Nhưng mà Cố Lan San không ngờ được, người phụ nữ ba mươi tuổi kia vậy mà coi như không nghe thấy tiếng của người chủ trì, không nói hai lời liền đi đến trước mặt Vương Giai Di, đưa tay lên, trước mặt nhiều người mà giáng cho cô ta một cái tát chẳng rõ nguyên nhân.
Xem ra lực của người phụ nữ kia rất mạnh, cả người Vương Giai Di phải lùi liên tục về phía sau hai bước.
Phía bên dưới, mọi người đều bị giật mình vì hành động này.
Vương Giai Di chỉ cảm thấy đầu óc mụ mị cả đi, gương mặt truyền đến một cơn nóng rát xen lẫn đau đớn. Một hồi lâu sau, cô ta mới bình tĩnh lại được. Vương Giai Di mở to mắt, nhìn người chủ trì trên sân khấu trước rồi mới ôm mặt, hung hăng trợn trừng với người phụ nữ kia, gằn từng tiếng để hỏi, “Cô là ai vậy? Cô dựa vào cái gì mà đánh tôi?”
"Bốp - -" Người phụ nữ không đáp lại, giơ tay lên, không chút nghĩ ngợi mà tát Vương Giai Di thêm một cái nữa, tát đến mức tóc tai được 乃úi gọn của đối phương rối tung cả lên.
Vương Giai Di vô duyên vô cớ ăn hai bạt tai. Cô ta tức giận vô cùng, lớn tiếng mắng một câu, “Cô bệnh thần kinh à!”
"A..." Vương Giai Di vừa mới thốt lên “A”, ngay sau đó đã biến thành một tràng tiếng hét chói tai.
Tóc của Vương Giai Di bị người phụ nữ kia túm lấy rồi lôi đến trước mặt mình. Người phụ nữ đưa tay lên, cào mấy cái thật mạnh vào mặt cô ta.
Vương Giai Di muốn vùng vẫy nhưng đã bị đối phương tóm chặt. Cô ta chỉ còn biết chịu đau, bị trúng bảy tám cái cào mặt. Ở bên dưới, lúc này bà Cố mới bình tĩnh lại, chỉ tay vào nhân viên bảo an đang đứng thất thần rồi mở miệng trách cứ, “Mấy anh còn đứng đó làm gì hả? Mau kéo hai người họ ra!”
Nhân viên bảo an bị bà Cố gọi, lúc này mới vội chạy lên sân khấu.
Người phụ nữ kia giống như bị điên vậy. Cuối cùng, cô ta đẩy Vương Giai Di ngã xuống sân khấu rồi ngồi lên người đối phương, hung hăng túm lấy tóc của Vương Giai Di mà đánh.
Hai nhân viên bảo an đều là đàn ông. Trong lúc phụ nữ xả giận, suýt chút nữa thì hai anh đã bị người ta đánh trúng mặt. Sau một hồi giằng co, rốt cuộc thì nhân viên bảo an cũng kéo được hai người đang tóm lấy nhau trên sân khấu ra.
Người phụ nữ ba mươi tuổi bị kéo đi trước. Cô ta chưa hết giận, dùng chân giẫm lấy giẫm để lên Vương Giai Di.
Vương Giai Di không nói ra một hơi nào nữa. Cô ta nằm trên đất, y phục lẫn tóc đều bị bung ra, rối rắm, tơi tả. Bị người phụ nữ kia đánh đấm liên tục, cả người cô ta đau nhức đến mức co hết cả thân mình.
Người phụ nữ bị nhân viên bảo an kéo đi, miệng không ngừng la hét, “Buông ra, buông ra, tôi phải đánh ૮ɦếƭ con khốn đó!”
Người chủ trì lúc này mới trấn tĩnh lại, vội vàng bỏ micro, đi tới bên người Vương Giai Di, cúi xuống để đỡ cô ta đứng dậy.
Từ trước tới giờ, Vương Giai Di chưa từng bị mất mặt trước nhiều người như vậy, thậm chí còn không biết mình rốt cuộc đã làm sai cái gì mà bị người ta vô duyên vô cớ đánh cho một trận.
Đôi mắt của cô ta thấm đẫm nước, tràn ngập hận ý, nhìn chằm chằm người phụ nữ kia, hỏi với giọng dữ dằn, “Rốt cuộc cô là ai? Cô dựa vào cái gì mà đánh tôi? Tôi muốn báo cảnh sát, báo cảnh sát bắt bà điên này!”
Người phụ nữ ba mươi tuổi kia vừa nghe vậy, bất thình lình thoát khỏi sự kiềm ૮ɦếƭ của nhân viên bảo an, giương nanh múa vuốt rồi nhào tới như muốn đánh ૮ɦếƭ Vương Giai Di.
Vương Giai Di bị dọa đến mức run hết cả người, theo bản năng liền trốn ở sau lưng người chủ trì.
Hai nhân viên bảo an kia phản ứng rất nhanh, vội vàng kéo người phụ nữ kia lại.
Cả hội trường náo loạn từ nãy đến giờ, mọi người từ ngơ ngẩn dần bình tĩnh lại.
Ba của Vương Giai Di là bộ trưởng Vương, sắc mặt vô cùng khó coi. Ông ta nhìn con gái mình rồi mở miệng, cất tiếng, “Cô cứ động tay động chân đánh người như vậy là phạm pháp.”
Người phụ nữ ba mươi tuổi kia được đánh một trận, lửa giận dường như còn chưa phát tiết hết. Vừa nghe vậy, cô ta liền lườm bộ trưởng Vương một cái, cười lạnh rồi nói, “Phạm pháp? Nếu như đánh người là phạm pháp, vậy tôi muốn hỏi các vị quan chức cấp cao đang có mặt tại đây, léng phéng với chồng người khác thì có tội gì?”
Người phụ nữ vừa dứt lời, khắp hội trường liền chấn động. Mọi người bàn tán xôn xao, nhìn về phía bộ trưởng Vương.
Vẻ mặt của bộ trưởng Vương dường như không có chút thay đổi nào, nhưng ánh mắt lại trở nên nghiêm nghị, nhìn Vương Giai Di.
Vương Giai Di từ trước đến nay rất sợ ba. Bị bộ trưởng Vương nhìn như vậy, cô ta run hết cả người, lập tức nói, "Cô nói hươu nói vượn cái gì đó? Chồng cô là ai? Tôi có liên quan tới chồng cô hồi nào? Muốn nói phải có chứng cứ!"
"Chứng cứ? Chứng cứ ở đây!" Ba người phụ nữ đi cùng người phụ nữ ba mươi tuổi kia liền tiến lên, đưa một cái túi đến trước mặt bộ trưởng Vương rồi lấy ra một xấp hình.
Bộ trưởng Vương xem qua một chút, sắc mặt biến đổi đến mức khó coi. Ông ta nhìn thoáng qua con gái trên sân khấu, giọng nói trở nên trầm thấp, " Có chuyện gì, đợi sau khi tiệc từ thiện kết thúc rồi chúng ta bàn tiếp."
“Tôi mới không cần! Tại sao phải sau tiệc từ thiện kết thúc mới nói, hiện tại có cái gì không thể nói?” Vương Giai Di nghĩ cũng không nghĩ đã phản bác, cô ta cưa từng cùng bất kỳ người đàn ông có vợ nào dính líu quan hệ, người cô ta thích duy nhất chỉ có một người chính là Thịnh Thế, thật sự trước đây rất lâu lúc gặp Thịnh Thế, lúc xúc động quá cũng có ý định quyến rũ, nhưng lúc Thịnh Thế ở Hải Nam, ngược lại đã biến cô ta thành quân cờ, nên đối với Thịnh Thế cô ta đã vỡ mộng, hơn nữa cô ta cũng không có đắc tội với bất cứ kẻ nào, người duy nhất ghét cô ta cũng chỉ có Cố Lan San, cho nên cô ta nghĩ, mình nhất định là bị hãm hại, vì vậy kế tiếp giọng điệu của cô ta càng tràn đầy mạnh mẽ:
“Tôi chưa làm bất kỳ việc trái với lương tâm, bà không phải là nói có chứng cứ sao? Vậy thì lấy ra, cho tôi nhìn xem sao!”
“Miệng vẫn còn rất cứng! Vậy thì cho cô nhìn xem chừng cớ!” Người đàn bà kia tránh thoát an ninh, an ninh thấy vậy lại lôi người đàn bà này đi, người đàn bà liếc mắt nói với an ninh: “Tôi không đánh cô ta nữa, tôi đợi đến lúc cô ta á khẩu không trả lời được tôi sẽ đánh cô ta!” Nói xong, người đàn bà đó liền đi tới trước khán đài, mấy chị em mà bà ta mang theo vội vàng đem đồ vật đưa cho người đàn bà đó.
Bộ trưởng Vương sĩ diện, mặc dù hắn không biết quan hệ giữa Vương Giai Di với chồng người đàn bà này là thật hay giả, tuy nhiên hắn cảm thấy như vậy là đang diễn trò cho mọi người xem, quá mức mất mặt, huống chi nếu như cuối cùng, thật sự là như vậy, thì người mất mặt nhất sẽ là hắn, cho nên lúc người đàn bà kia nhận ảnh, hắn lại lớn tiếng nói một câu: “Loại chuyện như vậy là thật hay giả, tôi cảm tháy chúng ta âm thầm giải quyết thì tốt hơn, huống chi mọi người nói chuyện trong nhà không phải nên đóng cửa bảo nhau sao.”
“Hừ!” Người đàn bà nghe nói như thế, chỉ nhếch môi cười lạnh một tiếng, tuyệt không cảm thấy có cái gì cần che dấu trực tiếp nói: “Ông ta đều dám ở bên ngoài bao nuôi từng người một, tôi có gì phải sợ, tôi chính là muốn trước mặt nhiều người như vậy náo loạn, để đến tai những cô gái trẻ kia gặp ông ta sẽ trốn đi xa xa, tôi xem ông ta còn có thể giống chó đực như thế nào, đi khắp nơi động dục, hay giống cây củ cải, thấy cái hố liền hướng vào bên trong chen vào.”
Lúc Cố Lan San nghe được đoạn này của người đàn bà kia, theo bản năng nghiêng đầu, liếc nhìn Thịnh Thế.
Ban đầu lúc cô gả cho anh, anh cũng ở bên ngoài xì căng đan không dứt, phụ nữ không ngừng, hơn nữa so với người đàn bà huyên náo này còn lộn xộn hơn, đặc biết chói mắt.
Khi đó cô biết rất rõ, cũng giả bộ như không biết, thậm chí cô có ầm ĩ cũng không ầm ĩ, cô cảm thấy rất mất mặt.
Nhưng người đàn bà bây giờ, dĩ nhiên lại làm như vậy trước mặt bao người, cũng không quản mình có mất mặt hay không mà náo loạn ra ngoài.
Cô ta rốt cuộc là đã rất tuyệt vọng với chồng mình, mới có thể điên cuồng như vậy sao?
Hôn nhân là cái gì?
Hai người quyết định dắt tay nhau cùng sống, vô luận sống ૮ɦếƭ, vô luận giàu nghèo, anh tôi đều không rời bỏ.
Nhưng tới cùng xã hội bây giờ là làm sao?
Đem hôn nhân biến thành chiến trường.
Nam nữ chém Gi*t, không ai nhường ai, mây đen trướng khí, hận không thể hung hăng đem đau đớn mà đối phương cho mình trả lại cho đối phương.
Thà rằng như vậy, thật còn không bằng bảo vệ một con đường sống, là lựa chọn li hôn, cũng để cho mình một con đường sống.
Người đàn bà cầm những bức ảnh kia, trực tiếp ném vào mặt Vương Giai Di: “Chính mình từ nhìn một chút đi!”
Vương Giai Di không đi nhặt những bức ảnh kia, chỉ hơi thấp đầu một cái, thấy những bức ảnh bay xuống trước mặt mình, từng bức từng bức, đều là ảnh chụp chung của cô ta cùng một người đàn ông, có ở tiệm cơm, cũng có ở quán cà phê.