nếu như cô và những người đàn ông khác cùng ngủ một giấc, sau đó mỗi người đi một ngả, cô sẽ cảm thấy là nam nữ âи áι, tất cả đều cần thiết, giải quyết nhu cầu sinh lý.
Nhưng đối phương lại là Nhị Thập...... Cô nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy khả năng không lớn, nhưng sự thật chứng minh, Thịnh Thế thật sự giống như là biến mất khỏi thế gian vậy, cũng chưa từng liên lạc với cô.
Chẳng lẽ, Thịnh Thế thật sự vừa vặn đêm khuya yên tĩnh ở cùng với cô, có phương diện nhu cầu đó, cho nên thuận theo tự nhiên cùng làm với cô?
Đáy lòng cô lập tức vô cùng khó chịu, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Diệp Tư thấy sắc mặt Cố Lan San không được tốt, liền không nhịn được lên tiếng hỏi: “Chị Cố, chị làm sao vậy?”
Cố Lan San hồi hồn, trong hốc mắt chứa đầy chua xót đau đớn, cô cố gắng cắn chặt hàm răng, bắt buộc bản thân mình đừng rơi nước mắt, sau đó đứng thẳng lên, không nói bất cứ điều gì, đi thẳng ra cửa nhà hàng bên ngoài công ty.
Cố Lan San đi thẳng lên tầng cao nhất của tòa nhà SH.
Mùa đông gió thổi vù vù, cô không mặc áo khoác nên lạnh thấu xương.
Toàn thân lạnh lẽo khiến cô dần dần bình tĩnh lại.
Một người phụ nữ cùng một người đàn ông, không danh không phận lên giường, nghĩ như thế nào thế nào cũng có chút vô cùng không biết thận trọng chứ?
Nhưng khi đó cô cũng không biết tại sao bản thân cô lại không có cách nào từ chối được.
Lúc đầu, cô và Hàn Thành Trì hôn nhau, vì vậy mà Thịnh Thế ly hôn với cô, hiện tại lại lại gây ra chuyện này, Cố Lan San thật sự không biết phải liên lạc với Thịnh Thế như thế nào.
Nhưng trong lòng cô lại cảm thấy Thịnh Thế sẽ không ức Hi*p mình như vậy.
Cố Lan San cụp mắt, suy nghĩ thật lâu, mới nghĩ một cái cớ rất tốt, có thể đến gặp Thịnh Thế một lần, sau đó hai mặt một lời nói chuyện rõ ràng, xem rốt cuộc trong lòng Thịnh Thế có ý kiến gì không.
Cái cớ mà Cố Lan San nghĩ đến chính là chiếc áo khoác của anh cô đã tiện lấy đi lúc rời khỏi khách sạn.
Áo khác của Thịnh Thế.
Cô vẫn chưa trả lại cho anh.
...
...
Hôm ấy, Cố Lan San tan việc về nhà, đưa áo khoác của Thịnh Thế đến tiệm giặt ủi, hôm sau lấy về.
Thứ sáu là ngày đi làm cuối cùng trong tuần, cô đã từng nghe Thịnh Thế nói qua, xế chiều hôm nay công ty sẽ mở một cuộc họp theo thường lệ.
Cho nên, Cố Lan San liền lựa chọn xế chiều thứ sáu đi đến công ty Thịnh Thế.
Cô còn chuẩn bị cho mình một cái cớ vô cùng hoàn mũ, đó chính là, mình và một người bạn đi dạo phố trên Thập Lý Thịnh Thế, tiện thể đem áo khoác đến cho anh.
...
...
3h50 phút, Cố Lan San đã đến một vài con phố trên Thập Lý Thịnh Thế, cô giơ túi đựng áo khoác của Thịnh Thế lên, đi dạo một vòng quanh Thập Lý Thịnh Thế, sau đó mua một bộ quần áo, lúc này mới cảm thấy không hề sơ hở, lập tức yên tâm thoải mái đi tới công ty Thịnh Thế.
Cố Lan San chỉ đi theo Thịnh Thế đến công ty của anh một lần, lại còn là hơn mấy tháng trước.
Hiện giờ, nhân viên lễ tân của công ty đã đổi người nên hoàn toàn không biết Cố Lan San, cho nên khi Cố Lan San tới trước sảnh, nói cô muốn tìm Thịnh Thế, nhân viên lễ tân trả lời là: “Chào cô, cô khỏe chứ, xin hỏi cô có hẹn trước không?”
Cố Lan San lắc đầu một cái, nói: “Không có.”
Thật không hổ là công ty lớn đã đưa ra thị trường, thái độ phục vụ của nhân viên lễ tân vô cùng tốt, hơn nữa rất lễ phép: “Cô này, thật xin lỗi, cô phải hẹn trước với Tổng giám đốc, tôi mới có thể dẫn cô lên.”
