Cố Ân Ân không quay đầu lại, chỉ dùng sức liều mạng kéo cổ tay mình ra, Hàn Thành Trì càng nắm chặt cổ tay cô, lúc này Cố Ân Ân mới chậm rãi quay đầu, nhìn Hàn Thành Trì, nói: “Buông tôi ra.”
Hàn Thành Trì căn bản giống như không nghe thấy Cố Ân Ân nói, lập tức kéo cô vào trong иgự¢.
Mùi rượu ào ào sộc đến trước mặt, Cố Ân Ân nhíu mày, giơ tay lên muốn đẩy Hàn Thành Trì ra.
Hàn Thành Trì đã sớm say đến rối tinh rối mù, chỉ dùng sức kéo Cố Ân Ân ôm vào trong иgự¢ mình, sau đó cúi đầu muốn hôn cô.
Cố Ân Ân liều mạng giãy dụa, thật ra thì từ rất sớm trước kia, cô rõ ràng rất thích Hàn Thành Trì hôn mình, đã từng thật sự thích cảm giác được đi chung với Hàn Thành Trì, nhưng khi cô trơ mắt nhìn gia tộc Hàn Thành Trì suy tàn, trôi qua cuộc sống chật vật không chịu nổi, những cảm giác kia chính cô cũng không biết tới cùng là xảy ra chuyện gì, cứ như vậy mà tan thành mây khói.
Cô nỗ lực tìm kiếm qua, nhưng cô phát hiện, căn bản cô không tìm được, cô nhìn Hàn Thành Trì nghèo rớt mùng tơi như vậy thì không còn cảm tình mãnh liệt nữa.
Cố Ân Ân giãy dụa, làm sao có thể chống đỡ được sức lực của Hàn Thành Trì, nên cô vẫn bị Hàn Thành Trì mạnh mẽ hôn, Cố Ân Ân tức giận, dưới tình thế cấp bách đã hung hăng cắn vào đầu lưỡi Hàn Thành Trì, nhân cơ hội đó đẩy mạnh anh ra.
Hàn Thành Trì uống đến say mèm, toàn thân đã không còn có hơi sức, bị Cố Ân Ân đẩy một cái như vậy thì anh nghiêng ngả ngã trên mặt đất.
Lúc này Cố Ân Ân mới nhanh chóng chỉnh sửa lại y phục của mình một chút, cũng không thèm nhìn Hàn Thành Trì một cái, đã nện giày cao gót rời đi.
Hàn Thành Trì ngồi chồm hỗm trên mặt đất, trên mặt biểu hiện có chút mờ mịt, anh nhìn bóng lưng Cố Ân Ân, hai mắt mở trừng giống như có phần tỉnh táo, sau đó từ từ đứng lên, lảo đảo say đi ra khỏi Kim Bích Huy Hoàng.
…
…
Tối nay Cố Lan San có một hoạt động, cho nên cô chọn Kim Bích Huy Hoàng, bởi vì ngày mai còn phải đi làm, cho nên kết thúc có phần sớm.
Tối nay Thịnh Thế vừa vặn cũng ở Kim Bích Huy Hoàng, cùng Hạ Phồn Hoa uống chút rượu, đến hơn mười giờ, anh và Hạ Phồn Hoa mỗi người một ngả, ai về nhà nấy
Cố Lan San cùng nhóm bằng hữu ấn thang máy, đợi một phút, thang máy mới đến, mở cửa, mọi người rối rít đi vào bên trong.
Phòng Thịnh Thế ở gần thang máy, anh đẩy cửa ra, nghiêng đầu, thúc giục Hạ Phồn Hoa sau lưng nhanh lên một chút.
Cố Lan San là người cuối cùng bước vào thang máy, chân cô vừa mới bước vào thì Thịnh Thế và Hạ Phồn Hoa từ trong phòng đi ra.
Hai người Thịnh Thế và Hạ Phồn Hoa vai kề vai đi tới trước cửa thang máy, Cố Lan San đứng ở cửa thang máy, lúc thang máy vừa vặn chậm rãi đóng lại, Hạ Phồn Hoa tay mắt lanh lẹ giơ lên, ấn nút thang máy một cái………
Hai người Thịnh Thế và Hạ Phồn Hoa vai kề vai đi tới trước cửa thang máy, Cố Lan San đứng ở cửa thang máy, lúc thang máy vừa vặn chậm rãi đóng lại, Hạ Phồn Hoa tay mắt lanh lẹ giơ lên, ấn nút thang máy một cái, vậy mà cửa thang máy vẫn khép lại, Hạ Phồn Hoa nghiêng đầu, buông tay hướng về phía Thịnh Thế: “Nhị Thập, chỉ có thể đợi chuyến tiếp theo thôi.”
Vẻ mặt Thịnh Thế nhàn nhạt mím môi, không có lên tiếng, cùng Hạ Phồn Hoa đợi một thang máy khác, xuống lầu.
Hạ Phồn Hoa lấy xe của mình, rời đi.
Thịnh Thế ngồi trong xe, nhìn thấy Hàn Thành Trì đứng ở bên đường phía trước xe mình không xa, đang vịn cây, khom người, nôn mửa, thấy rõ là uống khá nhiều, vì vậy xe của anh nhanh chóng đi chậm lại.
…
…
Cố Lan San ra khỏi Kim Bích Huy Hoàng trước Thịnh Thế, cô đứng ở ven đường bắt một chiếc taxi, lúc đầu xe taxi đi cũng không nhanh, Cố Lan San ngồi trong xe, điện thoại di động vừa lúc vang lên, là Triệu Lỵ gọi tới, Cố Lan San cầm điện thoại di động cùng Triệu Lỵ nói chuyện, nói không được mấy câu, thì từ kính chiếu hậu trong xe taxi cô thấy một người quen.
Ánh mắt Cố Lan San bình tĩnh, hạ cửa xe xuống, hướng đầu ra phía ngoài thăm dò, ngay sau đó liền nói với Triệu Lỵ trong điện thoại: “Xin chờ một chút.” Rồi cô ngẩng đầu lên, bảo tài xế dừng xe một chút, sau đó đẩy cửa xe ra, nhanh chóng xuống xe, rầm rầm chạy tới.
“Lan San, cô ở đây làm gì vậy? Không phải tôi đang hỏi cô… Cô cùng Thịnh Thế đã li hôn sao?” Giọng nói bất mãn của Triệu Lỵ ở trong điện thoại.
Cố Lan San đi bộ có chút vội vàng, hơi thở thở có chút mạnh: “Ừ……… Triệu Lỵ, chỗ này tôi có chút việc, sau tôi gọi lại cho cô, cứ như vậy nhé, cúp máy trước đây.”
Sau đó, cũng không đợi Triệu Lỵ lên tiếng, Cố Lan San đã ngắt điện thoại.
Cố Lan San cho rằng mình đã nhận nhầm người, đã mấy tháng cô không nhìn thấy Hàn Thành Trì rồi, cho nên không dám nhận, đợi đến lúc cô đến gần mới phát hiện thật sự là Hàn Thành Trì.
Chỉ là sao Hàn Thành Trì lại chật vật không chịu nổi như thế này?
Uống say không còn biết gì, lại ở bên đường lớn ói thành bộ dạng này?
Cố Lan San nhíu mày, từ trong túi lấy khăn giấy ra, đưa tới trước mặt Hàn Thành Trì.
Hàn Thành Trì nhìn khăn giấy trước mặt mình, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, mắt nhìn thấy Cố Lan San, ánh mắt của anh có chút hốt hoảng không rõ, cũng không có nhận rõ trước mặt mình là người nào, ngay sau đó tiện tay nhận lấy khăn giấy, xoa lung tung trên khóe môi, sau đó muốn đứng vững thân thể, lại lảo đảo một cái, suýt nữa lại ngã xuống đất, thật may là anh phản ứng rất nhanh đã chống vào cây.
Cố Lan San cũng vội vươn tay ra đỡ, đỡ lấy cánh tay Hàn Thành Trì, “Cẩn thận.”
Hàn Thành Trì hoàn toàn mơ hồ, say như ૮ɦếƭ dựa vào cây, trong miệng lẩm bẩm gọi một cái tên, ban đầu Cố Lan San không nghe rõ, cẩn thận phân biệt hai lần, cô mới mơ hồ nghe hiểu cũng rất quen thuộc cái tên ấy: Ân Ân.
Sắc mặt Cố Lan San trở nên có chút tái nhợt, người ngoài chỉ cho rằng Cố Ân Ân bởi vì Hàn Thành Trì và cô quan hệ không trong sáng mà đau lòng muốn ૮ɦếƭ nên gả cho người khác, nhưng Cố Lan San đã sớm biết Cố Ân Ân bởi vì Hàn Thành Trì bị thất bại mà rời đi.
Vì thế trong lòng cô còn khổ sở một thời gian rất dài, mặc dù Hàn Thành Trì làm cho cô thất vọng, nhưng không ngờ Cố Ân Ân càng làm cho cô thất vọng hơn, Cố Ân Ân rõ ràng là người tốt như vậy, làm sao cuối cùng lại biến thành như thế? Cô thật sự không thể giải thích vì sao, 27 năm tình cảm, chẳng lẽ không bù đắp được với tiền tài sao?
Cố Lan San nhìn Hàn Thành Trì, nghĩ đến lúc còn nhỏ, bọn họ đều tốt như vậy, nhưng bây giờ, lại trở nên phân tán như thế.
Ngay từ lúc Hàn Thành Trì hôn cô, đến sau khi cô tự sát không thành, thì tình yêu của Cố Lan San dành cho Hàn Thành Trì cũng đã trở thành quá khứ.
Thật ra Cố Lan San có chút hận Hàn Thành Trì, nếu không phải anh hôn cô, cô cũng sẽ không làm cho Thịnh Thế mất mặt, khiến nhà họ Thịnh mất mặt.
Cố Lan San suy nghĩ mình có nên quản Hàn Thành Trì hay không, sau khi do dự chốc lát, cuối cùng Cố Lan San vẫn lấy điện thoại di động ra, gọi cho bà Hàn một cú điện thoại, hỏi địa chỉ bây giờ của bọn họ, rồi dìu Hàn Thành Trì đứng lên, dẫn tới xe taxi.
. . .
. . .
Lúc tốc độ lái xe của Thịnh Thế chậm lại, cũng là đang do dự có nên nhìn một chút xem rốt cuộc Hàn Thành Trì có xảy ra chuyện gì hay không.
Sau khi Hàn Thành Trì và Cố Lan San xảy ra chuyện như vậy, tình cảm anh em giữa hai người bọn họ trong nháy mắt đã cách xa.
Hai bên cũng không có ai liên lạc với ai, thỉnh thoảng anh cũng nghe được từ trong miệng của Hoa Tử và Lưu Niên tình trạng hiện giờ của Hàn Thành Trì, chỉ là cũng không cặn kẽ nhiều, có lẽ Hoa Tử và Lưu Niên biết chuyện kia, cho nên tận lực không đề cập tới ở trước mặt anh.
Thẳng thắn mà nói, nếu không phải vì Hàn Thành Trì là anh em của mình, Thịnh Thế đã sớm muốn đánh Hàn Thành Trì một trận rồi.
Bây giờ nhìn anh ta đang ở ven đường ói ૮ɦếƭ đi sống lại như thế, Thịnh Thế thật muốn bỏ đi cho xong, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn dừng xe lại, đi xuống nhìn một chút xem Hàn Thành Trì có nghiêm trọng hay không.
Vậy mà, ngay tại lúc anh tính đẩy cửa xe ra, thì thấy từ phía trước cách đó không xa Cố Lan San từ trên xe taxi chạy xuống, động tác của anh theo sát sau đó liền rụt trở về.
Nói không ra đáy lòng mình rốt cuộc có cảm giác như thế nào, thật ra thì cục diện như thế, anh đã có chuẩn bị tâm lý từ sớm rồi.
Hiện tại Cố Ân Ân gả cho người khác, anh thả cô tự do, Cố Lan San thích Hàn Thành Trì như vậy, lúc trước Hàn Thành Trì lại kìm lòng không đậu hôn cô, bọn họ đi cùng một chỗ, hình như không có chuyện gì đáng kinh ngạc.
Thịnh Thế thật sự có một loại xúc động, muốn xuống xe, bắt Cố Lan San đi, dẫn cô cách xa Hàn Thành Trì ra, tốt nhất cả đời không gặp gỡ.
Nhưng anh không thể.
Anh phải khống chế ham muốn trong lòng mình.
Bản thân anh đã đồng ý, chỉ cần cô vui vẻ là tốt rồi, cho dù cả đời cô khó có khả năng trở lại bên cạnh mình.
. . .
. . .
Cố Lan San đưa Hàn Thành Trì đến Tứ Hợp Viện mà anh thuê, mới biết được, rốt cuộc hiện tại cuộc sống của Hàn Thành Trì có bao nhiêu khó khăn.
Bà Hàn nhận được điện thoại của Cố Lan San, vẫn luôn không ngủ, đang chờ bọn họ trở về.
Sắc mặt của bà Hàn cũng không dễ nhìn, mấy tháng không gặp, gầy đi rất nhiều, cũng già hơn rất nhiều, thỉnh thoảng ho khan hai tiếng.
Lúc này Hàn Thành Trì đã say bất tỉnh nhân sự, Cố Lan giúp bà Hàn kéo Hàn Thành Trì tới một cái giường đơn.
Hàn Thành Trì không mập, nhưng dù sao thân cao một mét tám, vẫn có chút nặng, mặc dù cuối thu, nhưng Cố Lan San vẫn mệt đến thở hồng hộc.
Bà Hàn đắp chăn cho Hàn Thành Trì xong, xoay người rót cho Cố Lan San một ly nước, lúc bưng đến cho Cố Lan San, bỗng nhiên bà lại ho kịch liệt, ho đến cái ly trong tay rơi xuống đất.
"Bác Hàn, bác làm sao vậy?" Cố Lan San đi lên phía trước, vội vàng đỡ bà Hàn, khi cô chạm vào tay bà Hàn, mới phát hiện nhiệt độ trên người bà vậy mà nóng đến như thế, Cố Lan San giơ tay lên, sờ sờ trán bà Hàn: "Trời ạ, bác Hàn, bác bị sốt lên rồi? Có uống thuốc hay không? Bây giờ con dẫn bác đi bệnh viện nha?"
Bà Hàn thật vất vả mới dừng ho khan lại, hơi thở hổn hển, cười lắc lắc đầu với Cố Lan San, nói: "Bác không sao, chỉ là bị cảm, không cần đi bệnh viện, sắc trời không còn sớm, con mau về nhà đi."
Cố Lan San nhìn bà Hàn, có chút lo lắng, nhưng bà Hàn nhấn mạnh bản thân mình không có việc gì một lần nữa, chỉ là cảm vặt, hơn nữa còn bảo ngày mai sẽ đi mua chút thuốc, lúc này Cố Lan San mới nửa tin nửa ngờ rời đi.
Bà Hàn đưa Cố Lan San ra khỏi Tứ Hợp Viện, thẳng đến trên con đường phố nhỏ đầu hẻm, nhìn Cố Lan San lên xe taxi, Cố Lan San vừa định nói lời tạm biệt với bà Hàn, thì bà Hàn lại đột nhiên mở miệng nói: "Lan San, chuyện bác bị bệnh, con không cần nói cho Thành Trì biết."
Đáy mắt của Cố Lan San thoáng hiện lên vẻ nghi ngờ, bà Hàn giống như là sợ Cố Lan San hiểu lầm, hiền lành cười cười, giải thích: "Công việc của Thành Trì rất bận, lại rất mệt, áp lực rất lớn, bác không muốn làm cho nó phân tâm vì bác, cho nên, bác mới bảo con đừng nói cho nó biết."
Cố Lan San gật đầu một cái, lúc này bà Hàn mới lại che miệng, nặng nề ho khan hai tiếng, nở một nụ cười với Cố Lan San, giúp Cố Lan San đóng cửa xe lại.
Xe taxi chậm rãi lái đi, Cố Lan San nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, thấy bà Hàn đứng ở đầu hẻm thật lâu, mới chậm rãi xoay người, bước chân có chút chậm chạp, vừa đi, vừa cúi người ho khan, đáy lòng không nhịn được có một chút lo lắng.
Cố Lan San nhìn đồng hồ, thật là không còn sớm, ngày mai cô còn phải đi làm, để lúc khác quay lại vậy, cô quay lại nhìn bà Hàn một chút.
Cố Lan San xoay đầu, nhìn về phía cửa sổ, trong đầu cô bất chợt thoáng nghĩ về anh ấy, lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại cho bà Hàn.
“Sao vậy? Lan San?” Giọng nói suy yếu của bà Hàn trong điện thoại, trong quá trình nói chuyện còn kèm theo một ít ho khan.
“Bác Hàn, con quên nói với bác, chuyện tối hôm nay con đưa Hàn Thành Trì trở về, bác có thể không cần nói cho Hàn Thành Trì được không ạ?”
Kể từ khi nhà họ Hàn bị thua bà Hàn cũng chưa cùng những quý tộc kia liên lạc lại, cho nên căn bản bà cũng không biết chuyện tình giữa Cố Lan San và Hàn Thành Trì.
Bà chỉ biết, Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì chia tay, cô ấy đã gả cho người khác rồi.
Bây giờ nghe Cố Lan San nói như vậy, bà Hàn có chút nghi ngờ, chẳng qua cũng không có hỏi thăm vì sao, chỉ đồng ý thôi.
Lúc này Cố Lan San mới an tâm cúp điện thoại.
Tối nay Hàn Thành Trì uống say, cô mới không lúng túng như vậy.
Trong lúc này cô và Hàn Thành Trì, vẫn nên ít cùng nhau xuất hiện là tốt nhất.
…
….
Thịnh Thế thấy Cố Lan San ngồi xe taxi vào lại ra ngay, lúc này trong lòng mới có chút thư thái.
Tối thiểu xem ra Cố Lan San cũng không cùng Hàn Thành Trì ở chung, nói rõ ra là bọn họ có lẽ không có đi chung với nhau.
Lần này Thịnh Thế không hề đi đằng sau xe taxi của Cố Lan San nữa, anh chỉ dừng xe ở ven đường, nhìn xe taxi của Cố Lan San càng chạy càng xa, sau đó anh mới nghiêng đầu, quan sát Tứ Hợp Viện này, trong mắt anh hơi động.
Lúc Cố Lan San theo anh, mặc dù bởi vì anh có gây ra khó khăn cho cô, nhưng anh để cô ở khu nhà cao cấp, mở cửa là xe đẹp, có đoàn người giúp việc tận tâm tận lực hầu hạ cô, ăn cơm có người mời như ngự ở trong hoàng cung, làm ra thực đơn tỉ mỉ phối hợp với dinh dưỡng, một tháng cũng không trùng lập nhau, hơn nữa mỗi tuần đều mặc những bộ quần áo đẳng cấp đều là sản phẩm thời trang mới, luôn có người đưa từng bộ đến biệt thự Ngự Thự Lâm Phong.
Mặc dù Cố Lan San xuất thân không tốt, nhưng sau khi anh thật sự biết, thì đến tận bây giờ anh đều cẩm y ngọc thực nuôi dưỡng cô thật tốt, đem cô nuôi thành khẩu vị kén chọn, nếu như cô thật sự đi theo Hàn Thành Trì, thì Hàn Thành Trì có thể thỏa mãn những cái kén chọn này của cô sao? Huống chi, bây giờ Hàn Thành Trì thật sự là hai bàn tay trắng, có thể cho cô cái gì đây?
Thịnh Thế nghĩ tới đây, trong lúc bất chợt đã bỏ đi vẻ mặt bất đắc dĩ mà mỉm cười, Cố Lan San thật đúng là xương sườn mềm của anh, mặc dù cô và người đàn ông khác ở cùng nhau, thì trong lòng anh vẫn lo lắng cho cô có thể bị uất ức hay không, chẳng qua cũng được, ai bảo anh yêu cô đây?
Nhưng nếu tương lai, cô thật sự cùng Hàn Thành Trì đi cùng nhau, thì anh sẽ luôn có biện pháp giúp bọn họ phương pháp thay đổi.