Nhưng nếu tương lai, cô thật sự cùng Hàn Thành Trì đi cùng nhau, thì anh sẽ luôn có biện pháp giúp bọn họ phương pháp thay đổi.
Nếu hai người yêu nhau, anh sẽ nắm tay cô đến già, nếu như vô duyên, anh sẽ che chở cho cô bình yên cả đời.
…
…
Ngày hôm sau công việc của Cố Lan San cũng không quá bận rộn, cô hẹn gặp một ảnh đế đã rút lui khỏi làng giải trí nhiều năm trước, phỏng vấn lần này cô muốn biết cảm tưởng của anh ta đối với nền điện ảnh mới bây giờ, hai người hẹn nhau trong quán cà phê phía sau ngôi nhà Cổ Hương Cổ Sắc.
Quán cà phê rất sáng vì có cửa sổ lớn sát đất, ngoài cửa sổ có thể thấy một vài khối ngọc bích, ảnh đế đã hơi lớn tuổi, ở trong ngành giải trí coi như là người rất có trọng lượng, nhưng lại không có nửa điểm dáng vẻ, nói chuyện hài hước và uyển chuyển, Cố Lan San cùng anh ta trò chuyện thật vui vẻ, cũng từ những câu chuyện của anh ta cô có được rất nhiều tin tức thương mại giá trị, lại còn cẩn thận cầm 乃út ký vào sổ cho cô.
Lúc tan cuộc, Cố Lan San thanh toán.
Vùng phụ cận quán cà phê này cũng không dễ bắt xe taxi, lúc Cố Lan San đi dọc đường, vừa vặn đi ngang qua một Tứ Họp Viện, cô dừng lại một chút, dường như nhớ đến bà Hàn.
Lúc nhỏ, cả ngày cô theo bên cạnh Cố Ân Ân đến nhà họ Hàn chơi, quan niệm giàu sang của bà Hàn rõ ràng không hề giống bà Cố, đối xử với cô vẫn luôn luôn tốt, mặc dù lúc lễ mừng năm mới phát tiền mừng tuổi, bà cho Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân, cũng sẽ cho cô một phần.
Cố Lan San rõ ràng nhìn được ngày hôm qua tình trạng cơ thể của bà Hàn không được tốt, bà còn không để cho mình nói với Hàn Thành Trì, sợ khiến Hàn Thành Trì lo lắng, nhưng cũng không biết rốt cuộc bà có đi kiểm tra sức khỏe một chút không.
Cố Lan San giơ tay lên nhìn đồng hồ, bây giờ đã là ba giờ chiều, chính là thời gian đi làm, mà buổi chiều cô cũng không có việc gì nữa, dừng lại một lát, cô đi vòng qua một quầy bán trái cây, mua một chút trái cây, thừa dịp Hàn Thành Trì không có ở đây, cô đi thăm bà Hàn một chút.
Trong con ngõ hẻm rất an tĩnh, Cố Lan San xách túi trái cây đi, cô mơ hồ có thể nghe được tiếng chó sủa, bằng vào trí nhớ tối qua, cô tìm được căn nhà Hàn Thành Trì thuê.
Cố Lan San đi vào, quẹo trái là gian phòng Hàn Thành Trì thuê, còn chưa đến trước cửa nhà, Cố Lan San đã nghe thấy tiếng ho khan của bà Hàn.
Cửa không khóa, nửa mở, Cố Lan San giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa, cũng không có người để ý tới, Cố Lan San lại gõ tiếp, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào.
Thật ra thì đây là một gian phòng, chỉ chia làm hai gian, bên ngoài là phòng của Hàn Thành Trì, giường đệm rất chỉnh tề, trên giường để hai bộ quần áo, Cố Lan San nhìn lướt qua, tìm một chỗ trống, đem trái cây để lên, rồi vén màn vải lên, đi vào bên trong phòng.
Bà Hàn nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, vẫn không ngừng ho khan.
Cố Lan San đi lên phía trước, nhẹ nhàng sờ trán bà Hàn, cô phát hiện nóng kinh người, lúc này cô mới vươn tay nhẹ nhàng lắc thân thể bà Hàn, thấp giọng gọi tên của bà: “Bác Hàn?”
Mắt bà Hàn vẫn nhắm như cũ, trên trán hiện lên một tầng mồ hôi, lại kịch liệt ho khan.
Cố Lan San tìm xung quanh được một cái khăn lông.
Trong tứ hợp viện, chỉ có một vòi nước ở trong sân.
Lúc Cố Lan San cầm khăn lông vội vã ra khỏi phòng, có một người phụ nữ đang giặt quần áo ở vòi nước, thấy Cố Lan San tới đây, cô ta cười cười, nhường chỗ, để Cố Lan San làm ướt khăn lông, có thể người phụ nữ kia cảm thấy Cố Lan San có bộ dáng đẹp mắt, cho nên lúc Cố Lan San xoay người đi về phía nhà của Hàn Thành Trì, còn cố ý nhìn qua.
Cố Lan San đặt khăn ướt lên trán bà Hàn, dùng điện thoại di động tìm số gọi đến phòng khám gần đây nhất, nhân viên phòng khám hỏi cô địa chỉ, Cố Lan San nhất thời không nhớ được nên đi ra khỏi phòng đến trước mặt người phụ nữ đang giặt quần áo, lễ phép hỏi, người phụ nữ cười ngẩng đầu lên nói địa chỉ cho Cố Lan San, Cố Lan San nói lại cho phòng khám rồi cúp máy.
Cố Lan San cười với người phụ nữ đang giặt quần áo: “Cám ơn cô.”
“Không có gì, người sống trong nhà kia bị bệnh à?”
“Vâng.” Cố Lan San gật đầu, không biết phải nói thêm gì.
Nhưng người phụ nữ kia lại nói thêm: “Hình như bà ấy bị bệnh lâu rồi, ở trong sân vẫn thường nghe bà ấy ho khan lúc giặt quần áo hay nấu cơm, con trai bà ấy cũng rất bận, đi sớm về trễ, đến bây giờ vẫn chưa biết bà ấy bị bệnh. Bà ấy cũng thật đáng thương, lúc trước chồng phạm pháp bị bắn ૮ɦếƭ, sau đó con trai lại xảy ra tai nạn giao thông, mỗi ngày bà ấy phải đi một quãng đường thật xa để vào trong bệnh viện chăm sóc, mà tôi còn thấy bà ấy khóc khi bán vòng tay ngọc Phỉ Thúy trên cổ tay của bà ấy đi, nói là bán lấy tiền chữa bệnh cho con trai. Là cha mẹ ai cũng đều như vậy, một lòng một dạ suy nghĩ cho con cái của mình, chính mình bị bệnh lâu như vậy cũng không nỡ bỏ tiền đi bệnh viện khám.”
Tóc của người phụ nữ hơi dài, tùy ý buột lại, có sợi tóc rơi xuống, cô ta giơ tay vén lên, ngẩng đầu nhìn Cố Lan San cười híp mắt hỏi: “Cháu là bạn gái của con trai bà ấy sao?”
Cố Lan San lắc đầu, lúng túng mở miệng: “Không phải, trước kia bác Hàn đối với cháu rất tốt.”
“Thì ra là vậy......” Trong giọng nói của người phụ nữ giặt quần áo có chút tiếc nuối: “Con trai của bà ấy đẹp trai như vậy, hai người đứng chung một chỗ, thật sự là kim đồng ngọc nữ.”
Cố Lan San kéo môi không nói.
Đúng lúc điện thoại di động đổ chuông, là bác sĩ gọi tới nói không tìm được nhà, Cố Lan San vội vàng đi ra ngoài đón bác sĩ vào.
Sau khi kiểm tra Cố Lan San mới biết, bà Hàn bị viêm phổi do để lâu ngày nên mới bị sốt cao liên tục, bác sĩ dặn dò một số việc cần lưu ý, tiêm cho bà Hàn một mũi, kê một đơn thuốc xong còn dặn dò thêm là tốt nhất nên đưa bà Hàn đến bệnh viện truyền nước biển mấy ngày, dù sao thì viêm phổi nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, cũng rất nguy hiểm.
Cố Lan San trả tiền, đưa bác sĩ ra ngoài xong thì trở vào trong nhà lấy trái cây mình mua mang đi rửa rồi cắt thành miếng nhỏ đặt lên trên bàn. Ha2ngchi1nhchu?
Bà Hàn được tiêm xong thì ngủ, lúc tỉnh lại đã là năm giờ, thấy Cố Lan San ở bên cạnh thì hơi sửng sốt, vội vàng ngồi dậy, Cố Lan San cầm ly nước tới trước mặt bà Cố nói: “Bác Hàn, bác uống thuốc đi, ngày mai con đi với bác đến bệnh viện truyền nước biển.”
Cố Lan San đưa thuốc cần uống cho bà Hàn, còn nói: “Bác Hàn, con sẽ không nói cho anh Thành Trì biết, bác yên tâm, tiền này con giúp bác ứng trước, đợi sau này anh Thành Trì có tiền, bác trả lại cho con cũng không muộn, con không gấp.”
Sắc mặt bà Hàn rối rắm, từ khi nhà họ Hàn bị sa sút, những người chơi mạt chược chung với bà đều cách xa bà, bà thật không ngờ cuối cùng người giúp bà lúc khó khăn lại là người bà không thân thuộc nhất, Cố Lan San.
Hốc mắt bà Hàn hơi ướt, môi mấp máy nhiều lần nhưng lại nói không ra lời, chỉ lặng lẽ uống thuốc.
Cố Lan San ngồi một lúc, nhìn đồng hồ thấy sắp đến giờ tan ca, cô sợ mình sẽ gặp phải Hàn Thành Trì nên đứng dậy nói tạm biệt với bà Hàn, trước khi đi bà Hàn thở dài một hơi, muốn nói lại thôi: “Lan San, con xem tình hình nhà chúng ta bây giờ, những người khác đều không thích tới......”
Cố Lan San biết bà Hàn muốn nói gì, cô chỉ cười không lên tiếng.
Bà Hàn nhìn Cố Lan San thật lâu mới nói ra được một câu: “Lan San, cám ơn con.”
...
...
Hôm sau Cố Lan San dành chút thời gian đón bà Hàn đi bệnh viện truyền nước biển, liên tục năm ngày, Cố Lan San đều không quên.
Đến ngày thứ ba bà Hàn đã hết sốt, cũng bớt ho rất nhiều, lqđ/ chỉ là viêm phổi để lâu không chữa nên người hơi yếu.
Ngày thứ năm truyền nước biển xong Cố Lan San đưa bà Hàn trở về nhà, bà Hàn cố ý kéo Cố Lan San đến chợ, nói vì cám ơn cô nên muốn tự vào bếp làm một bữa cơm cho cô ăn, còn nói tối nay Hàn Thành Trì đi công tác không về, để cho cô yên tâm.♥
Cố Lan San không thể từ chối nên chỉ có thể nghe theo bà Hàn.
Bà Hàn mua rất nhiều đồ ăn, cùng Cố Lan San mang trở về tứ hợp viện, lúc rửa rau, Cố Lan San muốn giúp một tay, bà Hàn lại không chịu, lqđ Cố Lan San chỉ có thể đứng ở một bên, thỉnh thoảng giúp một chút.
Bà Hàn luôn hỏi Cố Lan San thích ăn cái gì, khẩu vị ra sao.
Chỉ là lúc bà Hàn làm đồ ăn xong, Cố Lan San nhận được một cuộc điện thoại.
Cuộc điện thoại này làm cô trở tay không kịp.
Khuôn mặt đang tươi cười với bà Cố của cô lập tức trầm xuống.
Cô cầm điện thoại di động, mắt nháy lên mấy cái mới đi ra khỏi tứ hợp viện, tìm một chỗ yên tĩnh, do dự một chút mới bấm nút nghe rồi cầm điện thoại di động đặt lên tai.
Bên kia không lên tiếng nói chuyện.
Cố Lan San cầm điện thoại di động, môi mím chặt.
Cũng không biết bao lâu, bên kia mới vang lên tên của cô: “Sở Sở.”
Cố Lan San nghe được giọng nói này, cái tên này, иgự¢ vì kích động mà bắt đầu phập phồng liên tục, cô liều mạng cắn chặt răng cố gắng lắm mới buộc bản thân bình tĩnh lại, cô hơi ngẩng đầu ép nước mắt trở vào trong, giọng điệu khô khốc hỏi: “Có chuyện gì không?”
Bên kia lại trầm mặc, một lúc sau giọng nói của Diệp Dao mới lại truyền tới: “Sở Sở, Tiểu Mặc đã tỉnh, cũng đã gọi điện thoại cho mẹ, hôm qua mẹ vừa tới Bắc Kinh để chăm sóc nó, định đón nó về nhà, trước khi đi mẹ... mẹ muốn gặp con một lần.”
Cố Lan San cầm điện thoại di động, nhìn vách tường màu xanh của tứ hợp viện, mở miệng nói: “Gần đây tôi hơi bận việc, có thể không có thời gian.”
“Sở Sở, con còn hận mẹ sao?” Diệp Dao ở bên kia thở dài: “Sở Sở, lúc đó mẹ cũng không còn cách nào, mẹ không thể trơ mắt nhìn ba của Tiểu Mặc ૮ɦếƭ, nếu như ông ấy ૮ɦếƭ, một mình mẹ mang theo hai đứa bé, mẹ làm sao mà sống, nên mẹ chỉ có thể lựa chọn như vậy. Mấy năm nay mẹ cũng không tốt bao nhiêu, trong lòng mẹ rất áy náy, lqđ mẹ biết là mẹ có lỗi với con. Mẹ không ý gì khác, mẹ chỉ muốn gặp con, xem con có tốt hay không thôi.”
“Lúc nào?” Cố Lan San đột nhiên ngắt lời Diệp Dao đang nói, cảm thấy đáy mắt chát chát có chút khó chịu: “Bà muốn gặp tôi khi nào?”
“Ngày mai đi, con có thời gian không?”
“Được.” Cố Lan San nói xong, nghĩ muốn ngắt điện thoại, nhưng mà, Diệp Dao ở bên kia điện thoại, tiếp tục gọi tên cô: “Sở Sở.”
Cố Lan San không lên tiếng, qua hai giây, liền nghe giọng nói của Diệp Dao truyền đến: “Sở Sở, mẹ nghe Tiểu Mặc nói, con đã kết hôn rồi.”
“Uhm.”
“Có thể cho mẹ gặp mặt chồng của con được không?”
...
...
Sau khi Cố Lan San nhận được điện thoại của Diệp Dao, căn bản không còn lòng dạ nào ở lại ăn cơm cùng với bà Hàn, trở lại Tứ Hợp Viện, cầm túi của mình, nói một tiếng là mình có việc, muốn đi trước.
Sắc mặt bà Hàn có chút mất mác, nhưng vẫn mỉm cười tiễn cô ra về.
Cố Lan San không ăn cơm chiều, trực tiếp lái xe trở về nhà, sau đó khóa cửa phòng chính mình lại, hung hăng mà khóc một trận.
Cô cảm thấy chính mình vô cùng uất ức, mẹ của Thịnh Thế rất tốt, mẹ của Hàn Thành Trì cũng rất tốt, ngay cả bà Cố là người đàn bà ham mê hư vinh đối với chính con gái của mình cũng rất tốt, vì cái gì mà mẹ cô lại nhẫn tâm như vậy?
Có trời mới biết, cô suy nghĩ lúc chính mình bị ủy khuất cùng khổ sở, có thể nhào vào trong lòng mẹ khóc nức nở một hồi.
Đợi sau khi cô nằm sấp trên giường khóc cho đã, cô liền nghiêng đầu, thất thần nhớ lại, thời điểm cô nhận được điện thoại của Diệp Da, trong lòng hiện ra một loại cảm thụ không nói nên lời, đặc biệt châm chọc. Cô thật không ngờ, có một ngày, người mẹ coi mình như hàng hóa mà bán đi, vậy mà vẫn gọi đến cho mình một cuộc điện thoại.
Thực ra cô cực kì muốn gặp mẹ mình, nhưng cô lại ra vẻ như cực kì oán hận.
Một người khi đối với một người khác vừa yêu vừa hận, điều duy nhất có thể làm, đó là cách nói chuyện.
Cho nên, cho nên lúc sau khi Diệp Dao muốn gặp chồng cô, cô vẫn bình tĩnh hòa nhã nói một tiếng được.
Giọng điệu kia, giống như cô rất hạnh phúc vậy, căn bản không cần bà quan tâm.
Cố Lan San nhếch môi, âm thầm cười nhạo mình, thật đúng là già mồm cãi láo.
Lại muốn ở trước mặt mẹ mình mà già mồm cãi láo, thể hiện ra bản thân mình đến cùng có bao nhiêu tốt.
Kỳ thực cô đã từng rất tốt sao? Luôn không tốt.
Nhất thời Cố Lan San cảm thấy được đôi khi, lúc phụ nữ tốt nhất, có khả năng ra vẻ già mồm cãi láo.
Cái việc già mồm cãi láo này, đôi khi thực sự làm cho người ta hận đến nghiến răng, nhưng đôi khi nó lại là một cọng rơm cứu mạng, thời khắc mấu chốt, Gìa mồm cãi láo đúng lúc có thể che dấu lúc cô yếu đuối cùng khổ sở, còn có việc khẩu thị tâm phi của cô.
Chỉ là, đợi đến khi Cố Lan San ổn định lại cảm xúc, cô mới phát hiện, dường như cô già mồm cãi láo một cách quá mức rồi.
Cô đã ly hôn với Thịnh Thế.
Vậy mà dưới tình huống này não của cô nhất thời chấn động, lại nói với mẹ của mình, cô có thể mang theo chồng mình cho bà gặp.
Nếu đổi lại là người đàn ông khác, kia cũng được, cô có thể tùy tiện tìm một người để thay thế, nhưng đây là Thịnh Thế, trên báo chí ti vi đều có hình ảnh của anh, cô đi đâu tìm người nào thay thế đây?
Cố Lan San nằm trên giường con mắt chuyển hướng một cái, nghĩ lại cẩn thận, càng nghĩ lại, cô liền cảm thấy dường như chính mình đang đào một cái hố, sau đó tự mình nhảy vào.
Cô làm sao đi tìm Thịnh Thế đây, khiến Thịnh Thế đứng trước mặt mẹ mình, cùng cô đóng vai vợ chồng, trình diễn một tiết mục âи áι, diễn kịch cho mẹ cô xem?
Cố Lan San nắm lấy chăn, tại trên giường lăn một vòng, sau đó đột nhiên ngồi dậy, cầm lấy điện thoại, tìm số của Diệp Dao, muốn gọi, nói cho bà, chính mình không đi được.
Nhưng mà lúc cô thấy số Diệp Dao, cô lại không thể gọi cú điện thoại này rồi.
Cô không biết mình có tính là đang giận dỗi đối với Diệp Dao hay không, cô cũng không xác định là bản thân mình quá tốt hay là xấu, có thật sự quan tâm Diệp Dao hay không, đúng là cô muốn trước mặt bà, bày ra một bộ dáng bản thân mình rất ổn.
Nhưng mà... Hiện tại, cuối cùng cô nên làm gì?
Cố Lan San ném di động lại trên giường, sau đó lại ngã lại trên chiếc giường mềm mại, trùm chăn lên đầu, kêu lên một trận.
Sau khi cô ly hôn, cũng không có gặp mặt Thịnh Thế, cô cũng không biết đối mặt như thế nào với Thịnh Thế, hơn nữa cô với anh đều đã ly hôn rồi, cô lại vẫn như vậy gây phiền toái cho anh, có thể hay không có chút không tốt...
Trong lòng Cố Lan San do dự tới lui, do dự đến mức cả một đêm mất ngủ.
Thời điểm ngày hôm sau đi làm, nhìn thấy một đôi mắt với vành mắt thâm đen.
Lúc 10 giờ sáng, Diệp Dao lại gọi cho cô, nói bà ngày kia phải bay đến Bắc Kinh.
Ngụ ý, có thể hay không hôm nay hoặc là ngày mai đi ăn cơm.
Sau khi cúp điện thoại, một chút tinh thần đi làm Cố Lan San cũng không có, cầm điện của chính mình, nhìn chăm chú, sau đó soạn cho Thịnh Thế một tin nhắn: “Thịnh Thế, xin anh giúp một chuyện được không?”
Cố Lan San nhìn một hồi lâu, cuối cùng vẫn là xóa từng chữ một trong tin nhắn.
Mãi cho đến buổi chiều, thời điểm Cố Lan San đi đến phòng trà để nghỉ ngơi, dáng vẻ hoảng hốt, còn đổ nước lên người đồng nghiệp, cô nói một tiếng xin lỗi, cầm lấy di động chạy vào toilet, trong lòng nhớ lại, dù sao ván cũng đã đóng thuyền, cô không nghĩ cùng Diệp Dao nói thẳng, như vậy chỉ có thể làm phiền Thịnh Thế, nhưng chung quy vẫn là thời điểm mình trả giá cho việc già mồm cãi láo, huống hồ mình cùng Thịnh Thế quen biết nhau nhiều năm như vậy, việc khẩn cấp này, anh vẫn là không thể không giúp sao...
Cố Lan San âm thầm cắn chặt răng, hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, không quan tâm gọi điện cho Thịnh Thế.
Dù sao cũng ૮ɦếƭ, ૮ɦếƭ sớm đầu thai sớm!
...
...
Buổi trưa hôm nay Thịnh Thế uống không ít rượu, trong cuộc họp vào buổi chiều, cả người không có tinh thần, liền nhìn ra ngoài cửa sổ mà thất thần, nghĩ thầm, một ngày đích thực là bận rộn đến vô vị, mỗi một ngày đều là mở không biết bao nhiêu cuộc họp, xem không biết bao nhiêu báo cáo, không biết kiếm được bao nhiêu tiền