Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 114

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Nhân viên trong công ty ở bên cạnh thầm thì nói một tràng, thật ra anh cũng không có nghe kỹ càng, nhưng đại khái vẫn có thể biết được rốt cuộc bọn họ đang nói những gì, cho nên càng lộ ra vẻ không có hứng thú, mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại di động anh để ở trên bàn vang lên, cả người anh bỗng nhiên định thần lại.
Anh lười biếng dựa vào ghế dựa, nhàn nhạt nhìn lướt qua hiển thị cuộc gọi đến trên điện thoại di động, đầu tiên vẻ mặt anh rất là bình tĩnh, ánh mắt có chút trở nên hoảng hốt, sau đó liền cầm điện thoại lên, giống như không xác định, cẩn thận xem kỹ tên người hiển thị cuộc gọi đến một lần nữa, sửng sốt ước chừng nửa phút, mới xác định thật sự là “Sở Sở” gọi tới.
Anh lập tức đứng lên, hoàn toàn không để ý tới người cả phòng, cầm điện thoại di động đi ra khỏi phòng họp.
Bước chân của anh rất nhanh, đi tới trong phòng làm việc của mình, đóng cửa khóa lại từ bên trong, dưới tình huống hoàn toàn yên tĩnh, ngón tay run rẩy tiếp nhận điện thoại, nói: “Sở Sở?”
Điện thoại liên tục vang lên chừng vài tiếng, cũng không có người nghe, Cố Lan San không tự chủ được liền nín thở, đáy lòng tràn ngập những suy nghĩ có chút kỳ quái, ngay tại lúc cô có vài phần mất mác, lúc định cúp điện thoại, điện thoại lại được người tiếp nhận, truyền đến giọng nói trầm thấp và đầy sức quyến rũ trước sau như một của Thịnh Thế.
Cố Lan San cũng không biết rốt cuộc mình bị làm sao, Thịnh Thế gọi cô một tiếng “Sở Sở” này làm cho nhịp tim của cô không hiểu ra sao lại nhảy lỡ một nhịp, cô nắm chặt điện thoại di động, quên mất trả lời lời nói của anh.
Thịnh Thế ở đầu điện thoại bên này chờ một lúc lâu, vẫn không thấy Cố Lan San lên tiếng, cố gắng áp chế mình kích động bởi vì sau khi ly hôn lần đầu tiên cô chủ động điện thoại cho mình dẫn đến, để cho mình biểu hiện bình thường, nhưng giọng nói và tốc độ nói chuyện của anh vẫn tiết lộ sự khẩn trương gấp gáp của anh: “Sở Sở, em xảy ra chuyện gì sao? Tại sao không nói chuyện? Hả?”
“Em......” Cố Lan San mở miệng, có chút không biết nên trả lời câu hỏi của anh ra sao, chỉ có thể nuốt nước miếng một cái, dưới tình huống Thịnh Thế hoàn toàn không thấy được, giống như là một đứa bé làm sai chuyện đang hồi hộp căng thẳng liều mạng cắn cắn môi dưới, tay níu chặt quần áo dùng sức vặn, thấp giọng nói: “Em.....”
Thịnh Thế sững sờ nghe giọng nói của cô, chỉ cảm thấy như một giấc mộng, anh suýt nữa cứ như vậy mà bật cười, cũng may anh phản ứng mau, hắng giọng một cái, che giấu cho qua, nhưng khóe môi không thể nào khép lại được, “Anh đang nghe.”
Cố Lan San nỗ lực sắp xếp lại lời nói hơn nửa ngày, mới nhỏ giọng nói: “Thịnh Thế, em có việc muốn tìm anh giúp đỡ.”
Sau khi Cố Lan San nói xong, liền nhắm hai mắt lại thật chặt, tế bào toàn thân cô đều căng thẳng theo.
Thịnh Thế bên kia bỗng nhiên không có lên tiếng.
Cố Lan San càng khẩn trương hơn, cô mơ hồ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Thời gian tí tách trôi qua từng phút, rốt cuộc Cố Lan San nhận rõ hiện thực, có chút nhụt chí buông mí mắt xuống, uất ức chép miệng, cảm thấy mình rất mất mặt, luống cuống tay chân muốn cúp điện thoại, nhưng giọng nói nhu hòa như lời nói âu yếm giữa tình nhân của Thịnh Thế đột nhiên cất lên, chỉ một chữ, nói: “Được.”
Cố Lan San mở to hai mắt.
Cô cho rằng mình nghe lầm.
Thật lâu sau, cô mới chớp chớp mắt, hoàn hồn, Thịnh Thế nói được? Anh hoàn toàn không hỏi cô chuyện gì, liền trực tiếp nói được?
Trong toilet nhỏ hẹp, yên tĩnh dị thường, Cô Lan San cầm điện thoại di động, lại mơ hồ cảm thấy một chữ kia, phảng phất mang theo một luồng sức quyến rũ nóng bỏng, khắc sâu vào trong trái tim mềm mại của cô.
Cố Lan San thất thần chừng hơn nửa ngày, mới nhẹ giọng kể lại chuyện giữa mình và Diệp Dao cho Thịnh Thế, sau khi kể xong, mặt của cô đã có chút đỏ lên, cô có chút thiếu tự tin nói: “Em thừa nhận em làm như vậy có chút giả dối, nhưng em không tốt, cũng không muốn để cho bà ta nhìn thấy em không tốt. Cho nên...... Cho nên em không có cách nào...... Em chỉ có thể tìm anh giúp đỡ, đóng vai lão công của em một lần, diễn một tuồng kịch ở trước mặt bà ta.”
“Em muốn tối mai hẹn bà ta ăn cơm, có ảnh hưởng tới anh hay không?” Sau khi Cố Lan San nói đến đây, giọng nói có chút khẩn trương: “Ý của em là, có ảnh hưởng tới công việc của anh hay không.”
“Không sao.”
“A.” Cố Lan San thoáng yên tâm, cân nhắc một chút, lại nói: “Chờ em chọn chỗ ăn cơm xong, em gửi tin nhắn nói cho anh địa chỉ, được không?”
“Không cần anh sắp xếp sao?” Thịnh Thế đi tới trước bàn làm việc, bưng ly nước trên bàn lên, uống một hớp làm nhuận cổ họng, tiếp tục tìm một lý do đường hoàng nói: “Em và anh đã là vợ chồng, tình hình của anh bà ta nhất định biết, cho nên anh sắp xếp, như vậy tương đối giống như thật hơn.”
Dừng một chút, Thịnh Thế lại bổ sung một câu: “Được không?”
Cố Lan San suy nghĩ một chút, cảm thấy Thịnh Thế nói thật có lý, cô làm sao lại không nghĩ tới, nếu cô chọn một nhà hàng và khách sạn thông thường, thì không có lực sát thương gì, “Được rồi, vậy tiền chi ra, em trả lại cho anh từng đợt được không?”
Thịnh Thế hơi hoảng thần, thật lâu sau, mới buông rèm mi xuống, che đáy mắt ảm đạm: “Được, không cần vội.”
“Ừhm.” Cố Lan San lại đáp một tiếng, rất lễ phép nói: “Cám ơn anh, tạm biệt!”
“Tạm biệt, Sở Sở.” Thịnh Thế cầm điện thoại di động, giọng nói hơi có chút lưu luyến không rời.
Vậy mà Cố Lan San vẫn cúp điện thoại rất nhanh.
Thịnh Thế lấy điện thoại di động từ bên tai xuống, khóe miệng nổi lên một nụ cười.
Trời mới biết đến cùng Thịnh Thế có bao nhiêu kích động, vui mừng biết bao nhiêu, Cố Lan San vậy mà lại tìm anh đến giúp đỡ.
Vừa rồi ở trong phòng họp anh còn cảm thấy cuộc sống như thế thật buồn tẻ vô vị, hiện tại anh lại cảm thấy cuộc sống thật muôn màu sặc sỡ hẳn lên.
Anh lẳng lặng nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, trong đầu không ngừng xoay chuyển.
Sở Sở muốn cùng mẹ cô ấy ăn cơm, lúc trước mẹ của cô ấy bán cô ấy đi, anh phải làm chút gì đó, thỏa mãn tiểu tính tình này của Sở Sở?
——–
Hiệu suất làm việc của Thịnh Thế rất cao, buổi tối hôm đó gọi cho Cố Lan San một cuộc điện thoại, nói anh đã chuẩn bị xong tất cả, khách sạn Kinh Thành, tối mai bảy giờ rưỡi.
Ngay sau đó Cố Lan San lập tức gửi địa chỉ khách sạn Kinh Thành và thời gian cho Diệp Dao.
Ngày hôm sau là thứ bảy, đầu buổi tối Cố Lan San đi dạo khắp nơi trên diễn đàn, đến rạng sáng năm giờ mới đi ngủ, cho nên vẫn ngủ thẳng tới hơn bốn giờ chiều, mới bị điện thoại đánh thức, cô mơ mơ màng màng nghe, giọng nói lười nhác “A lo” một tiếng.
Thịnh Thế ngớ ra một giây, mới nói: “Còn chưa tỉnh ngủ?”
Cố Lan San nghe được giọng nói của Thịnh Thế, lập tức nhớ tới bữa tiệc tối hôm nay của mình, cả người tĩnh thần, cô từ trên giường ngồi dậy, nhìn thời gian còn sớm, lúc này mới thở phào một hơi, mới “Ừhm” một tiếng về phía điện thoại.
Cố Lan San nghe được giọng nói của Thịnh Thế, lập tức nhớ tới bữa tiệc tối hôm nay của mình, cả người tĩnh thần, cô rời giường ngồi dậy, nhìn thời gian còn sớm, lúc này mới thở phào một hơi, mới “Ừ” một tiếng về phía điện thoại.
“Em bây giờ đang ở đâu? Anh tới đón em.”
“Không cần đâu, em có thể đi taxi đến.” Cố Lan San cào cào tóc, xuống giường, đôi mắt ngái ngủ lờ đờ đi vào toilet.
“Nếu như bà Diệp tới khách sạn Kinh Thành trước, nhìn thấy hai người chúng ta không đi cùng nhau, hơn nữa hôm nay vừa là thứ bảy, chẳng lẽ bà ta sẽ không cảm thấy rất quái dị sao?” Ngược lại giọng nói Thịnh Thế rất bình tĩnh, giọng điệu nhàn nhạt, tuyệt không khẩn trương nói lý luận thực tế, che dấu đi tâm tư chân thật của chính mình vì muốn gặp Cố Lan San sớm hơn một chút: “Em đã nói, em phải diễn kịch, vậy thì làm chuyên nghiệp một chút, làm chuyện gì chúng ta cũng nên toàn tâm toàn ý, làm hết sức mình.”
Cho tới bây giờ Cố Lan San cũng không biết tài ăn nói của Thịnh Thế lại tốt như vậy, nhưng có cố tình thì cô cũng không tìm được nửa điểm sơ hở, hơn nữa còn cảm thấy anh nói chuyện vô cùng chuyên nghiệp, cho nên vừa gạt kem đánh răng, vừa hướng vào trong điện thoại nói: “Được rồi, vậy hiện tại em nói cho anh biết địa chỉ.”
Sau đó Cố Lan San báo lại địa chỉ của mình.
Thịnh Thế chỉ nghe một lần đã ghi nhớ, giọng nói vẫn bình thản không hề gợn sóng như trước: “Được, đại khái sau nửa giờ nữa anh sẽ đến.”
Sau khi tắt điện thoại, Cố Lan San đánh răng, tắm, sấy khô tóc rồi đi ra, thì thật sự đã nghe được tiếng gõ cửa, Cố Lan San vội chạy vào phòng, mặc vào một cái váy, rồi chạy ra mở cửa, sau đó ngây ngẩn cả người.
Người tới đích thị là Thịnh Thế.
Nhưng phía sau Thịnh Thế còn có vài người đi theo.
Cố Lan San trợn to hai mắt, chỉ chỉ người phía sau Thịnh Thế, mồm há hốc cứng lưỡi hỏi: “Làm cái gì vậy?”
Thịnh Thế không trả lời vấn đề của Cố Lan San, trực tiếp mang theo mấy người kia xâm nhập vào phòng của Cố Lan San.
Phòng của Cố Lan San bản thân đã nhỏ, hiện tại lại chứa nhiều người như vậy, càng lộ thêm vẻ chật chội, Thịnh Thế cách cô rất gần, cô còn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người anh, cô hết sức ổn định nhịp tim đang rối loạn của mình, hỏi lại lần nữa: “Anh mang nhiều người tới như vậy làm gì thế?”
“Làm chuẩn bị.” Ngược lại lần này Thịnh Thế lại trả lời vấn đề của Cố Lan San, sau đó nháy mắt ra dấu cho những người kia, những người đó liền lần lượt mở ra những đồ họ mang đến, Cố Lan San liếc mắt nhìn lại, lúc này cô mới nhìn thấy, trang phục, đồ trang sức, giày cao gót, còn cả mỹ phẩm…….
Cô càng có phần nghĩ không thông quay đầu lại, nhìn Thịnh Thế: “Làm chuẩn bị cái gì?”
“Em cũng không thể cứ tùy tiện ăn mặc như vậy mà đi ăn với bà Diệp chứ?” Thịnh Thế nhìn lên nhìn xuống quan sát Cố Lan San, dứt khoát hỏi ngược lại.
Cố Lan San nhìn lại trang phục người mình một chút, cô cảm thấy không có gì không tốt cả.
“Nếu đã gả cho anh, dáng vẻ phải luôn đầy đủ, mặc cũng phải một thân hàng hiệu, để cho bà ta kinh ngạc đến ૮ɦếƭ!” Thịnh Thế vừa nói, vừa đem Cố Lan San đặt ngồi xuống trước gương trang điểm, chỉ huy những người đó nói: “Nhanh, hóa trang cho cô ấy, không thì không kịp thời gian.”
Nói xong, Thịnh Thế quan sát phòng Cố Lan San một vòng, cuối cùng cảm thấy chỉ có giường của cô là nhìn thuận mắt, sau đó đặt ௱ôЛƓ ngồi lên, anh vươn tay sờ sờ trên đệm.
Nói xong, Thịnh Thế quan sát phòng Cố Lan San một vòng, cuối cùng cảm thấy chỉ có giường của cô là nhìn thuận mắt, sau đó đặt ௱ôЛƓ ngồi lên, anh vươn tay sờ sờ trên đệm, còn có thể cảm nhận được nhiệt độ của Cố Lan San, nháy mắt trong lòng anh mềm nhũn, hướng về phía sau nằm ngửa lên.
Thịnh Thế cảm thấy nằm ngửa không thoải mái, mới cầm gối ôm của Cố Lan San tới, bỏ vào sau gáy, nghiêng đầu, nhìn Cố Lan San bị một đống người vây quanh hóa trang, ánh mắt anh trở nên thư thái và mềm mại.
Trước khi làm tóc, vì phải thay quần áo, nên Cố Lan San chọn một bộ váy ngắn đơn giản màu vàng nhạt, chạy vào trong phòng rửa tay thay xong, mới trở lại phòng ngủ.
Làm xong kiểu tóc, những người đó liền thu đồ mang tới rồi rời đi.
Thịnh Thế giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đã đến lúc rồi, sau đó lưu luyến không rời mới từ giường của Cố Lan San đứng lên, cầm lấy túi sách cùng bộ với trang phục của Cố Lan San, nói: “Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta lên đường thôi.”
“Được.”
“Sau đó.” Cố Lan San vốn cũng đi ra ngoài cửa rồi, nhưng Thịnh Thế lại gọi Cố Lan San một tiếng, Cố Lan San hồ nghi nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Thịnh Thế.
Thịnh Thế ngồi xổm xuống, cầm giày cao gót trên chân Cố Lan San có chút lỏng thắt chặt lại, sau đó đứng lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Lan San một hồi, lúc này mới thỏa mãn gật gật đầu, nói: “Tốt lắm, đi thôi.”
Mới vừa rồi bị Thịnh Thế thắt dây giày, tay anh có ᴆụng vào cổ chân, cô giống như là bị chạm điện, làm cho chân Cố Lan San mềm nhũn, mất rất nhiều công sức cô mới tự đứng vững, thần thái tự nhiên đi theo sau lưng Thịnh Thế xuống lầu.
Xuống dưới lầu, Cố Lan San mới biết thế mà Thịnh Thế lại đặc biệt gọi tài xế tới.


Bởi vì là thứ bảy, Bắc Kinh không giới hạn người, vừa đúng lúc cơm tối, cho nên trên đường có chút đông, nên lúc đang nhanh chóng tới khách sạn Bắc Kinh, Diệp Dao đã gọi điện nói cho cô biết bà ta đã đến.
Tài xế xuống xe, thay bọn họ mở cửa xe ra, Thịnh Thế xuống xe trước, sau đó rất thân sĩ đứng ở cửa,vươn tay ra, cầm lấy tay phải Cố Lan San, đem cô nhẹ nhàng rời xe, thuận thế đem eo Cố Lan San hướng vào trong иgự¢ mình khẽ Ϧóþ.
Người Cố Lan San hơi căng thẳng, quay đầu nhìn Thịnh Thế một cái, Thịnh Thế chiếm ưu thế cúi đầu, ở bên tai cô nhỏ giọng nói: “Bây giờ bắt đầu, chính thức tiến vào trạng thái diễn kịch, nhớ, qua lần này, không thể để xuất hiện NG, đợi lát nữa mặc kệ là có màn trình diễn đùa giỡn gì, em đều không được hét chói tai, không được kích động, chỉ cần giữ vững cao ngạo mỉm cười là được rồi!”
Dừng một chút, Thịnh thế còn nói: “Dù muốn thét chói tai, thì cũng lặng lẽ thét trong lòng thôi! Nhớ kỹ, đem khuôn mặt nữ vương của em lấy ra cho anh!”
Cố Lan San liếc mắt nhìn Thịnh Thế một cái, quyết định lời nói của anh thật là không thể giải thích được.
Ngược lại Thịnh Thế làm như không có chuyện gì xảy ra ngẩng đầu lên, ôm eo Cố Lan San, bình tĩnh cất bước đi về phía trước.
Diệp Dao đợi ở cửa khách sạn Bắc Kinh.
Cố Lan San mới vừa đi được mấy bước, đã thấy Diệp Dao, bước chân của cô hơi dừng lại, Thịnh Thế theo ánh mắt của cô, nhìn về phía cách đó không xa thấy người kia.
Dáng dấp cùng Cố Lan San thật là có đến tám phần tương tự, nếu không phải tại dấu vết của năm tháng lưu lại trên mặt bà, thì Thịnh Thế cũng cho rằng đây thật sự là chị em song sinh của Cố Lan San.
Diệp Dao nhìn thấy Cố Lan San, vẻ mặt rất lạnh nhạt, vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Cố Lan San mím môi, cũng không nhúc nhích.
Diệp Dao cũng nhìn thấy Cố Lan San, vẻ mặt rất lạnh nhạt, vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Cố Lan San mím môi, cũng không cử động.
Thịnh Thế nhìn Diệp Dao một chút, lại quay đầu nhìn Cố Lan San một chút, ôm eo cô, tiện thể bấm trên cái eo thon nhỏ ấy một cái, khép miệng, nhìn về phía trước, dùng giọng trong họng nói với Cố Lan San bên cạnh: “Tập trung vào!” Nói xong, liền ôm Cố Lan San không nóng không vội, nở nụ cười đi về phía Diệp Dao.
Cố Lan San bị Thịnh Thế ấn một cái, chuẩn bị diễn kịch, trên mặt cũng treo nụ cười không nóng không lạnh, ánh mắt thản nhiên nhìn chằm chằm mặt của Diệp Dao, đi tới trước mặt bà, sau đó chào một tiếng, chỉ là không gọi “Mẹ” mà chỉ nói “Đến đây?”
Diệp Dao gật đầu một cái, thần thái cũng không quá tốt, liếc mắt nhìn Cố Lan San bên cạnh Thịnh Thế, nói: “Đây là chồng con?”
Cố Lan San gật đầu một cái, liếc mắt nhìn Thịnh Thế, Thịnh Thế lập tức khách sáo chào hỏi một tiếng, dĩ nhiên anh cũng không có gọi “Mẹ”, chỉ gọi là: “Bà Diệp.”
...
...
Thịnh Thế đã trước chỗ ngồi trong khách sạn tại Bắc Kinh, cho nên vừa vào khách sạn, lập tức có người tiến lên đón, dẫn bọn họ lên trên một căn phòng đã được bao trên tầng.
Thịnh Thế rất ân cần kéo ghế cho Cố Lan San, sau khi chờ Cố Lan San ngồi xuống, anh mới ưu nhã ngồi xuống.
Diệp Dao ngồi đối diện Cố Lan San và Thịnh Thế.
Nhân viên phục vụ cầm thực đơn, Thịnh Thế đưa tới trước mặt Cố Lan San. Cố Lan San cũng không cự tuyệt, dứt khoát chọn món ăn, sau đó ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Diệp Dao: “Bà còn muốn chọn thêm gì khác không?”
Diệp Dao lắc đầu một cái, không nói gì.
Cố Lan San liền đưa thực đơn tới tay Thịnh Thế, Thịnh Thế gật đầu với nhân viên phục vụ một cái, ý bảo có thể chốt đơn rồi.
Sau khi Cố Lan San bị Diệp Dao bán cho nhà họ Cố, liền chưa từng gặp được bà. Sau này bở vì cô mà Trần Mặc xảy ra tai nạn xe cộ biến thành người sống thực vật, Diệp Dao còn gọi điện thoại tới oán trách cô một lần.
Đó là cuộc điện thoại duy nhất sau khi cô bị bán đi.
Ước chừng chỉ trích cô hơn nửa canh giờ.
Cho nên, hiện tại gặp mặt, hai người cũng không có lời nói gì có thể nói với nhau, ngược lại Thịnh Thế nói cực kỳ nhiều. Sau khi đồ ăn mang lên, vừa gắp thức ăn, vừa rót đồ uống cho Cố Lan San. Lúc ăn cá còn nhặt từng cái từng cái xương một ra cho Cố Lan San, dáng vẻ này, quả thực chính là che chở từng li từng tí cho báu vật quý nhất của mình.
Diệp Dao ngồi ở đối diện, đặt tất cả trong đáy mắt, nhưng cũng không thể hiện thái độ quá mức.
Mặt ngoài Cố Lan San giả bộ làm nữ vương, nhưng mắt vẫn quan sát Diệp Dao, cô phát hiện Diệp Dao thấy cảnh như vậy nhưng không có chút thay đổi cảm xúc nào, đáy lòng không khỏ lạnh dần.
Diệp Dao tùy tiện hỏi Cố Lan San vài chuyện, nhưng phần lớn cũng chỉ là mấy chuyện không quan trọng, Cố Lan San hễ hỏi thì đáp.
Sau, hai người lại không còn gì để nói.
Thật ra thì Cố Lan San đang oán trách Diệp Dao, nhưng vẫn nhớ mong người mẹ này. Dù sao cũng từng có 9 năm thơ ấu, bà đã cho cô chín năm ấm áp.
Hầu hết những món Cố Lan San gọi đều là những món Diệp Dao thích ăn. Cố Lan San thấy Diệp Dao có ăn chút ít, tuy bộ dáng bà hơi lạnh nhạt, nhưng vẫn ma xui quỷ khiến gắp một chút món ăn, bỏ vào đĩa của Diệp Dao.
Diệp Dao nâng mí mắt, liếc nhìn Cố Lan San, gật đầu một cái, không lên tiếng, cũng không ăn món ăn mà Cố Lan San gắp cho mình, mà tự gắp món đồ khác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc