Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 116

Tác giả: Diệp Phi Dạ

“Sở Bằng, vừa nãy em nghe thấy thái tử nhà họ Thịnh gọi Cố Lan San là Sở Sở.” Tôn Thanh Dương vừa nói, vừa giơ tay lên trên đầu Sở Bằng đang không kịp đề phòng, bất ngờ nhổ một sợi tóc. Sở Bằng đau đớn, thân thể run run một chút, mới mở miệng nói: “Sở Sở?”
“Đúng vậy, cho nên suy đoán của chúng ta, 89% là thật, rất có thể Cố Lan San chính là con gái ruột của anh.” Tôn Thanh Dương lại rút một tờ khăn giấy, bọc tóc của Sở Bằng lại, ở phía trên viết một chữ “Sở”, nói: “Ngày mai em sẽ đến bệnh viện làm giám định DNA, khi có kết quả em sẽ gọi điện thoại cho anh đầu tiên, thông báo cho anh.”
Hơi ngừng lại, Tôn Thanh Dương còn nói: “Sở Bằng, nếu như Cố Lan San thật sự là con gái ruột của anh, anh định làm như thế nào?”
“Em thì sao?” Sở Bằng nhìn Tôn Thanh Dương: “Anh muốn nghe ý kiến của em, Thanh Dương, anh tôn trọng em.”
“Sở Bằng, anh biết em không thể mang thai. Hiện giờ tuổi của hai người chúng ta cũng lớn như vậy, mà vẫn chưa có con. Mấy lần đi viện phúc lợi, muốn nhận nuôi trẻ, nhưng những đứa bé kia quá nhỏ, chúng ta nuôi dưỡng cho tới lớn khôn, ít nhất cũng phải hai mươi năm. Nhưng nếu như Cố Lan San thật sự là con gái ruột của anh, em rất hi vọng chúng ta có thể nhận con bé, vừa vặn có thể làm người nối nghiệp tập đoàn Bắc Dương. Em biết rõ những lời này của mình, có thể vẫn chưa đủ tốt, mang theo một chút lòng riêng. Vì vẫn không thể sinh con nên em rất áy náy, cho nên, anh có thể có một đứa con ruột của mình, em sẽ yên lòng hơn rất nhiều. Em biết rõ chưa chắc Cố Lan San sẽ nguyện ý theo chúng ta, dù sao khi con bé sinh ra cũng không có cha, hiện tại vô duyên vô cớ lại thêm một người cha. Chúng ta không dám đảm bảo rằng con bé sẽ tiếp nhận. Nhưng mà, Sở Bằng, em mong anh có thể nỗ lực một chút, để cho con bé từ từ tiếp nhận anh. Hơn nữa, Sở Bằng, em tin tưởng chúng ta cũng sẽ đối xử với con bé rất tốt, con bé là hòn ngọc quý trên tay anh, cũng chính là viên minh châu trên tay em.”
“Thanh Dương, phúc khí lớn nhất đời anh, chính là cưới được một cô gái như em, rất hiểu chuyện, lại biết tiến biết lùi biết bao dung.” Sở Bằng nhìn Tôn Thanh Dương, đáy mắt có thêm chút khát vọng: “Nếu như Cố Lan San thật sự là con anh, nhất định anh cho con bé tất cả những thứ tốt nhất, hai mươi bốn năm kia con bé thiếu thốn cái gì, anh sẽ bồi thường toàn bộ cho con bé. Chỉ cần con bé thích, con bé muốn, anh đều sẽ thỏa mãn, anh sẽ không để cho bất cứ ai bắt nạt nó chút nào.”
“Sở Bằng, anh nói như vậy khiến trong lòng em cũng rất kích động, anh không biết em rất muốn có một đứa con bao nhiêu, mặc dù không phải con ruột của em, nhưng lại là anh sinh, chỉ nghĩ mỗi như vậy, em đã thấy kích động. Đã rất nhiều ngày em nằm mơ đều mơ Lan San ở cùng với chúng ta.” Tôn Thanh Dương cười tủm tỉm nói: “Chờ giám định DNA xong, em sẽ sửa sang lại biệt thự ba tầng nhà chúng ta, chọn một gian phòng tốt nhất làm phòng ngủ cho con bé. Ừ, thuận tiện sẽ lấy một gian phòng để thư giãn, mua một cái đàn piano thật đẹp...... Đúng rồi, tốt nhất nên chuẩn bị một phòng vẽ tranh...... Sau đó chính em sẽ đặc biệt đi mời hai người giúp việc chăm sóc về con bé.”
“Lúc cuối tuần, một nhà ba người chúng ta có thể đi đánh gôn, xem phim điện ảnh, đi giao ngoại giải giải sầu...... Mấy năm sao Lan San còn có thể sinh cho chúng ta một đứa cháu nhỏ nữa.”
Tôn Thanh Dương và Sở Bằng nói xong, hai người liền cười ha ha.
Mặc dù bây giờ, những lời này quá sớm, nhưng bọn họ sẽ cố gắng biến ước mơ trở thành hiện thực.
Khi con người còn trẻ thì người nào là không đi lầm đường, đã từng làm chuyện sai trái, lúc trước khi Diệp Dao mang thai thì Sở Bằng không biết, nhưng mà lại vô cùng may mắn, sau nhiều năm thì ông và con gái cũng có cơ hội gặp lại.
Thực ra Sở Bằng cũng không biết mình cũng tính là không phụ lòng Diệp Dao, nhưng mà ông biết mình thực sự có lỗi với Diệp Dao, ban đầu ở lúc đó, tình cảm vẫn luôn được giữ lại, Diệp Dao chưa kết hôn mà lại sinh cho ông một đưa bé thì khẳng định là đã bị rất nhiều oan khuất.
Nhưng mà rốt cuộc ông vẫn yếu đuối, ông là con cháu của gia đình dòng dõi lớn ở Bắc Kinh, tư tưởng của những người trong gia tộc những năm 70, 80 còn nghiêm khắc hơn bây giờ bội phần, cho nên Diệp Dao bị người họ Sở đuổi ra khỏi thành phố Bắc Kinh.
...
...
Khi Thịnh Thế đi xuống tầng sảnh trước để quét thẻ tính tiền thì liền thấy một người quen.
Là Vương Giai Di.
Đang ăn cơm cùng với một ông chủ than đá coi như khá quen biết với anh.
Vỗn dĩ anh biết được ông chủ than đá kia là vì lúc trước bọn họ từng có một lần cùng xuất hiện trong mọt phương diện đầu tư, ông chủ than đá này thích bao dưỡng những minh tinh nhỏ, còn bao dưỡng rất nhiều minh tinh nhỏ nữa, người trong giới làm ăn, ai cũng biết việc này.
Trong vòng tròn làm ăn, về cái ông chủ than đá này thì có một chuyện mọi người ai cũng biết, đó chính là vợ của hắn vô cùng
đanh đá.
Lúc trước việc ồn ão điên cuồng nhất là vợ ông chủ than đá này bắt gian được trên giường một cô minh tinh nhỏ, cô minh tinh này vẫn còn là một cô sinh viên đại học, lần đầu tiên làm chuyện này, lại bị vợ ông chủ than đá đuổi theo náo loạn trong trường học năm ngày năm đêm, không chịu nổi áp lực nên cuối cùng phải nhảy lầu tự sát. Lúc trước việc này ồn ào rất lớn, nhưng mà cuối cùng vẫn dịu xuống rất nhanh, trái lại Thịnh Thế lại từng nghe người nhà họ Thịnh nói qua, cuối cùng là do móc được tiền, hình như là cho 150 vạn hay là 160 vạn gì đó.
Mà mấy tháng này Vương Giai Di luôn ở bên ngoài làm một chút hoạt động công ích, nghe nói mới chuẩn bị một cái quảng cáo công ích, nói vậy thì chắc là muốn tìm ông chủ than đá này để đầu tư đi.
Vương Giai Di làm những hoạt động công ích này, nếu anh đoán không sai mà nói thì sợ là muốn lấy lòng ba nàng ta là bộ trưởng Vương đi, nghe nói gần đây hình như có vị trí gì đó được bổ nhiệm xuống, bộ trưởng Vương có cơ hội thăng chức mà Vương Giai Di lại được vợ trước của bộ trưởng Vương sinh cho nên chắc muốn dùng quảng cáo công ích này để dỗ bộ trưởn Vương vui vẻ đi.
Không cần nghĩ cũng biết, cách này khẳng định là bà Cố dạy cho Vương Giai Di.
Vương Giai Di chỉ là một tiểu thư bình hoa con nhà thiên kim, không có đầu óc nào thôi.
Bà Cố thật đúng là không thiếu cái gì lạ, vì ổn định vị trí của mình trong nhà họ Cố, hiện tại chỉ sợ là muốn lấy thứ đó từ chỗ Vương Giai Di mà thôi.
Thực ra việc này cũng không liên quan gì lớn đến Thịnh Thế, nhưng mà anh lại là một người thù dai, nhất là về việc liên quan đến Cố Lan San, anh liền vô cùng mang thù.
Lúc trước thù Vương Giai Di mua cà vạt giống Cố Lan San, anh còn chưa trả nha!
Thịnh Thế đứng trầm tư ở nơi đó một chút, cảm thấy được việc này dường như là một cơ hội vô cùng tốt.
...
...
Cố Lan San tỉ mỉ rửa tay trong nhà vệ sinh, khi ra ngoài thì Thịnh Thế đã đứng chờ ở cửa nhà vệ sinh.
Khi Cố Lan San đi tới thì cô đang đeo đồng hồ, cô nghiêng đầu, cắn dây đồng hồ để cài vào, cũng không biết sao lại thế này, cài vào hai lần mà vẫn không vào được, Thịnh Thế liền đi lên phía trước “Để anh.”
Cố Lan San há miệng ra, cổ tay cùng đồng hồ đều để trước mặt Thịnh Thế,
Cố Lan San há miệng ra, cổ tay cùng đồng hồ đều để trước mặt Thịnh Thế, anh nhận lấy đồng hồ, khi cúi đầu thì liền thấy được vết sẹo trên cổ tay Cố Lan San.
Thịnh Thế nhìn vết sẹo mà vẻ mặt ngưng lại.
Cố Lan San thấy sau một lúc lâu mà Thịnh Thế không có động tĩnh gì thì liền ngẩng đầu nhìn anh một cái, hỏi: “Làm sao vậy?”
Thịnh Thế hồi hồn, không nói gì, im lặng cài dây đồng hồ cho Cố Lan San, vừa đúng che đi vết sẹo trên cổ tay.
Thịnh Thế ngẩng đầu nhìn thẳng mắt Cố Lan San, anh nhìn chăm chú đôi mắt cô hơn nửa ngày mới mở miệng nói: “Anh đưa em về nhé?”
Cố Lan San: “Được.”
Khi Thịnh Thế xoay người lại nhìn thoáng qua đôi mắt Cố Lan San.
Đi xuống tầng, Thịnh Thế để tài xế rời đi, anh tự mình lái xe đưa Cố Lan San. Khi đi trên đường, Thịnh Thế thường thường xuyên qua kính chiếu ghế sau mà nhìn Cố Lan San, Cố Lan San nhận ra được Thịnh Thế thường xuyên nhìn mình thì liền ngẩng đầu, tròn mắt nhìn chằm chằm kính chiếu ghế sau, đúng lúc Thịnh Thế đang nhìn cô nên ánh mắt hai người vừa đúng lúc giao nhau.
Trái tim Cố Lan San liền đột ngột đập lỡ một nhịp, cô cảm nhận được ánh mắt Thịnh Thế giống như một đầm lầy sâu không thấy đáy, giống như muốn ngụp cô thật sâu trong đó, cô cũng không biết rốt cuộc mình đã xảy ra chuyện gì mà mặt lại bỗng nhiên nóng lên, sau đó liền nhanh chóng quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính.
Mặc dù như vậy, cô vẫn cảm thấy được không khí bên trong xe có chút kỳ lạ không nói nên lời đượ, làm cho hô hấp của cô càng ngày càng không ổn định.
Cô buông mí mắt xuống, che đi bối rối trong đáy mắt mình.
Thịnh Thế vẫn thường thường nhìn Cố Lan San chăm chú như trước.
Mãi cho đến khi Thịnh Thế đưa Cố Lan San về cửa phòng cô thuê trong khu nhỏ thì Thịnh Thế mới dừng xe vững vàng, Cố Lan San nhớ đến gì đó trước khi mình xuống xe, dường như nên nói gì đó, nghĩ nghĩ liền mở miệng, quay đầu nhìn Thịnh Thế với ánh mắt vô cùng chân thành: “Thịnh Thế, cám ơn anh.”
“Không cần cám ơn.” Thịnh Thế cười nhợt nhạt, nói.
Chỉ cần em mở miệng, rơi vào nước sôi lửa bỏng anh đều sẽ cam ví như mật.
Cố Lan San chớp chớp mắt, còn nói: “Thịnh Thế, em nói, báo chí kia cơ.”
Cô ngồi bên cạnh anh thên thấy được một số tờ báo của anh, rất nhiều tờ báo nhỏ đều gom lại một chỗ.
Chắc là Thịnh Thế đã chuẩn bị trước rồi.
Bây giờ cô gặp mặt mẹ của anh, nếu không có anh, cô không có khả anwng có thể biểu hiện không chê vào đâu như vậy được.
Thịnh Thế bị Cố Lan San nói trúng hành động của mình mà sắc mặt hơi hơi có chút xấu hổ, ánh mắt hơi hoảng, giọng điệu có theo đó có chút nhẹ nhàng: “Việc đó à...Chỉ là anh chợt có ý nghĩ đó nên tiền tay chơi chút thôi.”
Cố Lan San mím côi, cười cười, liền đẩy cửa xe.
Thịnh Thế bỗng nhiên phát ra tiếng, gọi cô lại.
Cố Lan San quay đầu.
Thịnh Thế không nói gì, đôi mắt dừng lại ở trên người cô, chớp cũng không chớp một cái, nhìn cô đến nỗi tim cô đập có chút nhanh, cảm giác hỗn loạn khi nãy lại xuất hiện rồi.
“Sở Sở.” Thịnh Thế kêu tên cô, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Hô hấp Cố Lan San ngừng lại, đáy lòng cô tràn ngập một chút chờ mong, nhưng cô lại không biết rốt cuộc mình đang chờ mong cái gì, qua một lúc thật lâu thì Thịnh Thế mới cẩn thận phát ra tiếng, hỏi một câu: “Em có khỏe không?”
Cố Lan San sửng sốt.
Thịnh Thế liền lên tiếng giải thích: “Việc đó, bà Diệp...”
Ngay tức khắc trong lòng Cố Lan San liền hiểu rõ, có một loại ấm áp không nói nên lời nhanh chóng tràn ngập trong tim cô, thì ra Thịnh Thế thường xuyên nhìn cô ở trong xe là do lo lắng trong lòng cô khó chịu.
Nói không quá khó, nói không mất mác, đó là giả, nhưng mà hiện giờ Thịnh Thế quan tâm như vậy lại không hiểu tại sao làm cho trong lòng cô hiện lên một loại cảm xúc không nói nên lời, giống như cảm xúc đóng băng trong lòng có chút dần dần được hòa tan, từng chút từng chút trở thành dòng nước ấm áp, ở trong tim cô cùng với máu tràn ngập khắp toàn thân cô.
Diệp Dao mang chỗ cô những thứ khổ sở cùng mất mác này, lại từng chút từng chút được anh mang đến ấm áp xua tan khắp cả người cô.
Một lần nữa Cố Lan San lại ngã vào trong đôi mắt như biển của Thịnh Thế, cô từ từ trở nên xuất thần, cô nhìn qua rất nhiều anh mắt rồi, chỉ riêng ánh mắt của anh lại có thể làm cho cô có cảm giác không thở nổi.
Thịnh Thế lại chỉ cho rằng chính mình đã đâm trúng chỗ đau thương của Cố Lan San, thực ra anh vẫn vô cùng lo lắng cho cô, chỉ là không dám hỏi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi một câu, cô liền im lặng ở đó.
Trong lòng anh vừa ảo não lại đau lòng, càng thêm có tự trách.
Thịnh Thế có chút áy náy mở miệng: “Sở Sở, là anh không tốt...”
Cố Lan San hồi hồn, cô ý thức được bản thân lại lần nữa mất hồn vì Thịnh Thế, đây không phải lần đầu tiên, lại không phải trước ly hôn, cô đã có rất nhiều lần như thế, mà mỗi lần sau khi xuất thần cảm giác hút thở không thông lại nghiêm trọng hơn so với lần trước rất nhiều.
Việc này cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Sao cô lại cảm thấy hô hấp không thông thuận như vậy?
Trong lòng Cố Lan San có chút hoảng sợ, đây là cảm giác mà trong cuộc đời này cô chưa từng trải qua.
Cố Lan San nhìn khuôn mặt Thịnh Thế liền có cảm giác thiếu khí, là trong xe Thịnh Thế không thoáng khí sao? Làm dưỡng khí không vào được.
Cố Lan San cảm thấy bản thân lại muốn ngốc rồi, khẳng định là sẽ ngất xỉu được, cô lập tức qua quýt lắc đầu với Thịnh Thế nói: “Em không sao, dù sao bà ấy cũng đã không cần em vào mười lăm năm trước rồi, em đau lòng vì bà ấy mười lăm năm đã đủ, bây giờ em thật sự không có việc gì rồi...Cái kia, em còn có việc, em đi trước, hẹn gặp lại, cám ơn anh đã giúp đỡ ngày hôm nay.”
Cố Lan San hiện lên tươi cười với Thịnh Thế, ngay lập tức liền xống từ trên xe, sau đó cũng không quay đầu mà đi vào trong nhà chỗ khu nhỏ, tốc độ của cô khá nhanh, mang theo vài phần giống chạy mất dép, giống như là đằng sao có quái thú tùy lúc mà có thể nuốt cô vậy.
Cố Lan San vẫn chạy được rất xa mới quay đầu lại, hoàn toàn không nhìn thấy xe Thịnh Thế thì lúc này cô mới hít một hơi thật sâu, sau đó lại hít thở một hơi thật sâu nữa, cảm thấy được trong lòng dường chư từng chút từng chút thông thuận lại rồi.
...
...
Thịnh Thế nghĩ đến, bản thận vẫn đánh giá quá cao lực kháng cự của mình với Cố Lan San rồi.
Sau khi anh và cô ly hôn, anh nói với bản thân không thể ảnh hưởng sinh hoạt của cô, mạnh mẽ xen vào trong thế giới của cô, muốn để cô tùy theo ý mình mà lựa chọn điều mình muốn qua ngày.
Nhưng mà dường như sau khi Cố Lan San điện cho anh một cú điện thoại, muốn anh giúp cô tìm kiếm thì anh liền cảm thấy nỗi nhớ của anh với cô càng lúc càng nghiêm trọng rồi.
Anh muốn mình có thể ở cùng cô mỗi ngày mỗi đếm, cả đêm anh không sao ngủ vì nhớ đến cô, sau đó anh bắt đầu kiếm cớ để có thể đến gần Cố Lan San.
Tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng anh cũng tìm được chiếc rương cũ mà Cố Lan San đánh rơi ở biệt thự Lâm Phong, vì thế anh liền dùng...
Tìm nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm được cái rương cũ Cố Lan San mang theo vào biệt thự, vì vậy anh dùng thời gian cả đêm, sửa sang hết giấy tờ và thư từ của Cố Lan San cho khôi phục thành dáng dấp ban đầu, sau đó tìm Chu Mạt bảo anh ta lái xe đi đưa qua cho Cố Lan San. Sau hôm đó, tâm tình anh cực kỳ tốt, nhưng mà cũng chỉ kéo dài hai mươi bốn giờ, anh lại bắt đầu bồn chồn không yên. Mãi cho tới thứ hai đi làm, cả người giống như là một quả bom hẹn giờ, thỉnh thoảng sẽ phát hỏa với nhân viên trong công ty, khiến các nhân viên trong ngày hôm đó có thể tránh anh liền tránh anh. Buổi tối trở về nhà, anh lại đi soi mói người giúp việc trong biệt thự, nói nơi này không sạch sẽ, nơi kia không sạch sẽ, lại nói thức ăn khó ăn. Sau đó cả người giúp việc trong biệt thự cũng đều giống như chim sợ ná, cố gắng núp sạch sẽ ở trong phòng của mình, ૮ɦếƭ sống không chịu đi ra.
Trong biệt thự to lớn, chỉ có một mình anh, giống như là mất đi toàn bộ cảm xúc, ngồi ở trên ghế sa lon, giơ tay lên, xoa trán, muốn hóa giải một chút không thoải mái, nhưng căn bản không làm nên chuyện gì, anh dứt khoát đứng lên, cầm lên chìa khóa xe, chẳng có mục đích tùy tiện lái vào một con đường ở Bắc Kinh. Lái đến cuối cùng, anh lại không tự chủ được lái đến của chung cư của Cố Lan San, sau đó đáy lòng anh cứ như vậy thư thái một chút xíu, anh liền tắt máy, một mình lẳng lặng ngây ngô ngồi trong xe, vẫn ngơ ngẩn đến khi chuông mười hai giờ khuya điểm, cả khu chợ đêm ngoài chung cư sắp tan hết, mới từ trên xe đi xuống, vận động cơ thể ngồi đến tê cứng của mình một chút, sau đó thần sui quỷ khiến liền khóa xe, bước vào trong chung cư.
Anh đã tới nhà cô hai lần, dọc theo con đường tùy tiện đi dạo, sau đó liền đi dạo đến dưới lầu cô. Anh ngẩng đầu lên, nhìn nhà cô ở tầng bảy, mơ hồ có một tia ánh sáng kia, anh đã cảm thấy đáy lòng càng trở nên an bình.
Lúc này Bắc Kinh đã vào tháng Mười Một, nhiệt độ nửa đêm hơi thấp, có chút lạnh, anh cóng đến tay chân cũng dần lạnh giá, tuy nhiên lại ૮ɦếƭ sống cố chấp không muốn đi.
Mãi cho đến sáng sớm tám giờ sáng, anh nhìn thấy cô từ trên lầu đi theo đám người vội vã đi ra, sau đó anh liền cách xa xa đi theo phía sau cô, thấy cô đi ra khỏi cửa chung cư liền chen lên xe buýt.
Lúc này Thịnh Thế mới lái xe đi công ty, rửa mặt, cảm thấy tâm tình tốt rất nhiều, lúc họp, còn hơi cười cười với nhân viên.
Một khoảng thời gian rất dài sau đó, Thịnh Thế cũng đến “đóng đô” dưới nhà Cố Lan San mỗi ngày, dần dần anh phát hiện một quy luật. Mỗi ngày bảy giờ tối là lúc Cố Lan San về nhà, thỉnh thoảng sẽ về muộn, nhưng là đại đa số đều rơi vào thứ sáu, sợ là công ty có việc. Mỗi sáng sớm tám giờ cô cũng sẽ đi làm, thứ bảy chủ nhật, đại đa số thời gian cô sẽ ở nhà rất khuya mới ra đến, bình thường là giữa ba giờ chiều đến bốn giờ, đến nhà ăn đối diện ăn một chút gì, vòng quanh chung cư đi một chuyến, hoặc là đi chọn chút trái cây, sau đó về nhà, thì sẽ không ra ngoài nữa. Dĩ nhiên cũng có lúc, Chủ nhật cô cũng sẽ đi ra ngoài thật lâu, anh không biết cô đi dạo phố hay là gặp bạn bè, nhưng thật lâu mới có thể trở lại, chỉ là sẽ không qua đêm ở bên ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc