Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 121

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Nháy mắt sắc mặt Cố Lan San biến thành màu đỏ, nhưng đây là cô đang tức giận, song Diệp Tư vẫn cứ nói tiếp: “Chị Cố, chị xấu hổ gì chứ, chỉ là quen bạn trai thôi mà!”
Giờ phút này Cố Lan San vô cùng nhớ tới bộ dạng giả vờ không biết lúc trước của Diệp Tư, cô vội ngắt ngang lời Diệp Tư sau đó đẩy Diệp Tư đi tới ném cô ấy vào biển chờ xe buýt cách đó không xa.
Cố Lan San trở lại Thịnh Thế đã thay cô mở cửa xe, trước khi lên xe cô len lén liếc mắt nhìn Thịnh Thế, phát hiện vẻ mặt anh lạnh nhạt không sợ hãi, không nhìn ra chút lúng túng nào.
….
Cố Lan San theo Thịnh Thế vào bữa tiệc từ thiện, lúc này cô mới biết tiệc từ thiện cũng không phải là tiệc từ thiện bình thường, thậm chí có rất nhiều quan chức cấp cao của chính phủ, trong đó có một vài người thường nghe thấy trên bản tin truyền hình cũng xuất hiện.
Lúc Thịnh Thế dẫn Cố Lan San tới tiệc từ thiện còn chưa bắt đầu, mặc dù Cố Lan San chưa từng tham gia tiệc rượu nhưng sau khi được nhà họ Cố mua những nghi lễ cơ bản nhất cô vẫn được học qua. Cho nên duyên dáng yêu kiều đứng bên cạnh Thịnh Thế kéo cánh tay anh, xinh đẹp mỉm cười cũng tràn đầy khí chất.
Nơi này hình như một số người danh môn vọng tộc thành phố Bắc Kinh đều tới, nhà họ Thịnh có Thịnh Thế, rất nhiều người không biết Cố Lan San nhưng lại biết Thịnh Thế, gặp Thịnh Thế đều chào hỏi anh sau đó mở miệng nói chuyện, phần lớn sau khi hàn huyên với anh mấy câu thì chạm ly uống rượu, sau đó hỏi tiếp: “Hiện giờ ông cụ Tư lệnh Thịnh khỏe không?” “Thủ trưởng Thịnh khỏe không?”
Dĩ nhiên hào môn vọng tộc xây dựng danh nghĩa trên những tiệc rượu như thế này, sao có thể thiếu bà Cố, Cố Ân Ân và Vương Giai Di?
Cố Ân Ân đi cùng chồng mình là Lục Nhất Phàm tới.
Cố Lan San cùng Thịnh Thế giao thiệp với mấy quan chức cao cấp lớn tuổi xong, quay người lại thì gặp ba người bọn họ.
Kể từ sau khi Cố Lan San và Hàn Thành Trì gây ra việc kia ở nhà họ Cố, Cố Lan San và Cô Ân Ân chưa từng gặp mặt. Bây giờ cứ như vậy vội vàng không kịp chuẩn bị chạm mặt nhau, trên mặt cô vốn vui vẻ nhàn nhạt liền đờ đẫn, trong chốc lát không biết có nên lên tiếng bắt chuyện hay không.
Thật ra thì Thịnh Thế sớm nghĩ tới sẽ gặp bà Cố và mấy cô kia cho nên ngược lại dáng vẻ hết sức tự nhiên, điệu bộ vẫn cao cao tại thượng như trước, cũng không có ý định lên tiếng chào hỏi trước.
Từ trước đến này bà Cố luôn là người khéo léo, đã có khoảng thời gian bà ta rất muốn nịnh bợ nhà họ Thịnh, vô cùng muốn Vương Giai Di và Thịnh Thế kết thành một đôi. Nhưng sau lại bị Cố Lan San xuất hiện giữa chừng phá hủy tất cả các kế hoạch của bà ta, cũng bị Thịnh Thế đoán được suy nghĩ của mình bà Cố mới vạn bất đắc dĩ bỏ qua ý định dựa hơi nhà họ Thịnh. Thậm chí vì Thịnh Thế luôn bảo vệ Cố Lan San, bà Cố cũng theo đó mà ghét luôn nhà Thịnh Thế, nhưng ghét thì ghét bà Cố cũng không có can đảm dám xung đột chính diện với Thịnh Thế, chỉ thỉnh thoảng nhanh miệng thể hiện nhưng không ảnh hưởng tới toàn cục.
Tuy nhiên gặp phải Thịnh Thế người đàn ông hẹp hòi tính toán chi li có thù tất báo, bà Cố thường nhanh mồm nhanh miệng cũng là tự mang đá đập vào chân mình.
Gừng càng già càng cay, lúc tất cả mọi người Cố Lan San, Cố Ân Ân và Vương Giai Di đều đang ngây người, bà Cố lại làm như không có chuyện gì bước lên trước, lên tiếng chào hỏi Thịnh Thế “Nhị Thập, tới rồi à?”
Thịnh Thế thấy bà Cố cười thì cũng cười theo, chỉ là trong lòng anh thật sự không cười nổi với loại người này, "Bà Cố."
Nghe tiếng kêu của bà Cố, Vương Giai Di và Cố Ân Ân mới định thần lại, chuyển ánh mắt từ chỗ Cố Lan San sang Thịnh Thế.
Vương Giai Di cảm thấy đáy lòng có chút khó chịu, thầm nghĩ: Không phải Cố Lan San ly hôn với Thịnh Thế ư? Sao bây giờ hai người họ vẫn ở cùng một chỗ thế kia?
Vương Giai Di nhớ rất rõ. Lúc đầu, cô ta châm chọc Cố Lan San ở nhà họ Cố liền bị Thịnh Thế tát cho một cái. Bây giờ nhìn lại người đàn ông này, cô ta vẫn còn cảm thấy răng ê nhức.
Cho nên, mặc dù không thích Cố Lan San, Vương Giai Di vẫn không dám lỗ mãng, đành nở nụ cười nhợt nhạt rồi chào hỏi theo đúng lễ nghi, "Anh Thịnh, Cố Lan San, chào hai người."
Hôm nay, Vương Giai Di mặc váy ngắn màu tím, tóc cuốn lên, kết hợp với nụ cười yếu ớt càng tỏa ra nét xinh đẹp dịu dàng.
Ngược lại, Thịnh Thế dường như đang có tâm trạng tốt. Đối với câu chào hỏi của Vương Giai Di, anh gật đầu.
Cố Lan San vốn không thích Vương Giai Di. Cô kéo cánh tay của Thịnh Thế, nở nụ cười, không nói gì.
Cố Ân Ân không thèm liếc mắt về phía Cố Lan San nữa, chỉ cười một cái với Thịnh Thế, sau đó đưa tay lên vuốt ve vài sợi tóc, dáng vẻ đoan trang, tràn đầy khí chất của một tiểu thư cao quý, giọng nói vẫn dịu dàng, thong thả như ngày nào, "Nhị Thập, đã lâu không gặp."
Thịnh Thế quét mắt qua Cố Ân Ân, vừa mở miệng đã tạo cơn sóng dữ, "À phải, hôm Cố Đại tiểu thư đây kết hôn, đúng lúc tôi có việc nên không thể ghé qua đó để uống ly rượu mừng, hy vọng Cố Đại tiểu thư bỏ qua."
Trước kia, Thịnh Thế luôn gọi Cố Ân Ân là "Ân Ân", bây giờ mở miệng liền gọi Cố Đại tiểu thư, trong câu nói mang hàm ý bất hòa. Lời của anh luôn ẩn giấu ý cười, khiến người ta có cảm giác kỳ quái không hiểu, lúc này trái lại có thêm vài phần châm chọc.
Cố Ân Ân vẫn giữ nguyên nụ cười hoàn mỹ khiến người ta không bắt được sơ hở. Đối với lời nói của Thịnh Thế, sắc mặt cô ta chẳng có nét gì thay đổi cả, giọng nói vẫn dịu dàng như nước chảy, "Đối với cậu mà nói, thời gian là vàng bạc, nếu hôm đó vì đến dự đám cưới của tôi mà làm trễ nãi công việc làm ăn của cậu, tổn thất tiền của, tôi mới là người không đền bù nổi."
"Ha ha." Thịnh Thế cười gượng, làm sao mà anh không hiểu sự phản kích trong lời nói của Cố Ân Ân? Đúng thật là nhìn không ra, một thiên kim đại tiểu thư dịu dàng độ lượng lúc trước nay đã trở nên thâm tàng bất lộ. Vào thời điểm mấu chốt, cô ta hành động đến mức không chút lưu tình, chẳng hề nể mặt bất cứ ai.
Ngoài Cố Lan San, bà Cố và Vương Giai Di, quan hệ của Thịnh Thế với Cố Ân Ân cũng không tệ. Anh nể mặt cô ta ba phần vì trước đó có Hàn Thành Trì. Bây giờ cô ta gả cho người khác, anh vẫn chưa có ý định trở mặt.
Mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình. Đối với Cố Ân Ân mà nói, tiền tài lớn hơn hết thảy. Vì vậy, Thịnh Thế nheo mắt, không trả lời Cố Ân Ân mà quay sang ôm eo của Cố Lan San, chỉ tay vào Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa đứng cách đó không xa, nói, "Chúng tôi đi trước."
Cố Ân Ân vẫn cười như cũ, nói, "Ừ, lát nữa gặp sau."
Thịnh Thế gật đầu, không nói gì, ôm Cố Lan San rồi bước đi.
Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa chưa có người yêu, còn đang nói chuyện với mấy cô gái trẻ thì Thịnh Thế và Cố Lan San bước tới.
Thịnh Thế và Cố Lan San ngồi đối diện với Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa. Quý Lưu Niên nghiêng đầu sang nhìn chỗ khác, Hạ Phồn Hoa liền kéo cánh tay của anh ta, "Lưu Niên, có chuyện gì vậy?"
"Dòm Ân Ân với chồng mới cưới của cô ta chứ có gì đâu!" Quý Lưu Niên thuận miệng đáp lại, sau đó cầm lấy ly rượu, uống một ngụm, cất tiếng thổn thức, "Cho tới bây giờ tôi còn chưa dám tin, Cố Ân Ân vậy mà gả cho người khác, từ bỏ cả Hàn Thành Trì! Mọi người nói xem, tiền tài thật sự quan trọng như vậy sao? Lộ Nhất Phàm có tiền có bạc, nhưng Cố Ân Ân gả cho Lộ Nhất Phàm có hạnh phúc không?"
Mấy người không quen biết đều cho rằng Cố Ân Ân giận dữ rồi gả cho người khác là vì quan hệ mập mờ giữa Cố Lan San và Hàn Thành Trì, nhưng những người có hiểu biết về chuyện này, tuy họ không rõ, cũng không dám xác định giữa Hàn Thành Trì và Cố Lan San có gì hay không, họ đều biết Cố Ân Ân vì tiền tài nên mới Hàn Thành Trì.
Hạ Phồn Hoa khác Quý Lưu Niên. Anh ta là người hiền lành, thấy Quý Lưu Niên nhắc tới Hàn Thành Trì thì sợ Thịnh Thế và Cố Lan San xấu hổ, liền vội vàng chuyển đề tài, "Cậu đừng có nói mấy câu vớ vẩn đó nữa!"
"Không phải tôi nói vớ vẩn, mà là tôi thấy khó chịu trong lòng!" Quý Lưu Niên uống chút rượu, tuy không nhiều lắm nhưng loại anh ta uống lại có nồng độ cồn khá cao, "Mấy người không biết đâu. Hai ngày trước, tôi có gặp Hàn Thành Trì. Cậu ấy bước ra từ bến xe điện ngầm. Tôi ngồi ở trong xe, thấy cậu ấy thì chào hỏi, sau đó mời cậu ấy đi uống rượu. Thành Trì không chịu, nói là muốn tự mình bỏ tiền. Tôi cũng theo ý cậu ấy mà tới một quán rượu nọ. Kết quả, nơi đó bình thường tới mức tôi còn chẳng muốn vào. Đồ ăn nuốt không trôi, cho nên tôi đành uống rượu. Thành Trì uống nhiều hơn tôi, uống xong liền khóc. Mọi người nói đi, đàn ông lớn như vậy mà còn rơi nước mắt, bây giờ nhớ lại tôi vẫn còn hoảng sợ đây này! Có biết Hàn Thành Trì nói gì không? Cậu ấy nói, cậu ấy yêu Cố Ân Ân, cho dù cô ta gả cho người khác, khinh thường cậu ấy, không thích cậu ấy, cậu ấy vẫn yêu cô ta! Thậm chí còn nói, nhất định sẽ có một ngày cậu ấy làm nên việc, kiếm được thật nhiều tiền, sau đó sẽ cưới Ân Ân về nhà. Lúc đó, nghe Thành Trì nói vậy, trong lòng tôi liền nổi nóng. Tôi chỉ vào cậu ấy, nói cậu ấy bị coi thường, loại đàn bà ham mê tiền bạc của cải như Cố Ân Ân không xứng đáng! Hàn Thành Trì lập tức đập bể chai rượu, sau đó thì xin lỗi tôi. Cậu ấy nói, tài sản trong nhà bị tiêu tan cũng không khó chịu, ba mình bị bắn ૮ɦếƭ cũng không tuyệt vọng, nhưng không có Cố Ân Ân, đất trời quanh người cậu ấy liền sụp đổ. Kế đó, cậu ấy uống nhiều hơn. miệng không ngừng nhắc đến chuyện hai mươi mấy năm trước. Khi đưa cậu ấy về nhà, nhìn chỗ cậu ấy ở mà tôi không tài nào kìm được nước mắt. Mọi người nói xem, chuyện này thế nào, hai mươi mấy năm đó... Hai mươi mấy năm yêu nhau, vậy mà nói bỏ liền bỏ!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc