Cố Lan San vội vàng vén chăn lên, chân mới vừa để xuống đất, cô liền nhìn thấy khắp cả người mình đều là dấu vết hồng hồng ái muội, từng cảnh xảy ra tối qua hiện lên ở trong đầu của cô, giống như cuốn phim chầm chậm chiếu lại, từng việc được nhớ lại.
Đầu óc của cô đột nhiên tỉnh táo đến cực hạn.
Thế mà cô lại lên giường cùng Thịnh Thế.
…
…
Thịnh Thế lái ô tô đến quán cháo mà Cố Lan San thích nhất, mua cho cô một phần cháo hải sản nóng hổi.
Lúc trở lại, thuận tiện bật lớn máy sưởi trong xe, tốc độ xe đi rất nhanh, anh chỉ sợ chạy tới khách sạn, cháo sẽ nguội.
Thịnh Thế đậu xe lung tung ở ven đường, đem áo khoác của mình lấy xuống, bọc lại cháo mới xuống xe, vào khách sạn.
Anh vào thang máy, dọc theo đường đi, cửa thang máy vừa mở ra anh cũng vội vàng chờ cửa mở là hướng về phía phòng kia đi tới, đến cửa, động tác đi vào của anh rất chậm và nhẹ nhàng, anh rón rén lấy thẻ mở cửa phòng, cẩn thận đẩy ra, cố gắng tận lực đến cảnh giới không có tiếng động nào, bước vào bên trong phòng.
Anh giơ cháo lên, nhẹ nhàng đặt ở bàn trà trong phòng khách, lúc này mới rón rén đi đến gần phòng ngủ.
Lúc anh chia tay, cửa phòng ngủ cũng không có khoá, chỉ nhẹ nhàng đóng, anh sợ mình làm cô tỉnh giấc, cho nên động tác rất yên tĩnh, khi khoảng cách giữa anh và phòng ngủ còn một mét, anh đã nghe thấy một giọng nữ lười biếng từ phòng ngủ truyền đến.
“Anh Thành Trì sao? Anh ấy thế nào ạ?”
Thịnh Thế nghe đến cái tên này, bước chân của anh đứng tại chỗ.
Thật ra thì anh cũng biết, nghe lén người khác nói chuyện điện thoại là hành động rất không có đạo đức, thế nhưng anh vẫn không có đạo đức nghe tiếp.
Cú điện thoại này, thời gian cũng không lâu, lời nói của Cố Lan San cũng không nhiều, cả câu chuyện chỉ duy nhất có một đề tài, đều vây quanh Hàn Thành Trì: Bác Hàn, bác yên tâm đi, anh Thành Trì rất thông minh mà, hơn nữa còn thận trọng, làm chuyện gì cũng chững chạc, anh ấy nhất định sẽ thành công, sẽ không để cho bác trải qua những ngày cực khổ như này nữa.
Nhất thời, như có một chậu nước lạnh, để ở trên đầu Thịnh Thế, nhẫn tâm ụp thẳng xuống, làm cả người anh hoàn toàn tỉnh táo.
Lý trí và tinh thần, hoàn toàn trở về.
Lúc này anh mới ý thức được, rốt cuộc mình đã ở nơi này trong toàn bộ mười hai giờ, đã làm một vài việc.
Rõ ràng anh đang đưa cô về nhà, cả hai vẫn rất lý tính, nhưng cô nam quả nữ ở chung trong một chiếc xe, cuối cùng anh không thể khắc chế được mình, cứ như vậy ở trong xe, cùng cô lật chuyển mây mưa.
Sau đó anh hoàn toàn triệt để trầm luân.
Cảm giác an ổn nhất của anh khi ngủ là ôm cô.
Thậm chí sau khi tỉnh lại, tâm tình còn sung sướng quấn lấy cô triền miên một trận.
Khi đó, anh thật sự cảm giác mình rất hạnh phúc.
Cho tới bây giờ anh đối với Cố Lan San đều như vậy, cô chỉ đối tốt với anh một chút, thì anh đối với cô đã hoàn toàn không có lực chiến đấu, ngàn ý trăm thuận không oán không hối.
Cho nên, anh từ trong chăn ấm áo bò dậy, chạy hơn nửa Bắc Kinh, chỉ vì mua cho cô một phần cháo cô thích quay lại.
Nhưng, lời nói vừa rồi của cô trong điện thoại, hoàn toàn gõ cho đầu anh tỉnh táo.
Thịnh Thế cảm giác tâm tình mình bây giờ khó có thể hình dung, anh nghĩ tới tối qua Cố Lan San đối mặt với sự trêu trọc và xâm nhập của mình không có bất kỳ phản kháng nào
Thịnh Thế cảm giác tâm tình mình bây giờ khó có thể hình dung, anh nghĩ tới tối qua Cố Lan San đối mặt với sự trêu trọc và xâm nhập của mình không có bất kỳ phản kháng nào, anh mơ hồ cảm thấy có chút hy vọng, thế nhưng anh lại nghĩ đến chủ nhật này cô đến chỗ bà Hàn, trong miệng cô vừa tán dương Hàn Thành Trì như vậy, anh cảm giác mình như rơi vào trong bóng tối vô biên, làm thế nào cũng không tìm được đường ra.
Anh từ trước đến giờ đối với việc mình muốn, đều tràn đầy tin tưởng, trong tình thế bắt buộc, mặc dù thời điểm lúc ấy ly hôn, anh đã từng thật sự muốn buông bỏ ý niệm với Cố Lan San, đó là bởi vì anh hy vọng cô sống trong vui vẻ, sống tốt, nhưng đến cuối cùng, vì một lần cô chủ động hôn môi anh, nên anh lập tức bỏ ý niệm này đi.
Anh nghĩ, anh thả tự do cho cô, để cô sống cuộc sống cô muốn, cô rời Bắc Kinh, cô trở lại Bắc Kinh, anh đều không có bất kỳ can thiệp, anh lặng lẽ đứng sau lưng cô, nhìn cô, mãi cho đến khi cô chủ động gọi cho anh một cuộc điện thoại, gọi tới anh, để nhờ anh giúp cô một tay sắm vai chồng của cô, đi gặp Diệp Dao.
Cú điện thoại đó, giống như chìa khoá mở ra đè nén trong anh, để cho anh về sau, luôn muốn đến gần cô.
Cho tới bây giờ………..
Thịnh Thế nghĩ tới đây, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Cái này và ý tưởng lúc đầu của anh hoàn toàn trái ngược nhau.
Anh rõ ràng cứng rắn nói không hề xâm nhập vào trong sinh mệnh cô nữa, anh cường thế bá đạo và ghen tức, đã làm hại cô tự sát một lần.
Nhưng bây giờ, đây được tính là gì?
Nhưng anh rõ ràng nhớ, ý loạn tình mê nước chảy thành sông đều là do mình chủ động.
Anh bây giờ, với ban đầu vì lấy được cô, đã không tiếc mà thiết kế bỏ thuốc để cô cưới anh, có cái gì khác nhau chứ?
Sắc mặt Thịnh Thế tái nhợt, nhợt nhạt đến cực điểm.
Tại sao anh có thể quên mất việc có lẽ cô và Hàn Thành Trì bắt đầu, anh không thể ích kỷ nhiễu loạn cuộc sống của cô như vậy.
Anh kịp thời hoàn toàn thanh tỉnh.
Hoàn toàn chỉ có một đêm này, có lẽ cũng không ảnh hưởng cái gì tới cô.
Cho tới bây giờ, Thịnh Thế mới biết, lúc chân chính yêu sâu đậm một người sẽ cam tâm tình nguyện uỷ khuất chính mình.
Mà anh, nói qua anh sẽ không quấy nhiễu cô, tuyệt đối không quấy rầy.
Cánh môi Thịnh Thế tái nhợt không có bất kỳ huyết sắc nào, rõ ràng muốn, lại phải cứng rắn buộc mình buông tha, đây mới là đau khổ và khó chịu nhất.
Cánh môi Thịnh nhẹ nhàng nhếch một cái, tạo ra một nụ cười cực kỳ chua xót.
Nụ cười kia rất nhạt, rất nhạt, nhạt nhẽo giống như ánh sáng hư vô xa xôi chợt loé lên.
Sau đó, anh từ từ xoay người, giống như căn bản chưa từng xuất hiện tại nơi này, rời đi.
…
…
Nếu như cô ly hôn, nhưng có ngày sau ly hôn, cô lại cùng chồng trước của mình lên giường, cô sẽ có cảm thụ như thế nào?
Cố Lan San nghĩ, cảm giác này hẳn là rất không tốt.
Nhưng, cô lại hoàn toàn khác biệt, cô cũng không có cảm thấy bao nhiêu chật vật.
Chẳng qua là, khi cô nhớ lại, mặt cô không nhịn được mà đỏ lên, nhịp tim đập không nhịn được tăng nhanh, thậm chí, cô còn mơ hồ có thể nhớ tới, không gian nhỏ hẹp ở trong xe, anh và da thịt của cô dán sát vào nhau chính là chặt chẽ khăng khít như vậy, cô và hô hấp của anh đan vào nhau thật chặt, hô hấp của anh rất nóng phun lên từng tấc da tấc thịt trên khắp người cô.
