Ánh mắt Thịnh Thế vẫn nhìn ở trên máy tính, mí mắt không nâng một chút, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, ý bảo người kia có thể rời đi.
Cố Lan San vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Thịnh Thế vẫn như cũ chuyên tâm nhìn chằm chằm máy tính.
Trong thư phòng yên tĩnh lạ thường, Cố Lan San dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở của Thịnh Thế.
Cô cố gắng nín thở, sợ chính mình không cẩn thận quấy rầy anh, làm cho anh không vui, nhưng mà thỉnh thoảng lại thật cẩn thận, từ từ thở một hơi.
Thời gian từng chút từng chút qua đi.
Cố Lan San đứng có chút mỏi chân, cô lại cắn răng, miễn cưỡng chống đỡ, một đôi mắt trong suốt, vẫn nhìn trên người Thịnh Thế, luôn luôn quan sát đến anh.
Anh mặc dù đang làm việc, nhưng mà toàn thân trên dưới vẫn chậm rãi tỏa ra khí thế của một bậc đế vương.
Tư thế cử chỉ của anh, tao nhã lại đẹp mắt.
Cố Lan San nhịn không được nhìn có chút ngây người....
Cô vẫn biết bộ dạng Thịnh Thế cực kỳ cực kỳ chói mắt, đi tới chỗ nào tất cả ánh mắt đều tập trung trên người anh, đối với khuôn mặt này, cô sớm đã nhìn thành thói quen rồi.
Nhưng mà không biết vì cái gì, cô cảm thấy Thịnh Thế giờ khắc này, lại cùng Thịnh Thế trong trí nhớ không giống nhau....
Anh thành thục rất nhiều, thu liễm rất nhiều rất nhiều khoa trương và kiêu ngạo, trở nên khiêm tốn, nội liễm, tản ra sâu sắc.
Chẳng bao lâu, cái thiếu niên xấu xa đã trưởng thành người đàn ông như vậy rồi hả?
Thịnh Thế theo thói quen vươn tay ra bưng cà phê, nhưng không có chạm vào ly cà phê, anh nhịn không được nhíu nhíu mày, vẻ mặt có chút giận dữ.
Trong biệt thự này người làm bưng cà phê, đều sẽ để cố định vị trí ở bên tay phải của anh, chưa bao giờ có bất kỳ sai lầm!
Thịnh Thế vừa định mở miệng, nổi giận kêu bà quản gia, lại nhìn thấy trước bàn làm việc của mình, có một người đang đứng.
Ai vậy, dám ở lúc anh làm việc đứng ở chỗ này?
Sắc mặt Thịnh Thế dị thường khó coi nghiêng đầu sang chỗ khác, vừa mới chuẩn bị lên tiếng quở mắng, lại nhìn thấy là Cố Lan San, vẻ mặt của anh lập tức cứng đờ ở nơi đó, lời nói cũng bị tắc nghẽn ở trong cổ họng.
Cô gái tóc dài buông xuống ở trước иgự¢, bao phủ nửa bờ vai, da thịt trắng tinh tế như ẩn như hiện.
Ánh nắng tươi đẹp ngoài cửa sổ chiếu lên trên da thịt cô, như một vầng ánh sáng bao quanh.
Cô không có đi giầy, hai cái kẽ chân trắng non mềm hơi xòe giẫm lên trên thảm trong thư phòng, ngón chân dường như bởi vì căng thẳng, có chút co quắp, nhìn vô cùng đáng yêu.
Làn váy của cô có chút ngắn, miễn cưỡng che lấp cái ௱ôЛƓ của cô, lộ ra hai cái đùi nhỏ thon dài.
Thịnh Thế nhìn hơi hơi sững sờ, cảm thấy có cảm giác khô nóng từ trong thân thể nổi lên, anh hơi hơi quay đầu đi, vừa vặn nhìn thấy bên trái máy tính để một ly cà phê, đã nguội rồi.
Chẳng lẽ cà phê này là cô bưng vào?
Thảo nào để vị trí không đúng....
Mặt mày Thịnh Thế nháy mắt dễ chịu rất nhiều, dáng vẻ giống như gặp chuyện vui vẻ, tư thế nhàn nhã vươn tay, chậm rãi bưng cà phê lên, uống một ngụm.
Anh vẫn thích uống cà phê Blue Mountain thuần khiết, không cho đường, không cho sữa.
Chủng loại cà phê có rất nhiều, cà phê Blue Mountain không xem như tốt nhất, nhưng mà anh lại thích hơn.
Không vì cái gì khác, chỉ vì, Lam Sơn, Lan San.
Hương vị cà phê thuần khiết cực kỳ đắng.
Giống như là hương vị cô cho anh.
Nhưng mà hôm nay, anh lại cảm thấy cà phê đắng này, lại có một chút vị ngọt.
Có trời mới biết, anh cuối cùng tốn bao nhiêu công sức, mới áp chế được vội vàng ở đáy lòng, cố gắng khống chế kích thích của mình.....
Có trời mới biết, anh cuối cùng tốn bao nhiêu công sức, mới áp chế được vội vàng ở đáy lòng, cố gắng khống chế kích thích của mình, mới không khiến mình có vẻ vội vàng muốn uống cà phê cô bưng tới.
Thịnh Thế ưu nhã uống vào hai ngụm cà phê, mới ngẩng đầu lên, một lần nữa nhìn về phía Cố Lan San, anh bởi vì một ly cà phê, tâm tình trở nên rất tốt, cho nên, trên mặt cũng treo lên ý cười, “Lúc này vẫn còn sớm, Chủ nhật không đi làm, như thế nào không ngủ nhiều một chút?”
Giọng Thịnh Thế mềm mại, đôi mắt đen sâu sắc lẳng lặng nhìn chăm chú gương mặt đẹp đẽ của cô.
Thịnh Thế từ sau “ một lần kia”, rất ít mặt mỉm cười nói chuyện cùng cô, Cố Lan San khó tránh khỏi sửng sốt, dưới đáy lòng sinh ra phòng bị, cô thật cẩn thận quan sát vẻ mặt bày ra vẻ tươi cười của Thịnh Thế, nhưng không có phát hiện một chút nào sơ hở, chỉ cảm thấy ánh mắt anh như vực sâu không lường được, giống như muốn chiếm đoạt cô.
Cô không biết vì cái gì, đột nhiên cảm thấy Thịnh Thế như vậy.... khiến cô cảm thấy so với lúc anh tức giận càng nguy hiểm hơn!
Cô bình tĩnh đứng ở nơi đó, cấp cho Thịnh Thế một nụ cười yếu ớt, nói: “ Không ngủ được nữa.”
“ Tìm tôi có việc sao?” Thịnh Thế lại vui rạo rực uống một hớp cà phê nhỏ, ly cà phê thật ra rất nhỏ, uống hai ngụm liền hết, anh không nỡ uống xong nhanh như vậy, cho nên liền nhấp một ngụm nhỏ, ngay cả chính anh, cũng ở đáy lòng nhịn không được khinh bỉ chính mình!
Mục đích Cố Lan San tới, đơn giản là vì kiếm tiền.
Cô cố ý mặc thành như vậy, chính là vì muốn mê hoặc anh.
Cô chưa từng chủ động câu câu dẫn một người như vậy, tưởng tượng đến chính mình vậy mà cũng sẽ làm như vậy, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn nhịn không được đỏ lên.
Thịnh Thế sao không biết mục đích của cô là gì, nếu là trước đây, anh ngược lại thật sự rất khó chịu, nhưng hôm nay, có thể là nguyên nhân vì một chén cà phê kia, ngược lại toàn bộ dung túng cô nổi lên: “Có chuyện gì, cô cứ nói!”
Vừa nói, Thịnh Thế vừa đứng lên, hướng về Cố Lan San.
Cùng với sự đến gần của anh, mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người Cố Lan San tiến vào trong mũi anh.
Cố Lan San nhịn không được có chút khẩn trương.
Cô cúi đầu, nhìn mũi chân chính mình, giống như đứa bé, nhéo chính mình một cái.
Thịnh Thế nhìn thấy Cố Lan San như vậy, có chút không dời mắt được, anh mơ hồ cảm thấy chính mình có chút đầu váng mắt hoa, liền cúi đầu, tiến đến bên tai cô, nhìn thấy rõ ràng vành tai của cô đã biến thành màu hồng, anh nhịn không được nhỏ giọng nói, “ Sao không nói lời nào?”
Thân thể Cố Lan San nhẹ nhàng run rẩy, đại não của cô có chút không biết làm sao, chỉ cảm thấy hôm nay Thịnh Thế so với ngày trước không giống nhau. Cô nhịn không được ngẩng đầu, nhìn Thịnh Thế, lại phát hiện trên mặt Thịnh Thế vẫn treo một nụ cười mê ૮ɦếƭ người không đền mạng như cũ, so với ánh nắng ngoài cửa sổ còn chói mắt hơn.
Cố Lan San ngẩn người, theo bản năng muốn lui một bước, nhưng mà ai biết chính mình vừa rồi đứng ở chỗ này lâu lắm, chân có chút không nghe sai khiến, nhất thời thân thể không ổn định, liền ngã xuống.
Thịnh Thế nhanh tay nhanh mắt vươn cánh tay, một phen ôm lấy thân thể của cô.
Cố Lan San vốn tưởng rằng chính mình sẽ ngã sấp xuống, ai ngờ lại rơi vào trong lòng Thịnh Thế, cô theo bản năng muốn từ trong lòng anh giãy thoát ra ngoài, ai ngờ mới vừa động một cái, liền làm cho anh ôm cô càng chặt hơn.
Cố Lan San suy nghĩ mục đích mình tới, đơn giản lại thuận theo.
Cố Lan San suy nghĩ mục đích mình tới, đơn giản là thuận theo.
Thịnh Thế nhìn Cố Lan San mềm mại nhu thuận làm ổ trong иgự¢ mình, biết rõ cô làm như vậy, là do mình lấy tiền bức người đến, nhưng là đáy lòng vẫn cảm thấy thoải mái ngọt ngào.
nhưng là, cảm giác ngọt ngào này còn không có duy trì được một phút, liền truyền đến một hồi gõ cửa.
Thịnh Thế hiển nhiên đặc biệt khó chịu khi bị người khác cắt đứt cảm giác ngọt ngào của mình, hơi điều chỉnh hô hấp một chút bởi vì Dụς ∀ọηg mà hỗn loạn, thanh âm đặc biệt không kiên nhẫn nói: “Có chuyện gì?”
Người gõ cửa dường như bị thanh âm của Thịnh Thế dọa đến, đem cửa đẩy ra một khe nhỏ, nhanh chóng nói: “Thịnh tiên sinh, là Cố phu nhân gọi điện tới.”
Thịnh Thế cực kì không tình nguyện, sắc mặt như trước kéo căng, âm điệu cũng là buộc chặt: “ Chuyện gì?”
“Cố phu nhân nói, muốn Thịnh tiên sinh cùng San tiểu thư tối mai đến Cố gia ăn cơm tối, nói là Ân Ân tiểu thư và Hàn tiên sinh đã trở lại.”
Thịnh Thế nhíu nhíu mày, theo bản năng nhìn Cố Lan San.
Cố Lan San vốn ánh mắt bình tĩnh không hề gợn sóng, trong nháy mắt trở nên phát sáng, trên ngũ quan xinh xắn, nở một nụ cười xinh đẹp, lông mày nhẹ nhàng nhướng lên, mang theo thần sắc đặc biệt của cô, có giấu cũng giấu không được hưng phấn: “ Cô nói cái gì? Chị gái cùng Thành Trì sắp trở về rồi?”
“Vâng, San tiểu thư, Cố phu nhân nói, là chuyến bay tối nay, sáu giờ sáng mai đến đây, vốn là Ân Ân tiểu thư định trưa ngày mai ăn cơm, nhưng là Cố phhu nhân sợ Ân Ân tiểu thư cùng Hàn tiên sinh ngồi máy bay lâu sẽ mệt mỏicho nên đổi thành tối mai.\'
Cố Lan San cười một tiếng: “Ừ, tôi đã biết.”
“Không có chuyện gì mà nói, tôi đi ra ngoài trước.”
Cố Lan San gật đầu, người làm đóng cửa rời đi.
Hàn Thành Trì cùng Cố Ân Ân sắp trở về đây nha......Trong lòng Cố Lan San vẫn quanh quẩn câu nói này.
Cố Ân Ân là thiên kim tiểu thư chân chính của Cố gia, vừa sinh ra, liền cùng Hàn Thành Trì đính ước, hai người là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.
Khi Cố lan San chín tuổi đến Cố gia, nhìn thấy từ trên lầu đi xuống một đôi thiếu nam thiếu nữ đẹp như tranh vẽ, đó là Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân.
Nếu như nói, ở Cố gia, Cố Lan San thích ai nhất, cô tuyệt đối không chút do dự nói ra cái tên Cố Ân Ân
Cố Ân Ân tuy rằng không phải là chị ruột của cô, nhưng từ khi cô đến Cố gia, cũng vẫn đem cô trở thành em gái mà đối đãi.
Khi Cố Lan San mười bảy tuổi, biết mình bị Cố gia mua về để làm công cụ liên hôn.
Đối với những danh môn quý tộc này, liên hôn là chuyện rất bình thường.
Có rất nhiều gia tộc vì mở rộng sự nghiệp cùng quyền lực, luôn lấy danh nghĩa làm việc thiện để thu dưỡng một cô bé có tướng mạo xuất chúng để làm công cụ liên hôn.
Mà Cố Lan San, vừa vặn chính là công cụ mà Cố gia lựa chọn.
Lúc đó, Cố Lan San bởi vì chuyện này mà làm ầm ỹ với cha mẹ cô một trận.
Bây giờ nghĩ lại, Cố Lan San vẫn là có chút xúc động.
Sau này Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì cùng đi Anh du học, bây giờ cuối cùng cũng về nước, Cố Lan San làm sao mà không cao hứng đây?
Không chỉ là cao hứng......Còn có chút mong chờ cùng nhảy nhót......Mong chờ......Cái người con trai tên Hàn Thành Trì kia, bây giờ biến thành cái bộ dạng gì?
Có phải hay không giống như trước đây mặt mày như ngọc, trong trẻo mà tuấn tú?
Thành Trì, Thành Trì......Hàn Thành Trì......
Tên của anh, tâm tư của em.
Tên của anh, tâm tư của em.
Thật sự là tâm tư.
Bởi vì Hàn Thành Trì là hôn phu của Cố Ân Ân, mà Cố Ân Ân đối với cô tốt như vậy, cho nên, Cố Lan San chưa từng có có nửa phần ý niệm khác trong đầu.
Thế cho nên cho tới bây giờ, hai người Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì, đều không biết Cố Lan San thích Hàn Thành Trì.
Có lẽ là Cố Lan San ngụy trang tốt, có lẽ Hàn Thành Trì trong mắt chhir có Cố Ân Ân...... Mặc kệ như thế nào, cô vụng trộm thích, chưa bao giờ quấy rối đến tình cảm của Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì.
Nhưng mà, tâm tư của cô, đã che dấu rất cẩn thận, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có sơ hở, đúng là vẫn còn bị lọt ra ngoài một hai giọt.
Trong đó có một người, đó là Thịnh Thế.
Thịnh Thế vừa rồi đứng ở nơi đó, ánh mắt vẫn đều dừng trên mặt của Cố Lan San.
Anh thấy rõ ràng, thời điểm Cố Lan San nghe thấy người làm nói ba chữ “Hàn tiên sinh” kia, ánh sáng nơi đáy mắt cô có bao nhiêu sáng ngời, tươi cười trên mặt cô có bao nhiêu sáng lạn, thần thái biểu tình trên mặt cô có bao nhiêu hưng phấn!
૮ɦếƭ tiệt là, cô giống như thay đổi thành người bình thường, mặt mày trong lúc đó không giống như ngày thường bình tĩnh lãnh đạm, mà là một loại thần sắc cùng tự tin của Cố Lan San.
Hóa ra, những biểu hiện đó của Cố Lan San, chính là không ở trong thế giới của Thịnh Thế.
Thịnh Thế vẻ mặt thản nhiên đứng đó, nhìn thoáng qua Cố Lan San, dứt khoát xoay người, trở lại trước máy tính.
Cố Lan San đợi sau khi người làm đi ra một lát, mới xoay đầu nhìn Thịnh Thế.
Phát hiện Thịnh Thế đã ngồi trước máy tính bắt đầu làm việc.
Dựa vào tính tình cô trước đây, có lẽ cô sẽ đứng ở đó đợi, nhưng là, hôm nay có thể là bởi vì Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì trở về, cả người không kiềm chế được hưng phấn, cho nên không có ở trước mặt Thịnh Thế mà im lặng cùng lãnh đạm, ngữ điệu cũng có chút lên cao,“ Thịnh Thế, anh rất bận sao?”
Thịnh Thế nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, mí mắt cũng không nâng lên chút nào, chính là dùng giọng mũi “Hừ” một tiếng.
Cố Lan San nhìn đến loại trạng thái này của Thịnh Thế, nghĩ anh ta e rằng trước bữa trưa cũng sẽ không rời đi, không bằng hiện tại mình đi chuẩn bị cơm trưa, ăn cơm xong, đợi đến lúc nghỉ trưa, lại đến dụ dỗ anh, cũng không muộn, vì thế, Cố Lan San nói: “Vậy anh trước làm việc đi.”
Nói xong, Cố Lan San liền xoay người, từ thư phòng ra ngoài.
Thịnh Thế nghe thấy lời như vậy, “Ba” lập tức đem máy tính khép lại.
Đi a, Cố Lan San, cô thật sự có thể rời đi, cô vừa nghe thấy Hàn Thành Trì sắp trở về, cho nên ngay cả tiền thuốc của em trai cũng không cần, có phải hay không?
Cố Lan San nghe thấy tiếng động như vậy, dừng lại cước chân, còn chưa có quay lại nhìn, chợt nghe thấy thanh âm ác liệt của Thịnh Thế nhẹ nhàng truyền đến: “Cố Lan San, cô mỗi lần tới tìm tôi, đều không phải vì tiền sao? Lần này tiền cũng chưa kiếm, liền đã tính rời đi như vậy sao?”
Cố Lan San tâm tình tốt trong nháy mắt, đã bị Thịnh Thế đánh bay, trên mặt cô lại khôi phục vẻ mặt bình thản, mặt mayfbinhf tĩnh nhìn vẻ châm chọc của Thịnh Thế, căn bản không phải giống như bình thường nói cho Cố Lan San nghe.
Cô thật sự có chút không hiểu được Thịnh Thế, cô sau khi kết hôn luôn làm tốt vai trò Thịnh phu nhân, nhu thuận, nghe lời, hiểu chuyện, vâng lời, săn sóc, nhưng là bất luận cô làm tốt hay không, anh ta luôn có thể từ trong đó tìm ra một đống chuyện!
Cố Lan San đứng tại chỗ không hề động đậy.
Thịnh Thế ngồi trên ghế, nhìn Cố Lan San bình tĩnh như nước, trong lòng không ngừng cười lạnh, nghe được cái tên Hàn Thành Trì, thần sắc của cô như vậy, đối mặt anh ta, liền không nóng không lạnh như vậy!
Thịnh Thế ngồi trên ghế, nhìn Cố Lan San bình tĩnh như nước, trong lòng không ngừng cười lạnh, nghe được cái tên Hàn Thành Trì, thần sắc của cô như vậy, đối mặt anh ta, liền không nóng không lạnh như vậy!
Thịnh Thế càng nghĩ càng tức, sau đó khuôn mặt anh liền lạnh lùng, từ ghế đứng lên, bước từng bước lớn, rất nhanh liền đến trước mặt Cố Lan San.
Cố Lan San nhìn thấy Thịnh Thế lại bắt đầu nổi điên, cô vô ý thức lùi về sau một bước, nhưng là vẫn bị Thịnh Thế bắt được cổ tay, đem cô kéo đến trước bàn.
Anh quơ tay ra, những thứ loạn thất bát tao cốc cà phê mấy tính văn kiện trên bàn đều bị văng hết xuống đất.
Trong tiềm thức Cố Lan San liền biết Thịnh Thế sẽ làm gì cô, cô không thể không phản kháng, nhưng mà lại vẫn không có chống lại được với sức lực của Thịnh Thế………
( lược bỏ…….)
Cố Lan San đau đến nỗi trán đổ mồ hôi lạnh, cô thật muốn mở miệng cầu xin, nhưng lại không có nói gì.
Cô là người sĩ diện như vậy.
Cô chỉ có thể nhắm mắt lại, nghĩ đến em trai mình vẫn nằm trong bệnh viện, đến nay đã hai năm rồi, vẫn bất tỉnh nhân sự.
Cô nói với chính mình, em trai cô là vì cô mới trở thành bộ dạng như vậy……Nếu như không phải vì cô, em trai cô bây giờ đã vào đại học, đã yêu đương rồi.
Cho nên cô chịu một chút giày vò này, có tính là gì?
Mặc dù cô và em trai không cùng một cha sinh ra, nhưng cuối cùng vẫn là có một nửa huyết thống.
Cô nghĩ đến bộ dạng em trai mình như vậy, vẫn sẽ đau lòng……
Nhưng mà, đau lòng, cũng không thể chóng lại với nỗi đau thể xác mà Thịnh Thế mang lại cho cô lúc này……
Cô cảm thấy cả người mình giống như rơi vào địa ngục……
Nhưng mà, cô cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể chịu đựng.
Hồi lâu, những giày vò giống như địa ngục này mới kết thúc, không đợi cô lấy lại tinh thần, một tờ chi phiếu liền nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt cô, sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân xa dần.
Đợi đến khi Cố Lan San hồi phục lại tinh thần, trong thư phòng, chỉ còn lại một mình cô.