Quý Lưu Niên nói một tràng, ba người ngồi xung quanh liền trở nên im lặng.
Một hồi lâu sau, Thịnh Thế mới cất tiếng lạnh lùng, nói, "Cố Ân Ân nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp gì!"
"Cô ta làm sao lường được kết cục của mình? Bây giờ gả qua nhà họ Lộ làm dâu, ăn được uống được, có gì không tốt chứ?" Quý Lưu Niên nói bằng giọng khinh thường.
Thịnh Thế nhíu mày, nhìn lướt qua Cố Lan San, suy nghĩ một lát rồi từ từ mở miệng, "Hai cậu không biết tên Lộ Nhất Phàm này đâu. Cuộc sống của hắn chưa từng bị ai kiềm chế, bên ngoài còn có rất nhiều đàn bà ve vãn. Lúc trước, tôi qua tập đoàn Bắc Dương ký hợp đồng, tình cờ gặp hắn, thậm chí còn biết hắn bao nuôi một tiểu Hoa đán trực thuộc tập đoàn Bắc Dương, nghe nói hắn còn đầu tư tiền triệu cho cô ta đóng phim."
Lúc nghe được tin đó, Thịnh Thế cũng bị bất ngờ.
Thật ra thì việc đàn ông có tiền bao nuôi đàn bà ở bên ngoài cũng không có gì lạ.
Nhưng mà việc đó lại liên quan tới người mà Thịnh Thế quen biết, cho nên anh cảm thấy rất thú vị.
Bất ngờ thì bất ngờ, rốt cuộc thì anh cũng bật cười.
Đúng hơn là buồn cười.
Đây là sự lựa chọn của Cố Ân Ân. Cô ta muốn tiền bạc, dĩ nhiên cô ta phải đồng ý mất đi những thứ khác.
Hạ Phồn Hoa vừa nghe thì cũng bất ngờ. Một hồi sau, anh ta mới hỏi một câu mà chính Cố Lan San cũng đang thầm tò mò, "Tin này là thật sao?"
"Ừ." Thịnh Thế cầm lấy ly rượu, nhấp một ngụm nhạt nhẽo, "Tôi tận mắt chứng kiến mà."
Bọn họ lại tiếp tục im lặng.
Một hồi sau, Quý Lưu Niên mới thốt lời, "Nếu thật là vậy, coi như đáng đời Cố Ân Ân!"
Cố Lan San vẫn không nói gì, đáy lòng cảm thấy rối rắm.
Cô và Cố Ân Ân đã từng coi nhau là chị em, vì chuyện của Hàn Thành Trì mà dẫn tới sự việc ngày hôm nay.
Chỉ là nghe thấy tin tức ấy, trong lòng cô vẫn có cảm giác nói không nên lời.
Cô im lặng một hồi lâu rồi mới đứng dậy, nói với Thịnh Thế, "Em đi toilet."
Thịnh Thế thấy sắc mặt cô không được tốt, anh có chút lo lắng nên liền đứng dậy, "Anh đi cùng em?"
"Không cần." Cố Lan San cười cười, nói một câu, "Em không sao."
...
...
Lúc bước ra khỏi toilet để rửa tay, Cố Lan San vô tình chạm mặt Vương Giai Di. Bên cạnh cô ta có rất nhiều cô gái trẻ, ríu ra ríu rít tám chuyện với nhau. Bọn họ đều là con cháu của những nhà có thế lực. Thấy Cố Lan San bước ra, tất cả liền ngậm miệng lại, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn cô.
Cố Lan San cũng không để ý họ. Cô mang giày cao gót, định bụng đi tìm Thịnh Thế thì chợt nghe một tiếng mỉa mai truyền đến, không biết là của cô gái nào, "Trên thế giới này, đúng là loại người nào cũng có!"
"Đúng đó à nha. Anh rể của mình mà cũng quyến rũ cho được, đúng là không biết xấu hổ!"
Cố Lan San vừa nghe hai câu này đã biết Vương Giai Di cố tình thêm mắm thêm muối rồi.
Nghe nói đã ly hôn, vậy mà lại ở chung với chồng cũ. Không biết là dùng thủ đoạn dụ dỗ thế nào mà khiến cả chồng cũ mê đắm đến điên đảo thần hồn."
"Vẻ ngoài rất đẹp, nhưng mà mấy năm nay gái đẹp ngoài đường nhiều không thiếu, chẳng biết có phải là đi phẫu thuật thẩm mỹ hay không."
...
Những người đó cô một câu tôi một câu, nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, nhưng Cố Lan San đều nghe rất rõ ràng.
Cố Lan San nghiêng đầu, nhìn thoáng qua đám người đang bà tám. Vương Giai Di vẫn im lặng, không nói gì.
Tay cầm ly rượu, Vương Giai Di đứng đó với dáng vẻ kiêu ngạo, cằm nghểnh lên, nhìn thẳng vào Cố Lan San, ánh mắt tràn đầy ý cười khinh miệt. Dường như cô ta muốn nói với cô rằng chuyện này là do cô ta nói, cô có năng lực gì mà làm khó dễ được cô ta!
Cố Lan San nghĩ thầm, Vương Giai Di quả là thông minh, học được chiêu mượn đao Gi*t người này.
Chỉ là từ trước đến nay, Cố Lan San không phải trái hồng mềm. Cô nhường nhịn một hai lần là vì Thịnh Thế, suýt nữa thì bại trận trong tay đối phương, lại do Vương Giai Di nắm được điểm yếu, lúc nào cũng muốn uy Hi*p cô.
Nhưng bây giờ khác ngày xưa. Vì vậy, Cố Lan San đảo nhẹ ánh mắt, nhếch môi một cái, lấy di động trong túi xách ra, giả vờ như đang gọi điện thoại, sau đó thì đặt di dộng kề sát tai, gằn từng tiếng. Giọng của cô cao không cao, thấp không thấp, từng chữ đều truyền vào tai những người "cần nghe" rất rõ ràng.
"Trên thế giới này, người dám làm mà không dám nhận quả là không ít, mắng người ta rồi sợ hãi rụt rè, không dám lộ mặt. Chuyện này còn chưa tính là gì đâu. Buồn cười nhất là đám người hùa theo, chẳng biết cái việc gì cả. Chẳng biết trong đầu họ là óc heo hay óc người mà cái tâm đố kỵ nó lớn đến thế nữa? Thấy người ta đẹp thì nói người ta đi phẫu thuật thẩm mỹ, không biết là có phải họ cũng từng phẫu thuật hay không mà biết hay như vậy đấy?" Cố Lan San ngừng một chút, nhìn qua Vương Giai Di rồi nói tiếp, "Đáng tiếc, vốn dĩ đã là óc heo rồi mà người khác còn tìm tới, chỉ sợ cả đám đều là óc heo!"
Nói xong những lời này, Cố Lan San cất di động vào túi, khóe môi cong lên. Cô nhìn đám con gái trước mặt. Tuổi tác còn nhỏ, mới bước chân ra ngoài xã hội, người nào cũng là hòn ngọc quý trong tay mẹ cha. Bị Cố Lan San chỉ cây dâu mà mắng cây hòe như vậy, cả đám giận dữ, nóng lòng đến mức muốn nhào lên ăn thua đủ với cô.
Trái lại, Cố Lan San cảm thấy rất khoái trá. Cô ngẩng cằm, nhìn Vương Giai Di, trông qua thì giống như muốn thức tỉnh người đối diện, thật ra là đang diễu võ dương oai, muốn người ૮ɦếƭ không còn mạng, "Phải rồi, tự mình khơi chuyện lên để trêu chọc, tốt nhất bây giờ nên tự mình rút lui. Nếu những người này dám tiến lên, ᴆụng tới tôi một phân nào, tôi nghĩ... thứ cô phải chịu, chỉ sợ không đơn giản là một cái tát!"
Nói xong, Cố Lan San không thèm quay đầu lại. Cô bước đi một cách thong thả trên đôi giày cao gót của mình.
Đám con gái còn trẻ bị Cố Lan San mắng "Đầu óc heo" giận dữ vô cùng, muốn xông lên.
Vương Giai Di giận mà không dám nói ra, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười như trước. Cô ta trấn an từng cô gái một.
Buổi tiệc rượu từ thiện chính thức bắt đầu lúc chín giờ rưỡi.
Tiệc từ thiện được tổ chức long trọng. Bên ngoài tựa như đại hội, bên trong lại giống như một phòng học có bục giảng.
Thịnh Thế và Cố Lan San được một người giúp việc dẫn đi, tiến vào phòng.
Bên trong đã sắp xếp vị trí xong xuôi.
Thịnh Thế và Cố Lan San ngồi ở hàng thứ nhất, bên trái.
Trùng hợp làm sao, phía sau bọn họ là bà Cố và Vương Giai Di, bên phải lại là Cố Ân Ân và chồng mới cưới của cô ta - Lộ Nhất Phàm.
...
...
Dù sao cũng là tiệc rượu từ thiện do chính phủ tổ chức, người chủ trì được mời đến rất có danh tiếng.
Trước khi buổi tiệc bắt đầu, thị trưởng Bắc Kinh tự mình đứng dậy, bước lên bục rồi phát biểu vài câu.
Tóm lại chỉ là một bài phát biểu tuyên truyền các hoạt động gần đây.
Sau đó, người chủ trì mỉm cười, tiến lên sân khấu rồi bắt tay với thị trưởng Bắc Kinh, nói lời khen tặng. Trong tiếng vỗ tay của mọi người, thị trưởng Bắc Kinh bước xuống sân khấu.
Ngay sau đó, dựa theo những lời mở đầu từ người chủ trì, Cố Lan San mới giật mình, hóa ra đây là bữa tiệc khen ngợi người tốt việc tốt.
Mỗi khi khen ngợi một người nào đó sẽ có một tiết mục diễn ra, đa số là ca sĩ hát đơn, đều là đoàn ca múa trong quân đội, ca khúc họ hát luôn thể hiện tình yêu Tổ quốc nhiệt thành và cuộc sống tươi đẹp, tràn đầy năng lượng mới mẻ, ngoài ra còn có vài tiểu phẩm hài kịch đan xen. Không biết là ai viết kịch bản mà hay đến vậy, diễn rất hài hước, cả khán phòng cười nghiêng ngả.
Luôn luôn có người phục vụ nước, dưa và trái cây khắp phòng. Thịnh Thế rót một ly nước rồi đưa cho Cố Lan San, "Có cảm thấy chán không?"
Cố Lan San trả lời rất thành thật, "Phải nói là cực kỳ chán."
Thịnh Thế cười nhẹ ra tiếng. Anh đưa tay lên, lau đi vết nước còn dính trên môi cô.
Động tác của anh rất dịu dàng, nhanh nhẹn, giống như đó là việc mình phải làm vậy, đồng thời lại khiến Cố Lan San bất an vì có chút mập mờ.
Khóe môi cô giật giật, hai gò má ửng đỏ cả lên.
May là có ánh sáng từ sân khấu đang trình diễn tiết mục, chỗ của hai người hơi tối một chút, hành động của Thịnh Thế mới không bị phát hiện.
Khoảng nửa phút sau, Thịnh Thế đột nhiên kề sát tai Cố Lan San, nhỏ giọng, "Đợi đi, sau cùng còn có tiết mục rất đặc sắc để xem!"
Cố Lan San không hiểu được hàm ý trong lời nói của anh, cô chỉ cảm thấy có một luồng khí tức rất nóng đang phun lên tai mình, ngứa ngáy, tê dại. Cả người cô trở nên căng thẳng, vốn dĩ đã bất an nay lại càng bất an thêm.
Cô đưa tay lên, sờ lấy tai mình, cảm thấy nóng nóng.
Nhưng ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm lên sân khấu, giống như đang xem tiết mục rất chăm chú.
Chỉ có cô mới biết, tai mình sớm đã không nghe được tiếng gì nữa, trước mắt cũng không nhìn thấy hình ảnh nào nữa, bởi vì cô ngửi thấy khí tức của Thịnh Thế đang lờn vờn quanh thân thể mình.
Thần trí càng lúc càng trở nên phiêu đãng.
Thịnh Thế ngồi bên cạnh. Anh vẫn không phát hiện trạng thái kỳ lạ ở cô. Khóe môi anh cong lên, nở nụ cười. Thịnh Thế nhìn sân khấu, trong lòng thầm nghĩ: Những tiết mục này chưa tính là gì, anh đã chuẩn bị một vở kịch rất tỉ mỉ để diễn cho mọi người coi...