Cố Lan san nghĩ đi nghĩ lại, đã cảm thấy toàn thân mình nóng lên
Cô không nhịn được giơ tay lên, chạm vào vết cắn của Thịnh Thế hôm qua trên người mình, đáy mắt lóng lánh, nhẹ nhàng mím môi, nở nụ cười.
Cô không biết rốt cuộc mình vui vẻ mừng rỡ vì cái gì.
Nhưng mà, cô cứ cảm thấy thẹn thùng và vui sướng ngập tràn trong đáy lòng mình không kiềm chế được.
Cố Lan San ngồi ở bên giường, cứ tự vui vẻ, khấp khởi trong lòng hơn nửa ngày, mới đi dép lê vào phòng tắm. Cô tắm rửa, đánh răng rồi mặc qua loa một cái áo choàng tắm từ trong phòng tắm đi ra.
Trong phòng ngủ vẫn chỉ có một mình cô như cũ, cô cắn môi nghĩ, Thịnh Thế sẽ chờ cô ở phòng khách bên ngoài sao?
Trong lòng cô khẽ khẩn trương, đi tới đi lui trong phòng ngủ nhiều lần, sau đó mới lấy hết dũng khí, hít sâu một hơi, kéo cửa, đi ra ngoài.
Trong phòng khách không có ai.
Cố Lan San nhíu nhíu mày, đi vào nhà vệ sinh trong phòng khách. Bên trong rất yên tĩnh, đèn cũng không bật, đẩy cửa ra, bên trong bày biện rất ngăn nắp, hiển nhiên là chưa có ai sử dụng.
Kỳ quái, Thịnh Thế đâu?
Đi đâu rồi?
Cố Lan San nghi ngờ xoay người, liền nhìn thấy trên bàn trà phòng khách có áo khoác của Thịnh Thế. Trong lòng Cố Lan San bình tĩnh trở lại, nghĩ, có lẽ Thịnh Thế có việc gì đó lên đã đi ra ngoài thôi.
Cô cười ngây ngốc, tung tăng nhảy tới trước bàn trà, giơ tay lên, hơi giận rỗi kéo vạt áo Thịnh Thế, nhưng vui mừng trên mặt không thể giấu được.
Nhưng, kỳ quái là, dường như cái áo này rất nặng......
Cố Lan San lại kéo, nghiêng đầu, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm chiếc áo khoác này, nghĩ, đây là hàng thủ công của Pháp, chất liệu nhẹ mà ấm, tại sao lúc này lại trở nên nặng như vậy?
Giống như là bọc thứ gì.
Cố Lan San giơ ngón tay lên, chọc chọc áo khoác, quả thật chạm vào một cái hộp cứng rắn nào đó.
Là cái gì đây?
Cố Lan San cắn cắn môi, ngẩng đầu lên, nhìn chung quanh một lần, sau đó tò mò như cô bé mở áo khoác Thịnh Thế ra.
Là một hộp đồ ăn.
Sờ bên ngoài vẫn còn nóng.
Bên trong đựng một bát cháo.
Cố Lan San chỉ liếc mắt nhìn, đã lập tức nhận ra đó là cháo hải sản mà mình thích ăn nhất. Cô tìm trong hộp đồ ăn, tìm được một tấm card, quả nhiên chính là tiệm cháo mà mình thích.
Thịnh Thế mua cho cô nha?
Cố Lan San nhìn bát cháo, cười khúc khích.
Trong lòng càng khẳng định, nhất định là Thịnh Thế bận chuyện gì đó phải đi làm việc của mình, chỉ là trước khi đi, mua trả cô một bát cháo.
Hơn nữa sợ cháo lạnh, còn dùng áo khoác của anh để bọc vào.
Cố Lan San lưu luyến mở nắp hộp đồ ăn ra, cầm cái muỗng duy nhất ở một bên, duyên dáng ăn một miếng.
Cháo ấm, vào trong dạ dày, khiến lòng cô cũng ấm áp theo.
Cố Lan San ngồi chồm hổm trên mặt đất ăn ngon lành, ăn hết sạch bát cháo hải sản cỡ lớn, lúc đứng dậy, chân cũng đã tê rần.
Cô chà chà chân mình trên mặt đất, thuận thế liếc mắt nhìn đồng hồ, đã gần ba giờ rồi.
Cô cắn ngón tay, nghĩ Thịnh Thế bận gì mà đến bây gì còn chưa tới đây chứ?