Cố Lan San suy nghĩ một chút, cô ngại không gọi điện thoại trước, là vì không có được lý do tốt, hiện giờ lấy được một cái cớ hoàn mỹ như vậy, không có gì phải mắc cỡ, cho nên móc ra điện thoại di động trong túi ra, nhân viên lễ tân nhìn về phía cô khẽ mỉm cười, nói: “Bây giờ anh Thịnh đang mở cuộc họp, sau khi hội nghị kết thúc, tôi sẽ giúp cô liên lạc, nếu như anh ấy đồng ý, tôi sẽ để cô đi lên được không?”
Cố Lan San suy nghĩ một chút, cũng nhìn về phía cô nhân viên lễ tân cười cười, nói: “Được.”
“Bây giờ cô có thể ra đó nghỉ ngơi một chút.” Cô lễ tân dẫn Cố Lan San đến phòng nghỉ ngơi trên tầng một, sau đó rót cho Cố Lan San một ly nước: “Thưa cô, ở đó có các loại đồ uống, sau khi uống hết cô có thể tự lấy.”
Cố Lan San gật đầu, “Cám ơn.”
Cô lễ tân lại hơi cười cười với Cố Lan San, sau đó xoay người trở lại tiền sảnh.
Trong hành lang không ngừng có người ra ra vào vào, nhưng lại rất an tĩnh, để Gi*t thời gian, Cố Lan San chọn một quyển tạp chí Thụy Lệ từ trên giá sách bên cạnh để xem.
Trên tạp chí Thụy Lệ, từ trước đến nay hay quảng cáo rất nhiều sản phẩm mới, hơn nữa tất cả đều là nhãn hiệu không hợp thời, cho nên Cố Lan San nhìn rất nhanh, lật xong một quyển tạp chí thật dày, cô giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, mới trôi qua chỉ mười phút, đang định đứng dậy chọn một quyển tạp chí khác.
Khi cô đứng dậy, cửa thang máy đối diện phòng nghỉ ngơi vừa vặn mở ra, từ bên trong bước ra một người Cố Lan San vô cùng quen thuộc, đó chính là —— Tô Kiều Kiều.
Sao cô ta lại ở đây?
Cố Lan San từ từ ngồi lại trên ghế sa lon, mắt không chớp nhìn chằm chằm Tô Kiều Kiều.
Gần đây, giá trị con người Tô Kiều Kiều càng lăn lộn càng cao, trở thành gương mặt đại diện của tập đoàn Bắc Dương, nhưng xì căng đan lại càng ngày càng ít, bắt đầu xâm nhập vào thị trường quốc tế, chiếm đóng một số trang đầu của tạp chí thế giới, ví dụ như bước lên thảm đỏ của một số bộ phim, Tô Kiểu Kiều mặc một chiếc váy đỏ khiến toàn bộ kinh ngạc.
Tô Kiều Kiều không chớp mắt nhìn thẳng phía trước, mười phần cao ngạo đi thẳng về cửa chính công ty, lúc đi ngang qua quầy lễ tân, cô nhân viên lễ tân còn vô cùng quen thuộc chào hỏi cô ta: “Chào cô Tô.”
Tô Kiều Kiều cũng không thèm nhìn những cô nhân viên lễ tân một cái mà đi thẳng luôn.
Vừa nhìn thấy một màn đó, Cố Lan San đã hiểu ngay, nhất định Tô Kiều Kiều đã thường xuyên ra vào công ty Thịnh Thế.
Trong lòng Cố Lan San hơi lăn lộn chút không vui, cô vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Tô Kiều Kiều, thấy Tô Kiều Kiều ra khỏi công ty, liền nhận một cuộc điện thoại, sau đó chưa tới hai phút, cô ta gặp một người đàn ông, sau đó cô ta tiến lên, cười vô cùng phong tình vạn chủng giắt lấy cánh tay của người đàn ông, hai người cùng nhau đi vào quán cà phê đối diện.
Tô Kiều Kiều, đàn ông?
Trong đầu Cố Lan San lập tức thoáng hiện một suy nghĩ không được tốt, cô giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, khoảng cách từ giờ đến lúc Thịnh Thế họp xong còn khoảng 30 phút nữa, cô liền cắn cắn môi, cầm túi lên đi theo.
...
...
Quán cà phê này không có phòng riêng, thiết bị lắp đặt vô cùng tinh xảo, tất cả những nơi gần cửa sổ sát đất đều có bàn xích đu, những chiếc bàn nhỏ được đặt xung quanh, ở giữa là một bồn cây màu xanh được trồng tách ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc