"Tôi sinh ra ở Hàng Châu, sau đó thì tới Bắc Kinh.” Cố Lan San trả lời chi tiết.
Sở Bằng vừa nghe cô nói vậy, ánh mắt ông lập tức sáng như sao, tựa như đang tò mò về một cái gì đó, ông hỏi tiếp, “Là thị trấn nào ở Hàng Châu?”
Cố Lan San đọc tên thị trấn đó ra.
Ánh mắt Sở Bằng nhìn cô càng lúc càng bí hiểm, “Quả là thị trấn nhỏ đó... Vì sao sau đó cô lại tới Bắc Kinh? Cô có đi cùng mẹ mình không?”
Cố Lan San cũng không để ý lắm tới điều bất thường trong câu hỏi của Sở Bằng “Cô có đi cùng mẹ mình không?”
Nhắc đến chữ “mẹ”, vẻ mặt cô liền trở nên buồn bã. Cho đến bây giờ, trừ tự do ra, cô thật sự không còn gì cả.
Không có mẹ, không có Nhị Thập, Cố Ân Ân gả cho người khác, Hàn Thành Trì không còn là Hàn Thành Trì của ngày xưa...
Sở Bằng đã sống hơn nửa đời người. Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của cô, ông vội chuyển đề tài, “Cô ở Bắc Kinh bao lâu?”
"15 năm." Cố Lan San cố kìm nén sự khổ sở từ tận đáy lòng, ép mình không được nghĩ ngợi thêm nữa.
"15 năm à, lâu đến như vậy. Bây giờ cô mấy tuổi nhỉ? Xem ra cô cũng còn trẻ lắm!”
"24 tuổi." Cố Lan San nhíu mày. Cô thấy người đàn ông này hỏi quá nhiều, giống như đang điều tra hộ khẩu của cô vậy.
"24 tuổi? Cô thật sự 24 tuổi?" Giọng nói của Sở Bằng có chút kích động.
"Đúng vậy!" Cố Lan San gật đầu, cô cảm thấy Sở Bằng có chút kỳ lạ. Trông cô không giống người 24 tuổi sao? Tuy rằng cô đã ly hôn, nhưng tuổi cô vẫn còn trẻ lắm à!
Sở Bằng vừa nghe cô trả lời, ông lập tức cảm thấy như có gì đó rung động trong thân thể mình khiến ông không thể nói được gì. Một hồi sau, ông mới mở miệng, giọng nói có chút thổn thức, “Đúng là 24 tuổi...”
"Có gì không đúng sao?” Cố Lan San quay đầu, hỏi Sở Bằng.
"Không có." Sự kích động ban nãy đã bị Sở Bằng dùng hết sức để kìm nén. Ông nhìn Cố Lan San, ánh mắt tựa như suy nghĩ sâu xa.
Lúc ở trên máy bay, ông đã cảm thấy cô gái nhỏ này trông rất quen, giống hệt như Diệp Dao vậy.
Diệp Dao là bạn gái của ông nhiều năm về trước.
Đã quá nhiều năm tháng trôi qua, tình yêu chói sáng ngày nào cũng trở nên phai mờ, nhưng ông không thể phủ nhận một điều rằng trong lòng ông vẫn còn hình bóng của Diệp Dao.
Vì vậy, ông mới để ý đến cô gái nhỏ này, trong lòng thầm khẳng định rằng tám đến chín phần mười đó là con gái của Diệp Dao.
Nhưng mà không ngờ, Cố Lan San quả thực 24 tuổi, vừa đúng một năm ông và Diệp Dao chia tay, Diệp Dao sinh con đầu lòng.
Cho đến bây giờ, tuổi đã trên năm mươi mà không có con, đáy lòng ông không khỏi kích động. Cô gái nhỏ này có thể là con gái của ông hay không?...
Cố Lan San thấy Sở Bằng không nói lời nào, cô cũng không nói gì nữa mà quay đầu, nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe.
Từ sân bay đến khách sạn mà Cố Lan San đặt phòng chỉ hơn nửa canh giờ. Vừa tới cửa khách sạn, Sở Bằng vẫn tự mình xuống xe, giúp cô xách hành lý như cũ.
Cố Lan San nói một tiếng "Cảm ơn" với Sở Băng. Cô đưa tay, định cầm lấy hành lý thì Sở Bằng cười cười, nói, “Tôi mang vào giúp cô.”
Cố Lan San lắc đầu. Nhìn thấy một nhân viên tiếp khách ngoài cửa, cô gọi anh ta rồi nói với Sở Bằng, "Không cần đâu, để họ xách giùm tôi là được rồi."
Sở Bằng nhìn thoáng qua nhân viên tiếp khách của khách sạn. Ông ngừng một hồi rồi mở miệng nói, "Được rồi. Thời gian không còn sớm nữa, cô làm thủ tục nhận phòng đi, tắm bằng nước nóng để tẩy trần, sau đó thì nghỉ ngơi nhé." t
Ngay sau đó, Sở Bằng đưa hành lý cho nhân viên khách sạn, tiện tay lấy ra một tấm danh thi*p nạm vàng, đưa cho Cố Lan San, "Đây là danh thi*p của tôi, trên đó có ghi địa chỉ và cách liên hệ. Từ nay về sau, nếu cô có chuyện gì cần giúp thì cứ gọi tôi."
Cố Lan San nhìn tấm danh thi*p, suy nghĩ một chút rồi nhận lấy, cười tít mắt với Sở Bằng, "Cảm ơn chú, chú Sở."
Sở Bằng bị hai tiếng "chú Sở" của cô làm cho sửng sốt. Ông lập tức nở nụ cười. Cố Lan San vẫy tay với ông, sau đó bước vào đại sảnh của khách sạn.
Sở Bằng đứng yên tại chỗ, nhìn bóng dáng rời đi của Cố Lan San rồi thu lại nụ cười, trở lại xe với tâm tình vô cùng tốt.
********
Cố Lan San ở lại Hàng Châu đúng ba ngày. Ngày hôm sau, vừa tỉnh dậy, cô liền lấy di động đã tắt nguồn từ lúc rời sân bay hôm qua. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cô chặn một chiếc taxi ở trước cửa khách sạn, bảo tài xế đưa mình tới Tây Hồ. Lúc trên xe, cô mở di động ra xem, trong đó có ba cuộc gọi nhỡ, năm tin nhắn chưa kịp đọc.
Hai cuộc gọi nhỡ từ công ty, một cuộc gọi nhỡ từ Triệu Lị.
Hai tin nhắn dự báo thời tiết Bắc Kinh, ba tin nhắn còn lại là từ hãng di động Trung Quốc gửi tới, một là hoan nghênh bạn đến Hàng Châu hoa lệ, đặt khách sạn, vé máy bay thì gọi 114, hai tin còn lại là dự báo thời tiết ở Hàng Châu.
Cố Lan San nhìn những tin nhắn này thì sầm mặt lại, thả di động vào trong túi xách.
Vừa đến Tây Hồ, cô liền cảm thấy đói bụng. Cô cứ một mình mà đến Lâu Ngoại Lâu, điểm qua hết toàn bộ món ăn là đặc sản của cả nước, cá dấm chua Tây Hồ, canh cá Tống Tẩu, thịt hầm Đông Pha.
Cố Lan San ăn cơm xong trực tiếp đi ra khỏi Lâu Ngoại Lâu, hướng Đoạn Kiều đi, lúc đi ngang qua Đoạn Kiều, cô cố ý tìm một người giúp mình chụp ảnh, ảnh lưu niệm, ngay sau đó đi Tô Đê Bạch Đê, sau đó ngồi xe đi tháp Lôi Phong ngắm cảnh.
Sau khi tháp Lôi Phong hiện ra, Cố Lan San cố ý vừa ngồi xe vừa tìm thuyền nhỏ, cô muốn chèo thuyền du ngoạn Tây Hồ.
Đợi đến lúc Cố Lan San chơi hết mỗi thứ một chút thì đã gần chạng vạng tối, Cố Lan San ngồi ở cái ghế gỗ bên cạnh Tây Hồ, ngắm cảnh, nhìn người, mãi cho đến bảy giờ tối, cô mới đón một chiếc xe, trở về khách sạn, lúc ở trên lầu trở về phòng rồi cô đến nhà hàng cơm buffett ăn tối tại tầng ba của khách sạn.
Ngày thứ ba Cố Lan San tùy ý đi dạo một chút ở Hàng Châu, sáng sớm ngày thứ tư cô ngồi xe đi Ô Trấn, cô ở lại Ô Trấn một đêm, rồi lại đi Tây Đường, đại khái qua ba bốn ngày Cố Lan San đi từ Tây Đường đến Thượng Hải.
Lúc đến Thượng Hải là bốn giờ chiều, Cố Lan San tìm một khách sạn, lúc cô ra cửa đón xe taxi lại phát hiện ví tiền của mình không thấy, trong lòng cô cả kinh liền đem đồ trong túi lục soát cẩn thận một lần, cô vẫn không tìm được nên trở về quán rượu nhưng vẫn không tìm thấy, Cố Lan San đã gấp đến độ xoay vòng, cô đi xuống lầu, chạy đến trước sảnh để hỏi xem có ai nhặt được ví tiền của mình không, thì cô đã thấy ở trước sảnh có một người cầm ví tiền của mình đang đứng nói chuyện với cô gái đứng ở Đại Sảnh, Cố Lan San vội vàng chạy đến: “Đây là ví tiền của tôi.”
Người cầm ví của cô quay đầu lại, Cố Lan San trợn to hai mắt, nói: “Là ông?”
Sở Bằng thấy là Cố Lan San cũng có chút kinh ngạc, sau đó liền cười nói: “Thật là đúng dịp.”
Tiếp đến, ông nhìn ví tiền trong tay của mình một chút nói: “Đây là của cô à?”
Cố Lan San gật đầu một cái, Sở Bằng đưa ví tiền để lại trong lòng bàn tay cô: “Cô kiểm tra một chút, xem một chút xem có bị mất đồ gì hay không, tôi nhặt được nó trong thang máy.”
“Cảm ơn.” Cố Lan San nhận lấy chiếc ví, mở ra, nhìn đơn giản một chút, cô phát hiện thẻ căn cước vẫn còn liền cười đem ví tiền để vào trong túi đeo sau lưng: “Sao ông lại ở chỗ này?”
“Đi công tác.” Tính tình của Sở Bằng rất tốt trả lời.
Cố Lan San lập tức không biết phải nói tiếp như thế nào nữa, cô chỉ cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, thậm chí ngay cả việc liên tiếp ba lần gặp phải Chủ tịch tập đoàn Bắc Dương này, quá mức là có duyên phận nha, giống như là diễn phim truyền hình vậy, nghĩ tới đây Cố Lan San bật cười.
Sở Bằng nhìn cô cười, trong mắt ông chợt thoáng nghi ngờ, Cố Lan San lên tiếng giải thích: “Tôi cảm thấy chúng ta thật là có duyên phận.”
Sở Bằng gật đầu một cái, nói: “Là duyên phận tốt, chỉ là đến bây giờ tôi cũng chưa biết tên của cô.”
Cố Lan San có chút ngượng ngùng cười cười, nói: “Ngại quá, hai lần trước tôi có chút mạo muội.” Sau đó, Cố Lan San đưa tay ra, thoải mái tiếp tục mở miệng: “Tôi là Cố Lan San, rất hân hạnh được biết chú, chú Sở.”
Sở Bằng nghe được ba chữ “Cố Lan San” này thì hơi ngẩn người, Cố Lan San, là vợ của Thịnh Thế? Là con gái thứ hai được nhà họ Cố “Thu dưỡng”? Con gái của Diệp Dao sao lại bị nhà họ Cố mua?
Trong đầu Sở Bằng thoáng hiện qua rất nhiều nghi vấn, nhưng ông cũng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ tự nhiên bình thường, cùng Cố Lan San bắt tay một cái, thuận thế cho Cố Lan San một nụ cười ôn hòa.
Cố Lan San cảm thấy Sở Bằng này thật không giống như có mưu đồ bất chính với mình, là một người khiêm tốn, cùng với ý tưởng lúc đầu của mình không giống, cho nên cũng không bài xích Sở Bằng nữa, hiện tại ông lại nhặt được ví của cô, cho nên cô muốn ngỏ ý cảm ơn: “Chú Sở, lát nữa chú có bận rộn không? Nếu như không bận thì tôi mời bữa cơm tối nay, cảm ơn chú đã nhặt được ví tiền của tôi.”
“Được.” Sở Bằng không hề có chút cự tuyệt nào, “Tôi vừa mới họp xong, vừa vặn buổi tối có thời gian, đi đâu ăn vậy?”
Cố Lan San nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, nói: “Đi Đông Phương Minh Châu có phòng ăn xoay tròn, có thể nhìn thấy cảnh đêm của Thượng Hải đấy.”
Thật sự cũng chưa tính là phòng ăn đặc biệt đẳng cấp, chẳng qua ngược lại Sở Bằng lại không chút nào để ý, gật đầu đồng ý.
Đi Đông Phương Minh Châu, Sở Bằng lái xe mang Cố Lan San đi, tiệc đứng, Sở Bằng cũng rất thân thiết, chỉ cần cô muốn ăn thì ông sẽ giúp cô lấy tới, còn thuận tiện lấy một chai rượu đỏ.
Người với người đều là như vậy, trước lạ sau quen, huống chi Cố Lan San và Sở Bằng đã ba lần gặp nhau, cho nên lúc ăn cơm, hai người đều ngồi tán gẫu cả buổi.
Cố Lan San là làm phóng viên, cho nên có hỏi Sở Bằng một chút vấn đề bát quái của minh tinh, ngược lại cứ cô hỏi gì là Sở Bằng đều đáp.
Bữa cơm này ăn thật sự rất vui vẻ, sau khi ăn xong, Sở Bằng đặc biệt dẫn Cố Lan San đi ra sông Hoàng Phổ Đại Kiều, Cố Lan San đứng ở trên cầu, nhìn sông Hoàng Phổ gợn sóng lăn tăn,lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
Sở Bằng nhìn Cố Lan San hướng về phía ống kính điện thoại di động bày ra dáng vẻ đáng yêu biểu tình tự chụp ảnh, không nhịn được nở nụ cười hỏi: “Sao lần này đi ra ngoài du lịch cô lại đi một mình vậy? Người nhà họ Thịnh thả tâm rồi sao?”
Cố Lan San ngẩn ra, cô nghĩ thầm Sở Bằng làm sao biết mình là người nhà họ Thịnh, sau đó cô lại bình thường trở lại, Cố Lan San là vợ của Thịnh Thế ở trong giới quý tộc của Bắc Kinh sợ là cũng rất nhiều người chưa biết, cô nhất thời thu lại nụ cười, cắn môi dưới, nói: “Đã li hôn rồi.”
Ngược lại bộ dáng của Sở Bằng cũng chẳng gợn sóng, đối với câu trả lời của cô cũng không có gì lạ.
Cố Lan San nhìn nét mặt Sở Bằng thì biết rõ ông cũng đã biết được nguyên nhân, nhếch môi, hỏi: “Nguyên nhân, chú đã biết chưa?”
“Tôi có nghe vợ tôi nói.” Sở Bằng thành thật trả lời, trong vòng luẩn quẩn của giới quý tộc không có bí mật, vợ quý tộc nhiều tiền hơn nữa họ đều rảnh rỗi, lúc không có chuyện gì làm chỉ thích bát quái, cho nên chuyện của Cố Lan San đã sớm bị người ta viết thành một câu chuyện sinh động, lưu truyền đi rồi.
Cô hai nhà họ Cố và đại công tử nhà họ Hàn cấu kết, sau khi bị nhà họ Thịnh phát hiện, đã làm nhà họ Hàn lụi bại, cô cả nhà họ Cố đau lòng muốn ૮ɦếƭ nên trong cơn tức giận đã quyết gả cho người khác.
Cố Lan San buông tầm mắt xuống một chút, không lên tiếng.
Thật ra thì li hôn là sự lựa chọn tốt nhất, mặc kệ có phải là Hàn Thành Trì chủ động hôn cô hay không, nhưng cô thật sự đã cùng Hàn Thành Trì hôn nhau, cái này cô cũng không giải thích được, nhà họ Thịnh gia thế rất lớn, làm sao lại có thể bị mọi người chê cười. Hơn nữa, cô thật sự là không còn mặt mũi nào đối mặt được với Thịnh Thế.
Xác thực là cô rất có lỗi với anh rồi, tuy nói chỉ là hôn, cũng không phải là cùng lên giường, thế nhưng mấy lần cùng Thịnh Thế gặp mặt, cô có cảm giác mình không ngóc đầu lên được.
Nếu trong cuộc hôn nhân này, lúc đầu cô coi như tinh thần đi chệch hướng, sau này sao thân thể cũng đi chệch hướng bên ngoài nữa đây?
Không khí có chút ngưng lại.
Tới cùng Sở Bằng cũng là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi rồi, đối với mấy chuyện bát quái thật thật giả giả này cũng không hề để tâm, ông chỉ nhìn chằm chằm Cố Lan San một hồi, rồi cười nói: “Nếu như tâm tình không tốt, nên nói ra một ít, có thể nói cho tôi nghe cũng được.”
Không biết đến cùng có chuyện gì xảy ra, Cố Lan San hiện tại cảm thấy Sở Bằng cho cô cảm giác rất thân thiết, cô nhìn mặt sông một hồi, thật sự mở miệng, nói về chuyện xưa của mình.
Có lúc, con người thật kỳ lạ, có một số việc không có cách nào nói với người mình quen, nhưng lại có thể bày tỏ với người xa lạ.
Thậm chí, người xa lạ này còn mang cho mình cảm giác an toàn, người xa lạ lại hơn người quen.
Sở Bằng rất lịch sự, lúc Cố Lan San nói chuyện, thần thái của ông vẫn rất chuyên chú, hơn nữa ông cũng không hề lên tiếng cắt đứt, nhiều lúc khiến Cố Lan San có cảm giác mình giống như đang tự nói một mình, dần dẫn từ ban đầu cô còn cất giữ nhưng đến cùng cũng không cất giấu gì nữa.
Cố Lan San hướng về Sở Bằng nói rất nhiều, từ lúc chín tuổi bị mẹ bán đến nhà họ Cố, đến lúc gặp Hàn Thành Trì và Thịnh Thế, rồi đến việc về sau cô lại chú ý và yêu Hàn Thành Trì, cùng với những chuyện huyên náo với Thịnh Thế như thế nào, cuối cùng hiện tại là li hôn.
Mãi cho đến khi Cố Lan San nói xong chữ cuối cùng, Sở Bằng vẫn không lên tiếng, ngược lại đi vào xe, sau đó lấy một bình nước cho Cố Lan San.
Lúc này trong mắt Cố Lan San đã đo đỏ, cô nhận lấy nước, nói ra câu “Cảm ơn” cũng mang theo sự run rẩy, cô uống một hớp nước, lại cảm thấy trong lòng mình thật sự như không còn khổ sở như vậy nữa.
Có vài thứ, sau khi thật sự nói ra sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Cho nên, Cố Lan San hướng về phía Sở Bằng nở nụ cười ngọt ngào, đặc biệt chân thành nói: “Chú Sở, cảm ơn chú.”
Sở Bằng cười cười, lúc này ông mới mở miệng: “Lan San à, thật ra thì cô biết không, lúc cô đang còn trẻ tâm tư sẽ dễ dàng đâm vào những chỗ nhầm lẫn, đem nhầm cảm động thành tình yêu, đem nhầm khách qua đường thành tình cảm chân thành.”