Thịnh Thế bị Cố Lan San hung hăng nói một chuỗi dài làm cho dở khóc dở cười, rốt cuộc là ai không hiểu chuyện? Bản thân ăn đồ lung tung bị viêm dạ dày cấp tính lại đổ cho anh không phúc hậu?
Vậy mà, Thịnh Thế vì tránh để cho Cố Lan San “bệnh tình nặng thêm”, cũng rất “phúc hậu” nhấn chuông phục vụ để y tá dọn bữa tối của anh xuống, bày tỏ bản thân anh “hiểu chuyện“.
...
...
Cố Lan San ở phòng bệnh đơn, mười giờ rưỡi tối, lúc Cố Lan San đánh răng xong đi từ trong phòng rửa tay ra đã thấy Thịnh Thế ôm mền gối từ bên ngoài đi vào.
Cố Lan San leo lên giường, thấy Thịnh Thế ném gối đầu lên ghế sô pha, cô cắn cắn môi, tay mò tới điện thoại bị cô ném dưới gối, sau đó kêu: “Này“.
Thịnh Thế đang chỉnh lại mền, nghe giọng của Cố Lan San thì quay đầu lại, thấy cô đang ngồi trên giường, tay cầm điện thoại di động đưa cho anh, còn nói: “Cho anh điện thoại di động.”
Thịnh Thế ném mền lên ghế sô pha, đi qua cầm lấy điện thoại di động trong tay cô, cũng không thèm nhìn đã để lên trên bàn.
Cố Lan San nhìn điện thoại di động trên bàn lại nhìn Thịnh Thế, vẻ mặt tự nhiên vén mền lên nằm xuống giường.
Thịnh Thế đi vào phòng vệ sinh đánh răng, lúc đi ra còn thuận tay tắt đèn lớn trong phòng, anh để lại đèn nhỏ ngay chỗ đầu giường Cố Lan San, sau đó đi tới trước sô pha nằm xuống.
Bên trong phòng rất yên tĩnh.
Cố Lan San không biết có phải do cô ngủ trưa quá lâu hay không mà bây giờ lại không buồn ngủ.
Thịnh Thế không phát ra một tiếng động nào, Cố Lan San ngẩng đầu nhìn anh nằm trên ghế sô pha, không biết đã ngủ hay chưa.
Cố Lan San trở mình, người ở trên ghế sô pha cũng không có động tĩnh, Cố Lan San nghiêng đầu nhìn chằm chằm ghế sô pha, nghĩ, giống như rất lâu rồi cô không ngủ chung với một người.
Ban đêm trong bệnh viện yên tĩnh hơn những nơi khác rất nhiều, Cố Lan San có thể loáng thoáng nghe được tiếng hít thở của Thịnh Thế, từng hơi từng hơi, kéo dài không dứt, cô như có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh phun ở bên tai cô lúc hai người còn chung giường chung gối.
Mặt của cô từ từ nóng lên, khẽ cắn môi rồi đột nhiên gọi: “Này“.
Cả đêm hôm qua Thịnh Thế ngủ không ngon, canh giữ ở dưới lầu Cố Lan San, lúc trước anh thường đợi ở đó thật lâu, nhưng ngày hôm sau đến công ty, lúc không có việc cũng sẽ đi vào phòng nghỉ sau phòng làm việc ngủ một giấc, mặc dù nửa đêm hôm qua có ở trong xe ngủ một lúc nhưng bây giờ thật sự buồn ngủ.
Lúc anh sắp ngủ thi*p đi, mơ mơ màng màng lại nghe được giọng nói của Cố Lan San, chỉ một chữ nhưng anh lập tức cố gắng tỉnh táo lại, sau đó khẽ “Ừ?“.
Thật ra thì Cố Lan San cũng không biết nói gì với Thịnh Thế, do cô không ngủ được, cứ tùy tiện “này”, ai biết anh lại không ngủ, cô sửng sốt một lúc, nghĩ xem mình nên nói gì, sau đó cô mới lên tiếng hỏi: “Tại sao anh không mở điện thoại di động ra xem?”
“Không muốn xem.” Thịnh Thế trả lời ngắn gọn dứt khoát.
Thoáng chốc Cố Lan San không biết trả lời thế nào liền “A” một tiếng, im lặng lúc lâu một lúc sau Cố Lan San muốn hỏi Thịnh Thế có phải buổi sáng cô không cho anh ra nghe điện thoại làm hỏng chuyện lớn của anh hay không, nhưng cuối cùng lại nuốt vào trong bụng, chỉ buồn rầu nói một câu: “Vậy…. Ngủ ngon.”
Trong giọng nói của cô mang theo chút lưu luyến không rời mà chính cô cũng không phát hiện ra được.
Thịnh Thế lại cảm thấy trong giọng nói đó vô cùng buồn bã, trái tim anh lập tức nhũn ra, anh mở mắt nhìn trần nhà mờ ảo ánh mắt trở nên dịu dàng, hồi lâu sau anh yếu ớt trả lời mang theo nụ cười nhàn nhạt, “Ừ, ngủ ngon.”
Chỉ như vậy ư… Cố Lan San nhíu mày bĩu môi, đáy lòng hơi mất mát.
Im lặng tầm hai phút giọng Thịnh Thế lại truyền tới: “Sở Sở.”
“Hả?” Cố Lan San học theo giọng điệu lúc nãy của Thịnh Thế hỏi lại.
“Ngủ ngon.”
“A.”
Thịnh Thế khẽ cười một tiếng rồi nhắm hai mắt lại.
Cố Lan San rụt đầu vào trong chăn, sau đó hoàn toàn rúc hết vào chăn cong môi nở nụ cười, tay siết chặt chăn lộ vẻ hơi kích động, đáy lòng tung tăng nhảy nhót.
Cố Lan San núp trong chăn cười vui vẻ sau đó thò đầu ra ngoài, cô suy nghĩ một lát gọi tên anh: “Thịnh Thế?”
Lần này Thịnh Thế không lên tiếng chỉ quay đầu nhìn về phía giường kia.
Ánh đèn hơi mờ Cố Lan San không nhìn rõ ánh mắt Thịnh Thế, nhưng cô có thể thấy trong đáy mắt anh có hai luồng cực sáng, giống như ngọn lửa rừng xa xôi vô cùng mê người, cô mấp máy môi sau đó giọng dịu dàng nói: “Anh đói bụng không?”
Lúc đầu Thịnh Thế có chút không kịp phản ứng, một lát sau mới hiểu được rốt cuộc cô nói thêm gì, khóe môi lập tức cong lên, anh giống như nghe được lời khiến mình động tâm nhất toàn thế giới, trả lời: “Không đói.”
“A.” Cố Lan San đáp lại một tiếng, thật ra thì cô rất lo anh đói, sau đó cố gắng suy nghĩ hồi lâu nói tiếp: “Lúc ấy em nói anh mập là lừa anh, anh tuyệt đối không mập, ý của em là…. Thật ra thì anh có thể ăn nhiều một chút.”
Trong nháy mắt Thịnh Thế cười khẽ một tiếng.
Sao cô gái này lại đáng yêu như thế chứ?
Nói một câu cô sợ anh đói khó khăn đến thế sao?
Cứ phải quanh co lòng vòng xa như vậy?
“Sở Sở, em đang quan tâm anh sao?” Thịnh Thế cười toe toét miệng.
Cố Lan San bị chọc trúng nỗi lòng mặt lập tức đỏ lên, thẹn quá hóa giận bĩu môi nói: “Mới không có, em chỉ sợ anh đói bất tỉnh gây phiền toái cho em, em cũng không muốn lúc em ngã bệnh còn phải chăm sóc một người khác.”
“Ừm.” Thịnh Thế đáp lại một tiếng, không chút trách cứ Cố Lan San nói một đằng nghĩ một nẻo.
Anh luôn cảm thấy người dùng cách diễn đạt khẩu thị tâm phi rất đáng ghét, nhưng bây giờ anh chợt cảm thấy nếu như thêm mấy chữ phía trước câu khẩu thị tâm phi mà nói thì lại là một ngọn gió nhỏ trong cuộc sống tốt đẹp, ừ…. Cố Lan San khẩu thị tâm phi.
Ừm…. Đây xem như là trả lời gì chứ? Cố Lan San nhíu mày đáy lòng mang theo vài phần ghét bỏ chính mình, đưa lưng về phía Thịnh Thế.
Thời gian tích tắc trôi qua, một lúc lâu sau Cố Lan San mới quay người nhìn Thịnh Thế phía sau lưng lên tiếng nói: “Nhị Thập, em đang quan tâm anh.”
Sau khi nói xong Cố Lan San hơi cong môi, tiếp đó cơn buồn ngủ đột kích, cô ôm chăn nhắm hai mắt lại, không đầy một lát thì ngủ.
Người mất ngủ, bây giờ tâm tình bình an ngủ thi*p đi.
Người vô cùng buồn ngủ, nhưng giờ vì câu nói sau cùng của cô không có nửa chút buồn ngủ.
Thịnh Thế trợn tròn mắt cảm giác tế bào toàn thân đang dao động mãnh liệt, mang theo từng đợt tê dại tập kích tới.
Sở Sở, anh nên bắt em làm gì mới tốt đây?
Em biết không, một câu nói vô tâm của em sẽ khiến anh không nhịn được trong đầu mơ mộng viễn vông, suy nghĩ lung tung?
….
Chín giờ sáng hôm sau, Tôn Thanh Dương theo thói quen đi kiếm tra phòng, có điều còn dẫn theo một người quen của Cố Lan San, Sở Bằng.
“Chú Sở, sao chú lại tới đây?” Cố Lan San mừng rỡ từ trên giường ngồi dậy.
Lúc Sở Bằng tới mua rất nhiều thực phẩm có dinh dưỡng đặt trên mặt bàn hỏi Cố Lan San một câu: “Cảm giác khá hơn chút nào không?”
Cố Lan San gật đầu, “Đã khỏe nhiều ạ.”
Thịnh Thế đứng bên cạnh nhìn không hiểu ra sao, anh biết Sở Bằng là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Bắc Dương, hai người đã từng kết giao vì công việc, nhưng sao Cố Lan San và ông ta lại biết nhau?
Sở Bằng xoay đầu nhìn Thịnh Thế cười khách sáo, vươn tay bắt tay cùng Thịnh Thế, “Cậu Thịnh cũng ở đây à.”
“Sở tổng đã lâu không gặp.” Thịnh Thế cũng tỏ vẻ vô cùng khách khí, sau khi bắt tay với Sở Bằng, Tôn Thanh Dương vừa đo nhiệt độ cho Cố Lan San vừa giải thích thắc mắc trong lòng Cố Lan San: “Lan San, ông ấy là chồng cô, hôm qua về nhà cô nói với ông ấy biết cháu bị bệnh đang nằm viện nên mới biết thì ra hai người bọn cháu quen biết nhau, cho nên hôm nay ông ấy đặc biệt tới đây thăm cháu.”
Tôn Thanh Dương và Sở Bằng là vợ chồng?
Cố Lan San bị tin tức này dọa sợ sửng sốt một lúc.
Tôn Thanh Dương xem nhiệt độ của Cố Lan San, phát hiện không có gì khác thường liền nói với Sở Bằng: “Em đi kiểm tra những phòng bệnh khác anh ở đây chờ một lát.”
Sở Bằng gật đầu đưa Tôn Thanh Dương ra khỏi phòng bệnh liền xoay người trở lại.
Thịnh Thế ngồi bên cạnh liếc nhìn Sở Bằng rồi lại liếc nhìn Cố Lan San, đáy lòng có suy nghĩ đặc biệt không tốt.
…..
Sau khi Sở Bằng rời đi vừa đúng lúc buổi trưa, Cố Lan San nhịn ăn đúng hai mươi bốn giờ.
Cũng đúng lúc Thịnh Thế kết thúc việc nhịn ăn.
Nhưng Cố Lan San hạnh phúc hơn Thịnh Thế rất nhiều, vì y tá đưa cháo tới Thịnh Thế không tự mình ăn trước, ngược lại đút từng miếng một cho Cố Lan San ăn.
Lúc Cố Lan San uống cháo trắng miệng cũng không nhàn rỗi, nghiêm túc suy nghĩ một lát liền nói với Thịnh Thế: “Không khí Bắc Kinh tuyệt đối không tốt chút nào, cũng ảnh hưởng thức ăn.”
Thịnh Thế tiếp tục đút một muỗng cháo vào miệng Cố Lan San cười nhạo một tiếng, lần này không theo ý Cố Lan San mà anh nói cô không đúng: “Quán ven đường có mấy nơi sạch sẽ, rõ ràng là chính em ăn lại còn nghi ngờ thời tiết Bắc Kinh, thời tiết Bắc Kinh bị oan ức cỡ nào cũng chỉ có thể hát bài oan Đậu Nga.”
Thịnh Thế vừa dứt lời Cố Lan San liền cầm gối đầu đặt xuống tự mình nằm xuống giường kéo chăn đắp kín đầu không ăn.
Thịnh Thế nhìn chằm chằm Cố Lan San, nghĩ thầm cô gái này sao lại nóng nảy với anh như vậy?
Thịnh Thế nhìn về phía Cố Lan San đắp kín chăn nói: “Sở Sở, thời tiết Bắc Kinh thật sự đặc biệt không tốt, chắc gần đây cục môi trường không bảo vệ tốt, đợi lát nữa anh gọi điện thoại bảo người ta đi thăm dò.”
Thịnh Thế vén chăn cầm gối ở dưới đầu Cố Lan San lên, chống lên cơ thể cô nói tiếp: “Nhân tiện anh cũng bảo cục an toàn thực phẩm đi kiểm tra mấy… quán ven đường kia luôn.”
Thịnh Thế bưng cháo trên bàn lên, lại cầm muỗng đút cho Cố Lan San, Cố Lan San mở to miệng ra ăn.
Thân thể Cố Lan San không có gì đáng ngại, sau khi có thể ăn sức khỏe hồi phục rất nhanh, thân thể cũng tự nhiên khỏe lại nhanh chóng.
Có thể vì bệnh hai ngày trước tính tình cô không ổn định, càng về sau càng ngoan ngoãn.
Mãi cho đến hôm xuất viện, Thịnh Thế đã sớm gọi điện kêu tài xế lái xe tới bệnh viện.
Thịnh Thế làm xong thủ tục xuất viện lái xe đưa Cố Lan San về tiểu khu của cô, dọc theo đường đi có chút không yên lòng dặn dò Cố Lan San rất nhiều thứ.
Cố Lan San nghe nhưng không nói gì, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ có vẻ không tập trung.
Trong đầu cô đang suy nghĩ, rốt cuộc bây giờ mình và Thịnh Thế được xem là gì?
Còn cô đối với Thịnh Thế là gì?
Cô có thể khẳng định Thịnh Thế thích cô, nhưng anh thích cô mà lại có thể ly hôn với cô vì cô và Hàn Thành Trì hôn nhau.
Cô không thể khẳng định cô có thích Thịnh Thế hay không, lần này cô ngã bệnh khiến mình hiểu rõ mấy ngày này rất lệ thuộc vào Thịnh Thế, là vì cô gần như lâm vào cảm giác sợ hãi sống ૮ɦếƭ mà ỷ lại vào Thịnh Thế sao?
Hoặc giả, hay là vì cô được anh cứu một mạng nên đáy lòng cảm động?
Cô thật sự rất cảm động, cô là người cũng có trái tim, khoảng thời gian từ khi cô nghĩ rằng mình phải ૮ɦếƭ đến lúc cô ngã bệnh nằm trong bệnh viện, đều là Thịnh Thế ngày đêm không nghỉ chăm sóc cô.
Mắt cô nhìn rõ những điều này.
Nhưng cảm động không phải là tình yêu.
Cô đã từng vì ơn cứu mạng mà yêu một người, cuối cùng yêu đến vô cùng thê thảm.
Bây giờ cô không thể trộn lẫn ơn nghĩa và tình cảm vào cùng một chỗ.
Cố Lan San muốn mình phải hiểu rõ rốt cuộc cảm giác của mình với Thịnh Thế là gì, cô không thể mơ hồ không rõ trắng đen ỷ vào anh thích cô liền làm lỡ chân anh.
Đây là điều rất không công bằng với anh.
Nghĩ tới những thứ này, nên trước khi xe dừng lại Cố Lan San nói với Thịnh Thế như thế này: “Thịnh Thế, mấy ngày nay rất cảm ơn anh đã chăm sóc em.”
Những điều Thịnh Thế muốn dặn dò cô bị chặn ngang ngay khóe miệng.
Nụ cười trên mặt anh trở nên nghiêm túc, anh nhìn Cố Lan San lập tức hiểu ý cô.
Đây là cô muốn phủi sạch quan hệ với anh sao?
Anh hơi hạ mí mắt che đáy mắt u ám.
Cố Lan San không biết tiếp theo mình nên nói gì, đáy lòng cô hỗn loạn, buồn rầu rối thành một nùi, cô nghĩ một lúc lâu mới nói tiếp: “Thịnh Thế em xuống xe trước, trên đường về anh đi chậm thôi, gặp lại.”
Cánh môi Thịnh Thế mím chặt không lên tiếng chỉ quay đầu nhìn lá cây khô sắp rụng ven đường.
Không khí bên trong xe yên tĩnh có chút kỳ lạ, Cố Lan San cắn môi dưới há to miệng muốn nói gì đó, nhưng đáy lòng cảm thấy đau đớn nặng nề truyền tới từng đợt, đau đến cô không giải thích được. Cô thế mà phát hiện mình có chút không nỡ cứ như vậy từ này về sau không gặp gỡ Thịnh Thế nữa. Cuối cùng lời tạm biệt Cố Lan San không thể nói ra miệng, chỉ hung hăng mấp máy môi, sau đó lặng lẽ đẩy cửa xe ra xuống xe.
Cửa xe đóng lại phát ra tiếng vang không lớn, Thịnh Thế hoảng sợ thân người hơi run rẩy, tầm mắt anh vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa xe, qua hồi lâu mí mắt anh mới nhẹ nhàng chớp chớp chậm rãi quay đầu liếc mắt nhìn chỗ ngồi trống trơn bên cạnh. Ánh mắt thâm thúy của anh khẽ chớp, dường như có thể thấy được bóng dáng cô trên chỗ ngồi kia.
Tất cả những chuyện tốt đẹp này giống như một ảo ảnh, chỉ duy trì ngắn ngủi vài ngày rồi phải quay về điểm bắt đầu sao?
….
Mấy ngày tiếp theo thật sự có thể dùng từ buồn tẻ nhàm chán để hình dung cuộc sống của Cố Lan San.
Mùa thu ở Bắc Kinh luôn rất ngắn, một luồng không khí lạnh đánh úp nhiệt độ liền hạ xuống có chút không nhân đạo, nhưng Bắc Kinh vẫn chưa tới mùa hè buổi tối hơi lành lạnh, Cố Lan San đi vào siêu thị mua một chiếc chăn mới.
Siêu thị cũng không xa chỗ cô ở là mấy cho nên xách chăn về nhà phải đi qua lối đi dành cho người đi bộ, lúc Cố Lan San chờ đèn xanh thấy một xe cực kỳ quen thuộc.
Audi A8.
Biển số xe quân đội.
Cố Lan San đứng trên lối qua đường sững sờ nhìn chiếc xe kia một lát, Thịnh Thế chăm chú nhìn đèn đỏ trước mắt, gò má nhíu chặt, mặc một chiếc áo khoác dày màu đỏ tôn lên làn da anh càng thêm trắng, tăng thêm mấy phần khí chất tao nhã.
Đèn đỏ nhanh chóng chuyển sang màu xanh, Thịnh Thế thuần thục đạp chân ga chậm rãi lái xe, hơi nghiêng người về phía sau nên Cố Lan San thấy chỗ bên cạnh tài xế có một người đang ngồi.
Là một người phụ nữ.
Cũng là người phụ nữ cô sớm quen thuộc.
Tô Kiều Kiều.
Sau đó cô còn chưa kịp nhìn thoáng qua vẻ mặt của Thịnh Thế và Tô Kiều Kiều như thế nào xe đã tiến vào dòng xe biến mất không thấy bóng dáng.
Không biết có phải mấy ngày rồi tới kỳ hay không, Cố Lan San nhất thời cảm thấy trong lòng càng ngày càng cuộn sóng, cô xách chăn lên băng qua đường cái.
Bên cửa tiểu khu cô ở có một rạp chiếu phim, ở cửa treo một bảng hiệu rất lớn đang quảng cáo một bộ phim mới.
Cố Lan San dừng bước ngẩng đầu lên liếc nhìn phần quảng cáo kia, là bộ phim đầu tiên Tô Kiều Kiều tiến quân vào nghề điện ảnh và truyền hình.
Là một bộ phim tập đoàn Bắc Dương và Thập Lý Thịnh Thế hùn vốn đầu tư.
Hôm nay vừa vặn công chiếu.
Trên biển quảng cáo là một đoạn chiếu về Tô Kiều Kiều trong phim, do hiệu ứng đặc biệt nên xinh đẹp kinh người.
Cố Lan San đứng đó chăm chú nhìn một lúc, sau đó bĩu môi đi về nhà.
Cơm tối Cố Lan San không có khẩu vị gì cho nên ăn rất ít, sau khi ăn xong cảm thấy bụng đau dữ dội là triệu chứng biểu hiện khi đến kỳ kinh nguyệt, cô lên giường hơi sớm đắp hai chăn cảm thấy rất ấm áp, chưa tới tám giờ đã ngủ mất.