Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 109

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Đã từng, anh vì cô, từ bỏ quan hệ với không ít người, kết quả, anh còn vứt bỏ cô.
Nếu lần sau gặp nhau, anh nhất định sẽ bắt đầu lần nữa, không giống như trước kia.
Anh vĩnh viễn sẽ không buông tay cô.
Chờ đợi tuy khó, nhưng hối hận càng sâu.
******
Cố Lan San trên máy bay Hàng Châu, nghe thấy một đoạn nhạc đệm ngắn.
Khi đó thật sự là đoạn nhạc đệm ngắn, về sau, Cố Lan San mới biết, đó là bước ngoặt của cả đời cô.
Có thể là mấy ngày nay nghỉ ngơi không đủ, giấc ngủ không đủ, hiện tại trong lúc rời khỏi Bắc Kinh, cả người buông lỏng rất nhiều, cho nên ở trên máy bay đã ngủ.
Nói tới có chút xấu hổ, chính cô hoàn toàn không biết, mãi cho đến máy bay sắp đến sân bay Hàng Châu Tiêu Sơn, Cố Lan San mới tỉnh lại, sau đó bên cạnh liền truyền đến một giọng nói thanh thoát: “Này cô, bây giờ có thể đứng lên một chút không? Tôi cần đi toilet."
Cố Lan San có chút mơ hồ, nhất thời chưa kịp phản ứng, qua một hồi lâu, cô ý thức được lời nói của đối phương là nói với mình, cô liền mờ mịt ngẩng đầu lên, thấy đối phương là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, mặc dù tuổi hơi lớn, nhưng vóc người rất tốt, hơn nữa da cũng không có quá nhiều nếp nhăn, xem ra vẫn rất có phong thái.
Thứ phong thái này, thẳng thắn mà nói, thật hấp dẫn.
Cố Lan San mở trừng hai mắt, mặt đột nhiên đỏ, cô thế nhưng ngủ quá sâu, tựa vào bả vai người ta.
Cố Lan San xin lỗi vội vàng ngồi thẳng người, thấy trên áo sơ mi màu lam nhạt của người đàn ông có một chút nước miếng, Cố Lan San mặt càng đỏ, luống cuống tay chân từ trong túi lấy ra khăn giấy, đưa cho người kia, nói: "Thật xin lỗi, tôi. . . . . . Tôi. . . . . ."
Cố Lan San nói không được, cảm giác mặt mình nóng vô cùng.
"Không sao." Người đàn ông kia ngược lại tính tình rất tốt, vươn tay nhận lấy khăn giấy, xoa xoa lên nước miếng trên áo sơ mi mình, nhã nhặn cười với Cố Lan San: "Chuyện này rất bình thường, không cần để ở trong lòng."
Cố Lan San cảm thấy người này rất bình dị gần gũi, đỏ mặt, trên môi liền nở nụ cười, thành tâm thành ý nói một câu: "Thật xin lỗi!"
Người đàn ông kia cười cười, đứng lên, lại tiếp tục ôn hòa nói: "Máy bay sắp hạ cánh, tôi đi toilet."
Cố Lan San cắn môi, đứng lên, để cho người đàn ông kia có chỗ đi
Người đàn ông kia đi về phía sau rồi, Cố Lan San mới phát hiện có một tấm mền được đắp lên thân mình. Cô không gọi nhân viên, là ai đã giúp cô đắp?
Cố Lan San cầm lấy tấm mền, cau mày, nhìn xung quanh một lát.
Cô ngồi ở ghế dọc theo lối đi, người đàn ông ngồi ở giữa vừa đi toilet, phía trong còn có một anh chàng trẻ tuổi. Thấy vẻ nghi hoặc trên mặt cô, anh ta cười cười rồi giải đáp, “Cô à, mền đó là do Đổng sự trưởng của chúng tôi bảo người ta mang tới.”
Đổng sự trưởng?
Người vừa rồi là Đổng sự trưởng sao?
Nhưng mà lại ngồi ở khoang máy bay Phổ thông?
"Cô à, số cô may mắn lắm đó. Hôm nay, Đổng sự trưởng của chúng có cuộc gọp đột xuất ở Hàng Châu, không đặt kịp vé ở khoang Hạng nhất và Hạng thương gia, cho nên đành phải ngồi ở khoang Phổ thông. Không ngờ là cô đây vừa gặp đã được ông ấy chiếu cố rồi.”
Cố Lan San càng nghe càng nhăn mặt, lời ấy lọt vào tai sao mà khó chịu đến thế.
Cái gì gọi là số cô may mắn chứ?
Cố Lan San đảo con ngươi to tròn, không nói gì, ôm mền ngồi xuống, sau đó gấp nó lại. Cô vừa gấp xong, người đàn ông kia đã đi toilet ra, đứng ở lối đi nhìn cô, vẻ mặt hào hoa phong nhã, chờ cô đứng lên để mình bước vào ghế ngồi.
Cố Lan San vẫn ngồi yên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn người đàn ông, phát hiện ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm mình kèm theo nụ cười yếu ớt. Tuy rằng nụ cười ấy có vẻ vô hại, thậm chí còn rất hiền hòa từ một người chú lớn tuổi, chỉ tiếc rơi vào mắt cô lại trở thành ý nghĩa khác. Cô cảm thấy ông ta có ý đồ với mình.
"Thưa ngài, mời ngài ngồi xuống, máy bay sắp hạ cánh rồi ạ.”
Không đợi tiếp viên hàng không nhắc nhở, Cố Lan San lúc này mới đứng lên để người đàn ông kia bước vào chỗ ngồi.
Người đàn ông ngồi xuống cạnh cô, thuận tiện nghiêng đầu nhìn cô một cái. Đúng lúc Cố Lan San cũng quay sang nhìn ông ta, ông ta liền nở một nụ cười tươi tắn với cô, không chút kiêng dè. Gương mặt Cố Lan San lập tức trở nên lạnh lẽo, cô quay đầu nhìn về phía trước, chẳng thèm liếc ông ta lấy một lần, sau đó ném cái mền vào người ông ta, lạnh lùng nói, “Cảm ơn ông!”
Người đàn ông kia cũng không tức giận trước sự thay đổi thái độ đột ngột của Cố Lan San. Trái lại, ông ta còn cười, nói, “Không có gì. Cô gái nhỏ cần phải học cách tự chăm sóc bản thân mình khi ra ngoài mà không có người thân bên cạnh, không khí trong máy bay rất lạnh, rất dễ bị cảm.”
Cố Lan San chỉ cười nhẹ một cái, không có phản ứng gì với lời của người đàn ông. Ông ta nghiêng đầu, tiếp tục đánh giá cô.
Máy bay từ từ hạ xuống, tiếp sát mặt đất. Đợi đến khi máy bay dừng lại, Cố Lan San mới đứng lên, cầm túi xách của mình, không hề quay đầu lại nhìn một ai, một đường bước ra khỏi máy bay.
Cố Lan San vừa bước ra khỏi khoang máy bay, cô liền bị một người cản lại, “Thưa cô, thật ngại quá, Đổng sự trưởng của chúng tôi muốn hỏi số điện thoại của cô.”
Nói như vậy, những suy nghĩ tận đáy lòng của cô từ nãy tới giờ càng thêm khẳng định. Cô hít sâu một hơi, từ từ quay đầu, nhìn người đàn ông hơn năm tuổi mặc quần áo trang trọng đứng cách đó không xa, mở miệng nói, “Thật xin lỗi quý ngài, tôi không thể cho ông số điện thoại!”
Dứt lời, cô định bước tới khu để hành lý để làm thủ tục.
"Cô à, tôi không có ác ý." Bây giờ, người cản cô lại chính là người đàn ông hơn năm mươi tuổi kia.
Cố Lan San trừng mắt với ông ta, không nói gì, làm ra vẻ sống ૮ɦếƭ cũng phải đi tiếp.
Nhưng người đàn ông kia có đạo hạnh cao hơn cô, không hề bị vẻ mặt của cô hù dọa, ngược lại còn nở nụ cười rất nhẹ.
Cố Lan San thầm bực bội. Cô đứng thẳng người, mắng người đàn ông kia, “Được rồi! Ông không cho tôi đi, vậy để tôi nói rõ cho ông biết, tôi không có hứng thú với ông!”
Ánh mắt người đàn ông lập tức trở nên kinh ngạc.
Cố Lan San ngẩng cầm lên, nói với vẻ vô cùng kiêu ngạo, “Tuy tôi không cẩn thận mà thi*p đi ở trên vai ông, nhưng ông yên tâm, tôi không có ý quyến rũ ông đâu! Vì vậy, ông đừng có nghĩ nhiều. Nếu như lỡ khiến ông hiểu lầm thì cho tôi xin lỗi. Còn nữa, mấy người đàn ông lớn tuổi như ông tôi gặp nhiều rồi, vừa thấy con gái người ta liền thèm đến nhỏ dãi, đồng thời cũng đã kết hôn cả rồi, kết hôn thì phải chung thủy, tôi ghét nhất là người đàn ông lăng nhăng... bên ngoài! Cuối cùng, cảm ơn tấm mền của ông. Đừng tưởng rằng ông quan tâm tôi hai lần thì tôi sẽ cảm động đến mức rối tinh rối mù, nghĩ rằng ông không có ý xấu mà đi theo ông!”
Cố Lan San nói liên tục, giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo, hơn nữa câu văn còn rất lưu loát.
Trợ lý đi theo người đàn ông kia ngẩn cả người ra, vội vàng mở miệng trách cô, “Cô à, sao cô có thể nói Đổng sự trưởng của chúng tôi như vậy?!”
Cố Lan San, trừng mắt hung dữ với người đàn ông, “Đó là Đổng sự trưởng của mấy người, mấy người lấy tiền của ông ta ăn cơm nên mới phải giữ phép, ông ta đâu phải Đổng sự trưởng của tôi, mắc mớ gì tôi không được nói!”
Dứt lời, cô hừ một tiếng, định bụng rời khỏi đó bằng đường vòng, nào ngờ trợ lý của người đàn ông đã kéo tay cô, “Cô ơi, xin cô nghe Đổng sự trưởng của chúng tôi giải thích đi.”
Giải thích cái đầu anh!
Cố Lan San thầm mắng một câu, nhìn anh trợ lý, sau đó lại nhìn qua người đàn ông hơn năm mươi tuổi, hét, “Đồ lang sói!”
Trợ lý vừa nghe, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Trái lại, người đàn ông kia nở nụ cười, “Cô gái nhỏ, cô thật sự rất thú vị.”
Người đàn ông này đúng là đê tiện... Cô mắng ông ta, ông ta còn nói cô thú vị.
Người đàn ông buông tay Cố Lan San ra, “Cô gái nhỏ, tôi không có ác ý gì, tôi chỉ cảm thấy cô khá giống một người bạn cũ của tôi.”
Thật ghê tởm... Ông ta còn dùng cả cách thối tha cũ mèm này à?
"Vì vậy, tôi hy vọng cô có thể cho tôi số điện thoại.” Người đàn ông cười, nói, “Phải rồi. Tôi xin tự giới thiệu, tôi họ Sở, tên Bằng. Không biết tên của cô là gì?”
Thật không biết xấu hổ... Có cần mặt người dạ thú như vậy không? Ông ta không hiểu lời cô vừa nói à?
Cố Lan San lườm ông ta bằng ánh mắt chán ghét, hỏi, “Ông cảm thấy tôi ngốc như vậy sao?”
Người đàn ông vừa nghe cô nói thì bật cười, “Dáng vẻ cô rất gọn gàng, chỉnh tề, sao mà ngốc cho được?”
"Không phải là được hay không! Ông biết tôi không ngốc, vậy thì đừng có ở đó mà phí võ mồm! Còn nữa, thu mấy lời dối trá của ông lại, tôi không muốn nghe ông nói nữa!” Cố Lan San cảm thấy đối phương giống hệt ông già lừa gạt mấy con gái trẻ tuổi, cô tuyệt đối không thể để nhẹ nhàng, do đó, vừa nói xong, cô liền bổ sung thêm một câu, “Có một loại súc sinh, trông qua thì rất giống người!”
Cố Lan San dứt lời, quay phắt bỏ đi, mái tóc đuôi ngựa tung tẩy theo từng bước đi tiêu sái.
Người đàn ông kia vô cùng sửng sốt. Ông ta nhíu mày, nhìn bóng lưng của cô rồi nở nụ cười.
...
Cố Lan San mang theo hành lý, rời khỏi sân bay Tiêu Sơn, trong lòng không khỏi giận dữ vì chuyện vừa rồi!
Cô không có cảm tình nào tốt đối với người đàn ông “già” kia: ỷ mình là Đổng sự trưởng, không có việc gì cũng đi ân cần với người ta, dù chẳng phải gian trá cũng là phường trộm ςướק.
Nhưng ông ta lại nở nụ cười vô hại, nét mặt tao nhã, ăn mặc gọn gàng, không cần nghĩ nhiều cũng biết là loại “cáo già” chuyên dụ dỗ mấy cô gái trẻ.
Nghĩ đến đây, Cố Lan San thầm cười lạnh trong lòng. Có lẽ mấy cô gái khác đều giống như con thiêu thân lao mình vào lửa trước đống tiền của con “cáo già” này, nhưng Cố Lan San cô thì không có một chút hứng thú. Tiền bạc của cải, đúng là cô thiếu thốn về khoản đó, nhưng cô lại gặp quá nhiều kẻ có tiền. Vừa mới bị một tên ép buộc làm vợ mấy năm, không biết anh có bao nhiêu tài sản liền đã ly hôn, cô không hề hiếm lạ gì khi gặp thêm một lão “cáo già” này!
Cố Lan San vừa nghĩ vừa dậm chân tức giận.
Bây giờ là lúc rạng sáng, mưa rơi nhẹ trên phố Hàng Châu, xe taxi lại càng hiếm thấy. Cô đợi một hồi vẫn không thấy gì, đáy lòng có chút ảo não, cố nén giận khi nhớ lại quảng cáo ở thành phố Bắc Kinh. Đúng là gạt người!
Cái gì mà nói là đi du lịch chứ? Đêm khuya tối trời, khách sạn còn chưa đặt, cô đã vội rời Bắc Kinh để đến Hàng Châu, vậy mà bây giờ lại trơ trọi ở sân bay này, không có một nơi nào để đi!
Cố Lan San còn đang kìm nén cơn tức giận, một chiếc xe Mercedes màu đen chạy ngang trước mặt cô rồi ngừng lại. Cửa kính được hạ xuống, người đàn ông tên Sở Bằng ban nãy mỉm cười với cô, “Cô gái nhỏ, chỗ này khó bắt taxi lắm. Lên xe đi, tôi sẽ bảo tài xế chở cô một đoạn đường.”
Cố Lan San nghiêng đầu, làm bộ như không nghe thấy.
Sở Bằng không nhịn được mà cười vang đến hai lần. Sau đó, ông tự mình đẩy cửa xe, bước xuống, lấy ví tiền rồi rút chứng minh nhân dân ra, đưa tới trước mặt Cố Lan San, “Tôi không phải người xấu, đối với cô... thật sự là không có ý gì cả. Tôi rất yêu vợ của mình. Cái này là chứng minh thư của tôi. Cô xem đi, chụp lại hình rồi gửi qua cho bạn cô, nếu xảy ra chuyện không may thì cứ đến Cục Công an báo nguy. Vả lại, tôi là Đổng sự trưởng của tập đoàn Bắc Dương, cho nên cô có thể yên tâm. Bây giờ đã hơn nửa đêm, một cô gái lang thang ở sân bay như cô sẽ không được an toàn, để tôi đưa cô đi một đoạn đường nhé.”
Tập đoàn Bắc Dương...
Cố Lan San đã từng nghe nói, tập đoàn Bắc Dương chuyên về nghệ thuật giải trí, thậm chí còn là công ty quản lý của Tô Kiều Kiều.
Cô nhìn Sở Bằng, suy nghĩ, lấy di động ra, lướt lướt một phen, tìm thấy ảnh chụp của ông, đối chiếu với người đứng trước mặt, phát hiện ra là cùng một người. Lúc này, cô mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu đồng ý với Sở Bằng, “Được rồi.”
Sau khi nói xong, Cố Lan San lại bổ sung một câu, “Trước tiên, tôi vẫn phải nói là... tôi không có ý nghĩ gì khác đối với ông.”
Sở Bằng cười cười, tự tay bỏ hành lý của cô ra sau xe. Người trợ lý bước ra định giúp ông, nhưng ông đã đưa tay từ chối.
Sở Bằng cất hành lý cho Cố Lan San xong rồi lại tự mình mở cửa xe thay cô. Đợi cô ngồi xuống rồi, ông mới đi vào.
"Cô muốn đến đâu?” Sở Bằng nghiêng đầu, hỏi Cố Lan San.
Thật ra thì Cố Lan San cũng không biết mình muốn đến nơi nào. Cô suy nghĩ rồi nói, “Tôi muốn tìm khách sạn.”
Ngừng lại một chút, cô chợt ý thức được rằng mình nói không rõ ràng, vội nói lại, “Để tôi gọi điện thoại đặt phòng, mấy người cứ lái xe đi.”
Cố Lan San lấy di động ra. Số cô còn may mắn lắm, đặt được một phòng rất nhanh, sau đó thì cô nói địa chỉ cho tài xế biết.
Bên trong xe cực kỳ tĩnh lặng. Cố Lan San nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa.
Hình như Sở Bằng có công việc rất bận. Bây giờ đã là 1 giờ sáng, ông vẫn nghe điện thoại. Mãi đến khi cuộc nói chuyện chấm dứt, ông mới cầm một ly sữa chua, đưa tới trước mặt Cố Lan San, tiện hỏi, “Cô gái nhỏ, cô là người Hàng Châu à?” 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc