Cố Lan San ghét nhất là bị người khác dùng giọng điệu vênh váo tự đắc nói chuyện với cô, ngẩng đầu, liền nhìn thấy đáy mắt Tô Kiều Kiều lóe ra vài phần vui sướng khi người gặp họa, bình tĩnh đứng ở nơi đó, giống như im lặng chờ đợi cô xấu mặt.
Ánh mắt Cố Lan San lóe lóe, muốn để cho cô mất mặt, không có cửa đâu!
Cô đúng là phóng viên nhỏ, dựa vào chuyện xấu của những minh tinh người mẫu giàu có kiếm cơm, những người này không biết cô, nhưng mà cô đối với bọn họ từng chuyện đều nắm rõ như lòng bàn tay!
Có vài chuyện xấu, mặc dù không bị lọt hết ra ngoài, nhưng cũng không có nghĩa là cô không biết!
Trong não Cố Lan San nhanh chóng nhớ một chút, sau đó liền lẳng lặng quay đầu nhìn về phía Lưu tổng đang đứng một bên, ánh mắt của cô có chút hơi hơi lạnh lẽo, rõ ràng trực tiếp nói: “Đến tham gia này bữa tiệc này, đều là khách mời của Lưu tổng, Lưu tổng liền chiêu đãi khách mời như vậy sao?”
Thật ra người Lưu tổng mời đến, đều là đối tác trên thương trường, lại có một ít minh tinh người mẫu, mặc dù không phải nhớ được tất cả mọi người, nhưng mà ông ta đều đã gặp mặt qua.
Mà Cố Lan San, khuôn mặt mười phần xa lạ.
Lại là phóng viên.
Ông ta liền cho rằng Cố Lan San tới chính là vì khai thác chuyện xấu, dù sao cũng là bữa tiệc của chính mình, không thể ở trong bữa tiệc xảy ra chuyện gì, liền mở miệng, nói: “ Tiểu thư đã có thi*p mời, liền lấy ra để cho chúng ta nhìn một cái, nếu tiểu thư không lấy được thi*p mời, chúng ta liền cho rằng mục đích tiểu thư không thuần khiết, tiến hành lục soát người và mời cô rời khỏi!”
Nói xong, Lưu tổng liền đối với bảo an nơi xa vẫy vẫy tay.
Bảo an lập tức đi tới, đứng ở bên người Cố Lan San.
Tô Kiều Kiều cao ngạo đứng ở nơi đó, trên mặt lập tức hiện lên tươi cười lạnh lẽo.
Cố Lan San từ trước đến nay luôn luôn sĩ diện, nếu như cô bị bảo an ngăn cản lục soát người trước nhiều người như vậy lại bị đuổi ra, mặc dù mọi người không biết cô là ai, nhưng mà cô cũng không thể ném mặt mũi mình!
Cho nên, trước một giây lúc bảo an đến gần, Cố Lan San gọn gàng dứt khoát đem túi sách trong tay mình kéo ra kéo khóa ra, sau đó lật tay liền đổ xuống, đồ đạc rào rơi xuống đất.
Một cái chìa khóa xe, một một cái điện thoại, một cái Ϧóþ tiền.
Đơn giản mà lại rõ ràng.
“Lưu tổng, hiện tại ông thấy rõ ràng sao? Trên người tôi không có máy nghe trộm, camera hay bất kỳ thiết bị gì, cho nên mục đích của tôi không thuần khiết có thể làm rõ rồi!”
Ánh mắt Cố Lan San thẳng tắp nhìn chằm chằm Lưu tổng, thanh âm thanh thúy sắc bén gằn từng chữ nói.
Lưu tổng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đáy lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng mà, một hơi của ông ta còn không có thở xong, Cố Lan San lại không nhanh không chậm đã mở miệng: “Lưu tổng, nghe nói ngày hai mươi tháng trước, ông ở Bích Hải Vân Thiên mua sắm một phòng mới, bên trong giấu một cái sinh viên, lại nghe nói Lưu tổng ở rể nhà vợ, Lưu tổng vẫn luôn sợ vợ, nói vậy chuyện này, vợ Lưu tổng còn chưa biết đi?”
Sắc mặt Lưu tổng lập tức bắt đầu trở nên khó coi.
Trên mặt Cố Lan San hiện lên ý cười nhợt nhạt, vậy mà dám ᴆụng đến cô, thật đúng là cho rằng cô dễ bắt nạt!
Nếu vừa rồi dám để cho cô mất mặt trước mặt nhiều người như vậy, như vậy cô liền làm cho bọn họ mất mặt gấp mười lần!
Cố Lan San nghĩ tới đây, liền quay đầu lại, nhìn về phía Tô Kiều Kiều.
Nghĩ thầm rằng, cô ta thật đúng là âm hồn không tiêu tan ở trong thế giới của cô, làm cô không nhớ kỹ cô ta thật khó!
“Tô tiểu thư, tôi nghĩ rằng, cô có phải hay không quên một thời gian trước tại tòa soạn SH đùa giỡn người khác, kết quả bị người bị người ta đánh cho hai bạt tai, hủy bỏ chuyện hợp tác rồi hả?”
Cố Lan San nói như vậy, vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi!
Tô Kiều Kiều lại bị người khác tát hai bạt tai? Hơn nữa lại bị hủy bỏ hợp tác?
“Trời ạ, đây là thật hay giả? Tô Kiều Kiều lại bị đánh?”
“ Lại còn ở tòa soạn SH tin tức... Cô ta vậy mà cũng sẽ bị người ta hủy bỏ hợp tác?”
“ Cô ta vẫn luôn thích đùa giỡn người khác, đi tới chỗ nào đều là một bộ dáng thanh cao, chắc là gặp người so với cô ta, cho nên mới bị phản kích thôi!”
.......
Những cái minh tinh cùng người mẫu này nghe nói như vậy, cũng nhịn không được bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Tô Kiều Kiều đứng ở nơi đó, mặt một trận hồng một trận xanh, tay nắm thành quyền!
Cố Lan San cúi người xuống, đem đồ của mình nhặt lên, thu dọn gọn gàng xong, lúc này mới giương mắt nhìn về phía Tô Kiều Kiều: “ Tôi nhớ rõ tôi nói qua cùng cô, không nên trêu ᴆụng đến tôi!”
“Nếu không tiếp theo tôi tuyệt đối không không nhẹ nhàng với cô!”
“ Con người tôi, cũng không dễ để cô bắt nạt!”
“ Cô vậy mà còn dám ᴆụng đến tôi?”
Cố Lan San nói xong, liền khinh thường lườm Tô Kiều Kiều một cái, hơi hơi ngẩng cằm, bên môi nở rộ nở rộ một nụ cười xinh đẹp lạnh lùng, mặt mày trong lúc đó, cũng mang theo độc ác!
Tô Kiều Kiều toàn thân đã bắt đầu run rẩy, lập tức cô ta đã nghĩ muốn đem Cố Lan San xé nát cô ta ngay tại chỗ!
Cô ta cảm nhận được lửa giận trong lòng mình, nếu như không trút ra, cô ta sẽ điên mất!
Ả ta chỉ là một cái phóng viên nho nhỏ, lại dám liên tục làm thiên hậu là cô ta mất mặt hai lần trong giới nghệ sĩ!
Hơn nữa, những người xung quanh, vậy mà nói chuyện khó nghe như thế.....
Tô Kiều Kiều cực kỳ tức giận, ngược lại ôm lấy môi nở nụ cười, cô ta liên tục gật đầu, như là muốn nói, nhưng mà một câu cũng nói không nên lời, cô ta cúi đầu thấy chén rượu trong tay mình, nghĩ cũng không nghĩ, liền hướng về phía trên mặt Cố Lan San mạnh mẽ hắt qua.
Cố Lan San cũng thật không ngờ Tô Kiều Kiều vậy mà ở trước mặt nhiều người như vậy động thủ hắt chính mình!
Rượu đỏ lạnh giá chảy khắp mặt.
Chậm rãi dọc theo hai gò má của cô chảy tiếp xuống, dính ở trên quần áo của cô.
Xung quanh có người hít một ngụm khí, tiếp tục ở tại chỗ nhìn một màn như vậy!
Đáy lòng Cố Lan San bùng lên một ngọn lửa!
Cô ta vẫn không chịu dừng phải không?
Cô trước sau như một duy trì dáng vẻ bình tĩnh, xinh đẹp đứng ở nơi đó, kiềm chế thốt ra lời thô tục, đáy lòng đã đem mười tám đời tổ tông Tô Kiều Kiều ra hỏi thăm một lần!
Tô Kiều Kiều hắt người xong, đáy lòng cảm thấy tức giận tiêu hao một chút, liền xoay người đối với Lưu tổng bên cạnh nói: “ Còn không đem bà điên này đuổi ra!”
“ Đúng, đúng, mau lên!” Lưu tổng đối với bảo an đứng ở bên cạnh trực tiếp mệnh lệnh: “ Mau đuổi cô ta ra ngoài!”
Trong nháy mắt bảo an đến bên cạnh mình đó, Cố Lan San đột nhiên xoay người đi tới bên cạnh khu tiệc đứng.
Mặt trên đặt rất nhiều tủ thủy tinh, bên trong đủ loại kiểu dáng đồ ngọt.
Cố Lan San nhìn lướt qua, liền chọn một cái bánh sầu riêng Tây Mễ Lộ, đi lên phía trước, một phen nâng lên, sau đó xoay người, liền hướng về phía trên mặt Tô Kiều Kiều ném qua.
Tủ thủy tinh kia rất lớn, bên trong Tây Mễ Lộ còn hai phần ba, bị Cố Lan San ném ra ngoài như vậy.....
Cái bánh có chút lớn, người xung quanh vây xem bên cạnh hét lên một tiếng, nhanh chóng tránh ra, ngược lại cũng không bị bắn lên người quá nhiều, nhưng mà Tô Kiều Kiều bị ném đúng lên người.
Bánh Tây Mễ Lộ kia hương vị là sầu riêng, trong nháy mắt một mùi sầu riêng đặc trưng liền từ trên người Tô Kiều Kiều bay ra, rất nhiều nữ minh tinh đều bịt mũi né tránh.
Trên tóc Tô Kiều Kiều, trên mặt, toàn thân đều dính đầy chất lỏng Tây Mễ Lộ.
Thậm chí tóc của cô ta còn đang chảy nước xuống đất.
Cố Lan San nhìn Tô Kiều Kiều như vậy, nghĩ thầm rằng, cô ta nhất định thảm hơn nhiều so với mình đi, tâm tình nhất thời bắt đầu tốt, vốn định xoay người rời khỏi, nhưng mà nhìn chậu thủy tinh trong tay, nghĩ nghĩ, liền ném về phía Tô Kiều Kiều.
Bên này Tô Kiều Kiều bị hắt còn chưa tỉnh táo, lại thấy chậu thủy tinh bay tới trước mặt, cô ta theo bản năng liền chạy về một bên trốn đi, thế nhưng cô ta đi giày cao gót rất cao, nhất thời cả người không đứng vững, liền ngã sấp trên mặt đất, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật!
Lúc này Cố Lan San mới cảm thấy hoàn toàn hết tức giận, khẽ hừ một tiếng, liền xoay người, dẫm xuống giày cao gót, tao nhã rời đi.
Cố Lan San vẫn như thế!
Có người mắng cô, cô liền cãi lại!
Có người đánh cô, cô liền đánh lại!
Cố Lan San là một người như vậy.
Không phải tính tình cô không tốt, mà là từ nhỏ đến lớn, cô bị người ta xem như món hàng bán lại bán, dần dần học xong cách bảo vệ bản thân.
Bởi vì, Cố Lan San biết, trên thế giới này, nếu như ngay cả chính cô còn không bảo vệ tốt mình, vậy thì thật sự không ai bảo vệ cô rồi!
Người trên thế giới này, bao gồm cả mẹ đẻ cô, cho cô ủy khuất nhiều lắm, cho nên, chính cô không cho phép mình chịu một chút ủy khuất!
Có lẽ cô đánh trả quá mức nóng nảy, làm cho một đám người trong bữa tiệc đều ngây ngốc ngẩn người, không biết làm sao. Cho nên, lúc Cố Lan San rời khỏi bữa tiệc mọi người mới khôi phục tinh thần.
...........
Tô Kiều Kiều bị mất mặt trước mặt nhiều người như vậy, cô ta cắn chặt răng, suýt nữa bắt đầu khóc, cuối cùng vẫn cố nén, được người đỡ rời khỏi đưa đi phòng nghỉ Câu Lạc Bộ.
Tô Kiều Kiều ૮ởเ φµầɳ áo bẩn, nhốt mình ở trong phòng tắm, khoảng một giờ tắm cả người, vẫn cảm thấy có hương vị sầu riêng ở trên người cô ta.
Cuối cùng cô ta tìm nước hoa, xịt lên toàn thân, lúc này mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Tô Kiều Kiều luôn luôn được người ta nịnh bợ, hiện tại xảy ra chuyện xấu như vậy, cô ta tự nhiên không có khả năng quay lại bữa tiệc, một người ở trong phòng, đáy lòng tất nhiên vừa tức giận lại vừa ủy khuất.
Phụ nữ, đều là như thế, lúc cảm thấy mình đặc biệt ủy khuất, liền muốn tìm kiếm chỗ dựa, tìm kiếm an ủi.
Mà người Tô Kiều Kiều muốn “ Chỗ dựa “ và “ An ủi” đó là Thịnh Thế.
Cô ta gọi bảy cuộc điện thoại cho người cô ta cho là “ Chỗ dựa” và “An ủi”, “Chỗ dựa” và “ An ủi” mới bắt điện thoại.
Giọng nói ủy khuất đáng thương của Tô Kiều Kiều lập tức nói: “Thịnh Ca, hôm nay em bị người bắt nạt muốn ૮ɦếƭ...”
Thật ra Thịnh Thế bởi vì chuyện Hàn Thành Trì muốn trở về tâm tình đang có chút không vui, căn bản không muốn nghe điện thoại. Chỉ là vừa mới không cẩn thận bấm sai rồi, liền bấm núi nghe, nghe được Tô Kiều Kiều nói, vẻ mặt cũng không thay đổi, giọng nói thản nhiên vẫn độc ác như cũ nói: “Có công sức gọi điện thoại nhiều như vậy, chứng tỏ bị bắt nạt còn chưa đủ thảm!”
Tô Kiều Kiều càng lúc càng tủi thân, cô ta không biết mình gọi cú điện thoại kia là tìm kiếm chỗ dựa và an ủi hay là tìm kiếm thêm đả kích a!
Giọng nói Tô Kiều Kiều yếu ớt, mang theo nén giận nói: “Thịnh Ca... Anh làm sao có thể nói như vậy!”
“Được rồi..... Tôi không như vậy nữa...” ngược lại giọng nói Thịnh Thế lập tức đứng đắn rất nhiều, đáy lòng Tô Kiều Kiều không hiểu sao liền ngọt ngào, phải biết rằng, đây chính là lần đầu tiên Thịnh Thế nói với cô ta như vậy, cô ta là người phụ nữ bên cạnh Thịnh Thế lâu nhất, mặc dù Thịnh Thế không chạm vào một ngón tay cô ta, nhưng mà cô ta cảm thấy có thể đáy lòng Thịnh Thế thật sự có cô ta. Hiện tại nhìn anh thỏa hiệp với cô ta, giọng nói còn bình thường như thế. Trong nháy mắt Tô Kiều Kiều cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc, cô ta cảm thấy mình bị ném Tây Mễ Lộ vị sầu riêng cũng rất tốt, thậm chí hận không thể bị người ta ném thêm vài lần, chỉ cần Thịnh Thế có thể sử dụng giọng điệu này nói chuyện với cô ta.
Nhưng mà tâm hoa của Tô Kiều Kiều còn chưa hoàn toàn nở rộ Thịnh Thế đã mở miệng, lời nói bây giờ càng độc ác hơn: “ Đúng lúc tâm tình tôi hiện tại không tốt, cô liền nói cho tôi nghe một chút chuyện cô cuối cùng làm sao bị người ta hận không thể không bắt nạt cô, làm cho tôi nghe xong bớt tức giận!”
Ban đầu Tô Kiều Kiều bị Cố Lan San bắt nạt chà đạp, đều vì bảo trì hình tượng mà cố nén không khóc rời khỏi, nhưng mà nghe được lời này của Thịnh Thế, cô ta bỗng nhiên nhịn không được liền rơi nước mắt xuống.
Cô ta còn tưởng rằng anh có ý tứ với cô ta, kết quả, căn bản là không phải......
Cô ta căn bản không phải tìm đến “ Chỗ dựa” và “An ủi”, cô ta căn bản là tìm tới khó chịu.
Sau đó liền bắt đầu nức nở nho nhỏ, bây giờ cô ta cảm thấy thật là tủi thân, thậm chí tâm đều bị tổn thương.....
Thịnh Thế nghe Tô Kiều Kiều khóc, cả người cũng không có gì xúc động, giọng nói nhẹ nhàng, mang theo một tia không chút để ý và nhàn nhã: “ Ôi, khóc? Vậy cô khóc đi, tôi tắt máy trước.”
Sau đó, Tô Kiều Kiều chưa kịp phản ứng, điện thoại liền “ tút...tút” tắt rồi.
Sau đó, Tô Kiều Kiều vốn nhỏ giọng nức nở, liền biến thành oa oa khóc lớn.
Sau đó, liền không có sau đó rồi.....
【 Xen vào một đoạn lời ngoài mặt: Thật không dám đấu diếm, Thịnh Thế ca ca thật sự cực kỳ hèn hạ, truyện này thật sự không phải ngược văn, truyện này thật sự cực kỳ khôi hài, cực kỳ ngọt ngào, cực kỳ sủng ái, nhưng mà mở đầu điểm vào truyện này, vì muốn kích thích khẩu vị của mọi người, mới có chút xoắn xuýt, nhưng mà không hình thành ngược, mọi người yên tâm nhìn xuống đi, tính cách quyến rũ Thịnh Thế ca ca bắt đầu triển khai a..... 】( Lời tác giả a...^-^..)
****************
Lúc Cố Lan San gọi cho Thịnh Thế, Thịnh đang ở trong công ty họp, anh nhìn là Cố Lan San gọi tới, liền chấm dứt hội nghị, ra ngoài nghe điện thoại.
“Thịnh thế, xế chiều hôm nay anh mấy giờ trở về? Chúng ta cùng nhau về nhà Cố Gia.....”
Thịnh Thế nghe đến đó, không nói hai lời, liền trực tiếp tắt điện thoại.
Cố Lan San hiếm khi gọi điện thoại cho anh, nhưng mà lại là thúc giục anh cùng cô đi Cố Gia, cô vội vã muốn gặp Hàn Thành Trì như vậy?
Ánh mắt Thịnh Thế thâm trầm trở về phòng họp.
Hôm nay là Chủ nhật, công ty vốn nên nghỉ ngơi, nhưng mà tối qua đại BOSS chạy đến công ty tăng ca, buổi sáng tổ chức hội nghị, vì thế lãnh đạo cao cấp của công ty vẻ mặt như đưa đám tới tham gia.
Nhưng mà, khóc lóc thảm thiết là một chuyện, sau khi tới công ty, phát hiện tính khí đại BOSS rất không tốt, bọn họ nói ra phương án, bất kể hoàn mỹ vô cùng vẫn bị anh giọng nói nhẹ nhàng lấy ra một đống lớn khuyết điểm, hội nghị mở một lúc, có mấy người lãnh đạo đều nhanh rơi lệ.
Hiện tại, đại BOSS ra ngoài nghe cú điện thoại, sau khi trở về, tính khí càng thêm nguy hiểm, mọi người càng thêm cẩn thận, thậm chí không dám thở mạnh một hơi.
Thịnh Thế nhìn thấy mọi người đều không nói lời nào, đáy lòng vốn không tốt, vì thế liền chỉ vào một phòng người bắt đầu mắng giống như là mắng học sinh tiểu học.
“ Tôi nói cho các người, cái phương án này nếu hôm nay giải quyết không xong cho tôi các người từng người từng người đều đi phòng tài vụ thôi việc đi!”
Sau khi rống xong, Thịnh Thế liền trực tiếp đạp cửa rời khỏi, đi văn phòng tổng giám đốc.
.........
Cố Lan San vừa nói một nửa, đã bị cắt đứt, cô cho rằng tín hiệu xuất hiện vấn đề, liền lấy điện thoại di động ra, lại gọi qua một hồi, ai ngờ bây giờ không ai bắt máy, trực tiếp bị tắt máy, Cố Lan San nhíu nhíu mày, tiếp tục gọi một lần, vẫn bị tắt máy.
Cô nghĩ đến buổi sáng ngày hôm qua anh ngoan độc tàn nhẫn ђàภђ ђạ mình, cắn cắn môi dưới suy nghĩ, có lẽ anh vẫn đang tức giận, e rằng không dự định cùng mình về nhà, Cố Lan San nhìn chăm chú di động một lúc, liền xách lên túi bên cạnh, đi xuống lầu, bảo quản gia an bài xe, quyết định tự mình về nhà.
.......
Trong văn phòng Tổng giám đốc cực kỳ yên tĩnh.
Thư ký Thịnh Thế đứng ở cửa, lặng lẽ liếc mắt vào bên trong một cái, phát hiện Thịnh Thế đứng ở trước cửa sổ sát đất, cả người không nhúc nhích, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không biết nghĩ cái gì.
Thịnh Thế thu liễm tất cả tức giận như vậy, đặc biệt tao nhã yên tĩnh và tốt đẹp.
Ánh mặt trời sau giữa trưa, vừa vặn chiếu vào trên nửa gương mặt của anh, hình dáng hoàn mỹ như bức tranh nửa sáng nửa tối, 乃út mực đều khó có thể miêu tả ánh sáng chói mắt.
Thư ký theo Thịnh Thế sáu năm, quen thuộc tất cả dáng vẻ của anh, nhưng chưa từng thấy qua dáng vẻ như vậy.
Cô không biết có phải ảo giác hay không, cảm thấy mặt mày đại BOSS trong lúc đó mang theo buồn bã.
Cô thấy cực kỳ nhiều loại bộ dáng của đại BOSS, bộ dáng tranh bá xưng vương trên thương trường, bộ dáng hăng hái đả bại kẻ địch, bộ dáng tràn đầy tự tin trước đối thủ cạnh tranh, bộ dáng trừng mắt lạnh lùng phẫn nộ..... Lại chưa bao giờ thấy bộ dáng giờ phút này của đại BOSS..... Trên dưới toàn thân dường như tản ra nhàn nhạt đau thương......
Giống như là, người đàn ông tổn thương vì tình.
Chẳng biết tại sao làm cho người ta lộ ra vẻ cảm động.
Thư ký bỗng nhiên nghĩ tới một việc, lúc ấy cô bỏ quên điện thoại di động trong công ty, buổi tối ăn cơm xong mới phát hiện, liền trở về công ty lấy, lại phát hiện văn phòng tổng giám đốc phát sáng, cửa đóng lại. Cô liền tò mò nhìn qua khe cửa, nghĩ rằng bên trong nhìn thấy hai người, lại phát hiện một mình đại BOSS ngồi ở bên trong, đáy lòng cô lúc ấy nhịn không được có chút nghi ngờ, không phải xế chiều hôm nay đại BOSS cùng một người đi hẹn hò sao? Vì cái gì nửa đêm lại chạy tới công ty?
Cô nghi ngờ lại nghi ngờ, cũng không dám quấy rầy đại BOSS, định rón ra rón rén rời đi, lại nghe thấy đến bên trong truyền đến hai tiếng: “Sở Sở... Sở Sở...”